AdsĐó là 1 buổi tối thứ năm yên bình như bao ngày khác. Ánhtrăng trên cao tỏa ra thứ ảnh sáng hiền hòa bao phủ khắp thê gian, tựa như vòngtay ấm áp của người mẹ nhẹ nhàng ôm đứa con bé nhỏ lâu ngày xa cách vào lòngmình vậy. Gió từng cơn khẽ lay động lòng người, xóa tan sự mệt mỏi tích tụ của1 ngày dài lăn lộn với những bon chen, tranh đấu
Hôm nay quả là yên bình. Nhưng sự yên bình đó dường như k vớitới đc tâm hồn lạnh lẽo của mĩ nhân đang sắc lạnh ngắm nhìn những con người giờphút này đang quỳ gối trước mặt nàng vậy. Ánh trăng từ từ chiếu đến người nàng,dường như càng làm cho vẻ mị hoặc của người con gái ấy tăng lên gấp bội. Dung mạonàng dần dần hiện rõ, khiến cho tất cả mọi người ở trong căn phòng đó không khỏithan rằng “đẹp, nàng thật sự rất đẹp”. Làn da nàng tựa bạch ngọc nghìn nămkhông tì vết, mái tóc nàng đen dài, buông thõng đến thắt lưng, tơ mượt khôngkhác gì thác nước mà trong những bức tranh phong cảnh không thể thiếu. Ngũ quannàng cân đối với đôi mắt lanh lợi, ngập tràn sự thông minh cùng mê đắm, đôi môinàng tựa cánh hoa anh đào đến mùa khởi sắc, căng mọng sức sống cùng với ý cườiluôn thường trực nơi đây. Nàng như một bức tượng thần tiên, làm cho người ngườikhi nhìn thấy nàng phải trầm trồ, than phục. Nhưng từng câu nói được thốt ra lạilàm cho mọi người nhớ lại rằng, nàng không phải là thần tiên, nàng là ác quỷ,thậm chí so với ác quỷ, nàng còn độc ác hơn gấp nghìn vạn lần. Đúng vậy, nàng độcác, thật sự độc ác, không việc gì là nàng k dám làm, đối đầu với nàng chỉ có 1kết cục, CHẾT, bất kể người đó là ai. Không phải những kẻ đang quỳ gối trước mặtnàng chính là “người thân” của nàng hay sao?
“Trương Tuyết, con tiện nhân kia, người bắt chúng ta đến đâylàm gì?” một giọng nói khẽ vang lên đánh thức mọi người khỏi cơn mộng mị, tất cảđều hướng ánh nhìn về phía âm thanh được phát ra, chỉ thấy một cô gái tuổi chừng25 – 26 tuổi với ánh nhìn đầy căm phẫn, trừng đôi mắt to tròn của mình về phíavị “thần nữ” kia.
“Ha ha… Chẳng lẽ đến giờ phút này ngươi còn k biết sao?” Mộtgiọng cười uyển chuyển tựa nhạc âm vang lên, trong đó ẩn chứa sự nhẹ nhàng màkiên quyết cùng với sự tự tin trời sinh không ai bằng. Nếu như không phải ởtrong tình trạng này, có thể, mọi người sẽ nhìn nàng với con mắt thương tình,nghĩ rằng một nữ tử có giọng nói êm nhu như vậy thật sự là 1 con người nhân hậutận tâm cam
“Thứ rác rưởi nhà ngươi định có âm mưu gì? Ta nói cho ngươibiết, dù gì ta cũng là Đại tiểu thư của Trương gia, nếu ngươi dám đụng đến ta,ta đảm bảo ngươi sẽ sống một cuộc sống không bằng chết” Từng tiếng ken két phátra từ kẽ răng của người đẹp đang bị trói chặt quỳ dưới sàn nhà. Mọi người k khỏi1 phen cười thầm. đã đến nước này rồi, ngươi còn ở đó to mồm, không sợ mìnhkhông được chết đau đơn hay sao?
“Đúng vậy, ta nhớ rõ ngươi là ai, Trương An ạk…. Bởi dù gì,chúng ta cũng là chị e mà, không phải sao, chị cả….” Đúng thật nực cười, chị cả,hai tiếng đó không ngờ cũng có 1 ngày Trương Tuyết ta phải dùng đến. Chị E ư?Đã có một giây phút nào người cô kêu một tiếng chị kia làm tròn tư cách của 2 từmà cô vừa nói không? Chị E nhà người ta đùm bọc, che chở lẫn nhau, có cãi vãcũng như đôi ba ngày. Còn kẻ đang quỳ dưới kia, từ lúc cô chào đời, luôn khinhbỉ, sỉ nhục, hãm hại cô, thậm chí nhiều lần dồn cô vào tử địa. Nếu k phải cô cóthực lực, cô gan dạ mưu trí thì có lẽ giờ này nhà họ Trương đã không còn mộtTam tiểu thư nữa rồi.
“Ngươi không xứng mở mồm ra xưng chị gọi e với An, ngươikhông xứng” liếc ánh mắt sang bên cạnh thiếu nữ xinh đẹp, mọi người không khỏicảm thấy thương tiếc cho nam tử vừa cất tiếng nói kia. Chàng ta cũng có thể coilà một mỹ nam, chỉ tiếc rằng ánh mắt chàng so với Trương An có 9 phần giống nhau,vừa độc ác lại mang vẻ khinh người thuần túy
“Nhà họ Trương ta cũng nuôi lắm chó thật. Hết chó cái giờ lạiđến chó đực. Thật không hiểu sao nữa? Đêm hôm còn thi nhau sủa, chẳng lẽ lũ chóđó muốn bị ta diệt trừ như vậy sao?” Mỹ nhân “thần tiên” lại lên tiếng, chỉ cóđiều, lần này sự dịu dàng của nàng đã không còn, thay vào đó là sự diễu cợtcùng sự lạnh lùng không thể che dấu
Nàng đưa ánh mắt đến trước “con chó” vừa lên tiếng, cũng tứcNhị công tử Trương gia, Trương Hiểu, anh hai của nàng. Cảm nhận được sự đe dọatrong lời nói của nàng, Trương Hiểu lập tức im lặng, không dám nói gì nữa. Đây…đây thật sự là con nhỏ từng bị ta với chị cả đuổi đánh, từng bị chúng ta khinhnhục hay sao?? Đáng sợ, thật sự quá đáng sợ. Ánh mắt đó,… ánh mắt đó thật sựquá đáng sợ
“Ngươi,… ngươi định làm gì Hiểu đệ, đồ đê tiện ngươi…” câunói chưa dứt thì trên mặt Trương An đã in hằn năm ngón tay. Một giọt máu hồngmen theo bờ môi của cô chảy xuống, làm cho ả, một kẻ đanh đá, nanh độc bỗngdưng trở thành 1 con cún con sợ hãi, run lên bần bật
Nhìn hai kẻ run rẩy trước mặt, Trương Tuyết không tránh khỏimỉm cười, đây là dại tiểu thư, nhị công tử hô phong hoán vũ của Trương gia sao?Thật đúng là loài chó, ngoài việc sủa bậy ra không làm nên trò trống gì cả
Bước qua 2 kẻ vô dụng kia, mĩ nhân thần tiên nhẹ nhàng đi đếnbên nam nhân trẻ tuổi đang quỳ đằng sau. Nhẹ nhàng ngồi xuống, nàng vuốt ve máitóc mềm mượt tựa tơ lụa hảo hạng của mình rồi cất tiếng nói nhẹ nhàng, tràn đầytình cảm như khi 2 người bạn tâm giao lâu ngày ngồi hàn huyên cùng nhau
“Cha àk? Cha thấy không? Đó đều là 2 đứa con cha coi nhưchâu như ngọc đó. Nhìn xem, có khác nào đám vô dụng, không làm nên trò trống gìcả. Thế mà cha lại định giao cơ nghiệp trăm năm của Trương gia cho bọn họ. Conthật không biết nói sao nữa, cha àk?”
Haizzz,… mặc dù hiện tại tiền tài của nàng đã nhiều hơn tàisản của Trương Gia cả trăm lần rồi, nhưng đối với tập đoàn xuyên quốc gia nàynàng vẫn không khỏi cảm thấy thương tiếc. Gây dựng nên một tập đoàn lớn có mặt ởtất cả các nước trên thế giới đâu phải chuyện dễ, dù sao cũng không thể phủ nhậnkẻ làm cha kia cũng có chút tài năng
“Tuyết nhi, ngươi thật sự tuyệt tình như vậy sao? Chẳng lẽngươi không thể tha cho chúng ta một con đường sống hay sao? Dù sao ta cũng làcha của ngươi, 2 kẻ kia cũng là chị gái, anh trai của ngươi, chúng ta là giađình, là người một nhà mà, Tuyết nhì”. Hừ, con ranh con, hôm nay ta thua trongtay ngươi nhưng ta không tin ta không hạ được ngươi. Chỉ cần ngươi thả ta ra,Trương Cần ta xin thề, tất cả nhục nhà hôm nay, ta sẽ bắt ngươi trả lại gấp bội.
Tưởng ta không biết ngươi nghĩ gì sao, phụ thân đại nhân.Ngươi cũng quá hàm hồ rồi đấy. Trương Tuyết ta không phải con ngu, hôm nay tathả ngươi, ngươi sẽ cảm kích ta sao? Sẽ đối xử với ta bằng tình cảm phụ thân –nhi nữ chân thành sao? Người đã từng muốn bóp cổ ta đến chết thật sự sẽ đối vớita tình thâm nghĩa trọng sao? Nực cười, thế gian này quả thật quá nưc cười
“Tuyết nhi, ta biết từ khi con sinh ra, ta chưa làm tròntrách nhiệm của một người mẹ, nhưng tất cả đều là do lão ta, chính lão ta ép mẹ,nếu con muốn hận hãy hận lão, đừng hận người phụ nữ mệnh khổ này” Từng lời nóichứa đựng tình cảm vô cùng thống thiết, vô cùng thê lương, xứng đáng để nhận giảOscar, Dương Mẫn, ak không mẹ của ta quả không hổ là nữ minh tinh nổi tiếng mộtthời
Con tiện nhân kia, hôm nay Dương Mẫn ta hạ mình cầu xinngươi, ta thề, nếu ta ra khỏi đây ta sẽ dùng tất cả thể lực ta có để cho ngươisống không bằng chết. tại sao Dương Mẫn ta thông minh cả đời, lại không bóp chếtngươi từ khi lọt lòng cơ chứ? Như thế thì ta đâu phải chịu nỗi khổ như ngày hômnay
“Cha, mẹ, chị, anh, Tuyết Nhi đúng thật sai rồi. Tuyết Nhiđáng ra không nên đối xử với mọi người như thế này”. Hứ, các ngươi muốn sống phảikhông, được, Trương Tuyết ta sẽ cho các ngươi toại nguyện. “Lão Nhị, mang thứta bảo ngươi chuẩn bị lại đây. Lão Tam, cởi trói cho bọn họ”. Mỹ nhân vừa dứt lời,lập tức có 2 người mặc đồ đen tiến lên, 1 kẻ đi ra ngoài, 1 người xuống thả bọnTrương Cần ra, tuy nhiên, trong ánh mắt của 2 người ấy không phải sự khó hiểukhi mà lão đại tha cho kẻ tử thù của mình mà đó là ánh mắt cười khểnh, xen lẫnvào đó là 1 tia sợ hãi, điều hiếm có trên người của những kẻ vốn đã quen xôngpha chốn giang hồ.
Hóa ra kẻ kia cũng chỉ là 1 ả nha đầu đần độn mà thôi. Mớicó mở mồm nói vài câu đã làm cho ả tha cho chúng ta. Trương Tuyết, ngươi hãy đợiđấy, ta sẽ cho ngươi ném trải sự đau đớn, nhục nhã mà ngươi đã bắt chúng ta trảiqua ngày hôm nay. 4 ánh mắt đầy hiểm ác cứ như thế hướng về phía mỹ nhân thântiên kia, những tưởng rằng mình đã trải qua kiếp nạn này mà không biết rằng, bọnchúng sắp trải qua điều còn kinh khủng hơn nhiều, rất nhiều lần so với hiểmnguy chúng vừa thoát
“Lão Đại, của người đây” Âm thanh cung kính vang lên kèmtheo đó là 1 chiếc khay bằng kim cương được trạm chổ tinh xảo. Nhưng điều đángchú ý là trên chiếc khay đó có đặt 4 con dao mạ vàng vô cùng cao quý, làm cho tấtcả mọi người khi nhìn thấy đều không khỏi ngẩn ngơ
“Ta có thể thả người nhưng người đó là ai thì phải do cácngươi quyết định vậy” Trương Tuyết nhẹ nhàng nếm bốn con dao xuống trước mặt nhữngkẻ đang mỉm cười một cách độc ác kia, làm cho chúng đang từ hạnh phúc, vui vẻtrở nên đờ đẫn, dưỡng như không thể tin vào điều mình vừa nghe
Muốn đấu với ta ư? Các ngươi còn non lắm. “Thế nào, bây giờai sẽ là người sống đây” Thư thái ngồi xuống chiếc ghế cẩm thạch, mỹ nhân mỉmcười, nhưng trong nụ cười ấy lại tràn đầy sự độc ác, tuyệt tình, khiến cho ngườita không khỏi rùng mình vì thủ đoạn của nàng
4 kẻ kia dường như không tin vào tai mình nữa. Con khốn kiếpkia thật là độc ác mà. Nó muốn chúng ta tương tàn để mua vui cho nó ư? Trời ơi,ta thật không ngờ. Thật không ngờ. cả 4 người ngồi dưới đất dường như vẫn khôngtin đó là sự thật. đây chỉ là mơ, 1 cơn ác mộng mà thôi, tỉnh lại, tỉnh lại làsẽ không có chuyện gì nữa đâu. Đúng vậy, ta chỉ cần tỉnh lại, chỉ cần tỉnh lạimà thôi
“Còn k mau bắt đầu đi, định đợi đến bao giờ nữa?” Thế nào,đau lòng rồi ư, năm xưa khi các ngươi hành hạ ta, muón giết hại ta, sao khôngthấy các ngươi đau lòng. Các ngươi lúc nào cũng nghĩ rằng người thân của cácngươi thật đáng tự hào, thật tử tế với mình chứ gì? Để Trương Tuyết ta hôm naygiúp các ngươi mở rộng tầm mắt xem thế nào “tinh thân”
Ta phải sống, phải sống, ta không thể chết được, không thểnào. Bốn kẻ kia, mỗi người cầm lấy con dao trước mặt rồi xông vào phía đốiphương mà đâm mà chém với hy vọng, kẻ sống sót bước ra khỏi căn phòng này phảilà ta, là ta.
Trên bầu trời kia, ánh trăng vẫn nhẹ nhàng soi tỏ, yên bìnhbên những cơn gió mát mẻ của đêm thu. Còn dưới mặt đất, địa ngục thật sự đã xảyra. Con chém cha, chị đâm em, chồng hại vợ, tất cả những người luôn miệng kêunhau một tiếng “người nhà” đang nhẫn tâm dồn nhau vào chỗ chết, không chút xótthương
Dường như trời đất cũng lấy làm phẫn nộ, từng tiếng sấm ầm ầmvang lên nơi cuối chân trời, tiếng quạ kêu, tiếng gió thổi càng làm cho khung cảnhkia thật sự ngày càng giống địa ngục bảy tầng mà nhân gian thường nói đến.
Trong tiếng sấm rền, gió rít, một tiếng hét lớn như thể xétan khung cảnh, báo hiệu một hồi đẫm máu đã đến hồi kết thúc. Lúc trước, nơiđây còn có 1 cô gái xinh đẹp với đôi mắt to tròn ngây thơ, 1 chàng trai tuấn túvới làn da trắng nõn, 1 quý ông quyết đoán, sặc mùi gia trưởng và một vị phụnhân tuổi tuy đã cao nhưng những đường nét trên khuôn mặt bà vẫn còn tràn đầytư sắc.
Còn hiên tại, người thiếu nữ kia đã không còn hơi thở, đôi mắtđáng yêu của nàng đã không còn sức sống, trên tay, trên người nàng là chằng chịtvết thương, từng nhảt, từng nhát cứa lên cơ thể mỏng manh của nàng khiến cho mộtđại tiểu thư của gia tốc họ Trương danh giá là người rời cuộc chơi đầu tiên. Nằmkế bên nàng là người em trai thân thiết Trương Hiểu, nếu nhìn vào người chàngbây giờ, khó ai có thể nhận ra đây là chàng trai tuấn tú vừa nãy. Mặt mũi chàngđầy vết dao đâm, đáng sợ hơn là đôi mắt thông minh, lanh lợi của chàng đã bịngười ta hủy trước khi chàng chết, máu chảy đầm đìa trên khuôn mặt chàng làmcho bộ quần áo trắng giờ đã chuyển sang đỏ, một màu đỏ tuyệt đẹp, màu đỏ của diệtvong. Có lẽ trong suốt cuộc đời mình, chàng sẽ không bao giờ ngờ được, có 1ngày chàng phải chính tay đâm chết người chị gái đáng yêu của mình, nhưng chàngkhông thấy hối hận bởi chính người chị đáng yêu đó trước khi chết cũng đã hủyđi đôi mắt tựa ngọc bích của chàng.
Trương Hiểu ta phải sống, ta không thể nào chết được, khôngbao giờ có chuyện đó xảy ra. Ta phải là chúa tể, ta phải đứng trên đỉnh cao củađỉnh cao, chà đạp dưới chân những kẻ hèn mọn, kể cả con tiền tị Trương Tuyếtkia, ta là thiên tài, là thiên tài. Những suy nghĩ đó luôn ở trong suy nghĩ củachàng cho đến những giây phút cuối cùng của vị thanh niên 23 tuổi ngập tràntham vọng đó, cho đến thời khắc chàng bị chính người cha thân sinh ra mình kếtliễu bằng một nhát dao đâm xuyên cổ.
Con thì sao? Chỉ cần ta còn sống, bao nhiêu con ta mà chảcó? Tiền tài, danh vọng, ta không thiếu, chẳng lẽ ta phải lo sợ rằng ta k cóngười nối dõi sao? Ta không tin. Quả không hổ danh là người đứng đầu tập đoànTrương Thị, Trương Cần quả là một người máu lạnh, tuyệt tình. Sau khi tự tayđâm chết đứa con trai độc tôn của mình, ông tưởng rằng mình sẽ là kẻ sống sót bởiảđàn bà DươngMẫn có thể làm gì mình cơ chứ? Hơn nữa, chứng kiến hai đứa con mìnhthân sinh bị chết thảm trước mặt, mụ ta có thể không hóa điên sao? Chẳng phảikhi bắt đầu trận chiến, mụ ta cũng chỉ biết ngồi 1 chỗ mà khóc lóc, run rẩythôi sao? Mụ đàn bà vô dụng như thế còn cần ta phải lo lắng sao?
Miên man trong suy nghĩ chiến thắng của bản thân mình,Trương Cần không chú ý đến một ánh mắt lạnh lùng mà điềm tĩnh đang quan sátông, đôi tay cầm con dao mạ vàng kia bỗng xiết chặt tay lại, một đòn nhắm tớicánh tay phải của ông mà đánh tới.
Máu. Máu tươi bỗng phụt lên tứ phía. Bức tường trắng saulưng Trương Cần giờ đã nhuộm một sắc đỏ tươi, cặp câu đối vô giá treo trên đógiờ nhìn không khác gì một đôi giẻ rách. Tiếng kêu chói tai của âm thanh đầynam tính, mị lực vừa kêu lên đã lập tức chìm vào im lặng. Người đàn ông cao tovừa phút trước còn đứng đó vạch kế hoạch trả thù giờ phút này đã đổ rầm xuống,không động đậy, đôi mắt mở to kinh hãi dường như không thể tin vào điều không xảyra. Con dao vàng cắm thẳng vào tim đã kết thúc sinh mạng của Trương Cần, lão hồly trong giới thương trường
Ngu ngốc. Ngươi quên rằng ta từng là nữ minh tinh nổi tiếngkhắp thể giới ư? Diễn có một tý mà ngươi đã tin rồi. Thật sự không hiểu vì saongươi có thể là người đứng đầu một tập đoàn xuyên quốc gia kia chứ? Vậy là cuốicùng, người sống sót là ta, Dương Mẫn, ta được sống rồi, được sống rồi
Liếc nhìn 3 cái xác không hồn dưới chân, Trương Tuyết nhànnhạt lên tiếng “thật không ngờ mẹ của ta cũng la người phụ nữ giỏi giang đó chứ.Con sẽ giữ đúng lời hứa của mình, mẹ đi đi. Con bất hiểu xin không tiễn”
Hừ. Trương Tuyết, mối thù ngày hôm nay, một ngày nào đó ta sẽbắt ngươi trả cả gốc lẫn lãi, ngươi hãy đợi đó. Lão khốn kiếp Trương Cần, trướclúc chết còn làm ta bị thương, ôi làn da báu vật của ta, phen này ta lại phải mấtcông chăm sóc các ngươi rồi.
“Lão Đại, người thật sự thả hồ về rừng như vậy sao?” Lão Tamở bên cạnh không kìm được sự khó hiẻu trong lòng mình, cất tiếng hướng lão đạidò hỏi. Lão đại lão tam ta biết sẽ không thể nào tha cho Dương thị được. Xưanay, người nổi tiếng là kẻ diệt cỏ diệt tận gốc cơ mà. Danh hiệu đệ nhất ác quỷtrong giới hắc đạo không phải bỗng dưng mà có
“Tam ak, ngươi quên rằng ta đã hứa rồi sao? Ta sẽ không ratay hạ sảt kẻ thắng cuộc. Nhưng mà nếu bọn chúng tự giết nhau thì ta đâu còncách nào khác” Ta tha mạng chó cho ngươi đấy nhưng ngươi có toàn mạng rời khỏiđây không lại hoàn toàn là chuyện khác, mẹ ak.
Lúc này đây, ba cái xác dưới chân Trương Tuyết không ngữngco rúm lại, máu tươi từ sắc đỏ đang dần dần chuyển đen. Trái ngược với hìnhdáng kinh hoàng của mấy cái xác đó là một mùi hương thơm tinh tế dần dần bốclên, làm cho mọi người như được hưởng thứ mật hoa thơm ngon nơi niết bàn vậy
Tử Hương độc? Lão đại dùng Tử Hương độc đối phó những kẻkia? Dao vàng? Lão đại đã bôi Tử Hương độc lên chỗ dao vàng kia rồi để cho bọnchúng chém giết lẫn nhau? Tử Hương vốn đã là độc trong độc, vốn không thuốc giải,điều đặc biệt ít người biết nữa là, nếu dùng thêm vàng, độc tính sẽ tăng gấp vạnlần, trong thời gian ngắn sẽ mất mạng, thi thể sẽ rúm ró lại rồi bốc hơi khôngđể lại dấu vết. Trời ơi, lão đại ơi, dù gì đó cũng là thân nhân của người mà,người hà cớ gì mà để bọn họ chết không toàn thây cơ chứ?
“Các ngươi lui hết ra đi. Ta muốn ở một mình” Thanh âm nhẹnhàng lại vang lên, mang theo đó là mệnh lệnh không thể chối từ. Căn phòng vốnđông người giờ lại chỉ còn 1 bóng hình lẻ loi của mỹ nhân tóc suối kia. Mặtnàng không biểu cảm, ánh mắt không suy nghĩ gì cứ thế nhìn ra bên ngoài. Ta đãtrả đc thù rồi, ta đã cho những kẻ coi ta không phải người dẫm đạp dưới chân,ta khiến bọn chúng chết một cách đau đớn nhất, khiến cho kẻ nghĩ rằng mình đượcsống lại chết bởi Tử Hương độc do chính ta sáng chế ra. Tất cả đã kết thúc, kếtthúc thật rồi. 20 năm nhục nhã, 20 năm vạch kế hoạch, 20 năm xây dưng lực lượng,tất cả chỉ vì ngày hôm nay. Trương Tuyết ta đã thắng rồi
Ta thắng rồi, ta thắng rồi, nhưng tại sao ta lại không hề cảmthấy vui vẻ gì cả. Sự thống khoái ta tưởng tượng không hề xuất hiện, thay vàođó chỉ là sự cô đơn vô bờ bến. Một giọt lệ từ mắt ngọc rơi xuống, chầm chầm lăndài trên khuôn mặt không tì vết của thiếu nữ áo trắng cô đơn vô hạn đang đứngtrước của sổ chạm trổ kim vương cùng hồng ngọc, quý phái vô ngàn
Trên bầu trời sâu thẳm bỗng xuất hiện một vệt sáng xoẹt qua,một vệt sáng vô cùng lung linh quyến rũ. Sao băng ư? Ta cần gì sao băng? Trongtay ta là tập đoàn Trương Thị nổi tiếng thế giới, là tập đoàn Huyết Tuyết vangdội năm châu, là Thiên Đảng Hội tiếng tăm lừng lẫy, hắc bạch lưỡng đạo đều phảie sợ. Điều duy nhất ta còn thiếu chỉ là 1 gia đình, 1 gia đình tràn đầy tình cảm,1 gia đình mạng lại cho ta sự ấm áp từ bé đến giờ ta chưa từng nếm trải. Saobăng, nếu thật sự ngươi nhiệm màu như người đời thường nói, ngươi có thể hoànthành tâm nguyện đó cho ta được k?
Những lời nói đó cũng chỉ được thốt ra vào những khoảnh khắcyếu đuối của Trương Tuyết mà thôi, cô cùng không cầu điều dưỡng như là không thểđó. Phép màu ư? Cô không tin vào phép màu từ khi bị mẹ ghét bỏ, cha căm thù, chịgái, anh trai nhiều lần hãm hại rồi. Thế nhưng, lần này, phép màu đã thật sự xảyra, ngôi sao băng đó đã mang đến cho cô không chỉ gia đình, mái ấm mà còn cảtình yêu cô chưa bao giờ được nếm thử tại thế giới thảm khốc nơi cô sinh ra cả.