Khương Nùng không ăn không uống trông chừng suốt ba ngày ba đêm, cô rất sợ Quý Như Trác không thể sống sót qua mùa hè nắng nóng gay gắt này, chết đi cũng không có nơi nương tựa nên đã đề nghị Phó Cẩm Uyên nhận Quý Như Trác làm ba nuôi.
Lúc này Quý Như Trúc lại là người bình tĩnh nhất, anh dựa vào gối, rũ mắt, dịu dàng nhìn đôi mắt đỏ hoe của Khương Nùng: “Ừ, nhận con đỡ đầu cũng được, sau này trở thành cô hồn dã quỷ rồi còn có người thắp hương cho tớ.”
Khương Nùng giơ tay đè lên mí mắt, bả vai không ngừng run rẩy: “Cậu đừng nói những lời thế này.”
Gần như lúc nào Quý Như Trác tỉnh táo cũng phải chịu đựng cơn đau nhưng anh không nói ra, cũng không thể uống thuốc để bớt đau được. Anh nhẹ nhàng khoác bàn tay yếu ớt của mình lên vai Khương Nùng muốn an ủi cô: “Không sao đâu Nùng Nùng, tớ chỉ đi trước cậu năm mươi, sáu mươi năm mà thôi, sống trên đời này chỉ cần vui vẻ là được rồi.”
Đáy mắt Khương Nùng dâng trào nước mắt: “Như Trác, cậu đừng đi, tớ sợ lắm.”
Tình cảm của cô và Quý Như Trác bắt đầu từ thuở nhỏ, cô đã xem đối phương là bạn thân chí cốt, trong lòng luôn sợ hãi một ngày nào đó sẽ mất đi người bạn này.
Quý Như Trác chỉ mỉm cười, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài phòng bệnh.
Khương Nùng biết anh đang nhìn Tô Hà, đồ nhát gan kia lại bắt đầu dùng công việc làm tê liệt bản thân hòng trốn tránh hiện thực.
…
Khương Nùng muốn Quý Như Trác uống ngụm trà nhận con đỡ đầu của Phó Cẩm Uyên trước khi anh bắt đầu ca phẫu thuật.
Ai ngờ cô tính kỹ mọi đường lại không tính đến chuyện Phó Cẩm Uyên không đồng ý.
Mái tóc xoăn đen nhánh xõa trên trán của cậu nhóc đã được buộc lên, không biết người nào còn kẹp thêm một chiếc nơ con bướm khiến khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn kia càng giống một bé gái. Cậu nhóc bĩu môi, cãi lại: “Con không muốn.”
Khương Nùng kiên nhẫn nói chuyện với con trai, cô sửa sang lại cổ áo lộn xộn của cậu nhóc, dịu dàng hỏi: “Con không thích chú Như Trác à?”
“Không thích.”
Phó Cẩm Uyên chỉ nói một câu đã khiến cô cạn lời không biết nói gì tiếp theo.
Có lẽ thấy vẻ mặt của cô không tốt lắm, cậu nhóc chớp mắt, con ngươi nhạt màu nhìn rất vô tội: “Tại sao con phải nhận người khác là ba mình? Con phải đổi ba khác ạ? Con không muốn đổi đâu, con rất hài lòng với ba Phó Thanh Hoài ạ.”
“Không được gọi thẳng tên ba con như vậy.” Khương Nùng gập ngón tay trắng nõn, gõ nhẹ lên chóp mũi cậu nhóc.
Phó Cẩm Uyên ngước mắt lên, thái độ rất miễn cưỡng: “Dạ vâng.”
Dứt lời, cậu nhóc còn bổ sung: “Tạ Thầm Thời đã dạy con, đổi ai cũng được, chỉ có ba là không đổi được."
Mặc dù cậu nhóc còn nhỏ tuổi, chưa hiểu tất cả những gì bản thân có được bây giờ đều là quà tặng miễn phí từ ba nhưng trong tiềm thức của cậu nhóc đã nhận định Phó Thanh Hoài rồi, vì thế nên sau khi Khương Nùng nhỏ nhẹ giải thích thế nào là con nuôi, Phó Cẩm Uyên vẫn lắc đầu: “Con chỉ có một người ba thôi.”
Thấy con trai không muốn, hơn nữa loại chuyện nhận con nuôi này đều xem duyên phận, Khương Nùng cũng không ép buộc nữa.
Nghe xong, Quý Như Trác chỉ cười: “Thằng nhóc này có tình cảm sâu đậm với Phó Thanh Hoài thật đấy."
Khương Nùng cũng bó tay, bởi vì sau khi bị Phó Cẩm Uyên từ chối, cô cũng đã hỏi nhóc Đậu và nhận được câu trả lời giống hệt.
Tính tình nhóc Đậu trời sinh đã nho nhã, lúc cậu bé từ chối còn nghĩ đến cảm xúc của cô, dùng giọng nói thơm mùi sữa của mình khen ngợi Quý Như Trác một phen: “Mẹ ơi, con biết nhân duyên ban đầu của ba mẹ là nhờ chú Quý hỗ trợ một tay, chú ấy là người thân của mẹ.”
Khương Nùng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc, trong lòng từ từ mềm nhũn.
Nhóc Đậu còn nói: “Bệnh của chú Quý rồi cũng sẽ tốt lên thôi, sau này chú ấy và dì Tô Hà sẽ có con của chính mình.”
Khương Nùng nghe hiểu ý tứ trong lời nói của con trai, đôi môi đỏ mọng khẽ cười: “Ừ, rồi sẽ tốt thôi.”
Cả lớn lẫn bé đều không muốn nhận Quý Như Trác làm ba nuôi, chuyện này cũng đến tai Phó Thanh Hoài. Lúc ấy anh mặc một bộ vest màu xám nhạt, đang ung dung pha trà bên cửa sổ, Sở Tuy ngồi đối diện trêu đùa: “Không uổng công anh ba tự mình nuôi nấng hai đứa con trai này.”
Tục ngữ có câu, trẻ con được ai nuôi lớn thì thân thiết với người đó nhất.
Những ngón tay thon dài của Phó Thanh Hoài cầm tách trà màu xanh lam, lắc nhẹ, hương trà thoang thoảng thoáng chốc đã tan biến trong không khí. Nghe xong, anh chỉ bình tĩnh đáp: “Bệnh của Quý Như Trác là nút thắt trong lòng Nùng Nùng nhiều năm qua, nếu thật sự không cứu được, cho đối phương một đứa con trai trên danh nghĩa có hề gì?”
Dứt lời, đôi môi mỏng của Phó Thanh Hoài khẽ cong lên, kế tiếp lại nói: “Cả hai đứa đều dính tôi.”
Sở Tuy nghe mà chua chát: “Ưu điểm của việc kết hôn sớm là có con trai hiếu thảo à, sướng thật đấy.”
Phó Thanh Hoài nhấp một ngụm trà, mỉm cười không nói gì.
Đúng lúc này, phía dưới cửa sổ truyền đến vài tiếng trò chuyện.
Phó Cẩm Uyên ngồi xổm trong góc tường xuýt xoa: “Nguy hiểm quá, suýt nữa là bị mẹ mang tặng cho người khác rồi.”
Nhóc Đậu ngồi ở bậc thang bên cạnh, giơ bàn tay nhỏ bé vuốt v e đầu mèo trắng, nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy Chiêu Muội, anh nghĩ có thể do ba mình muốn một cô em gái, lại thấy bản thân nhiều con trai quá nên muốn cho bớt một đứa cũng nên.”
Phó Cẩm Uyên: “Ba không nuôi chúng ta nổi nữa à?”
Nhóc Đậu: “Ba bọn mình ăn nên làm ra, thỉnh thoảng có ăn chơi hưởng thụ một chút vẫn được, sao lại không nuôi nổi chứ.”
Phó Cẩm Uyên: “Nuôi không nổi thì chúng ta đến nhà ông ngoại đi, cậu xinh đẹp thích em lắm đó.”
Cuối cùng nhóc Đậu đưa ra kết luận: “Ba còn muốn có em gái.”
Phó Cẩm Uyên vươn ngón út tóm lấy đuôi mèo trắng: “Đàn ông lớn tuổi đều thích mơ mộng hão huyền như thế ư?”
Bên trên cửa sổ, Phó Thanh Hoài tình cơ nghe thấy cuộc trò chuyện nơi góc tường: “...”
*
Nhóc Đậu vẫn học theo Khương Nùng cách đối xử với người khác, dù nhóc không nhận Quý Như Trác là ba nuôi nhưng vẫn chủ động đến bệnh viện bầu bạn với anh.
Phẫu thuật thành công, cái mạng này của anh xem như tạm thời được cứu.
Tô Hà cũng dám xuất hiện trước mặt anh, thường xuyên ở chung, cô và nhóc Đậu dần dần trở nên quen thuộc.
Nếu Quý Như Trác có tinh thần, mỗi buổi chiều anh sẽ nằm trên giường bệnh đọc vài cuốn sách, kể cho nhóc Đậu nghe một vài mẩu chuyện xưa.
Những lúc ấy, trông anh quá đỗi dịu dàng.
Tô Hà ngồi bên cạnh gọt táo, thỉnh thoảng lại lơ đãng nghĩ, giá như anh có một đứa con thì tốt biết mấy.
Ôm suy nghĩ này, cô lén lút thăm dò ý tứ của Quý Như Trác, khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng: “Nhóc Đậu hiểu chuyện và chu đáo thật anh nhỉ.”
Quý Như Trác vừa tiêm thuốc xong, anh chầm chậm thả ống tay áo xuống, che đi một đoạn xương cổ tay trắng bệch hằn rõ vết kim, vừa ngước mắt lên thì thấy Tô Hà đang ngồi trên ghế, những ngón tay xinh đẹp thờ ơ lướt mấy tấm ảnh chụp trên điện thoại.
Mấy tấm liên tiếp đều là ảnh tự sướng của cô và nhóc Đậu.
Tô Hà lại tán gẫu: “Nếu chúng ta có con gái thì có thể kết thông gia với Nùng Nùng rồi nhỉ.”
Quý Như Trác không tiếp lời, anh giơ tay chỉ vào ấm thủy tinh: “Anh khát rồi.”
Tô Hà tắt điện thoại, nhìn anh chằm chằm.
Một lúc sau, những ngón tay thon dài lạnh lẽo của Quý Như Trác khẽ chạm vào đầu ngón tay cô: “Anh không có sức.”
Cứ nhắc tới con cái là hết sức, Tô Hà không thèm nhìn người đàn ông gầy yếu này nữa.
…
Quý Như Trác không muốn có con vì sợ liên lụy nửa đời sau của Tô Hà, cô xụ mặt mấy ngày liên tục nhưng cũng chỉ có thể cầu nguyện ông trời nổi lòng thương, đừng để anh rời đi một mình sớm như thế.
Vì vậy dù đi làm việc hay bất cứ nơi đâu, mỗi khi bắt gặp một ngôi chùa, cô đều hình thành thói quen vào trong thắp một nén hương, bên cạnh luôn có Phỉ Trạch đi cùng.
Trước Phật vô cùng yên tĩnh, xung quanh là khói sương nhàn nhạt lượn lờ, cô con gái được cưng chiều nhất nhà họ Tô tự nguyện quỳ trên mặt đất lạnh như băng dập đầu, rất lâu sau vẫn không đứng dậy.
Ánh sáng vàng nhạt xuyên qua cửa sổ chạm trổ hoa văn phủ lên mái tóc và lưng cô, lộ ra vẻ nhỏ bé yếu ớt hiếm thấy.
Phỉ Trạch nhìn đến lơ đãng, mãi đến khi Tô Hà dập đầu ba lần trước bức tượng Phật mỉm cười từ bi xong quay đầu lại, anh ta mới giật mình trong phút chốc, lén cảnh cáo bản th@n dưới đáy lòng:
Đây là tổng giám đốc Tô, người thừa kế tương lai của nhà họ Tô đấy.
Tô Hà không hề biết Phỉ Trạch từng có khoảnh khắc rung động với mình.
Cô quyên góp tiền dầu mè, lúc đi ra khỏi chùa thì bày tỏ hết nỗi lòng với Phỉ Trạch: “Phật Tổ có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi không?”
Phỉ Trạch đ è xuống sự mất tập trung, nghiêm túc trả lời: “Tôi nghĩ là có thể.”
Tô Hà biết lời này của anh ta chỉ muốn an ủi mình nên không thèm để ý, cô giẫm lên đôi giày cao gót mũi nhọn, chậm rãi bước từng bước một xuống bậc thang đá xanh. Cô mượn bóng râm ngẩng đầu nhìn ánh nắng len lỏi qua những tán cây, không hiểu sao khóe mắt lại thấy cay cay, từng giọt nước mắt lặng lẽ trào ra: “Cầu xin trời phật phù hộ Quý Như Trác sống thêm mười năm, Phỉ Trạch... Tôi không thể đi cùng anh ấy.”
Phỉ Trạch không ngờ cô lại suy nghĩ thấu đáo như vậy: “Tổng giám đốc Tô.”
Tô Hà mỉm cười: “Tôi thật sự không đi được, nhà họ Tô chỉ có một đứa con gái duy nhất, tôi không thể trơ mắt nhìn ba tôi vất vả cả đời lại không có người kế tục. Vì vậy cho dù có trở thành người cô đơn, tôi cũng phải gánh vác cơ ngơi của gia đình.”
Nếu như Quý Như Trác thật sự không thể qua khỏi, cô sẽ không nghĩ quẩn.
Vì chuyện này mà Phỉ Trạch lén thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi chỉ hy vọng anh ấy có thể ở lại với tôi thêm vài năm nữa.” Tô Hà ngoái đầu nhìn ngôi chùa, trong lòng tràn ngập nỗi buồn miên man, ngay cả nụ cười cũng không thể rạng rỡ nổi: “Anh ấy mà đi, duyên phận kiếp này của tôi và anh ấy sẽ hoàn toàn chấm dứt.”
Từ giờ trở đi, một người thích náo nhiệt như cô sẽ phải sống lẻ loi cô độc trên thế giới này rồi.
Phỉ Trạch nhìn vẻ mặt buồn bã của Tô Hà, lần đầu tiên ý tưởng thuyết phục cô quay về thành phố Lạc bị dao động: “Hai người có thể có một đứa con.”
Tô Hà đã nghĩ tới, cô nằm mơ cũng muốn có một đứa con cùng dòng máu với anh. Thế nhưng chưa tới nửa giây sau, cô đã khổ sở lắc đầu: “Anh ấy là người tinh tế, sẽ không dễ dàng cho tôi một đứa con đâu. Nếu không phải tôi mặt dày mày dạn ở lại bệnh viện thì lúc trước anh ấy đã phủi sạch sẽ với tôi rồi.”
Loại chuyện này, ngay cả Phỉ Trạch cũng không còn cách nào khác.
Cuối cùng anh ta chỉ hỏi một câu: “Cô sẽ yêu anh ta bao lâu đây?”
Tô Hà không chút do dự đáp: “Mãi mãi.”
Cô muốn nói sẽ yêu Quý Như Trác đến kiếp sau nhưng cô không biết liệu có kiếp sau hay không.
Mùa hè oi bức trôi qua, khi thời tiết dần trở nên mát mẻ hơn, vào ngày Tết Trung thu, cây cầu gần bệnh viện nhất cũng đã xây xong.
Sáng sớm hôm đó, Tô Hà xuất phát từ khu chung cư, cố ý kêu tài xế dừng lại thật xa. Cô đi một đôi giày mới, mỗi một bước chân, sợi dây xích tinh xảo đeo trên cổ chân trắng như tuyết lại rung lên, những hạt cườm đính phía trên va vào nhau kêu vang suốt quãng đường.
Chậm rãi đi bộ chừng mười phút, Tô Hà dừng lại ngay chính giữa cây cầu, lặng lẽ nhìn tấm biển khắc tên cây cầu được đặt theo tên của người cô yêu nhất:
“Cầu Như Trác.”