Edit + Beta: Go
Chờ đến khi đồng hồ báo thức vang lên, hắn tỉnh dậy còn có chút mơ hồ, dụi dụi mắt liền cầm chìa khóa ra khỏi phòng thuê của Bạch Khoảnh Thời.
Mới vừa trở lại, hắn liền nghe có tiếng nước ào ào chảy ra, đến gần một chút, phát hiện tiếng nước ấy từ vòi sen trong phòng tắm.
Thành Duyên định về rửa mặt, thay quần áo một phen, rồi mới quay trở lại đây, nhưng đập vào mắt hắn chính là Bạch Khoảnh Thời một thân áo thun và quần lót, hai chân tinh tế xinh đẹp mà không quá gầy, sáng chói trước tầm nhìn của hắn.
Không chút nào ngoài ý muốn, Thành Duyên nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của chính mình.
Hắn xoay người sang chỗ khác, có chút ngượng ngùng nói: "Làm phiền rồi, tôi cho rằng cậu vẫn đang ngủ nên đến đây kêu cậu dậy thôi, tôi thật sự không có ý đồ gì khác đâu."
Bạch Khoảnh Thời đứng yên tại chỗ, khiếp sợ không biết nói cái gì. May mắn y đã mặc chút quần áo mới ra ngoài, nếu mà không mặc, y đã có thể bị tên đại sắc lang này nhìn thấy hết rồi.
Không biết lấy dũng khí từ nơi nào, Bạch Khoảnh Thời đi đến trước mặt Thành Duyên, khuôn mặt lạnh nhạt, duỗi tay nói: "Chìa khóa đưa cho tôi."
Thành Duyên không chút do dự đem chìa khóa trên tay đưa cho y.
Bạch Khoảnh Thời trở lại phòng ngủ, đem chìa khóa đặt trong một hộp nhỏ trong ngăn kéo tủ, sau đó nhanh chóng lấp chúng đi bằng một chồng quần áo.
Mặc lên chiếc hoodie trắng, tâm tình y vô cùng tốt, y thích nhất là cả người mình trông thật thuần khiết và sạch sẽ không tì vết nha.
Đây cũng là lý do tại sao y thích nhất là quần áo màu trắng, thoạt nhìn sạch sẽ.
Dọn dẹp phòng ngủ xong bước ra phòng khách, y vẫn thấy Thành Duyên còn đứng ở chỗ cũ, động tác liền có chút không biết làm sau, nhìn thấy hắn, mắt y chột dạ ngó xuống.
Y không muốn so đo với Thành Duyên đâu, còn phải đi ăn cơm sáng nữa.
Đang muốn đi lấy cặp sách, nhưng mà Thành Duyên lại đi trước y một bước, sau đó quay đầu khoe khoang nhìn y: "Tôi giúp cậu. Đi thôi."
Có cu li miễn phí, không cần để tâm.
Hiện tại vẫn chưa tới sáu giờ, bên ngoài trời còn hơi tối, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc các cửa hàng ăn sáng mở cửa.
Ra ngoài tiểu khu, Thành Duyên hỏi: "Cậu vẫn luôn thức dậy sớm như vậy sao?"
Bạch Khoảnh Thời không muốn có bất kỳ phản ứng nào với hắn, liền không nói gì, khuôn mặt lạnh lùng giậm chân nhanh chóng đi lên phía trước.
"Chờ đã!" Quý Thuần Duyên thật nhanh tiến lên vài bước, đuổi theo Bạch Khoảnh Thời, thân mật ôm bờ vai của y, ôm y vào lòng ngực chính mình: "Đừng không để ý tới ca ca mà, ca ca biết sai rồi."
Vẻ mặt được ôm có chút hòa hoãn lại, y thoát ra khỏi Thành Duyên, liền đi vào cửa hàng mua đồ ăn sáng mà không nói lời nào.
Thành Duyên bỗng nhiên dừng lại, đứng ở quán cơm hắn thường ăn sáng trước kia, y cho rằng mình nhớ rõ quán ăn yêu thích của Thành Duyên, đang chuẩn bị cùng Thành Duyên nói chuyện, Thành Duyên cư nhiên lại nói: "Câu không nói chuyện với tôi thì đừng hòng tôi trả lại cặp sách."
"......"
Bạch Khoảnh Thời mặt mày có chút lạnh thấu xương, đáy mắt hiện lên một tia ý cười, lòng bàn chân đột nhiên dùng sức.
Thành Duyên nháy mắt trừng lớn nhảy cách xa y ba mét. Mặt không thể tin tưởng nhìn Bạch Khoảnh Thời, y cư nhiên dẫm chân hắn, không những thế còn ra tay rất đau.
Bạch Khoảnh Thời hướng hắn cười nhẹ, mặt vô biểu tình đến gần, từ trong lòng ngực hắn đem cặp sách cướp đi, sau đó đi ngang qua hắn, đến của hàng phía sau ăn cơm.
Thành Duyên đứng ở tại chỗ, cũng không cảm thấy chân đau, hắn chỉ cảm thấy, dáng vẻ này của Bạch Khoảnh Thời thật con mẹ nó quá đáng yêu!!
Bồi Bạch Khoảnh Thời ăn xong bữa sáng, Thành Duyên cảm thấy mỹ mãn cùng đi y tới phòng học, dọc theo đường đi Bạch Khoảnh Thời đều không bộc lộ chút cảm xúc nào.
Lúc này vừa vặn mới sáu giờ hai mươi, là thời gian để rời giường, vì thế trong phòng học cơ hồ không có bóng người. Chỗ ngồi Bạch Khoảnh Thời còn một chỗ trống phía đằng sau, Thành Duyên liền ngồi ở đấy cùng Bạch Khoảnh Thời trải qua tiết tự học buổi sáng, thế cho nên cho dù có vài đồng học tới sớm nhưng nửa ngày đều không dám tiến vào phòng học.
Làm cho lão sư cho rằng trong phòng học bị ám, không nghĩ tới cuối cùng cư nhiên là bởi vì bọn họ bị Thành Duyên dọa tới không dám vào.
Bất quá cũng kỳ quái, Thành Duyên trước nay đều là trốn học, hôm nay lại dậy sớm đi học, tuy vào nhầm lớp nhưng cũng đáng khen ngợi.
Tác giả có lời muốn nói: ——