Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 144: Nhất mối nghiệt duyên



Ngày … tháng … năm …

Theo như những lời phụ hoàng, mẫu hậu kể lại, ngày chào đời, ta và muội muội đã nắm chặt tay nhau chẳng rời. Kỳ lạ thật, phải không?

Ngày … tháng … năm …

Còn nhớ như in khi bé, vào mỗi đêm tối, ta lại khóc thét lên vì sợ hãi. Và những lúc như vậy, chỉ cần vương huynh lại gần, ôm chặt lấy ta, nỗi sợ ta sẽ tan biến, như thể chưa từng tồn tại. Nếu sau này, mọi thứ đều dễ dàng như vậy thì thật tốt… biết bao…

Ngày … tháng … năm …

Không biết tự khi nào, ánh mắt ta luôn dõi theo muội muội… Và rồi, với ta, không ai, không một ai trong Tứ Tính, không, là trên cả Yêu giới này, mỹ miều bằng muội…

Tự bao giờ… tiểu muội bé bỏng của ta… đã lớn … nhanh đến vậy

Ngày … tháng … năm …

Giữa đám đông chật kín người, gương mặt vương huynh bừng sáng, tựa như ánh trăng rực rỡ giữa muôn ngàn vì tinh tú. Kinh tâm động phách, hồn xiêu phách lạc, độc nhất vô nhị

Từng cử chỉ, hành động, từng lời ăn, tiếng nói của huynh ấy thanh cao, tao nhã đến tận cùng… Dường như, chỉ một cái khua tay cũng đủ khiến cảnh sắc tự thẹn không xứng bằng

Ngày … tháng … năm …

Nghe được hung tin như sét đánh, thân thể ta run lên từng đợt từng đợt kinh hãi. Tại sao… tại sao… mọi sự không thể mãi mãi như này?

4 người chúng ta, phụ hoàng, mẫu hậu, ta và tiểu muội… mãi mãi sống bên nhau?

Tại sao… ta … ta phải… thành thân???

Tại sao??? Tại sao???

Ta không muốn… thật sự ta không muốn…

Ngày … tháng … năm …

Ta không cần biết kẻ được phụ hoàng chỉ hôn cho vương huynh là đệ nhất tài nữ Tứ Tính

Ta không quan tâm nếu nhan sắc nàng ta chim sa cá lặn

Lôi Dã Hỷ mãi mãi… mãi mãi… cũng không được phép bước chân vào vương cung, bước chân vào cuộc đời của vương huynh

Không được… tuyệt đối không được!!!

Ngày … tháng … năm …

Ta biết, bản thân mình không nên có cảm xúc vui mừng như bây giờ…

Nhưng… trước cái chết đột ngột của Lôi Dã Hỷ, ta thật sự cảm thấy… nhẹ lòng

Ít ra, thời gian tới… phụ hoàng mẫu hậu cũng sẽ không đề cập tới việc ta thành gia lập thất nữa

May… may quá…

Ngày … tháng … năm …

Cái gì??? Mẫu hậu muốn ta… muốn ta… và biểu huynh… Phong Xá… thành… thân…

Không!!! Tuyệt đối không!!!

Ta nhất định… không… không…

Cơ thể này… của ta… tuyệt đối không để cho kẻ khác làm vấy bẩn

Người duy nhất có thể chạm vào ta… chỉ có…

Ngày … tháng … năm …

Tiểu muội và ta chạy … chạy mãi… chạy cho tới khi vương cung chỉ còn là chấm nhỏ cuối chân trời thì mới dừng lại

Ngã nhào dưới thảm cỏ xanh mướt, hai ta quay sang nhìn nhau rồi cười lớn

Đã lâu…lâu lắm rồi… ta mới vô ưu vô lo như này…

Đã lâu…lâu…lắm rồi…

Và rồi, đột nhiên…trời mưa… mưa tầm tã…

Đang chưa biết làm sao thì chợt, đằng xa, một hang đá hiện lên trong tầm mắt

Ngày … tháng … năm …

Ta thật không thể tin rằng, phụ hoàng ta lại một lần nữa đề cập tới việc tìm thê tử cho vương huynh

Mẫu hậu ta thì ngày đêm thúc giục ta thành hôn với Phong Xá

Tại sao… tại sao… hai người cứ tìm cách chia rẽ ta và vương huynh???

Tại sao??? Tại sao???

Không! Ta nhất định không để chuyện này tiếp diễn!!!

Bởi không, sẽ có một ngày, ta và vương huynh sẽ rời xa nhau…

Chuyện đó… có chết… ta cũng không cho phép diễn ra…

Ngày … tháng … năm …

Không một ai… không một ai được phép mang tiểu muội rời xa ta…

Kể cả đó có là Phong Xá…

Kể cả đó có là biểu huynh lớn lên từ bé cùng ta

Không một ai… không một ai hết!!!

Ngày … tháng … năm …

Bao năm trôi qua, những tưởng ta và vương huynh cuối cùng cũng đã có thể bình bình an an sống tới cuối đời cùng nhau thì không biết ở đâu rơi xuống, theo đúng nghĩa, một ả đàn bà tên Tuyết Lăng

Lúc đầu, ta tưởng ả ta và nam nhân tên Khánh Tước là một cặp nên lơi là cảnh giác

Ai dè… ả không có tình cảm với hắn!

Bởi nếu có, ả ta đã chẳng câu dẫn vương huynh của ta!

Ngày … tháng … năm …

Từ khi nào mà ta đi trên con đường không lối quay đầu như này?

Từ khi nào đôi tay ta… đã tanh tưởi mùi máu?

Từ khi nào… cả ta và tiểu muội… đã lạc lối… đã chẳng thể trở về những ngày xưa ấy?

Từ khi nào…?

Từ khi nào…?

Từ khi nào…?

Nếu con đường này đã chẳng thể đi tiếp… chi bằng… hãy dừng lại…

Một lần… và mãi mãi…

Nằm gọn trong vòng tay Dĩ Băng Ngưng, ánh mắt Dĩ Thành Tuyết bình yên đến lạ

“Thành Tuyết, ta xin lỗi… Đáng ra ta không nên…”

Đưa tay chạm nhẹ lên môi Băng Ngưng, Thành Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, “Không phải muội đã nói rồi sao? Chỉ cần ở bên cạnh huynh, nơi đâu cũng được…”

Băng Ngưng nắm chặt lấy tay Thành Tuyết, ánh mắt xa xăm như nhớ lại ngày tháng khi mọi sự chưa tới nước này, khi bàn tay cả hai người vẫn chưa thấm đượm máu tanh

“Thành Tuyết, muội còn nhớ ngày đó… khi ta và muội… dưới cơn mưa… trong hang động bên sườn núi… muội còn nhớ không…”

“Băng Ngưng… muội cứ tưởng huynh đã quên chuyện đó rồi … Nhân đây, muội có chuyện cần nói với huynh… Chuyện bao năm qua… muội đã giấu kín… Ngày đó… sau lần đầu của cả hai ta… muội… đã… có bầu…”

“Cái gì?”

“Huynh chắc còn nhớ có một thời gian muội không rời khỏi cung công chúa, đóng cửa tu luyện chứ? Đó chính là lúc muội mang bầu và hạ sinh con của chúng ta. Các con của chúng ta. Muội đã sinh ba”

“Thật ư? Thế giờ… con chúng ta… chúng… chúng sao rồi…”

“Không rõ là do sinh 3 hay là do… nhưng kể từ khi chào đời, thể trạng và sức khỏe chúng đã khác thường. Dù đã cố hết sức nhưng với yêu lực của một mình muội cũng chỉ có thể giữ mạng sống cho đứa đầu tiên. Vậy nên, hai đứa sau muội đành phải…”

“Muội đành phải ký gửi chúng lên người ta, như cách mẫu thân từng làm. Đó là lý do ngày ấy muội tới tìm gặp ta ngay trước khi ta cùng phụ mẫu đi Ngũ Hành?”

“Đúng vậy… muội rõ ràng đã căn dặn đám thuộc hạ không được làm hại huynh. Chỉ có điều, muội không ngờ rằng, ngày ấy không chỉ có muội ra tay. Vậy nên, khi huynh trở về, muội đã chẳng thể nhận thấy sự tồn tại của hai đứa chúng nữa”

“Chẳng nhẽ… chúng… đã…”

Thành Tuyết lắc đầu, “Chúng vẫn còn sống. Huynh đừng quên, chúng được sinh ra từ hai đại yêu mang trong mình mảnh vỡ nguyên tố. Dẫu cho có là sơ sinh cũng không dễ chết như vậy”

Băng Ngưng tiếp, “Thành Tuyết, rốt cuộc thể trạng của chúng đặc biệt như nào? Và còn nữa, đứa con cả của ta và muội… bấy lâu nay… ở đâu?”

Thành Tuyết mỉm cười đáp, “Đứa con đầu muội đặt theo tên huynh, Dĩ Khâu Ngưng, chính là cây hạc cầm thủy tinh muội trân quý hơn cả mạng sống của mình. Là sinh vật sống nhưng bẩm sinh nó đã không thể nói, không thể cử động. Nhìn nó bề ngoài không khác gì những đồ vật thông thường nhưng nó chính là máu mủ của ta và huynh”

“Vậy ra, đó là lý do, năm nào sinh nhật ta, muội cũng mang nó tới dự nhưng chẳng bao giờ chơi bất kỳ bản nhạc nào đó ư?”

“Đúng vậy, bởi muội muốn nó được gần gũi với phụ thân mình. Dẫu cho Khâu Ngưng không thể nói, không thể cử động nhưng muội tin, con nó hoàn toàn biết được mọi chuyện diễn ra xung quanh mình”

“Vậy còn hai đứa còn lại, chẳng nhẽ bọn chúng cũng là…”

“Không, 3 đứa chúng mỗi đứa 1 vẻ, không ai giống ai. Đứa thứ hai, huynh không tin được đâu, nó là Ice Siren… Là Ice Siren hiếm có thuộc vào dạng nghìn năm có một. Còn đứa út, chính là Tuyết Lang. Con nó khi sinh ra đã có tia sét nhỏ màu nhỏ giữa hai mắt, khác hẳn với huynh trưởng, nhị tỷ nó. Chỉ có điều, do quá vội ký gửi chúng vào người chàng nên ta chưa kịp đặt tên cho hai đứa nó”

“Ice Siren và Tuyết Lang bẩm sinh có gì khác thường không?”

“Ice Siren hình như là không, nhưng thật sự ta không dám chắc. Còn Tuyết Lang, nó không thể nói chuyện cũng như không thể hóa thành dạng người”

Băng Ngưng chợt hoảng hốt nói, “Nếu giờ cả hai ta … thì lấy ai chăm sóc Khâu Ngưng, còn nữa, ai sẽ đi tìm hai đứa con mệnh khổ của ta với nàng đây?”

Thành Tuyết xoa nhẹ tay Băng Ngưng, trấn an chàng, “Đừng lo, muội đã an bài mọi chuyện cả rồi”

Dứt lời, Dĩ Thành Tuyết bắt đầu dùng toàn bộ yêu lực tách mảnh vỡ nguyên tố Tuyết khỏi cơ thể và ếm lên nó công lực cả đời mình, “Khi muội chính thức tan biến trong biển lửa, mảnh vỡ nguyên tố này sẽ mang Khâu Ngưng đến bên kẻ có cùng dòng máu với mình. Và vì người nhà chúng ta đã chẳng còn, kẻ đó ở đây chính là hai đứa em mới sinh ra đã bị chia cắt của nó”

Băng Ngưng suy nghĩ giây lát rồi nói, “Nếu thế, Thành Tuyết, hãy dùng cả mảnh Băng nguyên tố của ta nữa”

Thành Tuyết gật đầu. Và rồi, chỉ trong chốc lát, hai mảnh vỡ nguyên tố hình thoi tràn đầy sức mạnh đã lơ lửng giữa không trung

Hôn nhẹ lên môi Thành Tuyết, Băng Ngưng ôn nhu cất lời, “Nếu như ngày ấy, sau việc tại hang đá, ta có thể thành thật đối diện với tình cảm của bản thân, mọi việc cũng sẽ chẳng đến ngày hôm nay”

Hít hà hương thơm dịu mát tỏa ra từ Băng Ngưng, Thành Tuyết nhẹ nhàng nói, “Nếu như muội sớm nói rõ lòng mình chứ không đớn hèn che giấu chúng đi, cả hai ta cũng đã chẳng mắc hết sai lầm này đến sai lầm khác”

“Thành Tuyết, muội có hối hận vì những việc mình đã làm không?”

“Hối hận thì có ích gì ư? Không hối hận thì có tác dụng gì chứ? Mọi thứ cũng đã xảy ra rồi. Giờ đây, điều quan trọng là muội đã có thể, mãi mãi, danh chính ngôn thuận, ở bên huynh. Với muội, thế là đủ”

Băng Ngưng ghé sát tai Thành Tuyết, không hiểu nói gì khiến cho đôi má nàng khẽ ửng hồng. Hay đó là do ngọn lửa đang ngày càng hung hãn, nuốt chửng lấy vạn vật xung quanh?

Không ai rõ

Chỉ biết, khi thân thể huynh muội song sinh họ Dĩnh tan thành nước rồi bốc hơi trong không khí, không để lại sau lưng dù chỉ một vết tích, hai tia sáng không rõ nguồn gốc đã bay thẳng về hướng cung công chúa

Ngày hôm sau, khi đám người hầu bắt đầu thu vén, chuẩn bị mọi thứ cho quốc tang thì không một ai nhìn thấy cây hạc cầm sinh thời Dĩ Thành Tuyết coi như báu vật

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv