Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 57: Lưu ly



Nguyệt Dạ quốc

Trời xanh mây trắng, gió thổi vi vu. Giữa quang cảnh thanh bình, yên ảđó sừng sững một tòa thành uy nghiêm, kiên cố tựa như không gì có thểđánh đổ được. Đứng bên chiếc cổng màu đỏ to lớn là hình ảnh bé nhỏ củamột người lính vũ trang đầy đủ đang thực hiện nhiệm vụ của mình

“A…..”

Người lính gác cổng thành đưa tay lên che miệng ngáp dài. Trời đã quátrưa rồi mà sao vẫn chưa thấy có người đến đổi ca cho ta vậy? Bắt ta còn phải đứng đây đến bao giờ nữa? Đến khi có yêu quái xông đến tấn côngNguyệt Dạ ta thì các ngươi mới đến chắc!

Chợt, hai nguồn yêu lực lớn mạnh từ trong không khí truyền đến, khiếncho sắc mặt của người lính gác cổng tái xanh lại. Cái… cái gì… Ta … tachỉ… chỉ nói chơi… nói chơi thôi mà… Có cần… có cần linh … linh đến nhưvậy không?

Đôi tay run rẩy của hắn chầm chậm đi vào bên trong ngực áo, lấy ra mộtquả đạn pháo màu đen rồi không chút chậm trễ ném thẳng lên bầu trời.Ngay khi được giải phóng, đạn pháo liền nổ tung, tạo nên những tiếngvang lớn trong không khí, đồng thời viết nên dòng chữ, “Cường Địch ĐãĐến. Sẵn Sàng Chuẩn Bị”

Cùng lúc đó, trong cung điện xa hoa, vị nữ tử với nét mặt quyết đoán,đập mạnh tay xuống thành ghế của mình. Đôi mắt nàng quét từng đườngxuống quần thần đang quỳ rạp người báo tin. Giọng nói nàng sang sảng,chứa đựng uy nghiêm vô ngần. Từng hành động, cử chỉ của nàng đều toátlên thứ cốt cách cửu ngũ chí tôn, khiến cho ai nấy đều không khỏi phânvân, nếu như sinh ra không phải phận nữ nhi, liệu quốc gia này có trởthành của nàng?

“Các ngươi nói cái gì? Có đại địch tiến đến Nguyệt Dạ ta ư?”

Viên quan lại với tướng mạo già dặn nhất liền chầm chậm đáp lời, đôi mắt lão ta từ đầu đến cuối chỉ dám cúi xuống, không một lần ngẩng lên nhìnngười phụ nữ trước mặt, “Bẩm hoàng hậu. Quả đúng như vậy. Lính gác thành vừa mới dùng đạn pháo truyền tin. Chúng thần không chút chậm trễ liềnđến đây, thỉnh ý kiến của người. Hoàng hậu, giờ chúng ta phải làm gìđây? Hoàng thượng, thái tử, công chúa đều chưa quay về. Nếu lúc nàychúng ta bị tấn công thì…”

Lưu Ly hất tay áo về phía viên quan đang nói, ý bảo dừng lời, rồi dõngdạc lên tiếng, “Chẳng nhẽ chỉ vì không có hoàng thượng mà chúng ta cóthể bị uy hiếp dễ dàng như vậy sao? Nếu chuyện này chẳng may truyền rangoài, Nguyệt Dạ không vua trở nên hoàn toàn vô dụng, thử hỏi có phảibiến thành trò đùa cho thiên hạ, mục tiêu công kích của các thế lực khác không?”

Lời nói của Lưu Ly vang khắp đại điện, khiến cho chúng quan lại đềukhông thể làm gì khác ngoài đồng thành hô, “Hoàng hậu thánh minh. Hoànghậu thánh minh”

“Các ngươi, thân là đại thần Nguyệt Dạ, lại sợ hãi khi chỉ nhìn thấypháo hiệu báo địch. Như thế có còn ra thể thống gì nữa? Các ngươi nóixem, triều đình ta nuôi một đống ăn hại như các ngươi còn có tác dụng gì nữa không?”

