AdsChia tay Hy Đạt, Tuyết Lăng nhanh chóng trở về nơi mình ở,nhân cơ hội gặp gỡ phụ mẫu. Mấy hôm nay, từ khi đến Vĩ Đồ quốc, Đoạn Trung hầunhư lúc nào cũng đi bàn công sự với Lẵng Mạnh Hàn, do vậy, thời gian để cả giađình ở bên nhau thật không nhiều lắm. Đó cũng là lý do tại sao dạo gần đây Hy Đạtlúc nào cũng đến rủ Tuyết Lăng đi chơi. Còn về Vương Nhạn, trượng phu và hàinhi nếu đã không ở lại, tất nhiên nàng ta cũng đã được an bài ổn thỏa.
Đẩy cửa bước vào, một thanh âm quen thuộc, chứa đầy tình cảmvang lên, khiến cho tâm Tuyết Lăng không khỏi rung động từng đợt
“Tiểu muội, muội đã trở lại rồi sao? Ta chờ muội ở đây cả buổirồi đấy…”
Nhìn thân ảnh thon dài trước mặt mình, Tuyết Lăng có chútkhông nói nên lời. Vẫn gương mặt tuấn tú ấy, vẫn giọng điêu sang sảng ấy, vẫnánh mắt ấm áp tựa thưở nào. Đại ca… đại ca đã trở lại
“Đại ca…”
Kêu to hai tiếng, Tuyết Lăng trực tiếp lao vào ôm lấy TuấnKhởi, xúc động không thôi. Đại ca… đại ca mau mồm mau miệng của ta, đại ca khiếncho ta đau đầu, đại ca thương yêu ta hơn hết thảy, cuối cùng cũng đã trở lại. 4năm… đã 4 năm rồi…
Khoan… nếu đại ca đã trở về, như vậy, huynh ấy…?
Đảo mắt về phía đằng sau đại ca của mình, một thân hình namtử in sâu vào trong mắt của Tuyết Lăng. 4 năm… 4 năm nay, ngày nào, hình bóng ấycũng khắc sâu trong tiềm thức, khắc sâu trong tâm khảm của nàng. Nàng ngày nhớđêm mong nhưng chưa một lần dám gọi tên, bởi nàng sợ, sợ lắm cái cảm giác thinhlặng, không tiếng đáp trả. Nhưng nay, hính dàng ấy, ảo tưởng đấy, giấc mộng ấyđều đã trở thành hiện thực. Nhị ca, đang đứng, trước mắt nàng
Nhận thấy ánh mắt nồng cháy của Tuyết Lăng, Khởi Tân chỉ mỉmcười, không nói câu nào. Đối diện với sự thản nhiên ấy, tâm Tuyết Lăng trở nên ấmáp hơn bao giờ hết. Lúc này đây, nàng chỉ là nàng, một Đoạn Tuyết Lăng đúngnghĩa 15 tuổi, một tiểu cô nương đơn thuần chứ không phải người mà đôi bàn tayđã thấm đẫm máu nhân gian
“Hai cái đứa này…”
Nhìn thấy cảnh huynh muội tương thân tương ái, Đoạn Trung vàVương Nhạn khóe mắt cay cay. Là bậc cha mẹ, chứng kiến con cái mình hòa thuận,thương yêu lẫn nhau, trên đời còn có niềm hạnh phúc nào xứng bằng?
“Tiểu muội, muội thả huynh ra đi… Huynh sắp không thở được rồi…”
Tuán Khởi thều thào lên tiếng làm cho đôi bờ má của TuyếtLăng bỗng ửng đỏ, khiến cho toàn thể mọi người cười vang hạnh phúc. Thoát khỏiTuấn Khởi, Tuyết Lăng chầm chậm đi về phía Khởi Tân, “Nhị ca, lâu nay, huynh vẫnkhỏe chứ?”
“Ta khỏe, vậy còn muội?”
“Muội vẫn khỏe”
Chỉ ba tiếng “muội vẫn khỏe” đơn giản nhường vậy nhưng chứađựng trong đó bao niềm cảm xúc của Tuyết Lăng. Dù biết rằng, rất có thể, đối vớiKhởi Tân, nàng chỉ đơn thuần là một người muội muội bé nhỏ không hơn không kémnhưng nghe được những lời quan tâm của chàng, trái tim nàng không khỏi loạn nhịp
Chào hỏi xong, Tuyết Lăng cùng với Khởi Tân, Tuấn Khởi và ĐoạnTrung, Vương Nhạn bồi hồi ôn lại chuyện xưa cũ, đồng thời lắng nghe về đoạn đườnghai người Tuấn Khởi phiêu lưu. 4 năm qua, hai chàng không hề rời nhau, đi đâucũng có nhau vừa có thể giữ liên lạc, tiện cho việc tu luyện cũng như đảm bảoan toàn cho nhau, giảm nguy cơ xảy ra những sự chẳng lành. Trong 4 năm đó, nhữngnơi hai chàng đi qua cũng không phải là ít, thậm chí có lần, hai người còn địnhđi vào Huyết Âm lâm một chuyến nhưng rồi thấy bản thân mình chưa đủ pháp lựcnên cuối cùng đành từ bỏ ý định.
Một thời gian sau, nhận được tin Tuyết Lăng sắp sửa tham giakỳ sát hạch tư cách pháp sư, hai người liền ngay lập tức lên đường đến Vĩ Đồ quốc,gặp mặt phụ thân và mẫu thân của mình. Nghe nói Tuyết Lăng ra ngoài dạo phố,hai người liền đợi nàng quay lại. Không bao lâu sau thì Tuyết Lăng xuất hiện vàmọi chuyện cứ vậy êm đềm diễn ra
Sau khi đã trò chuyện cho thỏa nhớ nhung, Tuyết Lăng lưu luyếntừ biệt mọi người, trở về phòng riêng nghỉ ngơi. Vừa mới đóng lại cửa phòng, mộtgiọng nói trẻ thơ truyền lại trong tâm trí nàng, “Chủ nhân, Ám Dạ các có việc”
“Hồng Tuyết, có chuyện gì vậy?”. Tuyết Lăng nhíu mày suynghĩ, rốt cuộc là chuyện gì mà Hồng Tuyết lại liên lạc với mình cơ chứ?
“Chủ nhân, bên Thiên Lang quốc phát sinh biến hóa. Nhị hoàngtử Hoàng Quân muốn trực tiếp gặp mặt người”
Hoàng Quân! Vị hoàng tử nho nhã năm nào đến Đoạn gia đó ư?Theo như ta nhớ rõ, chàng ta là một con người điềm đạm, thông hiểu lễ giáo. Cớsao lại muốn dây dưa với Ám Dạ các?
“Hồng Tuyết, ngươi về sắp xếp. Ta sẽ ngay lập tức đi đến tổngbộ Ám Dạ các”
“Vâng”
Đem không gian phong tỏa cũng như để cho tỷ muội Hồng Hoacanh giữ cửa phòng, Tuyết Lăng liền đi vào nhẫn giới và từ đó di chuyển đến ÁmDạ các thông qua vòng ngọc của Hồng Tuyết. Nếu như nói nhẫn ngọc của Tuyết Lănglà cửa chính thông đến ngọc lâu thì những cái vòng ngọc của đám Hồng Tuyếtchính là những cánh cửa phụ. Hơn thế nữa, nhân ngọc và vòng ngọc có sự liên hệlẫn nhau, có thể thông qua ngọc lâu đi đến nơi có một trong hai vật đấy. Đócũng là lý do, trong 9 năm qua, nàng đã một tay gây dựng nên Ám Dạ các và HuyềnThiên lâu
Những khi có biến cố xảy ra, có người muốn công kích Ám Dạcác hoặc Huyền Thiên lâu, Tuyết Lăng cùng tất cả mọi người đều có thể ngay lậptức có mặt, giải trừ nguy cơ. Và nếu có chuyện quan trọng cần phải giải quyết,Hồng Tuyết và Khuynh Vũ sẽ thông báo cho Tuyết Lăng để nàng ra quyết định
Thiên hạ khiếp sợ Ám Dạ các, tôn sùng Huyền Thiên lâu, nhưnghọ đâu có biết rằng, hai tổ chức lừng danh đó đều do Đoạn Tuyết Lăng nàng sánglập nên cơ chứ? Nếu như biết được, chắc hẳn sẽ khiến cho người đời lặng im,không nói nên lời
Đến Ám Dạ các, Tuyết Lăng liền đi theo Hồng Tuyết đến cănphòng đã được chàng ta chuẩn bị. Ngồi ở trên ghế cao, phía trước nàng có một lớpvải mỏng che đi dung mạo của mình, nhìn người nam tử tuấn tú đang đứng ở dưới,Tuyết Lăng trầm giọng xuống, biến đổi giọng nói thanh thoát vốn có của mình
“Ngươi là Hoàng Quân?”
Nghe được giọng nói bí ẩn vang lên trong đêm tối, Hoàng Quângiật mình không thôi. Không quá 5 giây sau, chàng ta lấy lại bình tĩnh, cúi ngườixuống đáp lời
“Tại hạ quả thật là Hoàng Quân”
“Nói, ngươi hôm nay muốn gặp ta để làm gì? Nếu như muốn thuêsát thủ của Ám Dạ các thi chỉ cần ra giá, không cần phải gặp ta”
“Tại hạ hôm nay muốn gặp các chủ bởi có chuyện trọng đại cầnthương lượng. Tại hạ tin nếu nghe xong, các chủ tức khắc sẽ có hứng thú”
Tuyết Lăng nhíu mày, “Chuyện gì?”
Hoàng Quân ngẩng mặt, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía TuyếtLăng, “Tại hạ muốn các chủ giúp tại hạ trở thành quân vương của Thiên Lang quốc.Nếu như chuyện thành công, tại hạ chắc chắn sẽ không quên ân tình này của Ám Dạcác, tự nhiên sẽ không để cho các chủ chịu thiệt”
“Không để ta chịu thiệt, chẳng nhẽ ngươi định đưa cho ta khốitài sản trong quốc khố của Thiên Lang ngươi??? Ha ha…. Nếu nói về tiền, takhông tin Ám Dạ các ta thua kém bất cứ ai trên thiên hạ này đâu” Định đem tiềnra dụ Tuyết Lăng ta ư? Nưc cười, Huyền Thiên lâu và Ám Dạ các đem về cho ta sốtiền vô cùng lớn, có thể nói là phú khả địch quốc, nào cần thêm chút tiền củangươi!
Nghe thấy tiếng cười của Tuyết Lăng, Hoàng Quân không khỏirun lên. Quả thực là các chủ Ám Dạ các công lực không phải tầm thường. Tiền… tiềnhắn ta không muốn, vậy bây giờ …?
“Hoàng Quân hoàng tử, chuyện hôm nay ta sẽ không tiết lộ nửalời, ngươi hãy lui xuống đi. Còn về chuyện hợp tác, thứ lỗi cho Ám Dạ…”
Tuyết Lăng chưa kịp nói xong, Hoàng Quân đã quỳ sụp xuống đất.Chàng ta dùng ánh mắt khẩn khoản, cầu xin Tuyết Lăng, “Các chủ, nếu như tiềntài không làm ngài vừa ý, vậy thì hãy nói cho tại hạ biết điều kiện của ngài. Bấtcứ điều kiện gì cũng được, nếu như trong khả năng của mình, tại hạ nhất định sẽthành toàn người”
“Thật ư? Bất cứ điều kiện gì cũng được ư?”
“Thật. Chỉ cần trong khả năng của tại hạ, bất cứ điều kiệngì tại hạ cũng đáp ứng”
Tuyết Lăng dịu giọng, “Nếu như ta muốn mạng của ngươi thìsao?”
Hoàng Quân cương quyết trả lời không cần suy nghĩ, “Có thể,chỉ cần ngài giúp ta lên được ngôi vua, mạng ta sẽ giao cho ngài”
Tuyết Lăng cười lớn, “Ngươi quả thực là một tên thú vị,Hoàng Quân. Nói ta biết, tại sao ngươi lại muốn bất chấp mọi giá, kể cả tính mạngcủa mình để lên ngôi vua?”
Hoàng Quân ngẩng cao đầu, đưa mắt nhìn thẳng Tuyết Lăng, “Vìbảo vệ những người quan trọng, Hoàng Quân sẵn sàng trả mọi giá, dù cho có đắt đếnđâu chăng nữa”. Ánh mắt chàng chứa đựng sự kiên định vô ngần cùng với một tiatình cảm ôn nhu vô bờ bến
“Ngươi hãy ra về trước đi. Để ta suy nghĩ rồi sẽ liên lạc vớingươi sau”
Nhận thấy Tuyết Lăng đã xuôi xuôi, Hoàng Quân không khỏi vuimừng lui xuống. Vậy là tốt rồi, ít nhất các chủ Ám Dạ các cũng không thẳng thừngtừ chối ta, kế hoạch của ta có thể thực hiện được rồi. Một hình bóng chợt hiệnlên trong tâm trí của Hoàng Quân khiến cho chàng ta nắm chặt đôi bàn tay củamình lại, mắt không ngừng nhìn về phía xa xăm
Sau khi Hoàng Quân đã đi mất, Hồng Tuyết liền mở miệng, “Chủnhân, sao người lại không từ chối hắn ta luôn? Tiểu yêu thấy việc lần này đối vớichúng ta mà nói chưa hẳn đã có ích lợi nào hết. Trước nay, Ám Dạ các khôngnhúng tay vào chuyện triều chính, sau lần này, chỉ sợ Ám Dạ các sẽ có rắc rối”
Tuyết Lăng vuốt nhẹ mái tóc buông dài của mình, “Ta biết.Nhưng ngươi đừng quên, mục đích ta lập nên Huyền Thiên lâu, Ám Dạ các là để đảmbảo an toàn cho Đoạn gia ta. Hiện tại, nếu như chúng ta giúp Hoàng Quân lên ngôivua, hắn ta khác nào trở thành con cờ để chúng ta khống chế. Như vậy, mai sau nếunhư có biến cố xảy ra, ít nhất cũng có hắn làm đồng minh, Đoạn gia sẽ không gặpphải tình trạng bị tất cả mọi người vây đánh”
“Chủ nhân, người không sợ hắn ta lật lọng sao? Nhỡ đâu…”
“Vậy nên lần này chúng ta ra tay phải làm cho thật triệt để,khiến cho Hoàng Quân biết rằng, đối đầu ta sẽ có kết cục ra sao. Ta tin, saukhi đã chứng kiến tác phong làm việc của Ám Dạ các, hắn ta sẽ không dám nuốt lời.Còn nếu hắn ta dám ư? Ta có thể giúp hắn ta lên ngôi báu cũng có thể ngay lập tứckhiến hắn rơi xuống bùn đen, cả đời không thể rửa sạch!”
“Chủ nhân quả thực thông minh, tiểu yêu hận không thể sánh bằng”
“Đúng rồi, hài nhi của ngươi dạo này sao rồi? Phụng Nhan cóthường xuyên liên lạc với ngươi không?” Nhìn dáng người tiểu hài sau lưng mình,Tuyết Lăng dịu dàng mỉm cười. Nếu như nói rằng, đứa bé trai này đã lên chức phụthân, e rằng cả thiên hạ chắc không có người tin
Cảm động trước sự quan tâm của Tuyết Lăng, khóe mắt Hồng Tuyếthơi đỏ, “Phụng Nhan tuy không có liên hệ với tiểu yêu nhưng tiểu yêu tin rằngkhông có chuyện gì xảy ra. Chắc chắn Phụng Nhan đang cùng với Thế Thành, Tử Y,Khuynh Đình, Khuynh Kỳ thỏa sức vui chơi, cả nhóm đi cùng nhau như vậy, tiểuyêu cũng an tâm phần nào”
Tuyết Lăng gật đầu, một nỗi nhớ chợt dâng trào trong tâm cannàng. Đã một thời gian rồi, ta không nhìn thấy Thế Thành, Ngọc Giai, không biếtbọn chúng thế nào, ăn uống có đầy đủ không, có ai bắt nạt chúng không? Ta nhớcác con lắm, hài nhi của ta ạk
Chợt một tiếng nói truyền đến trong đầu Tuyết Lăng, làm chosự nhớ nhung của nàng giảm bớt vài phần, “Mẹ, mẹ có ở đó không???”
“Thế Thành! Con xảy ra chuyện gì sao?” Nghe giọng Thế Thànhcó vẻ hoảng hốt, tâm Tuyết Lăng tự dưng run lên, chẳng nhẽ có chuyện xảy ra vớihài nhi của ta rồi sao? Trên đời này ai dám đụng vào con ta, ta sẽ khiến cho kẻđó sống không bằng chết!!!
“Con không có việc gì, chẳng qua là ở Thiên Lang quốc, bọncon vô tình tìm thấy một thứ, chắc chắn sẽ khiến mẹ quan tâm”
Thiên Lang quốc, Thế Thành cùng đám nhóc đang ở Thiên Langquốc ư? Trùng hợp! Quả thực quá trùng hợp!
“Thế Thành, bọn con tìm được cái gì?”
Lặng im vài giây, Thế Thành rốt cuộc lên tiếng, “Thẻ bài chữVô!”
-----------------------------------
Sáng hôm sau, tại Thiên Lang quốc, khắp hang cùng ngõ hẻmtruyền tai nhau một tin tức vô cùng động trời, thậm chí so với việc Hoàng Đằngthái tử lên đường tham gia kỳ sát hạch pháp sư còn muốn nổi trội hơn
“Ê! Ngươi đã nghe tin gì chưa???”
“Có phải tin về vụ thảm sát tại ngõ hẻm hôm qua không?”
“Ngươi cũng biết rồi ư?”
“Làm sao không biết cho được. Khắp cả Thiên Lang thành nàyđâu đâu cũng nói về chuyện đấy”
“Đúng vậy, với thủ đoạn ra tay tàn ác như vậy không khiếncho người ta nghị luận quả thực là điều không tưởng”
“Ta chỉ nghe người ta kể lại thôi mà cũng thấy khiếp đảm cảngười. Nghe nói, thân thể những nạn nhân đều bị xẻ ra làm nhiều khúc, nội tạnglẫn lộn, nát bét, máu me vương đầy khắp nơi….”
“Ta cũng nghe kể, có người sáng ra đi qua hiện trường, trôngthấy cảnh đấy sợ quá liền ngất đi, giờ vẫn thi thoảng lẩm bẩm “Máu… máu” suốtngày”
“Ọe… thôi ngươi đừng nói nữa kẻo ta lại buồn nôn”
Từng tiếng trò chuyện to nhỏ của người dân Thiên Lang tựa thủytriều lên khiến cho cả kinh thành lâm vào một mảng xôn xao, lan đến tận cảhoàng cung, khiến cho Hoàng Lực một phen đau đầu. Trước tình cảnh đó, để trấnan dân chúng, Hoàng Lực liền phải một lượng lớn pháp sư, chiến sĩ đi điều tracũng như tăng cường cảnh vệ, phòng ngừa chuyện đó tái diễn
Mấy ngày trôi qua thế nhưng không hề tóm được hung thủ!!!Ngay cả 1 chút thông tin cũng đều không có!!! Mà ngày phải xuất phát đến Vĩ Đồquốc ngày càng đến gần, Hoàng Lực tuy không cam lòng nhưng cũng đành gác lạichuyện đấy, chuẩn bị mọi thứ để sớm ngày xuất phát
Nhắc đến Vĩ Đồ quốc, kỳ sát hạch pháp sư làm cho tâm trạng củaHoàng Lực bớt u tối đi nhiều. Hoàng Đằng, quý tử của hắn, thực lực không đến mứcnào, mới 15 tuổi mà đã đột phá đến Trung Vương cấp 1! Thiên hạ mấy ai được nhưvậy cơ chứ? Đây không phải thiên tài thì là gì? Là gì???
Còn cái thứ nghiệt chủng Hoàng Liễu kia, từ bé đến lớn cũngchỉ làm ta ngứa mắt, nếu không tại Mộc Nhã che chở, ta sớm đã để nó tự sinh tựdiệt, đâu còn sống được đến ngày hôm nay. Cùng là 15 tuổi nhưng thực lực cũngchỉ là Hạ khí cấp 7, thử hỏi có vô dụng không cơ chứ??? Lần này, ta chẳng trôngmong gì vào thứ củi mục đấy, tất cả mọi chuyện đều cậy nhờ vào Hoàng Đẳng đểkhiến ta mở mày mở mặt
Thông tin Hoàng Lực quân vương cùng với Hoàng Đằng thái tửvà Hoàng Liễu hoàng tử chuẩn bị lên đường đến Vĩ Đồ quốc nhanh chóng lan truyềnkhắp hoàng cung. Hai vị hoàng tử cũng nhân cơ hội đó chuẩn bị sắp xếp tư trang.Chỉ có điều, nếu như cung của Hoàng Đằng tấp nập kẻ qua người lại, kẻ hầu ngườilạ luân phiên đi đi lại lại thì ở bên Hoàng Liễu lại im ắng hơn nhiều. Ngoại trừMộc Nhã hoàng hậu, Hoàng Quân hoàng tử, Hoàng My công chúa, Hoàng Lam hoàng tử,tuyệt không có bất cứ ai lai vãng. Tình cảnh này quả thực khiến cho người ta cảmthán tình người bạc bẽo!
“Hoàng Liễu, đệ lên đường lần này nhớ phải cẩn thận đấy. Vạnsự nhất định phải nhẫn”, Hoàng Quân ôn nhu khuyên răn, trong lòng không khỏi losợ. Lần này lên đường, không có ta cùng My muội bên cạnh, Hoàng Liễu chắc chắnsẽ phải chịu uất ức…. Nếu như không nhẫn được, chỉ e mọi việc càng thêm phức tạp
“Hoàng Quân ca ca, đệ đã hiểu”. Mấy ngày nữa là ta rời đi rồi,trước khi đi có một số chuyện ta nhất định phải làm cho bằng được, nếu không talên đường tâm cũng không bình an
Mộc Nhã nắm chặt lấy bàn tay của Hoàng Liễu, “Hoàng Liễu,nghe lời mẫu hậu, phàm việc gì cũng không cần cố quá, ta chỉ mong con an toàntrở về, có biết không?”. Tiểu tử này từ bé lớn lên cạnh ta, được ta nuôi dưỡng,được ta chăm sóc, có khác chi con ruột của ta cơ chứ? Nhìn thấy nó đi vào hangcọp mà ta không làm được gì, bản thân ta quả thực vô dụng… vô dụng mà
Hoàng Liễu khẽ gật đầu, “Hài nhi đã biết thưa mẫu hậu”
“Hoàng Liễu, đệ nhớ phải cẩn thận, cẩn thận đó”
“Hoàng Liễu ca ca, lên đường vui vẻ nha. Đệ ở nhà chờ tinvui của huynh đó…”
Hoàng My và Hoàng Lam lần lượt ôm lấy Hoàng Liễu, không chịurời bỏ. Chứng kiến cảnh tỷ đệ tình thâm, Mộc Nhã rơm rớm nước mắt. Nhìn về phíaHoàng Quân đang nắm chặt tay đứng im một chỗ, nàng bỗng cảm thấy bình tâm hơn rấtnhiều. Ta tin rằng, một ngày nào đó, vận mệnh của chúng ta sẽ thay đổi, nhất địnhsẽ thay đổi
----------------------------------------------
Bóng tối nhanh chóng ập đến, nhấn chìm nhân gian trong sắcđen muôn thưở, khiến cho cảnh vật cũng vì vậy mà trở nẻn xơ xác, tiêu điều hơnbao giờ hết. Ở một tòa nhà sang trọng, một vị cô nương thân hình nữ tính uyểnchuyển mở cửa đi ra bên ngoài, nơi có người nam nhân đang đứng đợi nàng như lâulắm rồi
“Nàng… cuối cùng cũng ra rồi sao?”
Thanh âm nam nhân trầm thấp vang lên, khiến cho không khíquanh đó cũng vì vậy mà trở nên ám muội vô cùng. Đối diện với giọng nói đó, vịnữ tử kia yểu điệu nghịch mái tóc dài của mình, thốt ra từng tiếng, “Hoàng Liễu,ngươi hẹn ta ra đây rốt cuộc có chuyện gì muốn nói”
Ngắm nhìn vị mỹ nữ đó nghịch tóc mây, khuôn mặt của Hoàng Liễuhơi hơi ửng đỏ, nắm chặt lấy bàn tay mình, chàng dùng hết can đảm nói lên nhữnglời sâu tận đáy lòng của mình
“Phụng Nhan cô nương, Hoàng Liễu ta thích nàng, nàng có thểtrở thành nương tử của ta không?”
Tim đập thình thịch, Hoàng Liễu bồn chồn đợi chờ câu trả lờicủa Phụng Nhan. Nói ra rồi, ta rốt cuộc cũng nói ra rồi. Từ ngày đầu tiên gặp mặt,hình ảnh của nàng lúc nào cũng tồn tại trong tâm trí ta. Mái tóc của nàng, ánhmắt của nàng, nụ cười của nàng, cử chỉ của nàng, tất cả đều thường trực trongta, cả những khi thức giấc hay là lúc say ngủ. Bất kể đáp án nàng đưa ra là gì,Hoàng Liễu ta cũng đều không hối hận nói ra cảm tình của lòng mình
Đối diện với ánh mắt chân thành của Hoàng Liễu, Phụng Nhan độtnhiên ngẩn ra, vẻ ngả ngớn thường ngày của nàng cũng vì thế mà biến mất khôngtung tích. Cười khổ một tiếng, Phụng Nhan chầm chậm đi lại gần Hoàng Liễu, làmcho nét ửng đỏ trên mặt chàng ta càng thêm đậm, giờ đây, chàng ta đâu khác nàomột quả gấc di động cơ chứ?
Ghé sát vào người Hoàng Liễu, Phụng Nhan thầm thì từng tiếngvào tai chàng. Phụng Nhan càng nói, nét mặt của chàng càng có sự thay đổi rõ rệt.Sự hồi hộp, nét rung động trên gương mặt chàng dần dần biến mất, thay vào đó làsự ngỡ ngàng, nét không tin không gì có thể che dấu
Hoàng Liễu mở to mắt, lắp bắp từng tiếng, “Nàng… nàng …là….”
Phụng Nhan thản nhiên đáp, “Đúng vậy. Khi đã biết sự thật vềta, ngươi còn có muốn ta là nương tử của ngươi nữa không?”
Hoàng Liễu trầm mặc không nói dù chỉ một lời. Thấy vậy, PhụngNhan cười cười rồi nhẹ nhàng rời đi, để lại sau lưng một nam nhân đang không ngừnglặp lại câu nói cuối cùng của mình
“Nàng … nàng… là…”