Tiết trời gần đến tháng chạp tựa như lúc nào cũng bao trùm trong màn sương mù, xám xịt.
Tiết Diệu Dẫn phải vất vả lắm mới chờ được một ngày trời sáng nắng trong, đóng gói hết đồ đạc đã mua từ trước đi thăm Phù Đại.
Sau khi Phù Đại hạ sinh, trên người Tưởng Sở Phong liền bộc lộ rõ rành rành cái mác ‘nhị thập tứ hiếu’, không chỉ giảm hơn nửa số buổi xã giao, mà ngay cả những việc công vụ cũng đưa phân nửa về nhà xử lý.
Lấy điều kiện của Tưởng Sở Phong mà nói, thì trong nhà không thiếu người hầu, thế nhưng từ đó đến nay anh ta tự tay làm không biết mệt, đống người hầu trong nhà đôi lúc lại không có đất dụng võ.
Tiết Diệu Dẫn thấy Tưởng Sở Phong đang dùng một tay ôm con gái rượu của mình, thành thạo đổi tã, thay xong đâu ra đấy, không khỏi tặc lưỡi với Phù Đại: “Không thể tưởng tượng ra được Cửu gia lại cẩn thận thế này đấy.”
Trên mặt Phù Đại đượm ý cười, nhưng giọng điệu lại ra chiều ghét bỏ: “Anh ấy ấy à, còn phiền hơn mấy bà mẹ già cơ!”
Tiết Diệu Dẫn luôn biết cái danh Tưởng Cửu gia của Hồng Môn, người này đã hành tẩu hai chốn hắc bạch, nên nhìn cảnh này thì không khỏi thấy kinh ngạc và bất ngờ. Tiết Diệu Dẫn âm thầm cảm khái ma lực của tình yêu, rồi không khỏi nghĩ đến Thẩm Đạc, nỗi chờ mong trong lòng vô thức cũng tăng lên gấp đôi.
Có Tưởng Sở Phong sắp xếp, đương nhiên Phù Đại được săn sóc rất tốt. Đồng dạng, hai đứa bé cũng vô cùng khỏe mạnh, nhưng sữa Phù Đại thì lại cung không đủ cầu.
Tiết Diệu Dẫn đến đây cũng không quên mang theo thân phận lão trung y đến, khám giúp Phù Đại, nghĩ đến chuyện cô ấy còn cho con bú nên chỉ kiến nghị ăn đồ bổ dưỡng cho thân thể.
Nhớ trước đây, vì để chăm thân thể nên Phù Đại cũng ghé Linh Thảo Đường không ít lần, thế nên Tưởng Sở Phong cũng tín nhiệm cô hơn, cho người cất lại đống thuốc và liều lượng đồ ăn mà Tiết Diệu Dẫn đem đến, mỗi ngày theo đấy làm cho Phù Đại ăn.
Phù Đại véo tay mình, thịt ngày một nõn nà, mềm mịn, trắng trẻo, không hề vui vẻ chút nào, chu môi nói, “Tôi lại mập thêm một vòng nữa rồi, không cần ăn đâu!”
Tuy đã là mẹ hai đứa trẻ, song dáng vẻ của Phù Đại vẫn yêu kiều như thiếu nữ, làm cho ai cũng hoài nghi không biết cô ấy rồi có chăm con được không, vì chính cô ấy còn giống con nít hơn cơ mà.
Tưởng Sở Phong đương nhiên không ghét cái vẻ béo ra của cô ấy, thậm chí còn mong sao cô ấy tròn ra, nhưng khó mà chống lại được cảnh vợ mình yêu cái đẹp, suốt cả ngày cứ soi gương than thở eo thô, vậy nên bèn hạ giọng dỗ dành: “Không ăn thì không ăn nữa, nghe em hết, được không nào?”
Phù Đại được anh ta dỗ thì vui ra mặt, nhưng cũng biết cái nết của anh ta, nên nhận ra ngay, trừng mắt nhìn, “Thúi lắm, anh đừng gạt em! Em mà không ăn thì không phải anh sẽ dùng cách khác để dỗ em ăn à!”
Phù Đại không chịu thừa nhận bản thân rất thèm ăn, nên toàn chụp mũ lên người Tưởng Sở Phong thôi.
Tưởng Sở Phong cũng không cãi lại, chỉ nở nụ cười quyến rũ nhìn cô ấy đang quở trách mình.
Tiết Diệu Dẫn ngồi cả buổi, trước khi đi còn cảm nhận được mùi mật đường quyện trong không khí thơm ngần.
Vì thế lực của Hồng Môn và Vô Định Đường ngang nhau, nên mối quan hệ cá nhân của Thẩm Đạc và Tưởng Sở Phong không mấy thân thiết.
Thẩm Đạc biết hôm nay cô đến thăm Phù Đại, nên sau khi xử lý công vụ xong, cũng tiện đường nên vội chạy sang đón cô.
Xe ngừng ở cổng lớn, Thẩm Đạc đứng bên cạnh xe chờ cô chứ không đi vào. Nhưng Tưởng Sở Phong xuất phát từ việc nhận được rất nhiều sự giúp đỡ của Tiết Diệu Dẫn, nên đích thân tiễn cô ra đến huyền quan.
Lúc Thẩm Đạc ngước mắt lên, vừa dịp nhìn thấy Tưởng Sở Phong dùng một tay ôm hai đứa con gái đứng bên trong cửa, không hiểu sao cứ thấy chói mắt.
Tiết Diệu Dẫn ngồi lên xe, hãy còn hưng phấn kể lại với anh rằng Tưởng Cửu gia cẩn thận như nào, săn sóc ra sao.
Thẩm Đạc lẳng lặng lắng nghe, trong lòng lại dấy nên nỗi không phục như một cậu thiếu niên.
Không phải chỉ là dỗ con, đổi tã thôi ư? Ai mà chả biết?
Nhưng nghĩ lại thì Thẩm Đạc có chút nhụt chí thật, vì hiện tại không có chỗ để chứng minh cho năng lực của anh.
“Thích con nít à?” Thẩm Đạc nghe Tiết Diệu Dẫn nói mãi không ngơi, nghiêng đầu nhìn cô, hỏi.
“Em bé mềm mại thơm tho, đương nhiên là thích rồi!” Tiết Diệu Dẫn híp mắt, trong đôi ngươi đều ngập tràn sự yêu thích từ tận đáy lòng, rồi lại ôm lấy cánh tay Thẩm Đạc, “Thiếu soái thích chứ? Sau này chúng ta cũng sinh một bé về chơi nhé! Anh thích bé trai hay bé gái?”
Thẩm Đạc không khỏi bật cười vì câu nói của cô, có điều vẫn rất tốt tính trả lời: “Đều thích cả.”
Thẩm Đạc chưa từng dị nghị với những gì Tiết Diệu Dẫn nói. Tiết Diệu Dẫn biết anh ngoài mặt rộng lượng nhưng sau lưng lại luôn có nhiều lúc không thèm để ý như thể không sao cả, không khỏi cắn môi: “Sao lại đều thích được, anh phải chọn một cái mới phải chứ.”
“Chỉ cần là do em sinh.”
Chỉ với một câu của Thẩm Đạc đã hóa giải vướng mắt trong lòng Tiết Diệu Dẫn, cô ngẩng đầu lên ngắm nhìn gương mặt tuấn tú của anh, hầm hừ: “Thật không biết anh không thông suốt hay là giả heo ăn thịt hổ nữa đấy!”
Thẩm Đạc không hiểu ý cô, cũng không tiếp lời nữa, theo thói quen ve vuốt những đầu ngón tay trắng mềm trong tay.
Thẩm Đốc quân mong cháu đến nóng cả ruột gan, biết Tiết Diệu Dẫn đi đến biệt thự họ Tưởng còn hỏi han về chuyện con cái, nét mặt không ngăn được sự hâm mộ và chút ghét bỏ.
Hâm mộ đương nhiên là dành cho Tưởng Sở Phong, còn ghét bỏ thì chắc chắn dành cho Thẩm Đạc.
Thẩm Đạc kham cái vẻ mặt ‘mày nhìn người ta rồi nhìn lại mày đi con’ của cha mình, lòng không gợn sóng nhai kỹ nuốt chậm, mãi đến khi dẫn Tiết Diệu Dẫn về phòng mới thôi đón nhận ánh mắt u oán kia của Thẩm Đốc quân.
Chuyện sinh con đẻ cái, thật ra Thẩm Đạc đã thương lượng qua với Tiết Diệu Dẫn rồi.
Thẩm Đạc luôn nhất quán với thái độ ‘tùy em’, còn Tiết Diệu Dẫn lại suy xét đến việc hai người là ‘kết duyên từ trưởng bối’, nên cần có thêm chút thời gian để tìm hiểu lẫn nhau, cũng là muốn để cho cả hai thể nghiệm thế giới hai người, vậy nên xác định rõ là sẽ đặt chuyện này ra sau.
Thẩm Đạc không bày tỏ ý kiến, biết Tiết Diệu Dẫn tự hiểu được những gì mình làm, nên không quá can thiệp vào chuyện tránh thai này. Có điều anh cũng biết thuốc ba phần độc, trừ lần đầu quá phóng túng, thì sau này cũng rất săn sóc, cố gắng không cho vào bên trong cô.
Sự cẩn thận của Thẩm Đạc, Tiết Diệu Dẫn không thể không biết được. Cô nhìn người đàn ông này luôn lặng lẽ nghĩ cho mình như thế, chồi non nhỏ trong lòng đâm chồi rồi lớn lên như vũ bão, chỉ muốn bổ nhào đẩy anh lên giường làm này làm kia thôi.
Với dục vọng, trước nay Tiết Diệu Dẫn luôn tích cực dẫn đầu, không hề tụt lại sau Thẩm Đạc.
Tiết Diệu Dẫn được thỏa mãn, hưởng thụ Thẩm Đạc, hai bên đôi lứa cùng vui.
Một người khi đã quen với thịt cá, đột nhiên trống rỗng quá sẽ thấy chạm vào thứ gì cũng đều vô vị, chuyện nam nữ chính là thế đấy.
Thẩm Đạc nhìn chiếc giường trống hoác suốt một tuần liền, hiếm khi bực bội thế này.
Về chuyện học tập và công việc, Tiết Diệu Dẫn luôn luôn nghiêm túc, những lúc muốn học gì đấy thì sẽ hạ quyết tâm không bỏ dở giữa chừng, trưng ra cái vẻ bằng bất cứ giá nào cũng phải học cho xong.
Từ khi trong nhà xây dựng căn phòng tối nọ, thời gian rảnh rỗi sau khi làm việc của Tiết Diệu Dẫn đều hiến dâng cho nó.
Ban đầu, Thẩm Đạc không thấy sao hết, nhưng sau rồi, dần dần bộc phát ý muốn phá dỡ căn phòng đó đi.
Thẩm Đạc nhìn sắp sửa đến 11 giờ, ngoài cửa vẫn chưa nghe thấy tiếng bước chân của Tiết Diệu Dẫn, lại không nhịn được xoay người xuống đất.
Lúc này, ai nấy trong phòng đều đã nghỉ ngơi, trên hành lang đen như mực, Thẩm Đạc theo bản năng ấn ở chốt cửa phòng bên cạnh, nhìn căn phòng chìm trong bóng tối, lác đác vài tia đèn hồng, nghĩ rồi lại buông tay ra, gõ cửa.
“Vào đi.”
Chỉ gõ khẽ không ra tiếng, nhưng Tiết Diệu Dẫn dùng đầu ngón chân cũng biết ai đến, không thèm quay đầu mà kêu lên.
Thẩm Đạc đi vào và nhanh chóng đóng cửa lại, thấy Tiết Diệu Dẫn ngồi trước bàn tối với ánh đèn hồng mờ mịt, đang nghiêm túc rửa ảnh, tinh thần rất hăng hái, chợt thấy có chút tội lỗi vì đã quấy rầy đến cô.
Tiết Diệu Dẫn nhìn thoáng qua anh, rồi quay đầu lại, nói, “Em còn bận một chập nữa, anh ngủ trước đi.”
Câu ‘không có em anh không ngủ được’ suýt chút nữa buột miệng thốt ra, may mà dừng lại kịp thời, đến gần cô, nhìn động tác nghịch đủ loại dụng cụ rất thuần thục ấy, lại nói: “Học nhanh thế.”
Anh còn nhớ lúc vừa mới bắt đầu, cô còn âu sầu vì tỉ lệ nước và thuốc, dẩu mông đau khổ nhìn hai cốc để mà đo.
Nghe anh khen mình, Tiết Diệu Dẫn không hề che giấu sự vui vẻ ướm đầy mặt, kết quả là tay chân càng thêm lanh lẹ hơn không ít.
Có điều rửa ảnh là một việc khảo nghiệm tính kiên nhẫn, Thẩm Đạc nhìn cô cầm cái nhíp kẹp cuộn phim không ngừng ngâm, tẩy trắng, hàng chân mày không kìm được nhăn húm lại.
“Phải ngâm đến khi nào?”
Hiếm lắm mới nghe anh càu nhàu một lần, Tiết Diệu Dẫn quay đầu lại nhìn anh, rồi cười, “Khá là phiền đấy, phải hơn một tiếng nữa.”
Thẩm Đạc vừa nghe, mày càng nhăn tít.
“Ném vào cho nó tự ngâm đi.”
“Ngâm cả đêm thì hỏng mất.” Tiết Diệu Dẫn nghe ra được chút bốc đồng trong lời nói của anh, không khỏi mỉm cười, “Thiếu soái không ngủ được ư?”
Thẩm Đạc đứng bên cạnh, gương mặt rõ rành rành bày ra trạng thái không-ngủ-được.
Ý cười của Tiết Diệu Dẫn càng thêm sâu, buông đồ vật trong tay xuống, duỗi sang.
Thẩm Đạc đón được tay cô, đỡ cô đứng lên, những tưởng rằng cô sẽ nói cùng nhau về phòng, nào ngờ lại như người không xương dịch đến gần.
“Chờ mất công, chúng ta đừng có lãng phí đêm xuân.” Tiết Diệu Dẫn nói rồi, cách một kẽ hở nhìn Thẩm Đạc, chu môi lên.
Thẩm Đạc nhìn hình dáng đôi môi ấy, tựa như có thể nhìn ra được một chiếc đuôi nhỏ quyến rũ đang đong đưa sau lưng cô, hút đi linh hồn anh.
(Xe lửa sắp vào trạm, đề nghị các bác hành khách tự xếp chén, trật tự lên xe~)