“Chúng thần bất tài, tội đáng muôn chết. Chúng thần bất tài, tội đáng muôn chết”

“Nếu các ngươi đã biết mình khó thoát khỏi cái chết thì ngay lập tứcđứng dậy, cùng với ta đi ra ngoài thành, xem xem rốt cuộc cường địch làkẻ nào, dám cả gan đến uy hiếp Nguyệt Dạ ta”

“Hoàng hậu thánh minh. Hoàng hậu thánh minh”

Đứng ngoài cửa thành, tên lính canh gác bồn chồn, lo lắng không yên. Tại sao một lúc rồi mà vẫn chưa thấy có chi viện của hoàng cung tới? Cácngươi làm ăn kiểu gi vậy? Nhỡ chẳng may yêu quái đến khi chỉ có mình tathì sao? Như vậy chẳng phải ta cầm chắc cái chết sao???

Đúng lúc đó, phía sau lưng hắn vang lên tiếng trống hiệu dồn dập cùng với giọng hô lanh lảnh của thái giám, “Hoàng hậu giá đáo…”

Lính canh nhanh chóng quỳ rạp người xuống thi lễ, “Bỉ chức tham kiến hoàng hậu. Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”

Liếc mắt qua kẻ đang quỳ gối trước mình, Lưu Ly khẽ phất tay áo, “Bình thân”

“Tạ ơn hoàng hậu”. Hoàng hậu! Ta được diện kiến hoàng hậu rồi! Vị hoànghậu tay nắm triều chính trong tay, vị hoàng hậu uy quyền bậc nhất Nguyệt Dạ! Ta… ta thật sự được diện kiến người rồi!

“Nói, có phải ngươi là người vừa phát đi tín hiệu, nói rằng có cường địch chuẩn bị xâm phạm Nguyệt Dạ ta?”

“Bẩm, vâng. Thần quả thực có làm thế. Hoàng hậu cùng các vị đại nhânchẳng nhẽ không cảm thấy một lượng lớn yêu khí đang tiến đến Nguyệt Dạta ư?”

Lưu Ly nhắm chặt mắt phụng, trầm tư giây lát rồi nói, “Quả thực đúng như ngươi nói, có một lượng lớn yêu lực đang tiến về đây. Hơn thế nữa, tốcđộ không hề chậm, không, phải nói là vô cùng nhanh. Chính xác hơn là,chúng chuẩn bị đến đây rồi”

Nghe thấy vậy, tất cả pháp sư, chiến sĩ liền nhanh chóng dàn trận, bảohộ Lưu Ly và các vị đại thần trói gà không chặt. Vị đội trưởng pháp sưquỳ xuống bẩm tấu, “Xin hoàng hậu lấy đại cục làm trọng, lui về cung cấm tránh nguy hiểm. Nơi đây đã có huynh đệ bỉ chức đảm nhiệm. Cầu xinngười…”

“Không cần phải nói nữa. Ta thân là hoàng hậu Nguyệt Dạ, há có thể thấykhó chùn chân! Để Lưu Ly ta hôm nay xem xem, kẻ nào dám quấy nhiễu nơiđây dưới sự nhiếp chính của ta”

Ngữ khí nàng đanh thép, gương mặt nàng kiên định. Thân thể nàng thẳngđứng, tựa như cây tùng đón gió, không chút lung lay, chẳng chút sợ sệt.Nhìn người phụ nữ trước mặt, đội trưởng pháp sư cảm thấy vừa khâm phụcvừa ghen tỵ. Tại sao, thân là nữ tử, hoàng hậu lại có thể sỡ hữu thứ cốt cách anh hùng đến như vậy? Trong khi đó, hoàng thượng của ta lại…

“Đến rồi”

Hai tiếng đơn giản phát ra từ Lưu Ly khiến cho tâm khảm tướng sĩ ai nấyđều rung động không thôi. Đối diện với hiểm nguy, hoàng hậu vẫn có thểgiữ được bình tĩnh như vậy ư? Hoàng hậu, sao người lại sinh ra trên đờinày dưới thân phận là nữ nhi cơ chứ???

Ai nấy đều ở trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Vẻ mặt căng thẳng, đôi tay ghì chặt lấy vũ khí của mình. Và rồi, đúng lúc đó, từ trên trời cao hạxuống thân thể to lớn của hai yêu quái hiếm có khó tìm, thanh long và kỳ lân

Ta … ta … đây là thanh long, kỳ lân trong huyền thoại ư? Ta … thật sự có thể nhìn thấy chúng ư? Phải biết, xác suất để bọn chúng xuất hiện là vô cùng nhỏ, chưa nói đến việc xuất hiện cùng nhau! Ta… ta có mơ khôngđây?

Quan sát hai yêu quái trước mặt, tim Lưu Ly chợt lỗi nhịp vài giây. Ánhmắt kiên cường của nàng bỗng trở nên thấm đượm nhu tình. Dường như, vàothời khắc này, nàng không còn là “người đàn bà thép” của Nguyệt Dạ nữa,mà chỉ đơn thuần là một nữ tử bình thường như bao người khác

Mải mê với những suy nghĩ của riêng mình, Lưu Ly không nhận thấy, từphía xa, hiện lên những thân ảnh quá đỗi quen thuộc với nàng

“Lưu Ly”

“Mẫu hậu”

Từ trên người Tiểu Long, Tiểu Thanh đi xuống, cha con Lãnh Khuyết khôngchút chậm trễ lao về phía Lưu Ly khiến cho tâm trí nàng trở về với thựctại

“Là người sao, hoàng thượng?”, Lưu Ly đưa mắt nhìn phu quân mình rồi mở miệng

Lãnh Khuyết mỉm cười đáp lời, “Là ta! Lưu Ly, thật là ta”

“Chúng thần bái kiến hoàng thượng, thái tử, công chúa. Hoàng thượng vạntuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Thái tử điện hạ, công chúa điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”

“Các ngươi bình thân”

“Tạ ơn hoàng thượng”

Tuyết Lăng nhìn khung cảnh một nhà đoàn tụ liền cảm thấy vui vẻ khôngthôi. Thế gian này, thứ quý giá nhất nào phải ngọc ngà, châu báu. Nàophải quyền lực tối cao. Nào phải sức mạnh tuyệt đỉnh. Đó không phải làgia đình sum họp, quây quần bên nhau ư?

Tuấn Khởi, Khởi Tân thu yêu quái cận thân của mình lại, quay sang nóivới Tuyết Lăng, “Muội muội, muội đừng lo. Rồi có một ngày, chúng ta sẽquay về với phụ mẫu. Có ai bắt chúng ta phải phiêu du giang hồ đâu, đúng không? Đó chẳng qua là do chúng ta tự muốn thế. Đồng nghĩa với việc,chúng ta có thể trở về bất cứ khi nào, bất kỳ lúc nào mình muốn, khôngphải sao?”

Trên khuôn mặt trắng trẻo của Tuyết Lăng chợt xuất hiện một vầng bánnguyệt tươi sáng vô ngần. Nàng gật đầu với hai huynh trưởng mình rồi đưa tay lên khẽ chạm vào ngực. Thế Thành, Ngọc Giai, các con vẫn khỏe chứ?Thứ lỗi cho mẹ dạo này không thể thường xuyên gặp mặt hai con được. Hiện giờ vẫn chưa phải lúc tiết lộ thân phận hai con cho mọi người. Hai consẽ hiểu cho mẹ chứ, phải không?

Nhận ra phía sau thấp thoáng bóng hình quen thuộc của huynh đệ TuấnKhởi, Lưu Ly không nén nổi tò mò liền lên tiếng, “Hoàng thượng, saongười lại cùng về Nguyệt Dạ với Đoạn nhị vị thiếu gia? Còn nữa, người nữ nhi kia là ai? Khuôn mặt nàng ta có đến 7, 8 phần naz naz Tuấn Khởi,chẳng nhẽ đó là … Tuyết Lăng, tam tiểu thư Đoạn gia! Hoàng thượng, người nói đi, rốt cuộc đã có chuyện gì?”

Lãnh Tình nắm lấy tay Lưu Ly, mỉm cười nói, “Mẫu hậu, chuyện dài lắm,khó có thể trong một lúc nói lại hết được. Người chỉ cần biết rằng, nếukhông có ba người họ, con, hoàng huynh và phụ hoàng đã không thể an toàn trở về Nguyệt Dạ”

Những lời Lãnh Tình nói tựa sét đánh ngang tai Lưu Ly. Nàng mở to mắtnhìn lần lượt Lãnh Khuyết, Lãnh Nhu và Lãnh Tình. Biết được nỗi lo lắngcủa Lưu Ly, Lãnh Tình lên tiếng trấn an, “Mẫu hậu, người đừng lo. Khôngphải giờ phụ hoàng và chúng nhi thần đã không có chuyện gì ư? Mẫu hậu,chúng ta có thể trở về cung điện rồi nói chuyện tiếp được không? Trảiqua thời gian đi đường dài như vậy, hoàng nhi thật sự kiệt sức rồi”

Lưu Ly gật đầu rồi quay sang nói với Lãnh Khuyết, “Hoàng thượng, chúngta về thôi. Nếu như những gì Lãnh Tình nói là thật thì huynh muội ĐoạnTuấn Khởi là ân nhân của gia đình ta, quyết không thể bị đối xử tệ bạc”

“Hoàng hậu, ta biết rồi”, nói đoạn, Lãnh Khuyết quay về phía ba ngườiTuyết Lăng, “Đoạn công tử, Đoạn tiểu thư, xin mời cùng ta trở về NguyệtDạ cung. Thịnh tình của ta và hoàng hậu mong mọi người đừng từ chối”

Tuyết Lăng mỉm cười đáp, “Cung kính chi bằng tuân lệnh. Lãnh quân vương, xin dẫn đường. Ta và nhị vị huynh trưởng mạn phép quấy rầy người mộtthời gian vậy”

Dứt lời, Lãnh Khuyết cùng Lưu Ly, Lãnh Nhu, Lãnh Tình dẫn theo Đoạn Tuấn Khởi, Đoạn Khởi Tân, Đoạn Tuyết Lăng đi về hướng Nguyệt Dạ cung, theosau là tất cả quan lại, pháp sư, chiến sĩ. Đi được vài bước, Tuyết Lăngchợt dừng lại rồi quay lưng về phía sau

Lãnh Nhu thấy thế liền cất tiếng hỏi, “Tuyết Lăng, có chuyện gì vậy?”

Tuyết Lăng lắc đầu, “Không có gì đâu. Lãnh Nhu, người đừng lo lắng” rồicất bước đi tiếp. Rõ ràng ta cảm thấy có kẻ đang nhìn ba huynh muội bọnta. Hơn nữa, đó không phải là sự tò mò, mà là sự hận thù, căm ghét… tựanhư chúng ta đã làm hỏng hảo sự của kẻ đó vậy

Chẳng nhẽ, vụ ám sát Lãnh gia, có chủ đích? Và kẻ cho người ra tay,chính cận thần của Nguyệt Dạ! Xem ra, chuyến đi này của ta đến Nguyệt Dạ định sẵn là sẽ không thể nào bình yên

---------------------------------------

Thiên Lang quốc

Nhìn bóng dáng quen thuộc phía trước càng ngày càng rời xa mình, Tử Ykhông kiềm chế được hét lớn, “Điệu đà, ngươi đừng chạy nữa có đượckhông? Ta có chuyện cần nói với ngươi”

Phụng Nhan quay người về phía Tử Y, gương mặt ửng đỏ tựa quả gấc chín,lắp bắp lên tiếng, “Sâu lười… ta … ta không cố ý … cố ý chạm vào … chạmvào…”. Nói đến đây, Phụng Nhan tự dưng nín bặt, không thể phát ra chútxíu thanh âm nào nữa. Đưa mắt nhìn đôi bàn tay mình, Phụng Nhan khôngthể tin chuyện vừa xảy ra là thật. Tại sao, tại sao, ta … ta lại chạmvào “chỗ đó” cơ chứ!!! Trời ơi!!!

“Điệu đà, ta không phải muốn nói chuyện lúc nãy. Điều ta cần nói với ngươi là…”

Do mải đuổi theo Phụng Nhan, Tử Y không hề chú ý rằng, trên đường đi của mình tự lúc nào đã xuất hiện một vũng nước lớn, khiến cho thân thể Tử Y mất thăng bằng, chỉ chực ngã nhào xuống đất. Thấy vậy, Phụng Nhan không chút suy nghĩ, liền bay về phía Tử Y, một tay đỡ lấy vòng eo “sâulười”, tay còn lại chỉnh nhẹ mái tóc bị rối tung do màn rượt đuổi lúcnãy của mình

“Sâu lười, ngươi không sao chứ?”

Nhìn sâu vào đôi mắt Phụng Nhan, Tử Y thấy trong đó chứa đầy sự lo lắng, quan tâm sâu sắc, thậm chí còn ẩn hiện một tia tình cảm khác thường khẽ thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất. Tử Y đưa tay chạm lên bờ má PhụngNhan, chầm chậm nói, “Điệu … ak không, Phụng Nhan, ta biết ngươi luôn để ý đến ta mà. Tại sao, ngươi lại không thừa nhận chuyện đó? Chẳng nhẽ,đó là chuyện khó làm đến như vậy sao? Phụng Nhan, ngươi còn định để cáiquá khứ đó ám ảnh mình bao lâu nữa?”

Khuôn mặt nữ tính của Phụng Nhan bỗng trở nên cứng ngắc khác thường,dường như những lời nói của Tử Y đã khiến cho Phụng Nhan trở về với cáingày hôm đó, ngày làm thay đổi hai người họ hoàn toàn. Phụng Nhan mởmiệng rồi lại đóng, đóng rồi lại mở, hồi lâu vẫn không thể nói lên lời

Tử Y tiếp, “Ta biết, ngươi vẫn còn dằn vặt bản thân mình vì chuyện đó.Nhưng, ta không trách ngươi, cha mẹ ta không trách ngươi, cha mẹ ngươikhông trách ngươi, mọi người không ai trách ngươi. Vậy sao, ngươi cứ tựtrách bản thân mình??? Phụng Nhan, ngươi chẳng nhẽ định để chuyện đó ámảnh ngươi đến cuối đời hay sao?”

“Phụng Nhan, ngươi có thể nói rằng, ngươi không quan tâm đến ta. Đối với ngươi, ngoài là bằng hữu, giữa chúng ta không hề có tình cảm đặc biệtnào khác. Nhưng ngươi biết không, ngươi có thể gạt ta, gạt Thế Thành,gạt Khuynh Đình, Khuynh Kỳ, gạt cha mẹ ngươi, gạt cha mẹ ta, gạt tất cảmọi người, gạt cả thế gian này. Nhưng, ngươi vĩnh viễn không thể lừa gạt chính bản thân ngươi! Ngươi tự vấn lòng mình xem, nếu như một ngày tabiến mất khỏi cuộc đời ngươi, ngươi sẽ cảm thấy thế nào? Vui sướng, hảhê hay đau buồn, u uất?”

Những lời Tử Y nói vẫn không ngừng vang lên trong không trung. Lúc nàyđây, Tử Y khác hẳn với dáng vẻ lười biếng, làm ít ngủ nhiều hàng ngàycủa mình. Trong khi đó, từ một người nhanh mồm nhanh miệng, Phụng Nhantrở nên im lặng khác thường. Tử Y còn đang định nói tiếp thì chợt cảmthấy thân thể mình bị nhấc bổng lên

“Ngươi… Phụng Nhan, thả ta xuống…”

Phụng Nhan hai tay bế Tử Y đi thẳng về phía trước. Trên đường đi, hàngloạt ánh mắt của đám cung nữ, thái giám dán chặt trên hai người họ.Những tiếng xì xào, bàn tán cũng vì vậy mà mỗi lúc một nhiều và không hề có dấu hiệu dừng lại. Tử Y xấu hổ hét lớn, “Phụng Nhan, ngươi điếc rồisao? Ta bảo ngươi bỏ ta xuống! BỎ TA XUỐNG”

Đến một khúc cua vắng vẻ, Phụng Nhan rốt cuộc cũng chịu đặt Tử Y xuống.Ngay khi chân chạm đất, Tử Y liền hét lên với Phụng Nhan, “Phụng Nhan,ngươi… Rốt cuộc là hôm nay ngươi bị gì vậy? Tự dưng… tự dưng… Ngươi cóbiết, ngươi làm vậy khiến ta cảm thấy xấu hổ đến dường nào không?Ngươi…”

Phụng Nhan nhìn thẳng vào mắt Tử Y khiến cho những lời quát mắng ra đếnmiệng của Tử Y tự dưng biến mất, không chút tăm tích. Thời gian cứ nhưvậy trôi qua, hai người cứ đứng đó, không ai nói một câu nào

Rồi, đôi môi anh đào của Phụng Nhan mấp máy, những tiếng nói Tử Y chờđợi cả buổi hôm nay cuối cùng cũng xuất hiện. “Đán Tử Y, ngươi luôn nóirằng, ngươi biết tình cảm của ta đối với ngươi. Vậy còn tình cảm củangươi đối với ta? Liệu nó có giống như vậy hay lại hoàn toàn khác biệt!Ngươi nói, ta đừng mãi luôn canh cánh trong lòng chuyện năm đó, nhưngchẳng nhẽ ngươi không nhận ra, bản thân ngươi và ta cũng đã chịu sự ảnhhưởng của nó nghiêm trọng đến mức nào ư?”

Tử Y chậm rãi đi về phía Phụng Nhan, “Tình cảm của ta dành cho ngươi?Ngươi còn không hiểu điều ấy nữa hay sao? Ngươi nhìn lại mình, nhìn lạita xem, nếu như không có tình cảm đặc biệt với ngươi, liệu ta có thểchấp nhận toàn bộ con người ngươi hay không?”

“Đúng, chuyện năm đó đã gây nên một ảnh hưởng to lớn đến ta và ngươi.Kết quả của chuyện đó vẫn đeo bám chúng ta đến tận bây giờ, thậm chí còn cả những năm tháng về sau. Nhưng ngươi đừng quên, chịu ảnh hưởng củachuyện năm xưa không chỉ có ngươi và ta! Những người khác vẫn có thểsống tốt, tại sao chúng ta không thể? Vì chúng ta “khác biệt” ư?”

“Ta … “

“Phụng Nhan, chúng ta đúng là có chỗ không giống những người bình thường khác. Nhưng đó không phải là chuyện gì xấu. Sao ngươi không nghĩ rằngđó chính là điều khiến cho chúng ta đặc biệt hơn những họ! Một nửa cốcnước, ngươi có thể nói rằng nó vơi nửa nhưng cũng có thể nói rằng nó đầy nửa cơ mà”

“Hồng Phụng Nhan, Đán Tử Y ta yêu ngươi. Ta yêu ngươi từ hồi chúng tacòn bé, từ khi chúng ta còn thân thiết, nửa phút không đi, nửa giâychẳng rời. Ta yêu ngươi, ta yêu toàn bộ con người ngươi, cả những tínhxấu lẫn những tính tốt, cả những ưu và nhược, thậm chí cả sự quan tâmquá đáng đến ngoại hình, mái tóc của ngươi. Hồng Phụng Nhan, chẳng nhẽtừng đó chưa đủ để ngươi nhận ra rằng, ta thật sự yêu ngươi hay sao?”

“Ta … “

“Phụng Nhan, ta biết, từ sau khi Hoàng Liễu bị hôn mê, người đã tự trách bản thân mình rất nhiều. Ngươi thậm chí ban đêm còn lẻn đến thăm chàngta nhưng ngươi phải biết rằng, chuyện đó không phải lỗi do ngươi. Chuyện Hoàng Liễu yêu ngươi cũng không phải do ngươi! Tình yêu là lý lẽ củatrái tim, trái tim chàng ta mách bảo hãy yêu ngươi đi, ngươi có thể làmgì khác được cơ chứ!!!”

“Ta…”

“Hồng Phụng Nhan, ngươi hãy cứ suy nghĩ những lời hôm nay ta nói. Ta hyvọng một ngày nào đó, ngươi có thể cho ta câu trả lời. Ta sẽ chờ ngươi,bao lâu ta cũng sẽ chờ ngươi. Phụng Nhan, ngươi hãy nhớ rằng, bên cạnhngươi lúc nào cũng có một người, đó là ta, Đán Tử Y”

Dứt lời, Tử Y quay lưng bước đi không hề quay đầu. Hai hàng lệ châu bỗng dưng không hiểu sao lại tràn ra trên khóe mắt khiến cho Tử Y cảm thấynhói đau trong lồng ngực. Điệu đà, đồ khờ, mọi khi nhanh mồm nhanhmiệng, sao hôm nay lại cam chịu để ta nói không chút phản kháng nào nhưthế cơ chứ? Điệu đà, ta chờ ngươi. Ta tin rằng, một ngày nào đó, ngươicũng sẽ quên đi được cái quá khứ đó và khi ấy, chúng ta sẽ bắt đầu hướng đến tương lai, một tương lai vô cùng tươi sáng của hai người chúng ta

Nhìn bóng dáng phía trước dần dần rời xa, Phụng Nhan nhanh chóng đưa tay về phía trước, như muốn ôm chặt người đó vào lòng nhưng sau cùng đànhkhựng lại giữa không trung. Môi mấp máy muốn cất tiếng nhưng hồi lâukhông nói nên lời. Phụng Nhan đứng đó, tựa như một bức tượng tuyệt mĩgiữa không gian muôn màu. Không biết đã qua bao lâu, đôi mắt ngập trànnữ tính đó vẫn chỉ hướng về phía xa xăm, nơi từng xuất hiện người nắmgiữ lấy trái tim mình

Sâu lười, chúng ta liệu có thể… có thể ở bên nhau… sau chuyện mà ta đã gây nên sao? Liệu, có, thể không?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv