Tuyệt Kiếm Lộng Phong

Chương 46



Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

“Chu huynh......” Liễu Như Phong bị Chu Chính Thành kéo hướng về phía cửa viện, mọi người bên cạnh tất nhiên là hưng trí bừng bừng theo sát.

Liễu Như Phong lại không có chút tâm tình, gian nan nuốt nuốt nướt bọt, nhớ tới ham muốn chiếm hữu bá đạo của công tử, bất giác trên lưng toát ra mồ hôi lạnh.

Chu Chính Thành bất mãn nhìn nhìn Liễu Như Phong dừng cước bộ, đột nhiên vỗ đầu, cười nói: “Liễu huynh đệ, ngươi sẽ không nói là không biết Liễu viện chứ? Công tử nói ta ngốc, thoạt nhìn Liễu huynh đệ thông minh vậy, so với ta còn ngốc hơn! Liễu viện kia, tất nhiên là địa phương nam nhân chúng ta khoái hoạt......”

Chu Chính Thành lời còn chưa dứt, đã nhịn không được cùng mọi người bên cạnh cười phá lên.

Trong lòng Liễu Như Phong cười khổ, thần sắc động tác vừa rồi của Chu Chính Thành như vậy, y như thế nào lại không biết.

Lại nói tiếp, Liễu Như Phong hiện nay cũng đang là niên kỉ huyết khí phương cương, tất nhiên là có chút tâm động. Lại nghĩ lại, nếu chỉ là người hầu, cũng không sao, nhưng thân phận thị cơ, tuy là chỉ có Dạ Thất, Dạ Bát biết được, Lễ phu nhân cùng tổng quản Thiên Hành có thể đoán được một ít, nhưng chuyện hôm nay, người Trác Tiêu Cung có thể trở về nói nói, rơi vào trong tai công tử..... (thì bị “ăn” thui chứ có sao đâu! XD~~~)

Liễu Như Phong không khỏi đánh một cái rùng mình. Chân lại càng không chịu nhúc nhích.

Chu Chính Thành lôi kéo Liễu Như Phong đi trước cảm giác được, ngừng cước bộ, kinh ngạc nhìn lại, nói: “Làm sao vậy? Liễu huynh đệ?”

“......” Liễu Như Phong nhất thời tâm loạn như bụi gai, cũng không biết giải thích như thế nào, chỉ đành đứng im trên mặt đất.

“Liễu huynh đệ? Có khó khăn gì sao? Ngươi......” Chu Chính Thành đột nhiên nhớ tới cái gì, ánh mắt quái dị quét về phía hạ thân Liễu Như Phong. (Ta muốn chọc mù mắt ngươi! Nhìn đi đâu vậy hả!?? Chém chém. chết ngươi! Ya ya ya….!)

Mặt Liễu Như Phong nhất thời nóng lên, mặc cho ai bị người hoài nghi phương diện sự tình này, là nam nhân đều không thể chịu đựng được, huống chi, mười ánh mắt trước mặt, đều kìm lòng không đặng quét về phía hạ thân Liễu Như Phong. (Ya ya ya…! Ta chém chết hết các ngươi!)

“Đi! Tại hạ chưa từng nói là không đi! Tại hạ chỉ là tò mò trong Lạc Dương Cung cư nhiên lại có viện tử như vậy! Chu huynh! Ngươi nói đó là chuyện gì? Hay là, ngươi ta liền tái trở về tỷ thí!” Liễu Như Phong xấu hổ mặt đỏ lên, trong lúc vội vàng, bịa ra một lý do, đem ánh mắt quái dị của một đám nam nhân đổ trở về.

Mọi người trong Trác Tiêu Cung nghe Liễu Như Phong nói như thế, cũng lộ ra ánh mắt tò mò, nhìn phía Chu Chính Thành.

“Ai, ai ai ai...... đừng nóng, Liễu huynh đệ. Ai kêu ngươi không hỏi trước? Chu mỗ cũng sẽ không ngoạn loại trò chơi đoán đến đoán đi này!” Chu Chính Thành ho khan vài tiếng, che dấu sự xấu hổ của chính mình, ra vẻ thần bí trái phải nhìn quanh, đè thấp thanh âm, cười nói: “Lại nói tiếp, Liễu viện này, cũng là Lạc Dương Cung chúng ta, công tử đối việc này của chúng ta, thật ra là —— không phản đối.”

Liễu Như Phong âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng dời đi tầm mắt mọi người, bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú vào, thật sự quá mức xấu hổ không chịu nổi, Liễu Như Phong đối cái miệng chỉ cần mở ra là không thể ngăn cản kia của Chu Chính Thành thầm cảm động.

Chu Chính Thành nói, câu được khẩu vị của mọi người. Mọi người đều nhìn Chu Chính Thành, chờ hắn nói ra chuyện phía sau.

Chu Chính Thành thấy tất cả mọi người Trác Tiêu Cung nhìn nhìn chính mình, không khỏi đắc ý cười, nói: “Ta cũng không gạt các ngươi, người Liễu viện, trừ bỏ một vài người phạm vào tử tội trong cung, đại bộ phận đều là người biệt cung của công tử! Đều là khi lẻn vào Lạc Dương Cung, bị người chúng ta bắt được, phế đi võ công, đánh gãy gân mạch, đưa vào Liễu viện. Công tử nói, người Liễu viện, muốn ngoạn như thế nào, liền ngoạn như thế ấy, chỉ cần đừng giết chết là được! Bất quá, muốn đi Liễu viện ngoạn, nên nhìn biểu hiện của ngươi. Nguyên bản các ngươi mới đến, là không tư cách đến Liễu viện khoái hoạt, nhưng công lao Chu mỗ ở Lạc Dương Cung, coi như không tồi, mang mấy người bọn ngươi đi vào, là không nói chơi!”

Chu Chính Thành dào dạt đắc ý nói xong, hoàn toàn không tưởng được, phát giác bầu không khí vui vẻ, lại đột nhiên trầm tĩnh. Chu Chính Thành đảo mắt chung quanh.

Trên mặt mọi người trong Trác Tiêu Cung, đều có chút không thoải mái. Cái gọi là thỏ tử hồ bi (thỏ chết cáo buồn) , cũng bất quá là như thế.

“Các ngươi? Làm sao vậy?” Chu Chính Thành nghi hoặc hỏi han, đột nhiên vỗ đầu chính mình, lộ ra vẻ tươi cười thô lỗ thẳng thắn, nói: “Xem ta này, lại không nói rõ. Công tử giao đãi người Trác Tiêu Cung, đều như người Lạc Dương Cung chúng ta, nói như thế nào, công tử cũng cùng Tứ công tử là thân huynh đệ không phải sao?!”

Mọi người trong Trác Tiêu Cung nghe được lời này, mới khôi phục chút sinh khí, lộ ra vẻ mặt có chút đăm chiêu. Kia dù sao cũng là chuyện biệt cung, trước mắt liên thủ cùng Lạc Dương Cung, thực lực Nhị công tử hiển nhiên vượt xa những vị công tử còn lại! Chỉ cần lập được công lao, nói không chừng, còn có thể cầu Nhị công tử chuyển đến Lạc Dương Cung, vừa không lo lắng sinh mệnh ‘ăn bữa hôm lo bữa mai’, lại không cần phiền não đi chỗ cấm địa gian khổ kia! (Hóa ra mấy em này chưa biết chuyện à!? Ò.ó! Làm ta tưởng cả đám đều là diễn viên xuất sắc chứ!)

Mọi người Trác Tiêu Cung nhất thời cảm thấy, gương mặt béo phì của vị trung niên hán tử Chu Chính Thành thẳng tính bên người này nhìn càng thuận mắt......

Mọi người một đường càng thêm thân cận cười nói, đi theo bên cạnh Chu Chính Thành về phía trước.

Liễu Như Phong nhịn không được nhìn trộm Chu Chính Thành, vẫn là bộ dáng miêng mồm không thể ngăn cản như cũ, thô lỗ chất phác mà hào sảng cùng người ta nói cười.

Liễu Như Phong âm thầm hạ tâm tư, sự giải thích của một tòa Liễu viện, hắn liền có thể nói đến hấp dẫn, lại vừa là uy hiếp...... Chu Chính Thành này, đến tột cùng thật sự là trùng hợp là người đơn giản, hay là —— chuyên gia giả trư ăn hổ?

Đang lúc trầm tư, chợt nghe đến thanh âm thô lỗ của Chu Chính Thành, lớn tiếng nói: “Tới rồi! Là nơi này!”

Liễu Như Phong ngẩng đầu vừa thấy, trước mặt quả là một tòa viện, trên cửa viện, hai chữ to hào phóng ‘ Liễu viện ’.

Bốn gã thị vệ trước cửa viện thấy Chu Chính Thành, nhất tề thi lễ, mở ra cửa chính.

Chu Chính Thành tùy tiện gật đầu, tiếp đón mọi người đi trước rồi mới đi vào.

Trong lòng Liễu Như Phong mâu thuẫn, nhưng thấy tất cả mọi người đã đi vào, cũng chỉ đành kiên trì, đi theo.

Mới đến cửa viện, Chu Chính Thành liền dừng cước bộ, hướng mọi người cười nói: “Sương phòng bên trái Liễu viện này là nam nhân, sương phòng bên phải là nữ nhân.”

Chu Chính Thành chỉ chỉ hai gã thị vệ gác một loạt phòng ốc phía trước, cười nói: “Trong sương phòng phía trước này, phần lớn đều là xuất thân Thị Điện, bất quá, muốn đi nơi này, không có công lao thì không được, ta chỉ có thể mang bọn ngươi vào trong viện......”

“Ai, Chu huynh, ngươi cần phải chỉ điểm một chút cho các huynh đệ a, chúng ta lần đầu mới tới đây, cửa phòng lại đều đóng chặt, cũng không biết mặt cô nương đẹp xấu ra sao......” Lí Thụ đầy mặt tươi cười, nhìn nhìn Chu Chính Thành, hỏi.

Mọi người vừa nghe, đều là đôi mắt trông mong nhìn về phía Chu Chính Thành, mới nóng vội đi được vài bước, cũng chạy nhanh chuyển thân trở về.

Chu Chính Thành cười hắc hắc, nói: “Chuyện này, Chu mỗ cũng không phải đều ngủ qua từng phòng, như thế nào biết được rõ ràng mà nói?”

Thấy mọi người đang cười vang chợt vẻ mặt thất vọng, Chu Chính Thành mới đắc ý nói: “Bất quá, theo kinh nghiệm của Chu mỗ, phòng càng vô sâu, càng xinh đẹp!”

Mọi người vừa nghe, nhìn lẫn nhau liếc mắt một cái, vội vàng hướng về phòng ốc sâu bên trong Liễu viện chạy đi.

Chu Chính Thành cười ha ha, nâng chân lên, đang định đi hướng phía giữa gian sương phòng bên phải, khóe mắt bất chợt thấy phía sau vẫn đứng một người!

Liễu Như Phong đi vào trong viện, nghe được Chu Chính Thành giải thích, cẩn thận đếm số lượng phòng xá trong viện, trong lòng không khỏi kinh nghi, hai bên viện này, tương đối có đến chục phòng, mơ hồ có thể thấy được sau ốc có một loạt phòng ốc nữa, cẩn thận tính toán, phòng xá hai bên, có thể tới bốn mươi gian.

Bên trái không nói, nhưng bên phải đến hơn hai mươi gian phòng, hơn hai mươi nữ nhân, Nhị công tử làm như thế nào? Bên trong Tuyệt Cốc, nữ tử bình thường nhiều nhất là từ Độc Điện cùng Thị Điện, cùng tạp dịch, có rất ít người xuất thân Võ Điện. Nghe Chu Chính Thành nói, người trong Liễu viện này, không phải người Lạc Dương Cung phạm vào tử tội, là biệt cung hạ cấp. Nếu chỉ là lẻn vào Lạc Dương Cung bị bắt, như vậy, không có khả năng là người Độc Điện cùng Thị Điện võ nghệ thô thiển, tạp dịch lại càng không thể! Như thế nào có thể có nhiều nữ tử như vậy?

“Liễu huynh đệ? Ngươi còn không mau đi? Tái trì hoãn, cô nương xinh đẹp có thể sẽ không còn!” Chu Chính Thành vỗ vỗ Liễu Như Phong, cảm thấy kỳ quái hỏi.

Liễu Như Phong cả kinh, mới vừa rồi tính toán nhân số viện này, cũng không nghe được vế sau câu nói của Chu Chính Thành, mờ mịt ngẩng đầu, theo phương hướng ngón tay Chu Chính Thành nhìn qua, đã thấy mọi người Trác Tiêu Cung, sớm đã chạy xa......

Chu Chính Thành vỗ vỗ đầu chính mình, cười nói: “Liễu huynh đệ là phát hiện nữ nhân bên cạnh không hợp tâm tình? Nhưng Liễu huynh đệ mới đến Lạc Dương Cung, Chu mỗ cũng không có biện pháp. Bất quá lấy võ công của Liễu huynh đệ, muốn lập công lao, nhất định có thể dễ dàng, đến lúc đó lại đến, đã có thể đi gian phòng phía trước!”

Chu Chính Thành tự xướng tự họa dứt lời, cũng không làm phiền Liễu Như Phong nữa, tự hướng căn phòng trước kia nhìn trúng bước vào.

Liễu Như Phong bất đắc dĩ cười, vào nơi này, có lẽ không hảo đứng lâu ở trong viện này?! Hai gã thị vệ thủ phía trước phòng, có thể nhìn chằm chằm vào nơi này......

Liễu Như Phong không nghe rõ lời nói cuối cùng của Chu Chính Thành, tự nhiên cũng không biết phân biệt cô nương trong phòng ốc này, chỉ là tùy ý trông trông, liền hướng về một gian phòng ốc bên phải gần nhất đi đến.

※※※

Đẩy cửa vào phòng, Liễu Như Phong chỉ là liếc mắt một cái, liền đem bài trí trong phòng nhìn lần lượt.

Giữa phòng ốc, là một cái giường lớn, góc phòng đặt một đại dũng cấp người tắm rửa, rìa góc tường đối diện dục dũng, là một cái bàn gỗ hình vuông, trên bàn đặt một ít chai lọ, roi da, ‘vật’ thô thằng...... (nói chung là đủ thứ ‘toy’! =.=!)

Một trận tiếng kim loại truyền đến, trong phòng một nữ nhân duy nhất bị ánh sáng từ cửa phòng chiếu vào kích thích ánh mắt, yên lặng hướng chỗ tối bên giường di động.

Đây là một nữ nhân tuổi trẻ xinh đẹp, gương mặt tái nhợt mà chết lặng, hai mắt hờ hững mà trống rỗng, trên cổ bị một mảnh vải gấm bao lấy một cái xích, xích sắt thật dài nối với bức tường bên cạnh dục dũng, Liễu Như Phong đánh giá chiều dài xích sắt kia, vừa đủ dài để nàng có thể ở trong phòng tự do đi lại, nhưng đến không được cửa phòng cùng bàn gỗ kia......

Nàng kia làm như không thấy người nam nhân đứng trước của phòng, chỉ là cúi xuống ở trên giường, tứ chi chấm đất, gian nan đi hướng chỗ tối.

“...... Bị người chúng ta bắt được, phế đi võ công, đánh gãy gân mạch, đưa vào Liễu viện. Công tử nói, người Liễu viện, muốn ngoạn như thế nào, liền ngoạn như thế ấy, chỉ cần đừng giết chết là được!” Lời nói của Chu Chính Thành, giống như lại vọng ở bên tai. Liễu Như Phong nhíu nhíu mày, tùy tay đóng lại cửa phòng.

Nữ tử trên giường quả nhiên dừng động tác, thở hổn hển, liền chỉ im lặng như vậy cúi đầu ở trên giường, không hề nhúc nhích.

Liễu Như Phong đến gần bên giường, nữ nhân trên giường giống như một khối tượng người không có sinh mệnh, không nhúc nhích. Trên người chỉ khoác y sam lụa hơi mỏng, có thể tinh tường thấy được than thể tuyết trắng của nàng, đường cong lưu sướng mê người trên khối thân thể, vết thương khắp nơi, nhất là chỗ mông, đùi, vết thương lại càng dày đặc......

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv