Thành Duyên kinh ngạc nhìn đồng học: "Cậu ấy bị khi dễ?"
"Vâng......" Đồng học bị khí thế Thành Duyên gây chấn động.
Thành Duyên lại hỏi: "Khi nào? Ai khi dễ y."
Đồng học đem tất cả điều mình biết nói cho hắn, cuối cùng đi sang lớp khác hỏi thăm một chút tình huống khác, đem tất cả kể cho hắn một cách chi tiết và tỉ mỉ nhất.
Những tên xã hội đen khác thấy hắn cùng Bạch Khoảnh Thời không ở bên nhau một ngày, liền cho rằng hắn bỏ rơi Bạch Khoảnh Thời, ngày hôm sau liền tìm cơ hội cướp tiền tiểu khả ái của hắn.
Không lấy được tiền, liền cưỡng chế tính cướp bóc đồ vật của y, còn động thủ đánh người. Nghe nói trong lúc thi, Bạch Khoảnh Thời còn vừa khóc vừa viết.
Thạch Duyên càng nghe càng tức giận, nắm tay ẩn ẩn lộ ra gân xanh.
Hắn trở lại phòng ở mua bên ngoài trường học, nằm trên sô pha gọi điện thoại cho Bạch Khoảnh Thời, người nhận cuộc gọi là một giọng nữ.
"Xin chào? Xin hỏi ngày tìm nhà tôi có chuyện gì không?"
Thành Duyên có trong nháy mắt khẩn trương, hắn cũng không thể tưởng tượng mình như thế nào cùng mẹ vợ tương lai hỏi thăm địa chỉ nhà bọn họ đâu?
Trầm tư vài giây, hắn thấp giọng làm bộ không thèm để ý nói: "Lão sư bảo con mang tư liệu đến cho Bạch Khoảnh Thời, cô có thể gửi địa chỉ thông qua điện thoại di động được không?"
"Tư liệu?" Mẹ vợ tương lai sửng sốt trong chốc lát, sau đó nói: "Con đợi một chút."
Một phút sau, một cái tin nhắn gửi vào di động hắn, không phải địa chỉ cụ thể, chỉ là địa chỉ của một tiệm trà sữa.
"......"
Thanh Duyên nhìn địa chỉ đến ngẩn người, quay đầu nhìn tư liệu mình không dùng chất chồng lên giá sách, tùy tiện lấy mấy quyển liền kêu xe tìm đường đi đến..
Mẹ Bạch Khoảnh Thời lớn lên thật xinh đẹp, khí chất sạch sẽ ôn nhu, đôi mắt cùng Bạch Khoảnh Thời giống nhau, trong veo thuần tịnh phảng phất như có thể khóc.
Hắn cùng mẹ vợ tương lai ngồi đối mặt nhau, hai người hồi lâu cũng chưa lên tiếng.
Thành Duyên lòng bàn tay ẩn ẩn ra mồ hôi, đối mặt mẹ vợ tương lai, nói không khẩn trương khẳng định là giả.
Hắn đem tư liệu trong tay để lên mặt bàn, nói: "Đây là tài liệu lão sư bảo con mang cho cậu ấy, cô cứ về nhà trực tiếp giao cho Bạch Khoảnh Thời là được."
Mẹ vợ ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm trên bàn ánh mắt chậm rãi dời lên, dừng ở trên mặt của hắn.
"Cậu thật sự là bạn học của thằng bé."
Thành Duyên gật gật đầu, ăn ngay nói thật: "Là, bất quá chúng con không cùng ban. Nhưng con thực thích cùng cậu ấy ở bên nhau học tập."
"À," mẹ vợ có điểm thất vọng, "Vậy thật tiếc quá. Gia đình cô phải nhanh chóng cho thằng bé chuyển trường lần nữa."
"Cái gì?" Thành Duyên đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin tưởng hỏi.
Đối phương tâm tình cũng không tốt lắm, nhưng vẫn như cũ tính tình nhẫn nại nói: ""Gia đình cô ngay lập tức phải chuyển trường đi."
"Không cần thiết phải đi." Hắn buột miệng thốt ra.
Mẹ Bạch sửng sốt: "Con nói cái gì."
Tiệm trà sữa ồn ào, hai người ngồi ở góc tường lại phá lệ quạnh quẽ, không gian hẹp giúp cho có thể rõ ràng nghe thấy đối phương nói chuyện.
Hiển nhiên mẹ Bạch là bị những lời này của hắn khiếp sợ tới rồi.
"Con nói, không cần phải đi." Thành Duyên từng câu từng chữ nghiêm túc nói: "Nếu cô vì nhi tử mình mà muốn có hoàn cảnh học tập tốt nên mới chuyển trường thường xuyên, thì không bằng cô mời gia sư dạy cậu ấy học tập tại nhà, rốt cuộc như vậy mới là cách bảo vệ cậu ấy tốt nhất không phải sao?"
Con cho rằng tìm ra người khi dễ cậu ấy khiến tên đó bị đuổi học, mọi chuyện liền xong xui. Là con quá bất cẩn, thật xin lỗi. Nhưng con cho rằng cô không cần đem cậu ấy chuyển tới trường khác học, hiện tại cũng sắp thi đại học, đổi tới đổi lui rất phiền toái. Con ở trường học hoàn toàn có thể bảo vệ tốt cậu ấy."
Mẹ Bạch trầm mặc vài phút, nhàn nhạt nói: "Cô đã hỏi qua ý kiến của thằng bé, nó nói đồng ý chuyển trường."
Giờ phút này, Thanh Duyên mới thực sự cảm nhận được nỗi đau chia ly.
Hắn nắm lấy quần áo, căng thẳng thanh tuyến, chậm rãi nói: "Kia buổi tối con có thể nói với cậu ấy vài câu được không?"
Mẹ Bạch hơi hơi có chút kinh ngạc, nhưng không cự tuyệt, chỉ nói: "Chờ tin tức của cô."