Nghe xong chuyện Khuynh Kỳ kể,Tuyết Lăng trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi lên tiếng, “Lúc nãy, trước khi tẩu thoát, mọi người còn nhớ Lữ Nhiên đã nói gì không? Ả ta nói, yêuquái của mình vẫn còn tại Thiên Lang để đề phòng biến cố. Rất có khảnăng, chuyện toàn thể tướng quân phủ biến mất có liên quan đến yêu quáiđó. Hoặc cũng có thể, …”
Ngọc Giai tiếp lời, “Tướng quân phủ chính là lực lượng nòng cốt do chính yêu quái của Lữ Nhiên dựng lên để giúp chủ nhân mình. Nay nhận thấy chủ nhân gặp chuyện liền ngay lập tức rời khỏi, vậy nên ở đó mới không cònbất kỳ một ai cả”
Vừa nói, Ngọc Giai vừa nhớ lại lúc Hồng Phụng Nhan, Đán Tử Y, KhuynhĐình, Khuynh Kỳ đến gặp và nói cho mình biết chuyện ở tướng quân phủ.Lúc đó, ta cũng phân vân, không biết liệu chuyện gì đã xảy ra, có ảnhhưởng đến kế hoạch của mẹ hay không. Lo sợ có điều chẳng lành, ta cùngvới mọi người ngay lập tức hồi ngọc lâu, để có thể trao đổi sự tình. Aingờ, ngay lúc chúng ta vừa trở về, hình ảnh đầu tiên ta nhìn thấy chínhlà, mẹ ta đang suy yếu ngồi một chỗ. May mà mẹ không có việc gì, nếukhông… nếu không…
Đưa tay xoa đầu Ngọc Giai, Tuyết Lăng nói, “Đúng vậy. Để bảo tồn lựclượng, việc yêu quái của Lữ Nhiên đem tất cả cùng biến mất là một quyếtđịnh vô cùng đứng đắn. Với lực lượng đó, ả ta sẽ có thể dễ dàng đảochính, đưa Hoàng Đằng lên ngôi quân vương khi Thiên Lang vẫn còn đangrối ren”
Những lời Tuyết Lăng vừa phát ra khiến cho không khí trong lòng độtnhiên lắng xuống, không chút tiếng động phát ra, khuôn mặt ai nấy đềunghiêm túc, thậm chí có chút lo lắng, khác hẳn với vẻ vui tươi hàngngày. Trông thấy cảnh tượng đó, Tuyết Lăng liền cười cười, “Nhưng rấttiếc, trong thời gian ngắn, ả ta sẽ không thể thực hiện được kế hoạch đó đâu”
Hồng Hoa phân vân hỏi lại, “Tiểu thư, ý của người là sao?”
Hoàng Điệp thấy tỷ tỷ mình lên tiếng cũng liền phụ họa, “Đúng vậy, tiểuthư. Phải chăng người đã nghĩ ra biện pháp có thể ngăn cản nàng ta rồi?”
Nhìn Tuyết Lăng, chợt một suy nghĩ chạy dọc trong đầu Dạ Nguyệt, “Chủ nhân, người phải chăng đã…”
Hiểu được ý tứ của Dạ Nguyệt, Tuyết Lăng gật đầu, “Đúng như ngươi dựđoán, Dạ Nguyệt. Trong lúc đánh nhau, ta đã âm thầm hạ độc Lữ Nhiên. Độc đó khiến cho cơ thể cạn kiệt tâm lực, không khác chi người bình thườngvà rồi dần dần dẫn đến cái chết. Tuy nhiên, ta nghĩ với một tổ chức dễdàng có được báu vật thiên hạ không ngừng tìm kiếm, việc hóa giải chấtđộc đó không phải bất khả thi. Chỉ có điều cần một lượng thời gian nhấtđịnh. Trong lúc đó, Hoàng Quân cũng có thể thành lập lực lượng của riêng mình, ngồi vững trên ngai vàng. Khi Lữ Nhiên đã khôi phục công lực,việc soán ngôi sẽ không còn dễ dàng như trước nữa”
Tuyết Lăng nói dứt câu cũng là lúc gánh nặng trong lòng mọi người tanbiến. Với công lực của mình hiện tại, đối đầu với Lữ Nhiên cầm hòa cònchưa chắc đã thành công, nói gì đến chuyện chiến thắng. Nếu như ả ta lại xuất hiện, kèm theo yêu quái bên mình, chuyện sẽ xảy ra không ai biếttrước được! May sao chủ nhân đã nhanh tay hạ độc, chứ không… chưa tínhđến chuyện đưa Hoàng Quân lên ngôi vua, việc bảo toàn tính mạng cho tấtcả mọi người còn khó nói
Thiên hạ gọi ta là “Quỷ độc thần y”, xưng tụng ta là thánh, là thần, làngười chữa được bách bệnh, là người tạo nên những thứ độc dược vô phương hóa giải, nhưng nào có biết, phần lớn những số thuốc đó là do chủ nhântự nghiên cứu, chế tạo ra. Còn ta chỉ là kẻ sử dụng chúng, tạo nên têntuổi cho mình. Thế gian này, há có thể có nữ nhân thứ hai như nàng???
Ánh mắt sùng bái kèm theo trìu mến đắm say của Dạ Nguyệt khiến cho tâmkhảm của Bạch Băng nhói lên từng hồi. Ta biết, chủ nhân là một nữ tử cósức mê hoặc khôn cùng. Phàm là nam nhi, mấy ai có thể thoát khỏi sự mêhoặc đó chứ? Nếu ta là nam nhân, ta cũng sẽ đắm chìm trong yêu thươngvới người con gái ấy. Ta biết, ta không thể nào sánh bằng chủ nhân nhưng … nhưng ta tuyệt không bỏ cuộc. Một ngày nào đó, trong mắt Dạ Nguyệthuynh sẽ có ta và chỉ mình ta mà thôi!
Đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, Bạch Băng không phát hiện ra bàn tay mình đã bị nắm lấy từ giây phút nào. Giật mình, nàng liền đưa mắtlên nhìn chủ nhân của bàn tay lạ, và người nàng nhìn thấy là nữ nhân với mái tóc màu hạt dẻ, khoác trên mình lớp hoàng y tươi thắm, “Thất muội,muội đừng lo, tam đệ quả thực có tình cảm với chủ nhân. Nhưng, chủ nhânchỉ coi đệ ấy là thân nhân mà thôi. Vậy nên, muội vẫn có cơ hội, khôngphải sao?”
“Nhị tỷ. nhị tỷ đang nói gì vậy? Muội… muội không hiểu???”
Hoàng Điệp mỉm cười, “Ta cũng không nhớ ta vừa nói gì nữa. Muội muội, ta tin một ngày nào đó, muội có thể được ở bên người muội yêu nhất”
“Vậy còn tỷ? Tỷ tỷ đã có người quan trọng nhất trong lòng của mình chưa?”
Nụ cười của Hoàng Điệp càng trở nên tươi vui đến lạ thường, khiến cho da gà của Bạch Băng chợt nổi lên, “Ta ư? Muội muội có muốn biết đó là aikhông?”
Bạch Băng lắc đầu quầy quậy, “Không ạk”
“Vậy là tốt nhất, không phải sao?”
Một hình ảnh nam nhân lóe lên trong đầu Hoàng Điệp khiến cho trái timnàng lỡ nhịp vài giây. Không… đó … không thể … không thể nào… Ta vàngười đó, sao có thể… sao có thể ở bên nhau chứ??? Ta… ta…
Hồng Hoa quay sang phía Hoàng Điệp, thắc mắc hỏi, “Muội muội, muội làm sao thế?”
Chỉnh lại mái tóc của mình, Hoàng Điệp cười đáp, “Muội không sao”
Hồng Tuyết đưa mắt về phía Hồng Phụng Nhan cất lời, “Nhan nhi, khi ởThiên Lang cung, con và mọi người có tìm hiểu được, tại sao Hoàng Quântự nhiên là muốn chúng ta giúp hắn lên làm hoàng đế không? Có gì đó mách bảo ta rằng hắn ta làm điều đó không phải bời hắn là người tham quyềnchức”
Phụng Nhan vuốt ve những chiếc móng tay được chăm sóc cẩn thận của mình, không ngừng xem xem có chỗ nào bị hư tổn do pha đánh nhau vừa rồi haykhông, “Phụ thân, linh cảm của người đúng rồi đó. Hoàng Quân quả thựcmuốn lên ngôi báu không phải bởi dã tâm muốn xưng vương mà là bởi 1 chữ”
Dạ Cơ khẽ nhíu mày, “1 chữ? Phụng Nhan, đó là chữ gì?”
“Chữ tình. Không lâu sau khi Hoàng Lực lên đường đến Vĩ Đồ quốc, con códạo chơi ngự hoa viên, thảnh thơi ngắm cảnh. Bỗng, con nghe thấy từ xacó tiếng nói chuyện. Thấy thế, con liền phong tỏa không gian quanh mìnhrồi đi về hướng đó. Mọi người có biết con đã nhìn thấy điều gì không?”
Tử Y lười biếng ngáp, giọng tỏ rõ sự thiếu kiên nhẫn của mình, “Điệu đà. Ngươi nhìn thấy Hoàng Quân với ai thì nói luôn đi. Còn bày đặt úp mởlàm gì?”
Khuynh Đình núp sau Khuynh Kỳ gật đầu, rụt rè nói, “Đúng vậy, Phụng Nhan, rốt cuộc ngươi đã nhìn thấy gì vậy?”
Thấy mọi người đều tỏ ra hồi hộp bởi điều mình sắp nói, Phụng Nhan cườicười rồi tiếp, “Con đã thấy Hoàng Quân và Mộc Nhã hoàng hậu chàng chàngthiếp thiếp, tình tứ vô cùng. Nhận thấy tình hình có vẻ không bìnhthường, con liền theo sau hai người bọn họ. Nào ngờ, điểm đến tiếp theocủa họ lại là tẩm cung của Mộc Nhã. Không những vậy, họ còn…”
Đán Thần thấy Phụng Nhan dừng liền hỏi lại, “Còn? Họ còn làm sao?”
Không đợi Phụng Nhan nói tiếp, Tử Vân đã thì thầm vào tai Đán Thần,khiến cho khuôn mặt của chàng ta dần dần chuyển sang màu đó. Đán Thần ho nhẹ hai tiếng rồi quay sang Tuyết Lăng, “Chủ nhân, như vậy chúng ta đãbiết được nguyên do Hoàng Quân muốn chúng ta sát hại Hoàng Lực. Tất cảlà bởi, chàng ta và Mộc Nhã đã có quan hệ tình ái với nhau và muốn đượccông khai chuyện này”
Khuynh Vũ gật đầu, “Ngũ ca nói không sai. Chủ nhân, nếu đây đã là nguyên do tại sao Hoàng Quân phản bội Hoàng Lực, chúng ta cũng sẽ có cách đảmbảo rằng Hoàng Quân sẽ không bao giờ quay lưng lại với người”
Yên Chi nắm chặt lấy tay Khuynh Vũ, “Vũ ca, ý chàng là sao?”
Khuynh Vũ đang định nói tiếp thì Tuyết Lăng giơ tay về phía chàng, “Tahiểu ý của ngươi Khuynh Vũ. Nếu vì Mộc Nhã, Hoàng Quân có thể tìm ngườisát hại phụ thân của mình vậy điều đó không phải chứng tỏ rằng, nàng talà người quan trọng nhất của cuộc đời Hoàng Quân sao? Như vậy,…”, dừnglời, Tuyết Lăng quay sang Ngọc Giai, đưa cho nàng ta một lọ nhỏ và nói,“Ngọc Giai, con hãy đổ thứ thuốc này vào trong đồ uống của Mộc Nhã vàHoàng Quân. Mặc dù ta biết Mộc Nhã có sức ảnh hưởng thế nào với HoàngQuân nhưng nếu một mai chàng ta thay lòng đổi dạ thì sao? Cho nên, taphải đề phòng mọi tình huống có thể xảy ra. Con đã rõ chưa?”
Ngọc Giai gật đầu, “Con đã rõ, thưa mẹ”
Nhìn về phía Phụng Nhan, Tử Y, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ, Tuyết Lăng tiếptục, “Còn các ngươi, sắp tới, ta sẽ ra lệnh cho Hoàng Quân tổ chức mộtkỳ thi tuyển nhân tài cho Thiên Lang, củng cố lực lượng cho bản thânhắn. Trong kỳ thi đó, các ngươi nhất định phải đạt được những thứ hạngcao, trở thành tay chân đắc lực của Hoàng Quân từ đó giúp ta thâu tómThiên Lang quốc. Các ngươi đã rõ chưa?”
Nếu có thể thâu tóm Thiên Lang quốc vào tay ta, mai sau nếu như có bấttrắc xảy ra, ta mới có thể giúp cho Đoạn gia, giúp cho phụ thân, mẫuthân, đại ca, nhị ca tai qua nạn khỏi. Là 1 trong 2 gia tộc đứng đầuthiên hạ, người ngoài nhìn vào cảm thấy chúng ta thật là sung sướngnhưng nào ai biết được, sự nguy hiểm ẩn dấu sau sự hào nhoáng đấy cơchứ?
Khi bạn ở trên cao, việc duy nhất những người dưới bạn muốn thực hiệnchính là kéo bạn xuống, dẫm đạp lên bạn để mà ngoi lên. Ta tuyệt đối sẽkhông để cho chuyện đó xảy ra với thân nhân ta, với gia đình ta, tuyệtđối không
“Dạ rõ”
“Còn nữa, như ta đã nói, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, việc bào toàntính mạng vẫn là mục tiêu số 1. Các ngươi đừng ai nghĩ rằng, nhiệm vụ ta giao cho quan trọng hơn sinh mạng bản thân mình. Nhiệm vụ thất bại cóthể làm lại, thậm chí vứt bỏ rồi từ đó nghĩ ra nhiệm vụ mới. Còn sinhmạng một khi đã mất thì sẽ không bao giờ có thể lấy lại. Các ngươi đãnhớ lời ta nói chưa?”
Đoạn gia là nhà của ta nhưng ngọc lâu này cũng là mái ấm của ta. Ta sẽkhông vì bảo vệ gia đình mà đánh mất mái ấm. Ta muốn cả gia đình ta, mái ấm ta đều bình bình an an sống qua ngày, không chút hiểm nguy, không bị đe dọa. Nếu như có kẻ nào cả gan gây nên những điều bất lợi dành chohọ, thân nhân của ta, hãy chờ và đón nhận kết cục ta dành cho! Ta đảmbảo đó sẽ không phải là điều dễ chịu!
“Vâng, thánh chủ”
Từ ngày Tuyết Lăng lập nên Tư Ảnh môn, nàng đã coi đây chính là mái nhàthứ hai của mình, những thành viên nơi đây chính là thân nhân của mình.Từ nhỏ, Hồng Phụng Nhan, Đán Tử Y, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ, Đoạn ThếThành, Đoạn Ngọc Giai đã lớn lên bên nhau, tình cảm khác nào ruột thịt.Nếu chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ Tuyết Lăng giao mà họ phải mạo hiểm,không màng sống chết, Thế Thành, Ngọc Giai làm sao có thể tha thứ chonàng? Làm sao chính bản thân nàng có thể tự tha thứ cho chính mình?
Thiên hạ ai nấy đều biết Ám Dạ các lợi hại, Huyền Thiên lâu tài năng, Tư Ảnh môn kì bí, thâm sâu khó lường mà đâu nào biết, tất cả đều do 1 taynàng, Đoạn Tuyết Lăng tạo nên. Nào đâu biết, Ám Dạ các, Huyền Thiên lâutrực thuộc Tư Ảnh môn. Nào đâu biết, tất cả việc nàng làm đều là vì bảovệ thân nhân, bảo vệ những người quan trọng nhất đối với cuộc đời nàng!
Đó cũng lý giải một phần tại sao nhiều năm trôi qua, nàng vẫn chỉ là một Trung Thuần cấp 8, không hơn không kém
Ngập ngừng giây lát, Phụng Nhan cuối cùng cũng dám lên tiếng, “Thánh chủ, vậy còn Hoàng Liễu? Người định…”
“Phụng Nhan, ngươi cứ yên tâm. Ta đã đồng ý với Hoàng Quân là sẽ bảo đảm tính mạng cho hắn. Hơn nữa…”
“Hơn nữa???”
Tuyết Lăng lắc đầu, “Không có gì” rồi quay sang Ngọc Giai tiếp, “Lát nữa trước khi bọn con quay về Thiên Lang, nhớ ghé qua chỗ của Hoàng Liễu,mang chàng ta về cho Hoàng Quân. Nhớ là không được để cho ai nhìn thấy”
Nghĩ đến Hoàng Liễu, Tuyết Lăng lại nhớ lại mình ngày xưa, khi còn làTrương Tuyết mệnh khổ. Từ cách bị kỳ thị, bị ghẻ lạnh, bị coi không làngười nào có khác gì cái thưở đớn đau đó? Dù cho nàng muốn sát hại Hoàng Liễu, liệu nàng có thể ra tay khi mà trước mắt nàng là hình ảnh củachính mình khi xưa???
“Vâng thưa mẹ”
“Thôi, mọi người hãy nghỉ ngơi trong ngọc lâu rồi ai trở về vị trí củangười nấy. Dù sao thời gian nơi đây chậm hơn so với bên ngoài nhiều. Nên nhớ, mọi việc tuyệt đối phải cẩn thận”
“Vâng thưa tiểu thư/chủ nhân/thánh chủ/mẹ”
------------------------------------
Thẩn thơ đi đi lại lại trong hoa viên, Phụng Nhan không ngừng nhớ lạikhuôn mặt của nam nhân đầu tiên tỏ tình với mình, ngỏ ý muốn cưới mìnhlàm vợ. Đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, Phụng Nhan không để ýrằng tự lúc nào đã có một bóng hình khác đứng cách nàng không xa
“Ngươi đang lo nghĩ đến chuyện của Hoàng Liễu ư?”
Nghe thấy tiếng nói vang lên, Phụng Nhan liền quay lưng lại và đập vàomắt nàng là bóng hình không thể quen thuộc hơn nữa. Nàng khẽ nhếch môi,tạo nên một vầng bán nguyệt quyến rũ, mê đắm bất kỳ người nam tử nàotrên thiên hạ có dịp chứng kiến
“Vậy còn ngươi, giờ này ngươi vẫn chưa ngủ sao, sâu lười?”
Tử Y nhẹ bước về phía nàng rồi nói, “Tự dưng ta không cảm thấy buồn ngủ. Phụng Nhan, ta và ngươi đã quen biết nhau lâu rồi, kể từ khi chúng tacòn bé bỏng, kể từ khi chúng ta chưa trở thành như “hiện tại”. Trong 5người chúng ta, có thể nói, ta là người hiểu ngươi nhất và cũng là người cãi nhau với ngươi nhiều nhất. Ngươi còn nhớ ngày ấy, khi mà…”
Phụng Nhan đưa tay đặt lên môi Tử Y, nhẹ lắc đầu, “Chuyện đã qua, ngươiđừng nhắc lại nữa. Chuyện khi xưa hãy để nó trôi vào dĩ vãng, có đượckhông?”
“Nếu ngươi đã muốn vậy. Phụng Nhan, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi củata, ngươi phải chăng đang nghĩ suy đến chuyện của Hoàng Liễu?”
Kéo theo Tử Y ngồi xuống dưới bãi cỏ được chăm chút cẩn thận bởi HồngHoa những khi nàng ở trong ngọc lâu, Phụng Nhan đưa mắt lên nhìn bầutrời đầy sao, giọng có đôi chút buồn bã, “Ngươi biết đấy, Hoàng Liễu dùsao cũng là người đầu tiên thổ lộ tình cảm với ta, tuy ta biết ta khôngthể đáp lại tình cảm của chàng ta…”
Chưa để Phụng Nhan nói hết câu, Tử Y liền ngắt lời, “Ngươi không thể đáp lại tình cảm của chàng ta có phải bởi “chuyện đó” không?”
Phụng Nhan lắc đầu, quang sang nhìn thẳng Tử Y “Ta không thể đáp lạitình cảm của Hoàng Liễu không phải bởi ta là yêu, chàng là người, khôngphải bởi “chuyện đó” mà đơn giản là bởi, ta không có thứ tình cảm thiêng liêng ấy với chàng ta, ngươi hiểu không?”
Đối diện với ánh mắt nghiêm túc lạ thường, trái ngược với vẻ ngả ngớnthường ngày của Phụng Nhan, Tử Y có chút không quen. Né tránh ánh mắtnàng, Tử Y nói, “Nếu đã không có tình cảm, ngươi còn lo lắng cho chàngta làm gì?”
“Ngươi biết không, tình yêu là một thứ tình cảm vô cùng đáng quý, đángtrân trọng, thứ tình cảm đặc biệt nhất thế gian này. Khi ngươi yêu mộtngười, trái tim ngươi ngập tràn hình ảnh của người đó. Ngươi đi đâu, làm gì, ở bên cạnh ai thì tâm trí ngươi cũng chỉ hướng về người đó. Khingười đó vui, ngươi vui. Khi ngươi đó buồn, ngươi buồn. Khi ngươi đó khổ đau, ngươi đau khổ”
“Ta không yêu Hoàng Liễu, và càng không ý định yêu Hoàng Liễu nhưngchàng ta lại yêu ta, thật tâm yêu ta. Cái cảm giác được người khác dànhtrọn vẹn trái tim cho mình, nó lạ lùng lắm. Nó khiến ngươi vui vẻ, cũngkhiến ngươi sầu lo. Ta biết, rồi một ngày Hoàng Liễu sẽ ở bên ngườikhác, sẽ lãng quên ta. Nhưng vào giây phút này, thời khắc này, chàng vẫn yêu ta. Vậy nên, dù ta không yêu chàng, không có cảm tình với chàng, ta vẫn lo lắng cho chàng, vẫn sợ hãi nếu như chàng gặp chuyện chẳng may.Tử Y, ngươi có hiểu điều ta nói không?”
Tử Y không nói gì mà chỉ khẽ đặt cây sáo ngọc lên môi, thổi một khúcnhạc, khúc nhạc da diết, chứa đựng tâm tình, như một sự sẻ chia, như một đáp án cho câu hỏi của Phụng Nhan. Ngồi im nghe tiếng nhạc nhẹ nhàngvang lên, tâm trạng Phụng Nhan dần dần có những biến chuyển theo chiềuhướng tốt, sự lo lắng, nỗi lo âu của nàng giảm dần, khiến cho nụ cườicủa nàng trở về với bản chất vốn có của mình
Đến khi khúc nhạc chấm dứt, Phụng Nhan mới thắc mắc nhìn cây sáo ngọccủa Tử Y, “Tử Y, cây tiêu ngọc của ngươi đâu rồi? Sao tự dưng ngươi lạiđổi sang sáo ngọc?”
Thu lại sáo ngọc, Tử Y đáp, “Ngươi quên rằng ta có thể chơi cả tiêu, cảsáo hay sao? Đột nhiên ta chán tiêu ngọc, ta muốn dùng sáo ngọc, khôngđược sao?”
“Được, sâu lười ngươi thi thoảng cũng chăm chỉ đột xuất nhỉ?”
Tử Y đưa tay lên miệng ngáp, “Tất nhiên rồi. Phụng Nhan, cũng không còn sớm nữa. Chúng ta trở về thôi kẻo phụ mẫu lại lo lắng”
Chỉnh lại mái tóc mềm mượt của mình, Phụng Nhan liền cùng Tử Y trở về.Ngay khi hai người họ vừa rời khỏi, ở bụi cây phía sau xuất hiện 4 người với vẻ ngoài bất đồng. Nam hài tử áo đen, nữ nhân áo đỏ, nam tử áo xámvà bạch y phu nhân
Hồng Tuyết nắm lấy tay Dạ Cơ cất lời, “Nương tử, nàng nói xem, liệuPhụng Nhan còn nhớ chuyện khi xưa không? Bao năm trôi qua, ta thật không muốn chuyện đó cứ mãi ám ảnh nó”
Dạ Cơ phân vân hồi lâu rồi mở miệng, “Thiếp thật không biết, tướng côngạk. Sau chuyện đó, Phụng Nhan thay đổi hoàn toàn, như trở thành một conngười khác vậy. Lo sợ có chuyện không hay xảy đến, thiếp và chàng đều để mặc cho con làm những điều mình muốn, không chút cấm cản. Tướng công,thiếp …”
Đán Thần đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Tử Vân, an ủi Dạ Cơ, “Tứ tỷ, tỷđừng quá lo lắng. Chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi. Giờ chúng ta cólo sợ cũng không thể giải quyết được chuyện gì cả. Sau chuyện năm đó,không chỉ Phụng Nhan mà ngay cả Tử Y cũng có những biến chuyển vô cùnglớn. Đệ không hy vọng Tử Y quên đi chuyện đó, đệ chỉ mong rằng nó có thể tận hưởng hạnh phúc trong tương lai của mình”
Đồng ý với những gì Đán Thần nói, Tử Vân liền gật đầu và tiếp lời, “Thần lang nói đúng, tứ ca, tứ tỷ, muội tin, rồi sẽ có ngày, chuyện khi xưasẽ không còn ám ảnh bọn nhỏ và chúng có thể sống cuộc sống hạnh phúc như chúng ta”
Thở dài một tiếng, Hồng Tuyết dẫn theo Dạ Cơ cùng với Đán Thần, Tử Vânvề phòng riêng mỗi người, mang theo hy vọng, con cái họ sẽ có được thứhạnh phúc mà họ đang có mà không phải trải qua quá nhiều khổ đau, trắctrở như mình
Có những chuyện, dù muốn đến mấy cũng sẽ không thể đạt được một cách dễdàng. Chuyện đó ai cũng biết nhưng mấy ai sẵn sàng kinh qua cái trảinghiệm đó chứ?
------------------------------------
Ngồi ở trong phòng, đối diện với người đệ đệ mang khuôn mặt giống hệtmình, Khuynh Đình mỉm cười rồi nói, “Kỳ đệ, đệ vẫn chưa hết giận PhụngNhan ư? Có phải đó là lý do đệ nói với mọi người chuyện Hoàng Liễukhông?”
Những lời Khuynh Đình nói khiến cho khuôn mặt lạnh lùng của Khuynh Kỳ có đôi chút ửng đỏ, thần thái của chàng ta cũng vậy mà trở nên hơi mất tựnhiên, “Ca ca, đệ… đệ… nhưng đó đúng là sự thật còn gì? Đệ đâu có… đâucó đặt điều… đâu”
Đưa tay đặt lên bờ má trắng trẻo của Khuynh Kỳ, Khuynh Đình tiếp tục,“Ta biết nhưng điều đó cũng đâu có nghĩa là đệ phải nói cho mọi ngườibiết đâu? Dù sao đó cũng là chuyện riêng của Phụng Nhan, nếu muốn nói,nàng ta sẽ nói cho mọi người, không phải sao? Kỳ đệ, đệ nói xem, ta nóicó sai không?”
Gục đầu vào vai Khuynh Đình, Khuynh Kỳ xấu hổ nói, “Ca ca, đệ biết đệsai rồi. Ngày mai, trước khi tất cả rời khỏi ngọc lâu, đệ sẽ xin lỗiPhụng Nhan, như thế đã được chưa?”
Khuynh Đình lấy tay vuốt ve đầu Khuynh Kỳ, dịu dàng lên tiếng, “Ta biết, mục đích đệ làm chuyện đó không hề xấu nhưng có những chuyện, ngườikhác muốn giữ riêng cho mình. Và nếu như chúng ta chẳng may tiết lộ,điều đó có thể gây tổn thương cho người ta”
“Tâm hồn của chúng ta ai cũng thật nhạy cảm, dù cho họ có cố tỏ ra mạnhmẽ đến nhường nào chăng nữa. Sâu thẳm trong trái tim mình, ai cũng hyvọng có thể mang theo một số bí mật bên cạnh mình cho đến lúc lìa xa cõi đời. Nhưng nếu họ đã sẵn sàng sẻ chia những chuyện đó với ta, điều đóđồng nghĩa với việc họ coi trọng ta, tin tưởng ta. Khuynh Kỳ, đệ nóixem, nếu chúng ta phản bội lại lòng tin của họ, liệu họ có còn có thểtin tưởng chúng ta nữa không?”
Khuynh Kỳ vòng tay ôm lấy ca ca mình, mặt chàng lại càng vùi sâu vào bờvai của Khuynh Đình, “Ca ca, đệ biết, đệ tự ý nói khơi mào chuyện củaHoàng Liễu là không đúng. Nhưng chẳng phải Tử Y mới là ngươi trực tiếpnói ra ư?”
Khuynh Đình cười nhẹ, giọng chàng trở nên có đôi chút dỗ dành người đệđệ của mình, “Kỳ đệ, giữa đệ và Tử Y so với Phụng Nhan có sự khác biệt.Đệ chẳng nhẽ không nhận ra sao?”
Khuynh Kỳ ngẩng mặt lên, khó hiểu đáp, “Khác biệt? Không phải chúng tatất cả đều là bằng hữu của nhau, từ nhỏ lớn lên bên nhau sao?”
Khẽ mỉm cười, Khuynh Đình lắc đầu, “Rồi sau này đệ sẽ hiểu. Còn giờ, tavới đệ sang phòng phụ mẫu một lúc, dù sao sắp tới chúng ta cũng khôngthể ở cạnh hai người rồi”
Nghe vậy, Khuynh Kỳ liền đứng dậy, đi lên đằng trước, giấu Khuynh Đìnhđằng sau lưng mình rồi cả hai cùng cất bước. Ở cách đó mấy phòng, Khuynh Vũ đang thư thái gối đầu lên đùi Yên Chi, giơ cao quyển sách lên trướcmặt mình rồi lẩm nhẩm đọc
Yên Chi đưa tay chỉnh lại mái tóc Khuynh Vũ, cất lời, “Vũ ca, chàng nóixem, sắp tới, ở cuộc thi do Hoàng Quân tổ chức, Đình nhi, Kỳ nhi có thểdễ dàng vượt qua, không gặp phải bất trắc gì không?”
Đặt quyển sách trên tay xuống ngực, Khuynh Vũ đưa mắt nhìn Yên Chi, “Yên Chi, chuyện đấy ta quả thực không biết. Dẫu thực lực của Đình nhi, Kỳnhi không phải là thấp nhưng núi cao còn có núi cao hơn, việc chúng dễdàng vượt qua kỳ thi e rằng…”
Yên Chi thở dài, nét mặt nàng hiện lên vẻ lo lắng khôn nguôi, “Ngộ nhỡ…ngộ nhỡ chúng bị thương thì sao? Muội … muội … không muốn….”
Nhận thấy sự lo âu của Yên Chi, Khuynh Vũ liền ngồi dậy, kéo nàng vàotrong lòng mình, bàn tay chàng nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của người mình yêu nhất, “Yên Chi, nàng phải tin tưởng vào năng lực của hài nhi chúngta chứ? Nàng quên rằng chúng là Vampire sao? Hơn nữa còn là Vampirethuần. Muốn đánh bại chúng đã khó, muốn gây tổn thương cho chúng còn khó hơn gấp bội. Chẳng nhẽ nàng đã quên, chúng cũng được tắm trong máu củaHỏa Kỳ Lân sao?”
“Nhưng….”
“Ta biết, lo lắng cho người thân của mình là chuyện tất nhiên. Ta cũngvô cùng lo lắng cho chúng nhưng nàng biết không, ta tin rằng, chúng cóthể vượt qua kỳ thi đó, dù có lẽ sẽ chẳng dễ dàng gì. Nàng phải có lòngtin vào hai đứa con quý báu của ta với nàng chứ”
Nghe được những lời an ủi của Khuynh Vũ, tâm trạng của Yên Chi liền trởnên khá hơn. Nàng gật đầu rồi rướn người, đặt lên môi tướng công mìnhmột nụ hôn. Sau đó độ chừng vài giây, ngoài cửa bỗng vang lên nhữngtiếng gõ, kèm theo giọng nói quen thuộc, “Phụ thân, mẫu thân, hài nhixin tiếp kiến hai người”
------------------------------------
“Tỷ tỷ, tỷ đang làm gì ở đây vậy?”
Nhìn dáng hình vị nữ tử áo hồng đang không ngừng quan sát Thâm Tỉnh thảo cùng với cây Uyên Ương được trồng trong hoa viên, Hoàng Điệp không khỏi mỉm cười. Ngày đó, khi chủ nhân mang Uyên Ương quả về ngọc lâu, tỷ tỷliền nhanh chóng gieo trồng chúng cạnh bên Thâm Tình thảo. Thời gianthấm thoát trôi, hai quả Uyên Ương giờ đây đã mọc thành hai cây UyênƯơng to lớn, tỏa bóng mát xuống cả một khoảng vườn
Hồng Hoa nghe thấy Hoàng Điệp gọi liền quay người, mỉm cười nhìn muộimuội mình, “Hoàng Điệp, đêm nay tự dưng ta có chút khó ngủ nên liền rađây ngắm cảnh. Lúc nãy, ta cùng vừa nhìn thấy đám tứ đệ trở về phòngmình từ đây xong, muội không gặp bọn họ sao?”
Hoàng Điệp lắc đầu, “Muội không thấy. Tỷ tỷ, tỷ đang suy nghĩ chuyện gì mà lại thao thức, không thể chợp mắt?”
Hồng Hoa chạm tay vào gốc cây Uyên Ương, trong lòng nàng xáo trộn nhữngnghĩ suy của riêng mình, “Ta… ta cũng không biết nữa. Bản thân ta… Bảnthân ta….Thôi, không nói chuyện của ta nữa. Muội muội, giờ này muội vẫncòn thức, có phải cũng có điều gì trong tâm trí muội không?”
Một dáng hình thoáng qua trong tâm tưởng Hoàng Điệp khiến cho móng taynàng vô thức cắm chặt lấy lòng bàn tay. Nàng ôn nhu ngắm nhìn tỷ tỷmình, nở ra một nụ cười tươi tắn nhất có thể, “Muội đơn giản chỉ muốnngắm sao mà thôi. Tỷ tỷ, tỷ nói xem, đêm nay sao có đẹp không?”
Ngước mắt nhìn bầu trời ngập tràn tinh tú, Hồng Hoa gật đầu, “Muội muội, hay là chúng ta ngồi đây thưởng thức cảnh này đi? Dù sao, ta cũng không muốn trở về phòng mình”
Hoàng Điệp gật đầu rồi cùng với tỷ tỷ mình ngồi xuống, chiêm ngưỡngkhung cảnh nên thơ trước mắt. Sự yên bình trong khoảnh khắc này khiếncho những nghĩ suy, lo lắng trong tỷ muội Hồng Hoa tựa như lắng lại rồitan biến trong không trung. Dẫu hai người họ biết rằng, vấn đề của mìnhvẫn còn đấy chứ nào đã biến mất
Đôi khi, tự lừa dối bản thân mình cũng là một niềm hạnh phúc!
------------------------------------
Sánh bước cùng Dạ Nguyệt trên con đường vắng vẻ, Bạch Băng cảm thấy hồihộp không thôi. Lâu lắm rồi ta mới có dịp được một mình ở bên Dạ Nguyệthuynh như bây giờ. Cảm giác này thật không gì có thể sánh bằng
Do không để ý, Bạch Băng chẳng may vấp chân, thân thể nghiêng nghiêng,chỉ chực đổ nhảo xuống đất. Ngay lúc nàng chuẩn bị ngã, một bàn taytrắng trẻo liền đưa ra, nắm lấy tay nàng với ý định kéo nàng lên. Tiếcthay, do bị mất đà, cộng thêm việc thân thể vừa trải qua cuộc quyết đấunên phản ứng không được nhanh chóng nên Dạ Nguyệt không những không giúp được Bạch Băng mà còn cùng nàng ngã nhào xuống đất
Lo sợ Bạch Băng gặp phải thương tổn không đáng có, Dạ Nguyệt không chútsuy nghĩ liền đưa lưng chạm đất, biến mình thành một tấm đệm đỡ lấy Bạch Băng. Quả đúng như dự đoán, thân thể mềm mại của Bạch Băng liền đổ lêntấm thân của Dạ Nguyệt, hơi thở của hai ngươi phả vào nhau, quyện vàonhau, tạo nên một khung cảnh ám muội đến tột cùng
Nhận ra tình huống có vẻ không được tự nhiên, Bạch Băng liền ngượng ngùng ngồi dậy, “Dạ Nguyệt huynh, huynh có sao không?”
Dạ Nguyệt ngồi dậy, phủi phủi lớp bụi bám trên tà áo đỏ của mình, nhẹnhàng cất tiếng, “Ta không sao. Còn Băng muội, muội có sao không?”
Bạch Băng xấu hổ lắc đầu, “Muội không sao. Xin lỗi đã làm phiền huynh”
Dạ Nguyệt khẽ cười, “Chuyện nhỏ thôi. Muội không cần để tâm”
Dạ Nguyệt liền đứng lên, kéo theo Bạch Băng dưới mặt đất rồi hai ngườilại tiếp tục đi về phòng riêng của mình. Cả chặng đường đi, cảm xúc củaBạch Băng hỗn loạn không thôi. Tình cảnh vừa rồi lặp đi lặp lại trongđầu nàng và không biết tự khi nào, đằng sau lớp vải che mặt, một vầngbán nguyệt đã hiện lên
Đưa Bạch Băng về đến cửa phòng, Dạ Nguyệt liền giã từ. Đi về một mình,chàng cảm giác có gì đó không quen và cũng hơi hơi khó chịu, dù chỉ làthoáng qua trong tâm tưởng. Bỏ suy nghĩ khó hiểu đó qua một bên, DạNguyệt liền đi về phía giường, chợp mắt một giấc, bỏ lại sau lưng cuộcchiến đấu cam go nhất từ trước đến nay của mình
Chập chờn trong giấc ngủ, khuôn mặt nữ tử quen thuộc lại hiện trên nhưmọi lần, người nữ tử chàng cất giấu bao lâu nay trong cõi lòng. Chủnhân, tiểu yêu hy vọng người sẽ đạt được hạnh phúc, thứ hạnh phúc toànthể thiên hạ này phải ghen tỵ
------------------------------------
Sau khi cho mọi người lui, Tuyết Lăng cùng với Ngọc Giai đi về phòng của mình. Mấy khi được ở một mình với mẫu thân, Ngọc Giai liền tranh thủ cơ hội này làm việc bất kỳ đứa trẻ nào cũng làm với mẹ của mình – làm nũng
Thu cánh, thu đuôi lại, Ngọc Giai giờ không khác gì một nữ tử bìnhthường. Nàng ôm lấy Tuyết Lăng rồi từ từ nằm xuống, đầu gối lên đùi mẹmình, “Mẹ, thời gian qua con với đệ đệ không ở bên mẹ, mẹ có nhớ chúngcon không?”
Tuyết Lăng gật đầu, “Nhớ, tất nhiên là mẹ nhớ hai con rồi. Ak đúng rồi,mẹ có mang từ Huyền Thiên lâu về thứ này, đảm bảo hai con sẽ thích”
“Thứ gì vậy mẹ?”
Dùng pháp thuật hóa ra một cái hộp bằng gỗ được chạm khắc tinh xảo,Tuyết Lăng nhẹ mở, lấy từ trong đó một sợi dây chuyền mặt trái tim. Đưanó cho Ngọc Giai, Tuyết Lăng nói, “Sợi dây chuyền này mẹ có được khiđiều tra tin tức hộ cho khách hàng. Nó tên là Khai Tâm, có tác dụng…”
Ngọc Giai thấy Tuyết Lăng tự dưng ngừng nói, liền thắc mắc hỏi, “Sợi Khai Tâm này có tác dụng gì ạk?”
Tuyết Lăng nắm lấy tay Ngọc Giai nói, “Con hãy nhỏ một giọt máu của con, kèm theo chút thủy công của con vào mặt trái tim của sợi dây chuyền”
Không chút suy nghĩ, Ngọc Giai liền làm theo lời Tuyết Lăng. Mọi việc mẹ ta làm chắc chắn đều là vì ta và đệ đệ, ta tin rằng mẹ sẽ không bao giờ làm hại chúng ta. Vậy thì, ta chỉ cần làm theo lời mẹ thôi, không phảisao?
Sau khi Ngọc Giai làm xong, Tuyết Lăng tiếp, “Bây giờ con hãy để ThếThành thay cho con và để cho nó làm điều tương tự với phong công củamình”
“Vâng”
Lời vừa dứt, Thế Thành đã xuất hiện, thay thế cho Ngọc Giai. Chàng takhông chút chậm trễ liền nhỏ máu với phong công vào mặt trái tim của sợi dây chuyền Khai Tâm. Sau khi làm xong, Tuyết Lăng liền mỉm cười rồi đeo sợi dây chuyền đó lên cổ nhi tử của mình
“Mẹ, đây là … “
“Sợi dây chuyền Khai Tâm này có thể giúp cho con và tỷ tỷ dễ dàng thayđổi theo ý muốn của mình mà không phải chịu sự ảnh hưởng của các tácnhân bên ngoài. Tức là, cho dù đối phương có dùng thủy công tấn côngcon, con cũng sẽ không biến thành Ngọc Giai. Còn nữa…”
“Có thật không ạk?”
“Có thật không ạk?”
Giọng nam tử và nữ tử đồng thanh phát ra khiến cho Thế Thành không khỏingạc nhiên. Giọng nói đó… giọng nói đó… chính là của tỷ tỷ mà!!! Sao tỷtỷ lại có thể…???
Tuyết Lăng đưa tay xoa xoa đầu Thế Thành, từ ái giải thích, “Khai Tâmcòn có tác dụng giúp cho con và Ngọc Giai có thể cùng nói chuyện màkhông cần phải thế chỗ nhau. Tất nhiên là chỉ khi người nói muốn vậy.Còn nếu không, người ngoài cũng không thể nghe được. Vừa nãy, do bất ngờ nên mẹ mới có thể nghe được tiếng của Ngọc Giai, còn bình thường thì đó là chuyện không thể”
Thế Thành vui mừng khôn xiết, liền ôm chầm lấy Tuyết Lăng, “Mẹ, món quànày của mẹ quả thực hết ý. Như vậy, từ nay con có thể thoải mái nóichuyện cùng tỷ tỷ rồi, không phải như trước đây, tự lẩm bẩm một mìnhnữa”
Thấy cảnh Thế Thành ôm lấy Tuyết Lăng, Ngọc Giai cảm thấy hơi bị ghen tỵ liền nói, “Thế Thành, đệ có thể ra dáng nam nhi tý được không? Baonhiêu tuổi rồi mà còn ôm mẹ làm nũng nữa chứ?”
Thế Thành cũng không chịu kém phân liền đáp lại, “Vậy lúc nãy ai là người nằm trên đùi mẹ, ra vẻ mình còn bé lắm?”
“Ta … ta…”
“Sao? Đệ nói đúng rồi chứ gì? Tỷ tỷ, tỷ xấu tính lắm đó”
“Ta…”
Thấy Thế Thành và Ngọc Giai cãi nhau không khác nào hai đứa trẻ, TuyếtLăng cảm thấy thật tâm can tự dưng trở nên yên bình, vui vẻ đến lạthường. Lúc này đây, họ là Đoạn Tuyết Lăng, Đoạn Ngọc Giai, Đoạn ThếThành, một gia đình bình thường, hòa thuận, ấm êm, một gia đình củariêng mình mà kiếp trước nàng không có cơ hội gây dựng
“Thôi nào. Lần đầu tiên 3 mẹ con ta được cùng nhau trò chuyện, hai con đừng có cãi nhau nữa. Nghe lời mẹ nào”
“Vâng ạk”
“Vâng ạk”
Và cứ vậy, ba người Tuyết Lăng thức nguyên đêm tán gẫu cùng nhau, kể cho nhau nghe những chuyện trên trời dưới bể, những chuyện họ không còn lạlẫm gì nữa. Chẳng qua, họ chỉ muốn được người thân của mình kể lại màthôi. Cảm giác đó thật sự tuyệt vời, khi được vây quanh bởi thân nhândưới mái nhà của chính bản thân mình
Gia đình, hai tiếng thiêng liêng, thứ không thể thiếu trong cuộc sống của mỗi con người trong bất kỳ hoàn cảnh nào!!!