Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 69: Tai qua nạn khỏi (1)



“Vạn kiếm quy tông”

Đán Thần vừa dứt lời thì cũng là lúc hàng loạt những thanh kiếm sắc nhọn không biết tự nơi nào bay đến, tập hợp phía sau lưng chàng, che kín cảmột khoảng rừng, khiến cho Tử Tề không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ

Tử Tề nói, “Thật không ngờ … tên Diệt Sư này không hề tầm thường. Biểutỷ, tỷ quả là có con mặt chọn tình nhân, chẳng khác nào những kẻ mà nhân loại hay gọi là, gái thanh lâu vậy đó. Luôn biết được đâu nào con mồibéo bở để mà dựa dẫm, để mà bòn rút”

Đán Thần lên tiếng, “Ít nhất những người gọi là gái thanh lâu còn cóđược vẻ ngoài kiều diễm, thứ vẻ ngoài khiến cho kẻ khác thèm muốn, ghentỵ. Ngươi chắc chắn không phải lo sợ điều đó đâu nhỉ Tử Tề? Dù sao kẻ có thể chiêm ngưỡng vẻ ngoài của ngươi giờ cũng chưa chắc đã ra đời”

Chỉ cánh tay độc nhất của mình về phía Đán Thần, Tử Tề quát, “Ý ngươi là gì? Ngươi nói ta xấu xí, kinh tởm, không ai thèm dòm ngó ư? Thế còn hơn cái loại đĩ đượi đang nằm bẹp dưới đất kia”

Đán Thần bình thản đáp, “Đấy là ngươi tự nhận chứ ta không hề nói nhé.Hơn thế nữa, ta đâu nhớ có nói rằng Vân muội là người như ngươi vừa đềcập đâu. Khổ thân, tay đã không có đủ, giờ đến cả tai cũng có vấn đề”

Tử Tề bực tức nghiến răng ken két, “Ngươi … ngươi … Nhân loại, rốt cuộcthân phận của ngươi là gì? Tại sao mái tóc, làn da ngươi đột nhiên trởnên vàng óng, đôi tay biến thành trường kiếm. Ngươi … là … ai?”

Nhẹ mỉm cười, Đán Thần nói, “Chuyện đó ngươi không cần biết. Tử Tề, hãy đỡ”

Tất cả số binh khí sau lưng Đán Thần đồng loạt lao về phía Tử Tề, khôngchút nương tay dồn hắn ta vào tử địa. Tử Tề nhanh chóng dùng cánh tayduy nhất của mình kết thành những mạng nhện to lớn, hòng bảo vệ bản thân cũng như giảm trừ số lượng binh khí của Đán Thần

Những thanh kiếm sắc nhọn, vô tình lao đi trong gió, tạo thành nhữngtiếng rít ghê tai, không tốn chút sức lực xuyên qua số mạng nhên trắngtinh một màu rồi đâm thằng vào bờ ngực to lớn của Tử Tề

Đán Thần thầm nghĩ, để ta xem, trúng chiêu trực tiếp như vậy, ngươi làm sao có thể sống sót?

Đúng, nếu như bình thường, Tử Tề khó có thể sống sót sau khi dính chiêuthức có lực sát thương lớn như vậy. Nhưng, bây giờ, cơ thể hắn đang chứa đựng lượng yêu lực hùng mạnh của biết bao đời nhện yêu. Muốn giết hắnta, thật chẳng hề dễ dàng

Tử Tề nói lớn, “Muốn giết ta ư? Ngươi còn phải cố nhiều hơn thế nàynhiều, nhân loại ạk”. Tử Tề vừa nói vừa dùng tay nhổ tất cả số kiếm đang dính chặt trên người mình ra, làm hiện lên trên đó những vết máu đỏtươi, tong tỏng chảy xuống dưới nền đất lạnh

“Cám ơn vì lời gợi ý”

Đán Thần đưa hai tay, hay nói đúng hơn là hai thanh trường kiếm, thẳngvề phía trước rồi dùng toàn bộ sức lực, lao nhanh trong không khí, biếnbản thân mình thành một tia sáng sắc nhọn, thứ tia sáng có khả năng hạsát tất cả mọi sinh vật trên đường đi của mình

Đưa mắt nhìn Đán Thần giờ đã trở thành một tia sáng màu vang, Tử Tề cảmthấy có chút lo sợ. Số yêu khí trong người, ta vẫn chưa thể hoàn toànlàm chủ. Hơn thế nữa, ả tiện tì Tử Vân nói không sai, cơ thể ta khôngthể nào chứa đựng được lượng lớn yêu lực như vậy được. Không sớm thìmuộn, ta cũng sẽ … Trước đó, ta nhất định phải giết chết ả Tử Vân … Nhất định …

Tia sáng màu vàng lao đến Tử Tề với toàn bộ tốc lực của mình, không chút kiêng dè, chẳng chút sợ hãi. Trước sự uy hiếp của Đán Thần, 2 cánh tayphải còn lại của Tử Tề rốt cuộc cũng chịu hiện diện. Một loạt những sợitơ nhện trắng mỏng được Tử Tề dệt nên, dính chặt lấy thi thể của nhữngtiểu yêu đã từng bị Tử Vân sát hại, ném về Đán Thần hòng cản đường chàng

Những thân xác vô hồn đó, khi gặp phải Đán Thần đều bị chàng đâm xuyênqua, tứ chi nát bét, máu me lẫn lộn, không còn có thể phân biệt trướckia kẻ đó là ai, vẻ ngoài như thế nào nữa

“Phập”

Thân thể Đán Thần rồi cũng ngừng chuyển động khi lưỡi kiếm của chàng đâm thẳng vào một tấm thịt to lớn. Đán Thần nói, “Tử Tề, ngươi còn gì trăntrối nữa không?” rồi từ từ mở mắt. Nhìn kẻ đang bị ghim chặt trên đôitay mình, chàng khó có thể thốt nên lời, “Đây … đây …”

Đây … đây … là …

Phía sau lưng chàng chợt vang lên giọng nói của kẻ đáng nhẽ giờ đangngắc ngoải, “Nhân loại, ta công nhận ngươi không tầm thường. Nhưng ngươi lại quá vội vã, quá hấp tấp, đến nỗi không nhận ra rằng, kẻ bị ngươixuyên thủng, vốn chỉ là một thân xác được ta tạo nên từ những thi thểnằm rải rác quanh đây. Nhân loại, sinh mạng của ả tiện tì Tử Vân, ta engươi không thể bảo vệ được rồi”

Cố sức rút cánh tay của mình ra khỏi thể xác được chắp vá trước mắt, Đán Thần không ngừng nhớ lại những hành động lúc nãy của Tử Tề. Hóa ra đâylà lý do tại sao hắn ta biến ra 2 cánh tay còn lại của mình, đây cũng là lý do tại sao hắn ném một loạt thi thể về phía mình dù biết điều đó làvô dụng. Với 3 cánh tay, hắn ta mới có thể chắp vá nên thể xác giả nhanh như vậy. Với việc ném đống thi thể kia, máu me, lục phủ ngũ tạng củachúng sẽ cản trở tầm nhìn của ta, khiến cho ta khó có thể nhận giả đâulà thật đâu là giả!

Trách chỉ có thể trách mình ta. Đúng là ta đã quá mức vội vã. Nhưng tacó thể không như vậy ư? Năng lượng này, sức mạnh này không hiểu sao tựdưng ta lại sở hữu. Nếu không nhanh chóng đánh bại hắn, ngộ nhỡ chúngtan biến, Vân muội và ta chẳng phải chỉ có một con đường chết thôi sao?

Tử Tề cười lớn, “Nhân loại, tơ nhện của ta có thể không phải loại cứng cáp nhất. Nhưng xét về độ kết dính, ta vô cùng tự tin”

Chết tiệt, hắn ta nói đúng. Tay ta … tay ta … sao mà nó dính chặt quá vậy … Mãi mà rút … rút không ra … Chết tiệt …

Với chút tàn lực còn sót lại trong mình, Tử Vân toan dùng huyết chỉ giải phóng Đán Thần khỏi tình thế bị mắc kẹt trước mắt. Nhưng, chưa kịp hành động thì cơ thể nàng lại bị uy áp của Tử Tề khống chế, khiến cho từngdòng máu đỏ lại tuôn chảy nơi khóe môi

Tử Tề mãn nguyện lên tiếng, “Biểu tỷ, đệ đã nói rồi. Hôm nay, đệ nhất định phải giết được tỷ. Nhất định”

Một quả cầu năng lượng màu xanh lá khổng lồ hiện lên phía trên 3 cánhtay phải của Tử Tề, chỉ chực lao về một Tử Vân đang bất lực nằm im chịutrận. Thấy tình thế ngày càng nguy cấp, Đán Thần cố hết sức rút cánh tay mình khỏi thứ đang dính chặt không hề có dấu hiệu buông bỏ

Nhanh … ta phải nhanh lên …

Với tình trạng bây giờ của Vân muội, dính phải Mộc cầu đó … nàng … nàng sẽ …

Chợt, ánh sáng lấp lánh của chiếc vòng ngọc trên tay Đán Thần lóe lêntrong đôi mắt chàng, khiến cho nỗi sợ hãi của Đán Thần nhanh chóng tanbiến

Tử Tề lớn tiếng, “Tử Vân, ngươi chết đi”

Mộc cầu to lớn rời tay Tử Tề, đâm mạnh về phía Tử Vân, gây nên một tràng tiếng nổ vô cùng lớn

“Ha ha ha … Cuối cùng … cuối cùng … ta cũng đã giết được con tiện tì đấy rồi… Con tiện tì phá hỏng gia đình ta, dụ dỗ cha ta … Ta đã làm … làmđược rồi…”

Khói bụi qua đi, trước mặt Tử Tề hiện lên một thân ảnh nữ nhân xinh đẹptrong lớp áo đỏ, người giờ đây tuy có chút nhợt nhạt nhưng cũng khôngsao khỏa lấp đi được sự lạnh lùng, băng giá trên khuôn mặt nàng. Tuynhiên, trái ngược với vẻ ngoài băng lãnh đó, đôi mắt nàng lại hiện diệnsự đớn đau đến tận cùng, sự đớn đau kiếp này nàng từng nghĩ rằng sẽkhông bao giờ phải trải qua một lần thêm nữa

Đứng phía trước nàng, che chắn toàn bộ cơ thể nàng khỏi sự công phá củaMộc cầu là thân hình của một nam nhân tuấn tú, phất phơ trong tà áo xámtro. Mái tóc chàng buông dài, bay bay trong gió, cùng màu với làn dacăng tràn sức sống, óng ả sắc vàng không khác gì ánh nắng mặt trời trong ngày tươi đẹp. Chính giữa khuôn mặt với các đường nét tựa điêu tựa họacủa chàng là một nụ cười mãn nguyện, nụ cười của kẻ không còn bất cứ hối tiếc nào trong cuộc đời này nữa

Cơ thể chàng dần dần ngã xuống, nằm trọn trong vòng tay trắng trẻo củanữ nhân băng lãnh. Mái tóc chàng, làn da chàng từ từ chuyển về màu sắcban đầu, không còn là màu nắng đẹp tươi như ban nãy. Y phục chàng bị gió làm cho đôi chút xộc xệch, để lộ bộ ngực tựa tuyết mùa đông chẳng chúttì vết, không có thậm chí cả một hình con thoi màu vàng, thứ trước nayvẫn luôn luôn hiện hữu

“Ta … đã … nói … rồi … Ta … nhất … định … sẽ … bảo … vệ … nàng…”

Đó cũng chính là những lời nói cuối cùng của Đán Thần trước khi chìm vào hôn mê

Tử Vân đau đớn ôm chầm lấy thân thể Đán Thần, dùng toàn bộ sức bình sinh của mình siết chặt lấy chàng, như thể sợ rằng, chỉ cần lơi tay, nàng sẽ không bao giờ còn có thể gặp lại nam nhân này nữa

“Thần lang … thần lang …”

Nước mắt nàng tuôn trào tựa mưa rơi, không hề có dấu hiệu dừng lại.Đừng, xin đừng xa ta, 9 năm trước, chàng đã từng suýt nữa xa rời ta.Nay, chàng lại định để ta trải qua nỗi đau như ngày xưa đó ư? Thần lang, đừng, chàng đừng như vậy … Đừng như vậy mà …

Nhận thấy sự khổ đau trong mắt Tử Vân, Tử Tề nói, “Ta định một chưởngkết liễu ngươi. Ai dè, tên nhân loại đó lại lao vào chịu trận. Thế cũngtốt, giờ ngươi đã hiểu thế nào là nỗi đau khi bị mất người mình yêuthương nhất rồi chứ gì. Tử Vân, giờ ta sẽ khiến cho ngươi tàn phế, đểngươi ngày ngày chứng kiến tình lang của mình chết dần chết mòn mà không sao có thể giúp đỡ. Đó mới thật sự là đòn trả thù của ta dành chongươi!!!”

“Xin lỗi vì chen ngang nhưng điều ngươi vừa nói sẽ không bao giờ có thể xảy ra”

Một giọng nói thánh thót chẳng khác nào thiên cầm vang lên chỗ Tử Vânkhiến cho Từ Tề tự hỏi, kẻ nào vừa lên tiếng. Sự phân vân của hắn chẳngmấy chốc được giải đáp khi một thân ảnh nữ nhân yêu kiều trong lớp bạch y hiện diện. Khuôn mặt nàng trắng trẻo, tuy còn nhiều nét ngây thơ nhưngánh mắt lại lộ rõ sự từng trải, hiểu biết hơn người, ánh mắt mà có những người cả đời cũng không thể nào sở hữu

Tử Tề nói lớn, “Ngươi là ai? Chuyện ở đây không can hệ gì đến ngươi. Còn không mau cút”

Bỏ ngoài tai những lời Tử Tề nói, Tuyết Lăng đi về phía Tử Vân đang ômchặt lấy một Đán Thần bất tỉnh nhân sự, đau lòng nói, ”Tại sao hai ngươi khờ quá vậy? Gặp phải đối thủ mạnh cỡ này, sao không dùng vòng ngọcliên hệ với ta hay với bất kỳ ai khác? Ta đã nói bao nhiêu lần rồi không phải sao? Tính mạng mới là thứ quan trọng nhất. Một khi chết rồi, tấtcả mọi chuyện đều trở nên vô nghĩa. Điều đó khó hiểu lắm hay sao?”

Tử Vân nước mắt lưng tròng nức nở lên tiếng, “Chủ nhân … chủ nhân … Thần lang … thần lang … chàng ấy … chàng ấy …”

Tuyết Lăng đưa tay kiểm tra mạch đập của Đán Thần rồi đáp, “Chàng ta vẫn còn sống, ngươi yên tâm. Bây giờ, ta sẽ ngay lập tức đưa ngươi và ĐánThần trở về ngọc lâu. Khi ấy hãy bảo Dạ Nguyệt kiểm tra tổng thể mộtlượt xem có vấn đề gì đáng ngại hay không. Tử Vân, ngươi cũng bị thươngkhông ít rồi, cũng phải tĩnh dưỡng đấy”

“Chủ nhân, nhưng mà …”

Tử Vân đang định phản đối nhưng chưa nói hết câu thì thân ảnh nàng vàĐán Thần đã biến mất khỏi khu rừng ngập tràn máu tanh cùng nội tạngchúng yêu, để lại nơi đây một mình Tuyết Lăng cùng với Tử Tề

Thấy kẻ thù của mình chợt mất tăm mất tích, Tử Tề gào to, “Ả tiện tì TửVân và tên tình lang biến đi đâu rồi? Bọn chúng đi đâu rồi??? Con đàn bà kia, ngươi đã giấu chúng chỗ nào? Nói! NÓI!”

Tuyết Lăng chầm chậm quay người đối diện với Tử Tề rồi đưa mắt nhìnchàng ta một lượt từ trên xuống dưới, ôn tồn nói, “Là ngươi đã khiến cho hai người bọn họ thương tổn đầy mình như vậy? Là ngươi muốn dồn họ vàochỗ chết?”

Tử Tề hung dữ trợn mắt đáp, “Là ta thì sao? Bọn chúng đi ngược lại vớiluân thường đạo lý, chết cũng đáng. Một con yêu quái tà dâm, quyến rũnam nhân để sinh tồn. Một thằng đầu óc ngu si yêu nó hết mực, coi mộtcon đĩ là thánh nữ. Bọn nó còn sống đến giờ phút này đã là một sự sỉnhục với trời với đất. Ta không giết bọn chúng thì kẻ khác cũng làm điều đó. Con đàn bà kia, khôn hồn thì nói cho ta biết, ngươi giấu bọn chúngđi đâu rồi, còn không đừng trách ta độc ác”

Yêu quái và Diệt Sư ở bên nhau ư? Đúng là trò cười!!!

Tuyết Lăng từng bước từng bước khoan thai đi về phía Tử Tề, khuôn mặtnàng trước sau vẫn hiển hiện một nụ cười tươi tắn vô ngần, nụ cười khiến cho vẻ ngoài của nàng thêm yêu kiều, rạng rỡ

Đối diện với Tuyết Lăng, Tử Tề không hiểu sao cảm thấy một uy áp vô cùng lớn đè nặng lên thân thể mình, nụ cười tươi tắn của nàng khiến cho thâm tâm hắn tự dưng trỗi dậy thứ cảm giác mà lâu lắm rồi hắn dường như đãlãng quên – sợ hãi

“Ngươi … ngươi … Đứng lại! Ta nói ngươi đứng lại! Ngươi có nghe rõ không?”

Tuyết Lăng nhẹ nhàng đáp, “Ta nghe rõ chứ. Chỉ có điều ta không muốn làm theo mà thôi”

“Ngươi …”, Tử Tề nghiến chặt răng nói

Cảm xúc hỗn loạn của Tử Tề khiến cho số yêu lực khổng lồ bên trong cơthể hoàn toàn bị mất bị kiểm soát, không còn nghe theo sự chỉ huy vốn đã khó khăn của lý trí hắn. Gân cốt toàn thân Tử Tề bất chợt hùng dũng nổi lên, làm cho vẻ ngoài hắn ta càng thêm dữ tợn, xấu xí muôn phần. Chưahết, thân hình hắn ngày càng trở nên to lớn, căng tròn không khác chiquả bóng bay bị thổi phồng quá cỡ, chỉ chực nổ tung

Tử Tề lắp bắp nói, “Đây … chuyện gì … đnag xảy ra … ra vậy?”. Chẳng lẽ,cơ thể ta cuối cùng cũng không thể khống chế lượng yêu khí ta hấp thụsao? Với cái đà này, có khi nào ta sẽ …

“Bùm”

Một tiếng nổ lớn vang vọng tứ phía không gian. Lục phủ ngũ tạng của TửTề văng ra khắp nơi, nhuốm đỏ cả một khoảng rừng trong sắc máu tanh tưởi

Chứng kiến chuyện vừa xảy ra, Tuyết Lăng lạnh lùng nói, “Chết như vậyquá là dễ dàng cho ngươi rồi” rồi quay người, toan cất bước rời đi

Đột nhiên, cơ thể nàng cứng đờ, tựa như bị một lực lượng vô hình nào đó giữ chặt lấy, không cho nàng nhúc nhích dù chỉ một chút

“Chuyện … gì…”

Chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì một làn khói xanh lè từ chỗ Tử Tềnổ tung liền không chút chậm trễ bao phủ lấy Tuyết Lăng. Tất cả mọichuyện diễn ra quá mức đột ngột khiến cho Tuyết Lăng không thể phản ứng, chứ đừng nói đến là kháng cự

Một cảm giác nóng ran nhanh chóng lan tràn toàn thân khiến cho TuyếtLăng cảm thấy khó chịu khôn nguôi. Đầu nàng đau như búa bổ, mồ hôi nàngtuôn trào như suối. Hơi thở nàng dồn dập, không ngừng không nghỉ

Tuyết Lăng muốn hét to nhưng hét không nổi, muốn cử động nhưng cử độngkhông xong. Nàng cứ đứng đó, như một pho tượng được trạm trổ tinh xảo,kiều diễm trong gió đêm

Phía trước Tuyết Lăng xuất hiện một nữ nhân mảnh khảnh với mái tóc mangsắc nâu, khuôn mặt ẩn giấu sau lớp mạng che mặt, chỉ để lộ ra đôi conmắt đỏ rực một màu, “Chủ nhân, có chuyện … chuyện gì vậy? Sao người …sao cơ thể người lại toát lên lượng lớn yêu khí như thế này???”

Tuyết Lăng khó nhọc đáp, “Bạch Băng … ta không … không biết nữa … Tự dưng … tự dưng … ta bị … bị …”

Giơ chiếc gương hình bầu dục được chạm trổ bằng trân châu trắng tinh của mình về phía Tuyết Lăng, Bạch Băng nói, “Chủ nhân, ngươi đừng lo. BạchBăng nhất định sẽ giải cứu người. Thiên biến vạn hóa” rồi biến thânthành nữ chủ nhân của mình

Ta phải nhanh lên. Lượng lớn yêu khí như này, một khi xâm nhập hết vào người chủ nhân, e rằng lành ít dữ nhiều!!!

“Trảm yêu trừ ma”

“Ầm”

Thân thể Bạch Băng, giờ đang mang dáng hình Tuyết Lăng, bị đả kích mạnh, bay xa về phía sau, lập tức bất tỉnh nhân sự

Tuyết Lăng nghiến chặt răng lại, nhắm mắt tập trung toàn bộ sức lực, yêu lực, ý chí có trong cơ thể mình. Đùa sao? Tuyết Lăng ta khó khăn lắmmới có một … ak không, hai gia đình, hai mái ấm như hiện nay, giờ ôngtrời lại muốn ta bỏ mạng nơi đây, vì một lý do lãng nhách nhường này ư?Không, ta không chấp nhận. Ta tuyệt đối không chấp nhận. Thiên ý, địnhmệnh hay bất cứ thế lực nào khác, ta đều không tin. Cuộc đời ta do talàm chủ, không phải bất kỳ yếu tố nào khác!!!

Ta! Không! Thể! Chết! Được!

Làn khói xanh lá bao quanh Tuyết Lăng chợt mờ dần, mờ dần rồi biến mấthoàn toàn. Cơ thể nàng vô lực ngã xuống đất, không chút cử động

Không biết bao lâu trôi qua, khi đã hoàn toàn lấy lại được sự kiểm soátthân thể mình, Tuyết Lăng từ từ đứng dậy. Lúc này đây, nàng cảm thấy bản thân tràn đầy sức mạnh, sự đớn đau, khó chịu khi nãy đã mất tăm mấttích không chút dấu vết, thay vào đó là một nguồn năng lượng to lớn,hùng mạnh, nguồn năng lượng không phải pháp sư nào cũng có thể sở hữu

Sức mạnh … sức mạnh … này … này …?

Ta … ta … đã là … Trung Thuần cấp 10 rồi sao?

Đây… là sự … sự thực… ư…?

Tại sao … chuyện này lại có thể … xảy ra được…?

Nhớ đến Bạch Băng đang nằm yên bất tỉnh nhân sự, Tuyết Lăng tạm thời bỏqua muôn ngàn nghi vấn có trong lòng mình, bước nhanh về phía đó, laylay người nàng ta và nói, “Bạch Băng, ngươi có sao không? Tỉnh lại đi”

Thấy tình hình không có biến đổi theo chiều hướng tích cực, Tuyết Lănglấy từ trong người ra hộp thuốc đã được Dạ Nguyệt chuẩn bị trước, nhẹ hơ hơ trước mũi Bạch Băng

Thứ mùi hương tỏa ra từ hộp thuốc dần dần thấm nhuần vào thân thể BạchBăng, giúp nàng ta lấy lại ý thức của mình, “Chủ nhân, đây là …? Người … người không sao chứ???”

Tuyết Lăng lắc đầu, “Ta không sao. Bạch Băng, ngươi có chuyện gì không?”

Bạch Băng đáp, “Tiểu yêu không sao. Chủ nhân, tiểu yêu có chuyện cần bẩm báo”

Đặt tay lên vai Bạch Băng, Tuyết Lăng lo âu tiếp, “Chuyện gì cũng để sau đi. Ngay bây giờ, ngươi và ta cần đến Thiên Lang thành. Tứ ca, tứ tỷngươi gặp chuyện rồi”

---------------------------------

Nhìn Phụng Nhan từ ái bồng Tử Y trên tay, Hồng Tuyết khẽ mỉm cười. Hàinhi ta xem ra cũng sắp đến tuổi thành thân rồi. Giờ, ta chỉ hy vọng nóquên đi được chuyện ngày nào, hạnh phúc ở bên Tử Y. Khi đó, ta, nươngtử, ngũ đệ, ngũ muội mới có thể an tâm

Xích Lôi hai tay ôm chặt tảng đá vào lòng, đưa mắt nhìn cảnh nữ tử bếnam nhân phía sau mình, ngập ngừng lên tiếng, “Hồng Tuyết ca ca, ngườiđể cho con trai mình bế một nam tử khác như vậy không thấy kỳ sao?”

Ta thật sự vẫn không thể nào tin được, người con gái xinh đẹp, điệu đàkia lại là … cháu trai của ta. Còn đứa bé tuổi chưa quá 10 này là … hiền tế của phụ thân, cũng tức ca ca ta. Thế gian này, vạn sự đảo lộn hếtrồi hay sao?

Linh hồn lão nhân với ánh mắt hiền từ chăm chú quan sát Đán Tử Y đangsay giấc nồng trong vòng tay Phụng Nhan, không khỏi có chút băn khoănkhó hiểu. Rốt cuộc, mối quan hệ của hai đứa nó là thế nào? Ta có linhcảm, đó không phải chỉ đơn thuần là tình bằng hữu

Hồng Tuyết ôn tồn đáp, “Xích Lôi, đệ nói gì vậy? Tử Y đường đường chínhchính là một nữ nhân. Sao đệ có thể nhầm lẫn đến mức tai hại như thếđược cơ chứ?”

Xích Lôi và linh hồn lão nhân trợn tròn mắt thốt chẳng nên lời. Sao tacó thể nhầm lẫn đến mức tai hại như thế được ư? Thế gian này có ai không nhầm lẫn đến mức tai hại như thế cơ chứ?

Vuốt nhẹ bờ má trắng trẻo của Tử Y, Phụng Nhan thờ phào nhẹ nhõm. Lúcấy, khi phụ thân từ từ hạ nàng trên trời cao xuống trong chiếc võng được kết từ Mộc chú của người, ta quả thực mới hoàn toàn yên tâm về sự antoàn của nàng. Mất đi ý thức của mình tức là mất đi quyền sử dụng sứcmạnh của vòng ngọc thánh chủ ban cũng tức là không thể trở về ngọc lâutheo ý mình được nữa. Không có sự cho phép của thánh chủ, ta làm sao cóthể mang theo nàng trở về? Khi bị Xích thúc thúc mang đi, điều ta lolắng duy nhất là chuyện gì sẽ xảy ra với nàng thôi đó, nàng biết không?

Ngẩng đầu nhìn dáng hình bé con của Hồng Tuyết, Phụng Nhan lên tiếng,“Phụ thân, rốt cuộc mẫu thân có chuyện gì mà người lại thúc giục concùng mọi người vậy?”

Hồng Tuyết lo lắng đáp, “Ta không chắc. Nhưng, không hiểu sao, tự dưngta lại có một dự cảm không lành về chuyện này” rồi nói với Xích Lôi vàphụ thân mình, “Ta và Phụng Nhan có thể dễ dàng đi qua kết giới củaThiên Lang thành, nhưng còn hai người thì sao?”

Nhờ có túi thơm chứa khí của tam ca Dạ Nguyệt, ta cũng như những ngườikhác mới có thể che giấu thân phận yêu quái của mình, giúp cho việc ravào thành đô trở nên không còn khó khăn. Chứ nếu không, trên thế giannày, có vị pháp sư nào không biết được thân phận thật sự của chúng tachứ? Tất nhiên là trừ trường hợp chúng ta muốn họ biết

Xích Lôi nói, “Hồng Tuyết ca ca, người đừng lo. Không hiểu sao, một góckết giới của Thiên Lang thành đã bị vô hiệu hóa, khiến cho việc thâmnhập vào đó dễ như trở bàn tay. Đó cũng là lý do tại sao đệ có thể mangPhụng Nhan về với phụ thân, chứ nếu dựa vào năng lực của bản thân mình, e rằng điều đó là không thể”

Linh hồn lão nhân hiền từ lên tiếng, “Hồng Tuyết, tại sao con lại ởtrong lốt hài nhi bé nhỏ như này? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vớicon vậy?”

Thở dài một tiếng, Hồng Tuyết trả lời, “Thật sự chính con cũng khônghiểu chuyện gì xảy ra. Tất cả quá khứ từ sau việc Dạ Cơ mất tích đều chỉ là một đám sương mù dày đặc. Con cũng đã thử rất nhiều biện pháp nhưngcũng không sao nhớ ra được chút gì”

Ta đã nhờ cả lục đệ Khuynh Vũ dùng năng lực của mình kiếm tìm chút thông tin trong ta nhưng kết quả vẫn như vậy. Đệ ấy chỉ có thể đọc suy nghĩcủa người khác. Nếu như đến chính họ còn không biết họ nghĩ gì, saoKhuynh Vũ có thể biết được cơ chứ?

Đâm xuyên qua một ngõ nhỏ, chợt ánh vào mắt Phụng Nhan là một thân thểthon thả của bạch y nữ nhân, người đang nằm im bất động trong lớp khóidày đặc, thứ khói tỏa ra lượng yêu khí khổng lồ không thể xem thường

Hồng Tuyết lấy ra hai lá bùa, chĩa thẳng về trung tâm lớp khói, hô lớn,“Hỏa chú”. Hai ngọn lửa mạnh mẽ xuất hiện, lao thẳng xuống dưới, thiêuđốt lớp khói khả nghi kia cũng như đẩy xa bất cứ thứ gì có khả năng ẩnnấp trong đó, gây hại đến Dạ Cơ

Nhân cơ hội đó, Phụng Nhan, Xích Lôi nhanh chóng đi về phía Dạ Cơ, kiểm tra xem nàng ta có gặp phải bất trắc gì không

Đặt Tử Y trên tay mình xuống một góc khuất an toàn, Phụng Nhan lo lắngnói, “Mẫu thân, người có nghe con nói gì không? Mẫu thân, người tỉnh lại đi”

Xích Lôi chăm chú quan sát dung nhan nữ nhân đang bất tỉnh trước mặtmình, người tỷ tỷ chàng chưa bao giờ diện kiến nhưng đã được lắng nghebiết bao điều về nàng. Hạ tảng đá chứa linh hồn phụ thân xuống đất,chàng nói, “Phụ thân, đây chính là … là tỷ tỷ Phụng Nhan sao?”

Linh hồn lão nhân nghẹn ngào ngắt quãng từng tiếng, “Đúng … đúng … đâyđúng là Phụng … Phụng Nhan… con gái ta … tỷ tỷ của con … của con rồi…”

Hồng Tuyết từ trời cao hạ thân, đứng chắn phía trước đám người Xích Lôi, thận trọng quan sát đám khói đang dần dần tan biến phía trước mình,“Xích Lôi, đệ mới chỉ là Trung Yêu cấp 3, khả năng có hạn, khó có thểtham gia chiến đấu. Ta muốn đệ ở yên nơi đây, bảo vệ phụ thân và nươngtử. Phụng Nhan, sau khi uống đan dược của tam thúc, yêu lực con đã khôiphục rồi phải không? Nếu như vậy, con hãy cùng ta đối mặt với kẻ trongkia. Trong trường hợp chúng ta không thể thắng, con nhất định phải đưamẫu thân, thúc thúc cùng gia gia an toàn ly khai, tìm gặp và báo cáo cho chủ nhân chuyện gì đã xảy ra. Hai người đã nghe rõ lời ta chưa?”

Phụng Nhan, Xích Lôi còn chưa kịp đáp lời Hồng Tuyết thì thứ yêu quái bí ẩn mọi người đang nói đến cuối cùng cũng lộ diện. Đó là một nam nhânđầu trọc với làn da tái nhợt, thiếu sức sống. Khuôn mặt hắn ngoại trừchiếc miệng rộng há to ra không có bất kỳ bộ phận nào khác, kể cả lôngmày và răng. Tứ chi hắn đầy đủ, hoàn toàn bình thường. Riêng có điều kỳlạ là hai bàn tay hắn lại nắm chặt, không chịu buông ra

Nhìn thấy đối thủ của mình, Hồng Tuyết phân vân, “Có lẽ nào … hắn ta là …”

Nam nhân đầu trọc chầm chậm duỗi 5 ngón tay, để lộ ra đôi con mắt màuvàng chính giữa hai lòng bàn tay hắn, đôi con mắt giờ đây đang khôngngừng quan sát đám Hồng Tuyết

Phụng Nhan nói, “Soul – Eater. Là Soul – Eater!!! Tại sao thứ yêu quáiđáng sợ này lại ở đây cơ chứ?” Nói đoạn, thân thể xinh đẹp của chàngliền biến trở về nguyên dạng là một nam Medusa với mái tóc rắn sở hữunhững con ngươi xanh lá

Đến giờ phút này đây, nhìn thấy bộ ngực trần trắng trẻo không chút nhấpnhô của Phụng Nhan, Xích Lôi và linh hồn lão nhân mới hoàn toàn tinrằng, chàng ta thật sự không phải là nữ nhân như vẻ ngoài của mình

Soul – Eater, một trong những Ám yêu vô cùng quý hiếm trong giới yêuquái. Trái ngược với vẻ ngoài yếu ớt của chúng, Soul – Eater thực sự làmột đối thủ đáng sợ. Đúng như tên gọi của mình, thức ăn yêu thích củachúng chính là linh hồn, bất kể là của yêu quái hay con người. Mỗi khixác định được con mồi, chúng sẽ dùng sức mạnh tấn công vào tiềm thức của họ, khiến cho họ suy yếu, kiệt quệ, mất đi ý chí tiếp tục sống, trởthành miếng mối béo bở để chúng thỏa mãn cơn đói của mình

Dạ Cơ là một hồn ma, hay nói cách khác, cũng là một dạng năng lượngsống. Cộng thêm yêu lực sẵn có của mình, nàng chính là một món ăn hấpdẫn không thể chối từ đối với Soul – Eater, nhất là sau quãng thời gianbị giam hãm trong hộp đồng đã quá lâu trước đó

Hồng Tuyết nắm chặt hai lá bùa trong tay, ra đòn công kích ngay lúc Soul – Eater chưa lấy lại được bình tĩnh, “Thủy Hỏa chú”

Một dòng nước mạnh mẽ và một ngọn lửa hung bạo xuất hiện, quyện vàonhau, đánh thẳng về phía nam nhân trọc đầu. Ngay khi chỉ còn cách hắn ta độ vài cm, Soul – Eater giơ đôi tay về trước Thủy Hỏa chú của HồngTuyết, tạo thành lá chắn phá hủy hoàn toàn đòn công của chàng

“Cái gì?”, Hồng Tuyết không tin vào mắt mình được. Thủy Hỏa chú của tasao có thể … có thể bị hóa giải dễ dàng như vậy cơ chứ? Chuyện… chuyệnnày … là sao???

“Phụ thân, để con”

Đám tóc rắn trên đầu Phụng Nhan nhận được mệnh lệnh của chủ nhân liềnlao đến Soul – Eater, nhe đôi răng nanh sắc nhọn của mình toan cắn xéhắn, biến hắn ta thành một bức tượng bằng đá vô hồn, giải trừ mối nguynơi đây

Tuy nhiên, còn chưa kịp chạm vào người hắn, đám tóc rắn của Phụng Nhanđã bị đôi mắt Soul – Eater khống chế, bất động giữa không trung, khôngsao chuyển động

Phụng Nhan thấy vậy bèn dùng roi quất mạnh về phía Soul – Eater, hòngphá vỡ tà phép của hắn. Chỉ cần một vết cắn, ta chỉ cần một vết cắn thôi là tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc. Một vết cắn… Chỉ một vết cắn mà thôi…

Tuy nhiên, sự đời mấy khi diễn ra như mình mong muốn. Cây roi của PhụngNhan cũng không sao có thể phá vỡ lớp phòng ngự kiên cố của Soul – Eater

Hồng Tuyết dán một lá bùa xuống đất, hét, “Thổ chú”. Mặt đất đột nhiênxuất hiện những vết nứt nẻ, khiến cho thân thể Soul – Eater chao đảo,phá vỡ phép thuật của hắn, từ đó giúp cho mái tóc rắn Phụng Nhan an toàn trở về với chàng

Vuốt ve những con rắn mắt xanh của mình, Phụng Nhan nói với Hồng Tuyết,“Phụ thân, giờ chúng ta làm gì đây? Tấn công trực diện có vẻ không ănthua rồi”

Hồng Tuyết đáp, “Nếu đã như vậy thì …”

Lời còn chưa nói xong thì Hồng Tuyết cảm thấy thân thể mình bị đưa lên trời cao mà dù chàng có muốn cũng không sao ngăn cản được

“Phụ thân”, Phụng Nhan hét lớn rồi không chút suy nghĩ ra lệnh cho đámtóc rắn của mình phun axít tấn công Soul – Eater, nhằm giải thoát choHồng Tuyết. Để ta xem xem, lớp lá chắn của ngươi kiên cố hay axít của ta mạnh bạo?

Axít, thứ dung dịch chỉ có thể do nam Medusa sản xuất, có khả năng làmtan chảy gần như mọi thứ, mọi vật trên thế gian này. Và may sao, chúngcũng có chút ảnh hưởng đối với lớp phòng ngự của Soul – Eater. Bằngchứng là việc đôi môi hắn bắt đầu có những chuyển động khác thường

Thân thể bé nhỏ của Hồng Tuyết ngày càng có xu thể bị đưa cao lên khôngtrung. Phụng Nhan lo lắng, ra sức phun axít mong cản trở việc làm củaSoul – Eater nhưng tác dụng của nó thì lại khá chậm. Ở đằng sau, thấytình hình ngày càng chuyển biến xấu, Xích Lôi liền dùng dây xích củamình níu chặt lấy Hồng Tuyết

Đôi mắt trong lòng bàn tay Soul – Eater chợt rực sáng, cùng lúc đó làviệc ánh dương trong nhãn cầu Hồng Tuyết dần dần tắt. Trước sự việc này, Phụng Nhan mất hết bình tĩnh, trườn nhanh về phía Soul – Eater, dùngthân rắn phá vỡ kết giới đã bị axít của chàng làm hư hại nhiều, phá hoại việc săn mồi của hắn

Soul – Eater bất lực thả Hồng Tuyết xuống đất, bực dọc đưa mắt nhìn Phụng Nhan đang ở ngay sát bên mình

“Đồ xấu xí, ngươi nhìn gì ta?”

Và đó cũng là những lời cuối cùng của Phụng Nhan trước khi ý thức hoàn toàn bị tê liệt bởi phép thuật của Soul – Eater

Nhìn Hồng Tuyết bất tỉnh nhân sự nằm im một chỗ, Dạ Cơ chưa có dấu hiệutỉnh lại, Tử Y vẫn chìm đắm trong giấc nồng còn Phụng Nhan đang bị Soul – Eater khống chế, Xích Lôi suy nghĩ giây lát rồi dùng dây xích tạo nênmột chiếc lồng bao bọc lấy phụ thân, Hồng Tuyết, Dạ Cơ, Tử Y và nói,“Phụ thân, suốt quãng thời gian vừa qua, con cảm ơn người vì tình cảmngười đã dành cho con. Đối với con, người chẳng khác nào phụ mẫu thânsinh. Để báo đền ơn dưỡng dục của người, con đã dốc toàn sức lực kiếmtìm người tỷ tỷ con chưa từng gặp mặt trong suốt vạn năm có lẻ qua. Giờđây, cuối cùng, người cũng đã có thể đoàn tụ với con gái, con rể và cháu trai của mình, con sẽ không là vật cản đối với hạnh phúc của người cũng như không để cho bất cứ thứ gì cản trở người đến với hạnh phúc”

“Phụ thân, dù cho con luôn nghĩ rằng, con là con đẻ của người nhưng sựthật con không mang chung dòng máu với người, với tỷ tỷ là điều khôngthể chối cãi. Con mãi mãi cũng sẽ chỉ là người ngoài. Con biết, thờigian của người không còn nhiều. Và khi ấy, điều gì có thể đảm bảo rằng,tỷ tỷ, đại ca sẽ chấp nhận con, coi con là thân thích, là ruột thịt? Phụ thân, mạng sống này là người mang lại cho con, vậy thì con sẽ hy sinhnó để hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của người – được đoàn viên cùng gia đình đã mất của mình”

Nói đoạn, Xích Lôi từ từ đứng lên, bước về phía Soul – Eater. Trong mắtchàng hiện lên sự quyết tâm, tinh thần quả cảm ngút trời, cùng với đó là ý chí quyên sinh, lưỡng bại câu thương cùng với đối thủ của mình

Ta biết, đối đầu với Soul – Eater, ta chỉ có một con đường chết. HồngTuyết ca ca và Phụng Nhan, hai Trung Yêu cấp 7 còn không phải là đối thủ của hắn thì ta, một Trung Yêu cấp 3, làm sao có thể xoay chuyển đượctình thế cơ chứ? Cái ta muốn không phải thắng lợi, không phải đánh bạiSoul – Eater mà chỉ đơn giản là giải cứu Phụng Nhan, để cho phụ thâncùng gia đình của mình an toàn ly khai chốn này. Khi ấy, ta có chết cũng cam lòng

Linh hồn lão nhân đau đớn nhìn thân ảnh Xích Lôi ngày một xa dần màkhông thể làm điều gì để ngăn cản. Bất lực, đắng cay là tất cả những gìông có thể cảm nhận thấy bây giờ

Xích Lôi, ta xin lỗi. Ta không biết được rằng trong con lại tồn tạinhững suy nghĩ như vậy. Con nói đúng, ước nguyện lớn nhất của ta là được đoàn tụ với nữ nhi đã thất lạc lâu ngày của mình. Nhưng điều đó khôngcó nghĩa là ta không quan tâm đến con. Với ta, con chẳng khác nào đứacon do ta dứt ruột đẻ ra, là một phần máu thịt, linh hồn của ta. Bao năm qua chúng ta dựa vào nhau để sống, giờ đây ta há có thể vì cứu con gái, con rể, cháu trai mà hy sinh tính mạng con? Xích Lôi, ta … ta … nhấtđịnh sẽ không để con chết, nhất định không để bất cứ ai trong số các con phải chết hết!!!

Nhưng, ta có thể làm gì đây? Ta phải làm gì để cứu các con đây???

Khoan đã … Còn có một cách … Ta còn có một cách…

Đứng trước mặt Soul – Eater, tâm khảm Xích Lôi không hiểu sao lại bìnhtĩnh đến lạ lùng. Phải chăng, khi đã đạt đến cảnh giới coi cái chết làhư không, con người ta, hay nói đúng hơn, trong trường hợp này là yêuquái, sẽ trở nên như vậy?

“Ngươi hãy mau thả Phụng Nhan ra”

Những sợi dây xích trắng tinh một màu nhanh chóng chuyển sang màu vàng,từ trên tay chàng lao thẳng về phía Soul – Eater, trói chặt lấy thân thể hắn

Hồng Tuyết không còn khả năng chiến đấu, Phụng Nhan nằm ngọn trong tayngươi rồi nên ngươi nghĩ không cần phải dùng đến lá chắn nữa chứ gì?Chà, ngươi nhầm rồi

“Lôi chấn”

Từng dòng sét truyền từ Xích Lôi qua dây xích đến Soul – Eater khiến cho thân thể hắn chợt cử động có chút khó khăn. Và trong chính cái khoảnhkhắc ấy, sự kiểm soát của Soul – Eater đối với Phụng Nhan hoàn toàn biến mất, khiến cho chàng rơi thẳng từ trên không trung xuống dưới mặt đất

Bị quấy rấy ba lần trong một đêm săn mồi, sự tức giận của Soul – Eaterđã đạt đến cực điểm. Hắn ta cần có thứ để ta giải tỏa cơn khó chịu ngậptràn trong mình và còn gì thích hợp hơn kẻ vừa gây hấn với mình cơ chứ?

Soul – Eater há to miệng, bắn ra một quả hắc cầu khổng lồ thẳng ngayhướng Xích Lôi. Đáng lẽ ra, Xích Lôi phải sợ hãi, tìm cách thoát khỏivận mệnh chết chóc đang ập xuống đầu mình. Nhưng không, tất cả những gìchàng làm là dùng xây dích tóm lấy Phụng Nhan, đồng thời quấn chặt HồngTuyết, Tử Y, Dạ Cơ và tảng đá chứa linh hồn phụ thân mình rồi ném mạnhtất cả ra khỏi phạm vi công kích của Soul – Eater

Xích Lôi mãn nguyện mỉm cười, thanh thản đối diện với hắc cầu đang ngàycàng tiến sát đến thân thể, “Cát bụi sau cùng cũng sẽ trở về với cátbụi, không phải sao?”

“Bùm”

Hắc cầu nổ tung, khói bụi mờ mịt …

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv