Trái tim cô rộng lớn nên cũng chẳng buồn nhớ tới những người râu ria này.
Khi máy bay hạ cánh xuống thành phố kế bên, Tô Hà và Quý Như Trác đứng tại chỗ chờ thư ký đi lấy hành lý. Lần này cô rất hài lòng với chuyến đi công tác này, suốt chặng đường nụ cười luôn nở trên môi, thân mật nắm tay anh. Ánh mắt cô nhìn ngắm khắp mọi nơi.
Sau đó, cô bắt gặp một bóng dáng quen thuộc trong đám người phía trước.
Tô Hà cẩn thận nhìn kĩ lại rồi giật ống tay áo Quý Như Trác hỏi: “Người đang ngồi khóc dưới đất kia có phải cậu con trai nhỏ của Khương Nùng không anh?”
Thể diện trong cuộc đời Phó Cẩm Uyên mấy năm nay đều mất hết ở thành phố xa lạ này.
Cậu nhóc theo chân Phó Thanh Hoài đi công tác về nhà. Nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, khi cậu nhóc đi mua kẹo thì vừa quay đầu lại đã không còn nhìn thấy đoàn thư ký ưu tú của ba đâu nữa. Khắp sân bay nơi đâu cũng chật ních người, chân nhóc chỉ có một mẩu, thở hổn hển chạy theo cũng không đuổi kịp.
Phó Cẩm Uyên tức giận đứng giậm chân tại chỗ. Sau đó cậu nhóc lại bị người đi đường không cẩn thận đụng ngã, kẹo cũng rơi vãi đầy đất.
Đầu gối cậu bé đau, bàn tay nhỏ bắt đầu lau nước mắt. Người khác nhìn thấy cũng không đành lòng bèn chủ động tiến lên quan tâm hỏi han: “Cháu gái à, ba cháu đâu?”
Khi còn là một đứa trẻ còn mặc tã, Phó Cẩm Uyên đã dễ bị người khác nhận sai giới tính.
Chỉ có thể trách bình thường cu cậu quả thật xinh đẹp và đáng yêu quá. Gương mặt non nớt làm người khác không thể ngó lơ, nhất là lúc đôi mắt màu hổ phách kia rưng rưng nước mắt cũng có thể khiến trái tim họ như tan chảy.
“Cô bé đáng yêu như thế này sao người lớn trong nhà lại nhẫn tâm vứt bỏ cơ chứ?”
Từng lời bàn tán của những người xem kịch như đâm thẳng vào tim Phó Cẩm Uyên, đôi vai nhỏ của cậu nhóc run lên, cậu nhóc đang vô cùng tức tối.
Cũng may tình huống này bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của Tô Hà và Quý Như Trác.
Quý Như Trác phong thái ngút ngàn, kết hợp với cử chỉ vụng về ôm Phó Cẩm Uyển lên của anh, mọi người đứng xung quanh còn tưởng họ là một nhà ba người, vì vậy cũng không xen vào việc của người khác nữa. Anh đưa tay lau nhẹ vệt nước mắt trên khuôn mặt cậu nhóc, dịu dàng nhỏ giọng hỏi: “Ba con đâu rồi?”
Hai mắt Phó Cẩm Uyên ngấn lệ, mịt mù nhìn chằm chằm anh. Lúc nói chuyện, giọng điệu cậu nhóc vẫn còn vẻ tức giận: “Đi sinh con lần ba rồi ạ.”
Bên Tô Hà đã liên lạc được với Phó Thanh Hoài, chưa đến năm phút đã nhìn thấy người đàn ông tuấn tú với vóc người cao ráo đang cất bước đi tới từ phía xa. Trước đó, Phó Cẩm Uyên còn đang giận dỗi nhưng khi nhìn thấy ba, thằng bé đã giãy ra khỏi lòng Quý Như Trác đòi xuống, đôi chân nhỏ ngắn ngủn sải bước chạy tới chỗ Phó Thanh Hoài.
Lập tức, cậu nhóc nhào đến trước quần tây của Phó Thanh Hoài, bàn tay nhỏ thay nhau đánh vào chân Phó Thanh Hoài, giọng nói còn mang theo giọng mũi ngàn ngạt: “Hu hu hu, Phó Thanh Hoài kia sao ba lại không đợi con cơ chứ, con còn nhỏ như vậy nếu bị người ta bắt cóc thì ba sẽ mất đi người con trai phụng dưỡng chăm sóc ba trước lúc lâm chung đấy!”
Cảnh này có phần hài hước khiến Tô Hà chứng kiến cũng phải bật cười.
Người quen biết với nhà họ Phó đều biết cậu con trai út của Khương Nùng từ nhỏ đã có tính tình cao ngạo, lạnh lùng. Đây là lần đầu tiên thấy cậu nhóc hoàn toàn chọc thủng lớp vỏ bọc này, ôm lấy ống quần Phó Thanh Hoài khóc lóc kể lể thút thít. Thật sự là mất hết thể diện của cậu chủ nhỏ rồi.
Phó Thanh Hoài thấy con trai vẫn khỏe mạnh như lúc ban đầu thì cảm xúc âm u tích tụ giữa hàng lông mày mới giảm dần.
Trước tiên anh khẽ gật đầu với Quý Như Trác, ôm Phó Cẩm Uyên lên, nhân tiện lau qua một lượt khuôn mặt đầy nước mắt kia: “Lần sau còn dám chạy lung tung nữa không?”
Lần này Lương Triệt không đi theo anh tới đây, vốn dĩ Phó Cẩm Uyên ngồi chơi trước xe đẩy, cũng không có ai chú ý là cậu nhóc biến mất lúc nào.
Đối mặt với lời chất vấn của ba, Phó Cẩm Uyên gạt đi cảm xúc đang sôi sùng sục, cánh tay nhỏ của cậu nhóc ôm chặt cổ ba không buông ra, yếu ớt nói: “Con muốn đi mua kẹo cho anh trai mà.”
Quý Như Trác nhặt kẹo rơi vãi lung tung trên mặt đất lên rồi đúng lúc đưa tới.
Phó Cẩm Uyên hiểu thế nào là biết ơn, cậu nhóc do dự mấy giây rồi sau đó chọn một cái kẹo nhỏ nhất trong chỗ kẹo mình vừa nhận lại, đưa cho Quý Như Trác: “Cảm ơn chú ạ.”
Tô Hà đứng bên cạnh cười: “Sao anh lại lạnh nhạt như thế chứ, xem ra thật sự không có ý định để cậu nhóc làm con nuôi của mình rồi.”
Bình thường cậu nhóc toàn tỏ vẻ kiêu ngạo nhưng rồi lại sợ ba đưa mình cho người khác nuôi. Cậu nhóc nhanh chóng nhét hết kẹo vào trong túi áo khoác của Phó Thanh Hoài rồi thúc giục: “Ba ơi chúng ta té nhanh thôi...”
Sau khi bọn họ rời đi, Quý Như Trác mới từ từ bóc vỏ viên kẹo đặt vào môi Tô Hà: “Lần sau đừng đùa như vậy nữa.”
Tô Hà nhấm nháp vị ngọt, giọng nói cũng trở nên không rõ ràng: “Sao vậy?”
“Khi Phó Cẩm Uyên còn nhỏ có bình sữa nào của cậu nhóc không phải do chính tay Phó Thanh Hoài pha chứ?” Quý Như Trác nói câu này trước rồi anh dừng lại một lái sau đó mới lại cười nói: “Anh ấy là người ngồi ở vị trí cao thì sao có thể để con trai mình nhận người khác làm ba.”
Trong nhà họ phó cũng chỉ có Khương Nùng có mong muốn đơn phương với việc này. Phó Thanh Hoài hầu như không nói rõ ra mặt là mình phản đối do sợ làm cô tổn thương.
Tô Hà quay đầu nhìn bóng lưng họ đã đi xa dần, lẩm bẩm nói: “Em cũng phải có một đứa con gái mới được. Đến lúc đó, em sẽ chọn một trong hai đứa con của Khương Nùng làm con rể, xem xem Phó Thanh Hoài có đồng ý hay không.”
Quý Như Trác dịu dàng chọc vào trán cô một cái, không muốn tiếp tục nói đến chuyện này.
…
Lần đi công tác bàn chuyện làm ăn này, chuyện thư ký bên cạnh cô đổi sang người khác không thể gạt được bên nhà họ Tô.
Kỷ Lung đã bị Tô Thành Nghiệp gọi điện thoại trực tiếp sa thải chức vụ thư ký, cũng không cần quay về trụ sở chính ở thành phố Lạc nữa.
Tối đó, sau khi tham gia xong bữa tiệc tối, Tô Hà vừa đặt chân xuống khách sạn, cởi bỏ lễ phục dạ hội rồi đi ngay vào phòng tắm để tắm thì điện thoại di động lại vang lên, là cuộc gọi của Kỷ Lung. Sau khi điện thoại đổ chuông được một lúc, Quý Như Trác vươn cánh tay trắng nõn mảnh khách ra cầm nó lên, thong thả đi ra ban công ngoài trời mới bắt máy.
Ở đầu bên kia, Kỷ Lung lòng nóng như lửa đốt vội vàng cáo trạng:
“Tổng giám đốc Tô, không phải tôi chểnh mảng công việc đâu mà là Quý Như Trác cho phép tôi nghỉ phép.”
“Anh ta nói muốn cùng đi công tác với cô nên gọi cho tôi bảo nhân dịp này có thể đi du lịch với bạn trai một khoảng thời gian. Bây giờ, chúng tôi vẫn đang ở nước ngoài, chủ tịch Tô đã gọi điện bảo thẳng tôi rằng đừng về nữa.”
Quý Như Trác kiên nhẫn nghe hết những lời lên án của cô ta mà không hề ngắt lời. Sau đó anh mới mở miệng hỏi: “Còn gì nữa không?”
Kỷ Lung nghe thế nhận ra người nghe máy là anh, lập tức cô ta im lặng mấy giây.
Người có thể lên đến cái ghế này đều không phải kẻ khờ khạo. Cô ta suy nghĩ kỹ lại đã hiểu ra ngay chuyện gì đang xảy ra, giọng điệu tức giận hỏi: “Anh gài bẫy tôi?”
Cô cũng chỉ dám khóc lóc kể lể thừa nhận Quý Như Trắc phê chuẩn cho cô ta nghỉ phép trước mặt Tô Hà.
Trước mặt chủ tịch Tô, cô ta thường không dám ho he câu nào. Dù sao nếu truyền ra ngoài chuyện một người mà bao nhiêu năm trời vẫn không được nhà họ Tô chấp nhận lại cũng có thể làm người sánh đôi Tô Hà, chuyện này không phải trắng trợn tát thẳng vào mặt Tô Thành Nghiệp hay sao?
Mà bên cạnh Tô Hà hầu như đâu đâu cũng đều là tai mắt của nhà họ Tô.
Trên đường đi công tác, lúc ở trong xe, Quý Như Trác cũng chỉ nhắc sơ qua chuyện anh cho Kỷ Lung nghỉ phép thì ngay lập tức đã có người bí mật báo cáo.
Kỷ Lung chủ quan, không ngờ lòng dạ của người đàn ông sắp chết vì bệnh tật này lại thâm sâu như thế. Giọng điệu chất chứa hận thù đến nghiến răng của cô ta lại vang lên trong điện thoại: “Tôi không hề đắc tội anh mà nhỉ?”
Quý Như Trác ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố phồn hoa trước mắt mình, bình thản đáp trả: “Cô không đắc tội tôi. Nhưng khi cô bị thuyên chuyển đến làm việc bên cạnh Tô Hà lại năm lần bảy lượt lén lút vênh váo, đắc ý bình phẩm về cô ấy.”
Lúc Kỷ Lung nói chuyện với người khác có nói về khi yêu đương Tô Hà như mất não không chỉ một lần. Nói cô vì một người đàn ông thôi lại không thèm quay về thành phố Lạc để làm cô chủ, cả ngày cứ chầu chực chờ đợi trong cái bệnh viện quạnh quẽ này mà chẳng sợ xui xẻo.
Làm liên lụy cả đám người đi theo cô cũng phải chờ đợi ở cái chỗ quỷ quái này. Cô ta thấy cô hẹn hò với một tên sắp sửa lìa đời mà buồn nôn thay.
Quý Như Trác cũng chỉ dùng một mưu kế nhỏ đã đuổi được người bên cạnh Tô Hà đi. Lúc này, gió thổi lớn dần, giọng nói khe khẽ của anh cũng bị gió thổi bay: “Ở thành phố Lạc này tôi cũng quen biết một hai người, nếu như cô Kỷ không tìm được công việc phù hợp thì tôi cũng có thể giúp đỡ giới thiệu cô với họ.”
“Đã làm chuyện ác ôn còn muốn giả làm người tốt. Quý Như Trác, anh sẽ gặp quả báo cho mà xem.”
Kỷ Lung tức giận thở hổn hển rồi dập máy, không để ý tới người đàn ông bề ngoài thì hiền lành nhưng lại hành động độc ác này nữa.
Quý Như Trác cũng không còn sống được bao lâu nữa nên dĩ nhiên cô ta sẽ không so đo với một kẻ chẳng đáng như vậy.
Anh vừa cất điện thoại, quay người lại đã nhìn thấy Tô Hà khoác khăn tắm đi tới, tò mò hỏi: “Ai gọi điện thoại cho em đấy?”
Quý Như Trác nở nụ cười dịu dàng bảo: “Kỷ Lung gọi.”
Tô Hà đứng bên mép giường màu trắng tinh. Dù đang đứng ngay trước mặt anh nhưng cô chẳng hề có chút ngại ngùng nào mà cởi khăn tắm xuống. Làn da cô còn trắng hơn cả ga giường, cô vừa mặc áo ngủ hai dây vào vừa ung dung hỏi: “Kỷ Lung có chuyện gì muốn nói với em à?”
“Nói xong rồi.”
Quý Như Trác chậm rãi bước đến chỗ cô, ngăn cánh tay đang định mặc nội y viền ren của cô lại. Ngón tay thon dài và ấm áp của anh lướt dọc theo đầu gối cô, nhẹ nhàng ôm lấy Tô Hà và ném cô vào trong chăn bông đang lùng bùng. Anh nói nhỏ: “Cô ta gọi điện đến để cảm ơn em trước đây đã chiếu cố cô ta.”
Tô Hà không kịp nghĩ ngợi điều gì nữa. Khi anh đè cô xuống, nhịp tim cô cũng tăng tốc càng lúc càng nhanh theo sức nặng của anh trên thân mình. Giọng nói bị nhuốm màu tình d*c cũng trở nên khe khẽ: “Khách sạn có bao cao su không hoặc là?”
Quý Như Trác hôn lên sườn cổ cô, anh không có ý định dừng lại. Dần dần, cà vạt và áo sơ mi chỉn chu đều cởi bỏ, khi không còn lớp vải mỏng kia nữa thì nhiệt độ cơ thể cũng truyền qua rõ ràng hơn, có thể cảm nhận được chính xác độ ấm trên làn da của người kia.
Dưới ánh đèn màu vàng ấm và mờ ảo của khách sạn, Tô Hà nhìn thấy cơ thể anh đã gầy đi rất nhiều, ngay cả cơ bụng sáu mũi cũng đã biến mất không thấy nữa. Tuy biết đây là điều không thể tránh khỏi nhưng lòng cô vẫn không khỏi chua xót, đôi mắt long lanh nước mắt, càng hôn anh nhiệt tình hơn.
“Như Trác…”
“Ừm.”
“Có người quân tử, tính tình như trúc.” Trong mắt Tô Hà đong đầy tình cảm sâu đậm, cô phác họa đường nét trên khuôn mặt anh, thở nhẹ ra và nói: “Cho dù bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn luôn ngự trị trong trái tim của em. Vẫn luôn là anh chàng khoác chiếc áo trắng tinh khôi đầy thuần khiết như ngày nào, là chuyên gia giám định đồ cổ nối tiếng nhất trên sân khấu, anh Tiểu Quý ạ.”
Cô yêu Quý Như Trác, mỗi lần thở khẽ đều thở vào giữa răng môi hai người.
Giữa bầu không khí im lặng lại bộc lộ ra bao yêu thương nhung nhớ. Cô và anh ôm chặt lấy nhau trong màn đêm như chỉ ước gì có thể ở bên nhau từng giây từng phút.
*
Đêm nay Tô Hà rất vui vẻ, ngay cả khi đi vào giấc ngủ cô vẫn giữ nụ cười trên môi. Cô không chịu đi tắm mà cứ ngả đầu dựa vào lòng anh đầy nũng nịu.
Quý Như Trác muốn lấy khăn mặt ướt lau sơ qua cho cô nhưng cô cũng không vui, giọng nói mơ màng nói: “Em muốn để mùi hương anh ở lại trên người em lâu một chút.”
Nhưng cho dù có để bao lâu đi chăng nữa thì ngày hôm sau lúc rời giường cũng phải tắm sạch.
Tô Hà không dám quá tham lam. Lúc mặc quần áo, thỉnh thoảng cô lại quay đầu lại nhìn vào cái giường lộn xộn kia, chợt suy nghĩ rồi nói: “Hay là em mua lại khách sạn này nhỉ, rồi vận chuyển cái giường này về thành phố Lịch bằng đường hàng không.”
Tối hôm qua Quý Như Trác tốn không ít thể lực, lúc này anh đang lười biếng dựa vào ghế sô pha đọc báo. Nghe thấy cô nói vậy, anh cười một tiếng: “Em không sợ bị người khác chê cười sao?”
Tô Hà còn lâu mới sợ. Sau đó, quả thật cô đã mua lại khách sạn với giá cao.
Mặc dù không vận chuyển giường về thật nhưng cô lại khóa căn phòng chứa đựng nhiều ý nghĩa này lại. Cô còn cố ý căn dặn người quản lý khách sạn không phục vụ vị khách kế tiếp ở đây.
Vì Quý Như Trác, chuyện hoang đường gì cô cũng làm được.
Bên nhà họ Tô ở thành phố Lạc bất lực cũng đành mặc kệ nhưng với điều kiện tiên quyết là Tô Hà không dẫn theo đứa con riêng quay về.
Tô Thành Nghiệp cũng có giới hạn cuối cùng. Khi biết chuyện làm ăn của cô thuận lợi, ông ta là ba nhưng lại không vui mừng chút nào, nhất là khi những tai mắt của ông ta bí mật báo cáo lại, mập mờ để lộ chuyện Tô Hà mua khách sạn.
Cô ra giá gấp ba để mua được cái khách sạn đó, hơn nữa còn khóa một căn phòng lại. Ông ta cho người bí mật điều tra nghe ngóng sâu hơn.
Tin tức Tô Thành Nghiệp nhận được là trong mấy ngày ở khách sạn bàn chuyện làm ăn thì Tô Hà và Quý Như Trác đã dùng hết một hộp bao cao su ở khách sạn.
Người bí mật báo cáo cho ông ta còn nói: “Năm nay tổng giám đốc Tô vẫn luôn một lòng nghĩ đến chuyện có một đứa con riêng. Bên Quý Như Trác thì không đồng ý nhưng từ khi xuất viện thì tình cảm giữa hai người lại càng khăng khít hơn. Chỉ e là sớm muộn gì hai người họ cũng có một đứa bé thôi.”
Tô Thành Nghiệp có thể trở thành người giàu nhất thành phố Lạc nên dĩ nhiên thủ đoạn của ông ta cũng nổi tiếng là mạnh như sấm rền gió cuốn.
Tối đó, ông ta cử quản gia bên cạnh mình, mặt mày sầm sì phân phó: “Ông đi gọi Liên Liên về ngay đây.”
Quản gia có đôi chút do dự: “Nếu cô chủ không muốn quay về thì sao ạ…”
“Liên Liên không về nhà thì ông cho người đánh gãy chân Quý Như Trác cho tôi.”
“Vâng.”