Bước lên trên sân thi đấu, ThếThành không hiểu sao lại quét mắt mình về phía khán đài. Và rồi, chànglại nhìn thấy đôi nam nữ ấy. Nam nhân có khuôn mặt trẻ thơ, đang ngồicạnh nữ nhân với đôi mắt ẩn hiện nét u buồn. Đôi mắt nàng ta không ngừng hướng về tứ phía, tựa như kiếm tìm một thứ gì đó, một người nào đó. Thi thoảng, nàng ta đưa tay lấy từ trong người ra một phong thư đã cũ nát,ngắm nhìn một lúc rồi lại ôn nhu cất về chỗ cũ
Nhìn thấy hai người họ, Thế Thành khẽ mỉm cười. Không hiểu sao, cứ mỗikhi nhìn thấy ánh mắt của nữ nhân đó, ta lại nghĩ tới mẹ. Hình ảnh người nữ tử lạnh lùng nhưng cũng tràn đầy tình cảm, độc ác nhưng cũng vô cùng ôn nhu khiến cho quyết tâm chiến đấu của Thế Thành bỗng dưng tăng mạnh. Mẹ ơi, con nhất định sẽ chiến thắng kỳ thi này, nhất định sẽ không đểcho kế hoạch của mẹ bị lỡ dở vì con
Đối thủ của Thế Thành là một nam tử với vẻ ngoài trịnh thượng, dường như trong mắt chàng ta, không ai có thể so bì với bản thân mình vậy. ThếThành nói, “Trước khi chúng ta bắt đầu, xin mạn phép cho tại hạ hỏi,huynh đài là Thuần Sư hay Diệt Sư?”
Nam tử trịnh thượng dùng đuôi mắt liếc nhìn Thế Thành, chậm rãi cất tiếng, “Ta là Thuần Sư. Còn ngươi?”
Thế Thành mỉm cười đáp, “Tại hạ cũng là Thuần Sư”
Nam tử trịnh thượng tiếp, “Xem ra trận này phần thắng thuộc về ta rồi”.Dứt lời, hắn ta liền triệu hồi yêu quái cận thân của mình
Một nam thanh niên đeo kính, thân thể thon dài, làn da trắng trẻo xuấthiện. Các đường nét trên khuôn mặt chàng ta tựa điêu tựa họa, thiên vềhướng đáng yêu, dễ thương với đôi mắt to tròn, đôi môi chúm chím nụxuân. Ngay từ khi hiện thân, chàng đã khiến cho biết bao nữ tử, thậm chí cả nam tử cảm thấy muốn giang tay ra, ôm chàng vào lòng. Bởi với họ,chàng không khác nào đệ đệ bé bỏng mà họ hằng mong muốn
Khuôn mặt chàng khiến người người chú ý nhưng thứ thật sự khiến họ không thể rời mắt khỏi, chính là bộ y phục khác người chàng đang khoác lênmình. Nếu như từ eo trở xuống bó sát vào người, làm nổi bật vòng eo nhỏnhắn, đôi chân thon dài của chàng thì phần tay áo lại hoàn toàn khác.Chúng rủ dài xuống đất, che kín toàn bộ đôi bàn tay, không hở ra dù chỉ 1 chút
Nam tử trịnh thượng thấy Thế Thành vẫn đứng yên liền nói, “Sao ngươi vẫn không triệu hồi yêu quái của mình? Chẳng nhẽ, ngươi nghĩ có thể chiếnthắng ta dễ dàng như vậy ư? Ngươi không nhận ra, yêu quái của ta là gìsao? Đây chính là Assassin King lừng danh thiên hạ, nghìn người khiếpsợ, vạn kẻ nể phục!”
Assassin King!
Vua Thích Khách!
Hàng loạt những tiếng trầm trồ không ngừng phát ra trên khán đài, khiếncho nam tử trịnh thượng cảm thấy tự hào không thôi. Quả là xứng đáng với số tiền ta bỏ ra mua nó về mà. Tuy chưa thấy nó ra tay bao giờ, nhưngthuộc giống Assassin King, chẳng nhẽ lại vô dụng ư? Làm gì có chuyện!
Assassin King, hay Vua Thích Khách, là một yêu quái quý hiếm hệ Kim, nổi tiếng với việc dùng ám khí để hạ sát đối thủ. Giống yêu quái này dichuyển vô cùng nhẹ nhàng, ra đòn gọn lẹ, khiến cho nạn nhân không thểphòng bị, chỉ có thể ngồi im chờ chết!!!
Nam tử trịnh thượng nghĩ rằng, khi biết được nguồn gốc của yêu quái cậnthân của mình, Thế Thành sẽ sợ hãi, sẽ xin rút lui hoặc ít nhất phải cóbiểu hiện choáng váng, ngạc nhiên chẳng nói nên lời. Nhưng không, ThếThành vẫn như vậy, vẫn mỉm cười hết sức tươi tắn, không chút đổi khác
“Ngươi… chẳng nhẽ ngươi không cảm thấy tính mạng mình sẽ bị đe dọa khiđối đầu với yêu quái của ta ư? Nó là Assassin King, Assissin King đó!!!”
Thế Thành đáp, “Ta không nghĩ rằng, có được yêu quái mạnh mẽ bên cạnh, là yếu tố quyết định đến chiến thắng của Thuần Sư”
“Ngươi…”
Nắm chặt tay lại, nam tử trịnh thượng quay sang, ra lệnh cho yêu quái của mình, “Còn đứng đó làm gì? Tấn công hắn cho ta”
Assassin King không chút chậm trễ lao thẳng về phía Thế Thành, từ haitay áo của hắn chợt lóe lên ánh sáng của kim loại, báo hiệu cho mọingười biết, ta sắp sửa ra tay. Thế Thành dùng tâm lực tạo nên một láchắn bao quanh thân mình, thận trọng đón chờ đòn công của đối thủ
Nam tử trịnh thường khinh bỉ mỉm cười, “Để ta xem xem, rốt cuộc cái gìmới là yếu tố chiến thắng mà ngươi vừa nhắc đến. Ta không tin, trận nàyta thua cuộc”
Thân thể Assasin King tựa tia sáng, lao đi trong không khí. Tất cả mọingười, ai nấy đều hồi hộp đợi chờ diễn biến tiếp theo của trận đấu, bănkhoăn xem ai mới là người chiến thắng. Một bên có yêu quái thích kháchđặc biệt quý hiếm, một bên là sự tự tin của vị Thuần Sư trẻ tuổi, ngườichiến đấu không cần đến yêu quái cận thân. Cả 2 bên đều toát lên khí thế không thể xem thường
Nhìn thế công chớp nhoáng của Assassin King, nam tử trịnh thượng cảmthấy vô cùng hài lòng. Trong đầu hắn hiện lên cảnh Thế Thành bị thươngtích đầy mình, máu me be bét, bất lực xin thua. Nghĩ đến đây, nụ cườicủa hắn trở nên vô cùng tươi tắn, tựa như ánh sáng trong ngày hè rực rỡ, không tồn tại dù chỉ một chút mây đen
Thế Thành căng thẳng đợi chờ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên chàng thiđấu. Ở bên trong cơ thể, chứng kiến bộ dạng của Thế Thành, Ngọc Giai âmthầm thở dài. Đệ đệ, quả thực, tỷ tỷ không hề muốn đệ chiến đấu cùngngười khác. Bản tính đệ vốn hiền lành, nhân hậu, không nỡ gây thương tổn cho bất kỳ ai. Tỷ không muốn điều đó đổi khác, không muốn đệ trở thànhmột kẻ giết người không ghê tay … như tỷ, như mẹ yêu của chúng ta
Nhưng, có những chuyện, dù muốn đến đâu, cũng chẳng thể trở thành hiệnthực, không phải sao? Đệ đệ, đệ nhất định đừng để bản thân bị thươngtổn. Nếu có kẻ nào dám làm chuyện đó với đệ, tỷ sẽ giết kẻ đó, giết kẻđó ngay lập tức!
Tất cả mọi người đều đợi chờ diễn biến tiếp theo của trận đấu với tâmtrạng khác nhau. Và rồi, thân ảnh Assassin King chợt biến mất, khiến cho hàng vạn đôi mắt dường như không tin vào điều mình vừa nhìn thấy nữa.Chàng ta … chàng ta đâu rồi … Quả … không hổ danh sát thủ trong chốnyêu quái … Thân thủ thật chẳng tầm thường
Khoan
Khoan đã
Trên sân … có cái gì đó …
Chẳng phải là … là … Assassin King sao?
Chàng ta … vấp … ngã?
Quả không sai, Assassin King, người đang trên đà tấn công, tự dưng ngãsóng xoài ra giữa sân, dù cho mặt sàn không hề có bất kỳ thứ gì cản trở. Chưa hết, số dao ẩn trong tay áo chàng, cũng kỳ diệu bay cao lên khôngtrung, hoàn toàn ngẫu nhiên hạ cánh xuống dưới đất
Thế Thành khó hiểu nhìn chàng ta, “Ta đã đâu có công kích đâu. Tại sao tự dưng chàng ta lại bị như vậy?”
Khuôn mặt nam tử trịnh thượng cứng đơ, nụ cười của hắn cũng trở nên có phần khác lạ, “Chuyện … chuyện gì … xảy ra …?”
Assassin King lồm cồm bò dậy, đưa mắt nhìn xung quanh, “Trận đấu kết thúc rồi sao??”
Gân trán nam tử trịnh thượng nổi lên, hắn ta giận dữ quát, “Cái gì màkết thúc? Còn chưa bắt đầu thì ngươi đã ngã ngay dưới sân rồi? Còn không mau tấn công hắn cho ta”
“Ta .. ta biết rồi…”
Assassin King vừa nói, vừa đưa tay áo về phía chủ nhân mình. Và độtnhiên, từ trong đó, một con dao nhọn bay thẳng về phía nam tử trịnhthượng, khiến cho hắn như một tảng đá, đứng im không nhúc nhích
“Ta … ta xin lỗi. Ta không cố ý … thật sự không cố ý”
Khuôn mặt trẻ con của Assassin King hết đỏ rồi trắng, hết trắng rồi đỏ.Chàng ta ra sức thanh minh, hết điều hối lỗi. Nhưng, trái ngược vớinhững lời nói đó, là hàng loạt ám khí thi nhau đáp về hướng nam tử trịnh thượng, khiến cho khán giả ngồi phía sau hắn được dịp luyện tập sự dẻodai của bản thân
Bộ dáng nói không nên lời của nam tử trịnh thượng khiến cho Thế Thànhcười lớn, “Ha ha…. Assassin King, ngươi thật là thú vị… Ha ha…”
Assassin King mặt đỏ ửng, lúng túng chạy về chỗ nam tử trịnh thượng, xem xem hắn ta có bị làm sao không. Nhưng, chưa kịp đến nơi, chàng ta đãngã lăn ngã lộn không chỉ một lần. Thấy vậy, nam tử trịnh thượng càngthêm bực tức
Sao ta lại bỏ tiền, mua cái thứ vô dụng này về cơ chứ!!! 10 vạn lạng vàng của ta!!!
Hắn ta chỉ gậy phép về phía yêu quái của mình, hét to, “Hỏa tiễn”
Hàng loạt những mũi tên rực lửa bay thẳng về phía Assassin King, chẳngchút nương tình, rõ ràng có ý muốn dồn chàng ta vào chỗ chết. Trước hành động bất ngờ đó của hắn, toàn bộ khán đài lặng im, không chút tiếngđộng
Đối diện với đòn công kích vô tình của hắn, Assassin King quá đối bấtngờ, muốn chạy cũng chạy không được, chỉ có thể đứng yên, nhìn cái chếtđang đổ ập xuống đầu minh
“Ầm”
Khói bụi mờ mịt, che khuất tầm nhìn. Ở trên khán đài, một vài ngườikhông khỏi tiếc thương cho số phận của Assassin King. Đúng, nhân loại và yêu quái vốn trước nay chẳng bao giờ hòa hợp. Nhưng đâu phải yêu quáinào cũng muốn tìm cách hãm hại con người và đâu phải con người nào cũngmuốn diệt trừ yêu quái. Thuần Sư chẳng phải chính là biểu tượng cho việc yêu quái và loài người chung sống hòa bình bên nhau ư? Dù cho đó là kết quả của khế ước, nhưng như vậy thì sao? Ở bên nhau lâu ngày, chẳng nhẽkhông có tình cảm?
Thế nhưng, nay, 1 Thuần Sư lại đang tâm sạ hát yêu quái của mình, khinhận ra nó có vài khuyết điểm. Thế gian này, loại người nào cũng có. Độc ác có, hiền lành có, nhân từ có, thủ đoạn có. Pháp sư cũng như vậy chứcó gì khác nhau?
Từng cơn gió nhẹ nhàng thổi tới, xóa tan lớp khói bụi giăng kín sân thiđấu, làm lộ ra một thanh niên tuấn tú trong tà áo xanh dương, đang dùngphép thuật bảo vệ chàng trai với khuôn mặt ngây thơ, khỏi đòn hỏa côngvô tình phía trước
Assassin King ngạc nhiên nhìn Thế Thành, hồi lâu mới nói, “Tại sao người lại cứu ta? Chúng ta đâu quen biết, sinh tử của ta cũng chẳng liên quan gì đến người cả?”
Trước câu hỏi của Assassin King, Thế Thành lặng im không trả lời. Chàngđưa mắt về phía nam nhân trịnh thượng, không nhanh không chậm nói,“Assassin King là yêu quái cận thân của ngươi, sao ngươi có thể dồnchàng ta vào chỗ chết như vậy chứ? Chẳng nhẽ ngươi không có chút tìnhcảm nào với chàng ta ư?”
Những lời nói của Thế Thành khiến nam tử trịnh thượng cười lớn, tựa nhưhắn ta vừa nghe phải chuyện gì tức cười lắm vậy, “Ngươi … có bị saokhông vậy? Nó chỉ là 1 tên yêu quái mà thôi. Dù có là giống quý hiếm thì cũng vậy, cũng chỉ là yêu quái, 1 thứ công cụ pháp sư chúng ta sử dụng. Ngươi nhìn nó đi, vô dụng không còn gì để nói. Ta đã mất bao nhiêu ngân lượng để mua nó, vậy mà đổi lại, nó chỉ khiến ta bị bẽ mặt mà thôi.Công cụ mà đã chẳng thể sử dụng, không vứt bỏ thì làm cái gì? Tình cảm,ngươi có bị ấm đầu không vậy? Yêu quái và nhân loại làm sao có thể cótình cảm với nhau. Ha ha…”
Nắm chặt tay lại, Thế Thành cố gắng kiềm chế sự giận dữ đang không ngừng đốt cháy tim can mình, “Ngươi…”
Đột nhiên, trời đổ cơn mưa. Một cơn mưa nặng hạt, với những con gió mạnh mẽ, gào thét trong không khí, phá vỡ khung cảnh bình yên tại quảngtrường thi đấu. Và điều tồi tệ là, chúng không có dấu hiệu chấm dứt. Cơn mưa bất chợt này khiến cho khán giả không sao có thể dõi theo trận đấutrên sân được nữa. Trên thực tế, nếu không nhờ có mái che tại khán đài, e rằng bây giờ đã chẳng còn ai thiết tha ở lại
Chiếc dây chuyền hình trái tim trên ngực Thế Thành chợt phát ra tiếngnói, thu hút toàn bộ sự chú ý của nam tử trịnh thượng, “Ngươi nói rằng,nhân loại và yêu quái không thể có tình cảm với nhau. Ngươi cũng nói,yêu quái chỉ là thứ công cụ, không dùng được thì phải vứt bỏ. Hôm nay,ta sẽ khiến cho ngươi phải hối hận vì phát ngôn của mình”
Nam tử trịnh thượng chỉ tay về phía dây chuyền Khai Tâm, nói lớn, “Khẩukhí lớn lắm. Cũng chỉ là 1 sợi dây chuyền thành tinh, có thể làm gì tacơ chứ? Ngươi nghĩ ta sợ ngươi ư? Nhầm rồi”
“Ai nói với ngươi, ta là dây chuyền thành tinh”
Lời vừa dứt, một luồng sáng xanh dịu nhẹ bao bọc lấy thân thế Thế Thành, khiến cho Assassin King và nam tử trịnh thượng nhắm chặt mắt lại, đợichờ xem rốt cuộc là chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Ánh sáng tan đi, nơiThế Thành từng đứng xuất hiện một nữ nhân quyến rũ với mái tóc xanhdương dài mượt. Sau lưng nàng là 1 đôi cánh trắng tựa tuyết mùa đông, từ vòng eo thon nhỏ của nàng trở xuống là chiếc đuôi cá tràn đầy sức sống. Khuôn ngực nàng nở nang, được che đi phần nảo bởi đôi vỏ sò màu tím
Ngay từ giây phút nàng hiện thân, tất cả đồng bọn của nam tử trịnhthượng đều đứng ngây người, không chút phản ứng dù là nhỏ nhất. Tráingược hoàn toàn với họ, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ, Phụng Nhan, Tử Y chẳngchút quan tâm, để ý, vẫn miệt mài làm những việc mà mình ưa thích.Khuynh Đình dựa đầu vào vai Khuynh Kỳ nằm nghỉ, Khuynh Kỳ chốc chốc lạiđưa tay vuốt ve tấm lưng đại ca mình. Phụng Nhan không ngừng quan sátkhuôn mặt trong gương, xem xem trận chiến vừa rồi có ảnh hưởng đến vẻngoài, đặc biệt là mái tóc của mình không. Tử Y nhắm chặt mắt ngọc, nằmyên một chỗ, không biết đã chìm vào giấc ngủ say từ bao giờ
Nữ nhân quyến rũ nhìn Ngọc Giai, nghiến răng ken két nói, “Tại sao, ngực nàng ta lại … có thể khủng bố như vậy cơ chứ? So với nàng ta, ta …chẳng khác nào … cam canh so với bưởi diễn…”
Nam nhân hào hoa ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Ngọc Giai, say đắm không thốt nên lời, “Ta … Ta …”
Tỷ muội song sinh cảm thấy lồng ngực mình đang không ngừng rung chuyểnmạnh mẽ. Ta … sao thế này? Tại sao cũng là thân nữ tử, nhìn nàng ta, talại có những cảm giác … những cảm giác như thế này? Chẳng nhẽ… Không …không thể nào…
Trên sân đấu, nam tử trịnh thượng, giờ khắc này, chẳng khác nào bứctượng. Hắn đứng im một chỗ, không hề nhúc nhích cũng chằng có bất kỳhành động nào, ngoài việc dán chặt mắt mình lên dung nhan Ngọc Giai
Thấy phản ứng của hắn như vây, Ngọc Giai yêu kiều mỉm cười, “Thế nào? Ta có xứng là đối thủ của ngươi không?”
Những lời nói của Ngọc Giai khiến cho nam tử trịnh thượng lấy lại thầntrí của mình. Lúc này đây, hắn mới nhận ra một điều cực kỳ không ổn –nam tử tên Thế Thành kia đã biến đâu mất, không để lại chút dấu vết
“Nói, đối thủ của ta, kẻ mang tên Thế Thành kia, đã đi đâu rồi? Đừngquên, nếu hắn rời khỏi sân thi đấu, ta sẽ là người chiến thắng. Lúc đó,…” ta sẽ bằng mọi cách phải chiếm lấy con yêu quái này, kể cả có phảidùng vũ lực
Ngọc Giai cười đáp, “Ý ngươi nói đệ đệ ta phải không? Ngươi đừng mơchiến thắng dễ dàng như vậy. Đệ đệ ta vẫn ở đây mà”, nói rồi lấy taynâng nhẹ mặt dây chuyền lên, “Phải không, Thế Thành?”
Giọng nói Thế Thành vang ra từ dây chuyền Khai Tâm, “Tỷ tỷ nói đúng. Đệđâu có rời khỏi sân thi đấu đâu. Trận này hắn làm sao có thể chiến thắng dễ dàng vậy chứ”
Nam tử trịnh thượng chỉ tay về phía Ngọc Giai, run run nói, “Ngươi… haingươi rốt cuộc là kẻ nào? Có lai lịch ra sao? Tại sao … tại sao … lại có thể …”. Yêu quái và pháp sư có thể hoán đổi thân xác cho nhau ư? Chuyện này trước nay chưa bao giờ xảy ra! Chuyện này không thể nào xảy ra!.Rốt cuộc bọn chúng là ai???
Ngọc Giai chầm chậm đáp lời, “Chuyện này ngươi không cần biết”. Dứt lời, hàng loạt thủy cầu từ tay nàng bay thẳng về phía nam tử trịnh thượng,khiến cho hắn nhận ra rằng, trận đấu này đã chính thức bắt đầu
“Hỏa khiên”
Một lá chắn lửa nhanh chóng được dựng nên, hứng trọn toàn bộ thủy cầucủa Ngọc Giai. Chứng kiến cảnh đó, Ngọc Giai vỗ tay nói, “Quả có chútkhông tồi”
Nam tử trịnh thượng nhếch mép đáp, “Tất nhiên rồi. Còn giờ thì … Yêuquái, hãy đỡ”. Từ gậy phép của hắn, những mũi tên lửa lại lần nữa xuấthiện, với số lượng vô cùng lớn. Nhưng lần này, chúng không bay về phíaNgọc Giai mà hướng thẳng lên trời
Sau khi đã đạt được độ cao phù hợp, những mũi tên đó đồng loạt rơi thẳng xuống nơi Ngọc Giai đang đứng. Nàng nói, “Ngươi lợi dụng trọng lực đểgia tăng sức mạnh đòn công của ngươi ư? Thông minh. Thật sự vô cùngthông minh” rồi quay về phía Assassin King, “Đứng yên sau lưng ta, đừngcó di chuyển”
Ngọc Giai vừa dứt câu cũng là lúc vang lên những tràng tiếng nổ lớn,khiến cho cả phần sân thi đấu xung quanh trở nên đổ nát, tang thương.Nam tử trịnh thượng thấy vậy liền cười to, “Dính đòn này, ngươi chắcchắn sẽ bị thương nặng. Khi đó, ta có thể dễ dàng mang ngươi đi rồi. Haha …”
“Ngươi có phải đã quá tự tin về sức mạnh của mình hay là quá coi thường bản thân ta?”
Từ trong đám hoang tàn chầm chậm vang lên những ngữ điệu thánh thótkhông khác gì nhạc âm, khiến cho thân thể nam tử trịnh thượng chợt cứngđờ, “Không … không … thể nào…”
Khói bụi tan đi, Ngọc Giai và Assassin King lại xuất hiện, cơ thể khôngchút vết tích, tựa như đòn tấn công vừa nãy không có tác dụng gì với bọn họ vậy
Assassin King nhìn Ngọc Giai với ánh mắt khâm phục vô ngần. Nhớ lại lúcđó, khi những mũi tên chỉ còn cách chúng ta một đoạn, nàng liền tạo nênlá chắn phòng ngự từ nước, bao bọc lấy ta và nàng. Nếu không, e rằng,nơi đây đã có thêm hai thi thể không toàn vẹn
Nam tử trịnh thượng lắp bắp nói, “Làm sao … làm sao …”
Ngọc Giai từ tốn lên tiếng, “Chuyện đấy thiết nghĩ cũng chẳng phải việccủa ngươi. Nếu ngươi đã tấn công xong thì giờ đến lượt ta. Thủy mãthượng thiên”
Một chú ngựa được hình thành từ nước lao nhanh đến, tấn công nam tửtrịnh thượng. Hắn ta lại dùng “Hỏa khiên” đỡ lấy nhưng không như lầntrước, “Hỏa khiên” của hắn bị “Thủy mã” của Ngọc Giai phá nát một cáchdễ dàng, khiến cho thân thể hắn chịu phải thương tổn nặng nề
Nam tử trịnh thượng bay về phía góc sân, đập mạnh xuống sàn. Từ miệngcủa hắn chảy ra dòng chất lỏng màu đỏ tươi, thân thể hắn hứng trọn đảkích vô cùng lớn nên không sao cử động, chỉ có thể nằm im một chỗ, khónhọc cất lời, “Làm sao có thể??? Ta đường đường là một Trung Thuần cấp5, sao có thể dễ dàng bị đánh bại bởi ngươi như vậy cơ chứ?”
Ngọc Giai bay về phía hắn, ôn nhu nói, “Ngươi tưởng rằng, bản thân làmột Trung Thuần cấp 5 thì sẽ là thiên hạ vô địch, không ai có thể đánhbại ngươi ư? Nhầm rôi. Nhầm to rồi”
Nam tử trịnh thượng khó nhọc đưa tay về phía Ngọc Giai ,”Ngươi… Ngươi thắng rồi… Ta … ta chịu thua”
“Ngươi chịu thua? Xin lỗi, ta ra tay chưa đủ”
“Ngươi … ngươi định … định làm … làm gì … ta?”
Ngọc Giai dùng đuôi mình quấn chặt lấy hai chân nam tử trịnh thượng,chầm chậm lên tiếng, “Ngươi nói xem, nếu hai chân ngươi bị phế, ngươicòn có thể làm pháp sư không?”
“Ngươi … ngươi đừng quên … nếu ngươi làm tổn thương ta vĩnh viễn, ngươi sẽ bị xử thua cuộc. Chẳng nhẽ ngươi muốn bị thế sao?”
“Đúng là ta sẽ bị xử thua cuộc nhưng không phải trong 2 đội chúng ta,phải có 1 đội đi vào vòng trong ư? Nay đồng đội ngươi, kẻ thua cuộc,người thương tật, thêm cả ngươi nữa. Nếu chúng ta có trái luật, chắcchắn vẫn sẽ được vào, cho đủ quân số. Ngươi có hiểu ta đang nói gìkhông?”
Cảm nhận được sự uy hiếp của Ngọc Giai, nam tử trịnh thượng không ngừngcầu xin, bộ dạng thảm thiết vô ngần, “Ta xin ngươi … Đừng … đừng thươngtổn ta … đừng… Ngươi muốn gì cũng được nhưng đừng … xin đừng …”
Suy nghĩ giây lát, Ngọc Giai nói, “Ta muốn gì cũng được phải không?”
“Đúng. Ngươi muốn gì cũng được! Ta xin thề!”
“Được, vậy ngươi hãy hủy khế ước với Assassin King ngay lập tức cho ta.Trả lại tự do cho chàng ta, ta sẽ giữ lại mạng cho ngươi. Đừng có giởtrò với ta, ta không có khiếu hài hước đâu”
“Vâng”
Dứt lời, nam tử trịnh thượng nhanh chóng giải trừ khế ước với AssassinKing. Sau khi xong việc, Ngọc Giai liền giữ đúng lời hứa, thả hắn ta ra. Assassin King sau khi có được tự do, chạy về phía Ngọc Giai, rồi nói,“Tại sao, nàng lại làm vậy? Ta và nàng, và đệ đệ nàng đâu có quen biếtgì nhau. Tại sao hai người lại quan tâm đến ta, lại tốt với ta như thế?”
Ngọc Giai nhìn kẻ không ngừng vấp ngã trước khi đến được chỗ mình, mỉmcười nói, “Cứ coi như ta và đệ đệ ta lo chuyện bao đồng đi. Ngươi hãytrở về với gia đình, với thân nhân của mình. Lần sau đừng để bị bắt nữanhé. Ngươi không hợp với chiến đấu, đừng để bản thân vướng vào sự tranhđoạt của thiên hạ”
Ở bên trong cơ thể, Thế Thành ôn nhu cất lời, “Tỷ tỷ, có phải nhìn thấyAssassin King, tỷ có cảm giác muốn được che chở, bảo vệ chàng ta không?Điều đó cũng khó trách. Chàng ta mang trên mình bộ dạng ngây thơ, tínhtình thì hậu đậu, ai lại không thể không để tâm cơ chứ? Tỷ tỷ, tỷ thậtsự là một người nhân hậu”
“Nhân hậu ư? Đệ đệ, đệ lại nói đùa tỷ rồi”
“Đối với đệ, tỷ tỷ và mẹ là hai người nhân từ nhất thế gian này. Đệchẳng quan tâm hai người đã làm những gì, hai người tốt với đệ, vậy làđủ để chứng minh điều đấy rồi”
“Đệ thật là …”. Dứt lời, Ngọc Giai liền hoán đổi lại thân thể với đệ đệ mình
Mây mù tan đi, cơn mưa nặng hạt cuối cùng cũng chấm dứt. Quan chủ khảosau khi nhận được tín hiệu đầu hàng của nam tử trịnh thượng, liền thôngbáo Thế Thành chiến thắng, đồng nghĩa với việc đội của chàng được lọtvào vòng trong
Rời khỏi sân thi đấu, Thế Thành không tự chủ lại đưa mắt về phía khánđài, kiếm tìm dáng hình của cặp nam nữ lúc nãy. Tiếc rằng, lần này,chàng không nhìn thấy họ. Thế Thành khẽ lắc đầu, trong lòng thầm hyvọng, họ sẽ không bị loại ở vòng 2
Vừa mới đặt chân xuống phía dưới, Thế Thành đã cảm nhận thấy một thânthể xinh đẹp ôm chầm lấy mình, bên tai vang lên giọng nói không thể quen thuộc hơn nữa
“Tiểu Thành Thành, ta biết thế nào ngươi cũng chiến thắng mà. Tiểu Thành Thành, ngươi làm sao mà lại im lặng như vậy? Có phải mệt rồi không?”
Khuôn mặt chợt đen một mảng, Thế Thành nói, “Phụng Nhan, ngươi có thể đừng ôm ta được không? Ta với ngươi đều là nam nhân đấy”
“Thì sao? Ta là ta vẫn cứ thích ôm Tiểu Thành Thành nhất luôn đó”
Nhìn thấy cảnh đó, cơn buồn ngủ của Tử Y nhanh chóng tiêu tan. Nàng đivề phía hai người Thế Thành, Phụng Nhan rồi cất tiếng, “Cũng không cònsớm nữa, chúng ta về thôi”
Khuynh Kỳ gật đầu tán thành, “Tử Y nói đúng. Đại ca ta cũng thấm mệt rồi, cũng nên quay về để cho huynh ấy nghỉ ngơi”
Thế Thành bất lực nói với kẻ đang dính chặt trên người mình, “PhụngNhan, ngươi có thể đứng xuống đất để chúng ta có thể trở về được không?”
Đưa ngón tay thon dài của mình chạm nhẹ lên má Thế Thành, Phụng Nhan dịu dàng đáp, “Ngươi có thể bế ta trở về phòng trọ được mà. Ta không ngạiđâu”
“Ngươi không ngại nhưng ta ngại”
“Sao vậy? Không phải ngươi đã nói chúng ta đều là nam nhân sao? Nam nhân bế nam nhân thì có vấn đề gì cơ chứ?”
“Nó có 1 đống vấn đề thì có. Ta nói lần cuối, Phụng Nhan, ngươi có rời khỏi người ta không?”
“Ta …”
Phụng Nhan còn chưa kịp nói xong thì Khuynh Đình đã chen ngang, “PhụngNhan, nếu ngươi đã muốn được bế, hay là bảo Tử Y. Ta tin, nàng ta cũngmuốn đáp trả lại việc trước kia ngươi bế nàng ta đấy”
Những lời của Khuynh Đình khiến cho thân thể Phụng Nhan cứng đờ, rơimạnh xuống đất, thoát khỏi người Thế Thành. Đưa mắt nhìn Khuynh Đình,Phụng Nhan định cất tiếng mắng nhưng nhớ tới Khuynh Kỳ, chàng ta đànhnuốt cơn giận vào trong
Thế Thành cùng với Khuynh Đình, Khuynh Kỳ cất bước rời đi. Sau lưng,Phụng Nhan và Tử Y vẫn đứng yên một chỗ, im lặng nhìn nhau. Tử Y, saucùng không thể chịu được nữa, liền cất tiếng trước, “Phụng Nhan, rốtcuộc, câu trả lời của chàng dành cho ta là gì?”
Phụng Nhan trầm ngâm không nói. Tử Y thấy thế cũng chỉ miễn cường mỉmcười, “Phụng Nhan, ta hy vọng sẽ sớm nhận được đáp án của chàng. Chàngđừng mãi canh cánh chuyện năm xưa nữa. Không phải, ta vẫn sống tốt đóư?”
Nói xong, Tử Y liền đuổi theo đám Thế Thành phía trước, để lại PhụngNhan đứng đó một mình. Đi được một lúc, Tử Y chợt cảm thấy bản thân cóđôi chút khác lạ. Nàng nắm chặt hai tay mình lại, kiên cường nói, “Đừng… Xin đừng…Ta không muốn trở về “trạng thái đó”. Đặc biệt là lúc này. Xin đừng… ”
----------------------------------------------
Đứng trước cửa cung Lãnh Tình, Lãnh Tư không ngừng đi đi lại lại, bănkhoăn không biết quyết định của mình rốt cuộc là đúng hay là sai
Ta có nên gõ cửa hay không?
Gõ cửa xong, ta nên nói gì với muội ấy bây giờ?
Liệu nói xong, muội ấy có giúp được ta không?
Hay là thôi, chuyện này để sau tính? Dù sao cũng chưa gấp mà
Không được! Nếu cứ lần lữa mãi, ta chỉ e mình sẽ chẳng bao giờ có can đảm để mà …
Ta làm sao thế này?
Lúc đối chiến với yêu quái, ta chưa bao giờ phải nghĩ ngợi nhiều như bây giờ
Ta …
Đắm chìm trong đấu tranh tư tưởng của chính mình, Lãnh Tư không nhận ra, sau lưng mình đã xuất hiện bóng hình nữ nhân xinh đẹp tự lúc nào,“Hoàng biểu tỷ, tỷ đang làm gì đấy?”
Thân thể Lãnh Tư chợt cứng đờ, hàng loạt câu nói nàng đã chuẩn bị trướckhông hiểu sao biến mất sạch, khiến cho nàng đứng im một chỗ, lắp bắplên tiếng, “Ta … ta …”
Nhân thấy Lãnh Tư có chút khác thường, Lãnh Tình mỉm cười rồi đẩy cửatẩm cung, cùng nàng ta bước vào bên trong, “Tỷ tỷ, có chuyện gì vào rồihãy nói. Đứng ngoài này cũng đâu thể giải quyết được chuyện gì”
Lãnh Tư giờ đây chẳng khác nào con rối, chỉ biết ngoan ngoãn tuân theolời chủ nhân. Sau khi đã an tọa, Lãnh Tình không vội vàng hỏi chuyệnLãnh Tư mà chỉ im lặng ngồi nhìn, đợi chờ hoàng biểu tỷ mình mở miệng
Chưa bao giờ ta thấy biểu tỷ mình như vậy. Từ bé cho đến lúc rời hoàngcung, biểu tỷ lúc nào cũng thuộc dạng người xông pha về phía trước,chẳng chút từ nan. Trong tỷ ấy dường như chưa bao giờ tồn tại khía niệm“nữ tính”. Tỷ ấy thích mặc y phục nam nhân, thích nói năng như nam nhân, thích hành động như nam nhân. Thậm chí, nếu ai không quen biết nhìnvào, chắc chắn sẽ tưởng tỷ ấy là một nam nhân thực thụ. Thế nhưng, lúcnày đây, trước mặt ta, đơn thuần chỉ là 1 người nữ tử. Một người nữ tửmang tên Lãnh Tư
Không biết đã bao lâu trôi qua, Lãnh Tư và Lãnh Tình vẫn ngồi im mộtchỗ. Sau cùng, lấy hết can đảm của mình, Lãnh Tư nói liền một mạch, vớitốc độ nhanh nhất có thể, “Lãnh Tình. Ta thích một người. Ta muốn bày tỏ tình cảm với người ấy. Ta muốn trở nên xinh đẹp nhất có thể để gây ấntượng với người ấy. Muội có thể giúp ta được không?”
Nghe hết những lời nói của Lãnh Tư, Lãnh Tình nắm chặt lấy tay biểu tỷmình, ôn nhu gật đầu, “Biểu tỷ, muội chắc chắn sẽ giúp tỷ rồi. Điều đómà tỷ còn phải hỏi sao? Biểu tỷ, tỷ nói muội nghe, rốt cuộc là vị vươnggia, công tử nhà nào đã lọt vào mắt xanh của tỷ vậy? Người đó muội cóquen không?”
Lãnh Tư ấp úng mở miệng, “Đó … đó là … Khởi Tân”. Khi cái tên hết đỗithân thương được phát ra nơi cửa miệng cũng là lúc khuôn mặt Lãnh Tư trở nên đỏ rựa tựa mặt trời ngày hạ. Lúc này đây, nàng không khác chi bấtkỳ người con gái nào trên thế gian này. Đều cảm thấy chút xấu hổ khi nói đến chuyện tình duyên, khi nói đến người trong mộng của mình
Lãnh Tình mỉm cười nói, “Biểu tỷ, tỷ có thể nói cho muội biết, tại saotỷ lại quyết định bày tỏ tình cảm của mình với chàng ta vào lúc này được không? Chẳng phải tỷ và huynh ấy đã là bẵng hữu bao năm qua ư? Cơ hộicó rất nhiều, sao phải đợi đến tận bây giờ?”
Trầm tư giây lát, Lãnh Tư đáp, “Trước đây, tỷ nghĩ rằng, trong huynh ấykhông có bất cứ người con gái đặc biệt nào cả. Nhưng muội biết không, có vẻ như tỷ đã nhầm. Đã thực sự nhầm. Tỷ muốn được nói lên cảm xúc củabản thân mình, được một lần nghe được đáp án chính xác của chàng. Tuybiết, có thể, đó sẽ chẳng phải điều tỷ muốn nghe. Nhưng, tỷ không muốnsau này, mình sẽ sống với câu hỏi “nếu như ngày ấy …”. Tỷ thật sự khôngmuốn. Lãnh Tình, hứa với tỷ, chuyện hôm nay chỉ có tỷ và muội biết vớinhau thôi nhé”
“Tỷ yên tâm. Muội biết mà. Biểu tỷ, bao giờ tỷ định bày tỏ với huynh ấy?”
“Tỷ chưa biết. Tỷ định, nếu muội đồng ý thì mới hẹn ngày”
“Biểu tỷ, nếu đã như vậy, muội sẽ không chỉ trang điểm cho tỷ. Muội sẽlựa chọn trang phục, kèm cặp cách ăn nói, đi đứng của tỷ, để giúp cho tỷ trở thành một quận chúa thực sự. Muội tin, chứng kiến sự đổi khác đó,Khởi Tân chắc chắn sẽ phải xiêu lòng”
Lãnh Tư, nghe thấy vậy, liền ôm chầm lấy Lãnh Tình, “Biểu muội, tỷ tỷ cảm ơn muội. Cảm ơn muội nhiều nhiều lắm”
Bất lực lắc đầu, Lãnh Tình ôn nhu đáp, “Ơn nghĩa gì. Chúng ta chẳng phải là tỷ muội sao?”
Ở cách đó không xa, đang cùng đi dạo ngự hoa viên với Tuấn Khởi và Tuyết Lăng, Khởi Tân chợt vô duyên vô cớ hắt xì. Tuấn Khởi thấy thế liền hỏi, “Đệ làm sao ak? Có phải bị ốm rồi không? Để ta cho gọi ngự y đến khámcho đệ”
Tuyết Lăng gật đầu tán thành, “Đại ca nói đúng đó nhị ca. Nếu huynh bị ốm thì quay về nghỉ ngơi đi”
Nhận thấy sự quan tâm của huynh đệ Tuấn Khởi, Khởi Tân từ ái lắc đầu, “Ta không sao”
Tuyết Lăng hỏi lại, “Huynh có chắc không?”
“Ta chắc”
Nói dứt câu, Khởi Tân liền ôn nhu nắm tay Tuyết Lăng và Tuấn Khởi, nhẹcất bước chiêm ngưỡng muôn hoa khoe sắc trong ngự hoa viên. Thời khắcnày, đối với ba người họ sao mà bình yên, sao mà hạnh phúc. Thời khắcnày, họ mãi khắc ghi trong tâm khảm mình, mãi chẳng lãng quên
----------------------------------------------
Trong một căn phòng kín, nữ nhân xinh đẹp, y phục xộc xệch, đang ngồitrên giường, thả đôi chân trắng trẻo của mình xuống phía dưới, nơi cónam nhân với vẻ ngoài nàng quá sức quen thuộc, đang quỳ gối, đắm đuốiquan sát nàng
Chầm chậm đưa bàn chân thon nhỏ lên trước mặt mình, nam nhân ôn nhu đặtlên đó từng nụ hôn ngập tràn yêu thương. Đưa mắt nhìn nữ nhân xinh đẹp,nam nhân nói, “Nàng sắp phải trở về rồi ư?”
Nữ nhân xinh đẹp gật đầu đáp, “Ngươi phải biết, bây giờ không giống ngày xưa nữa. Ta không thể lúc nào cũng ở bên ngươi được. Nên nhớ chuyện này không thể lộ ra ngoài. Nếu không…”
Nam nhân tiếp, “Ta biết … chẳng qua … ta không thể chịu được mỗi khikhông ở gần nàng”. Chàng ta vừa nói, vừa di chuyển đôi môi mình từ bànchân lên đến đùi, rồi từ đùi lên đến eo, lên đến bụng, lên đến cổ nữnhân. Ngay khi còn cách đôi môi nàng ta vài cm, nữ nhân liền lên tiếng,ngăn chặn sự hòa hợp của chúng, “Ta đã nói rồi, ngươi không bao giờ được phép hôn môi ta. Chẳng nhẽ ngươi đã quên điều ấy rồi sao?”
Dứt lời, nàng ta quay ra, dùng tay tóm chặt cổ nam nhân, khiến cho chàng ta không ngừng nói, “Ta biết rồi. Ta biết rồi. Từ nay ta sẽ không baogiờ làm điều đó nữa. Ta xin thề. Ta xin thề”
Nghe được đáp án mình cần, nữ nhân thả nam nhân xuống đất rồi chínhtrang y phục, đứng dậy rời khỏi phòng. Trước khi đi không quên nói vọnglại, “Ngươi tốt nhất đừng bao giờ làm những chuyện dại dột. Những điềubỏ qua được, ta đều bỏ qua. Nhưng có những điều không thể mắt nhắm mắtmở được. Ta hy vọng ngươi hiểu điều ta nói”
Nhìn thân ảnh nữ nhân xa dần rồi biến mất vào khoảng không trước mặt,nam nhân nắm chặt tay thành quyền, ngữ khí thập phần kiên định, cất lời, “Ta nhất định phải có được nàng. Nàng là của ta, của một mình ta màthôi. Không phải của bất kỳ nam nhân nào khác!!! Không ai hết!!!”