Người thanh niên tên là Lý Mẫn kia nghe vậy, cao giọng đáp lại:
- Chúng ta gặp phải một đám yêu thú tập kích, lúc này mới trốn tới đây, cũng không phải có ác ý.
- Cái gì? Một đám yêu thú?
Nghe thấy Lý Mẫn này nói gặp phải một đám yêu thú, không ít người bên phía Phương Lâm đều biến sắc.
Ở Tầm Dược phong, số lượng yêu thú cũng không nhiều. Tỷ lệ gặp phải nhiều yêu thú lại càng thấp hơn. Nhưng nếu như gặp phải, thì thật sự vô cùng nguy hiểm.
Phương Lâm hơi híp mắt lại, nhìn đám người Lý Mẫn ở cách đó không xa. Ngoại trừ mấy người còn bình tĩnh, những người khác đều có thần sắc hơi hoảng hốt, trên người cũng có phần chật vật. Ngược lại có vài phần giống như gặp phải yêu thú tập kích.
- Nói cho bọn họ biết, chúng ta không muốn tiếp xúc cùng người khác.
Phương Lâm nói với Hứa Sơn Cao.
Hứa Sơn Cao nghe vậy, trên mặt lộ vẻ do dự, cùng Ngô Mạnh Sinh liếc mắt nhìn nhau.
Phương Lâm vẫn lắc đầu. Hứa Sơn Cao bất đắc dĩ, chỉ có thể quay về phía đám người Lý Mẫn kêu lên:
- Lý sư huynh, nếu các ngươi không có ác ý, vậy hãy rời đi.
Nghe được Hứa Sơn Cao nói vậy, Lý Mẫn nhăn mày lại. Mười mấy người phía sau hắn cũng có vẻ bất mãn.
- Lý sư huynh, bọn họ làm vậy là có ý gì? Không định gặp chúng ta như thế sao?
Một người thanh niên oán trách nói.
Trong lòng Lý Mẫn cũng rất bất mãn, nhưng không nói gì thêm, nói một tiếng liền dẫn mọi người xoay người rời đi.
Nhìn thấy một đám người Lý Mẫn rời đi, Phương Lâm bên này cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Phương sư đệ, Lý Mẫn sư huynh bọn họ cũng không có ác ý đối với chúng ta, vì sao phải bất kể nhân tình như thế?
Hứa Sơn Cao có phần không hiểu hỏi.
Phương Lâm liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Có thể bọn họ không có ác ý, nhưng ta không muốn sinh nhiều thị phi. Ngoại trừ đám người chúng ta ra, cố gắng hết mức không nên tiếp xúc với những người khác.
Nghe hắn nói như thế, đám người Hứa Sơn Cao đều không còn lời nào để nói nữa. Phương Lâm cảnh giác như vậy, cũng không có gì đáng trách. Nhưng dù sao cũng là đồng môn lại cảnh giác như vậy, khiến cho đám người Hứa Sơn Cao có phần không thể tiếp nhận được.
Nhưng cho dù trong lòng có ý kiến, Hứa Sơn Cao và Ngô Mạnh Sinh bọn họ cũng sẽ không nói gì. Bất luận nhìn thế nào, cách làm của Phương Lâm đều chính xác, không tìm ra được khuyết điểm gì. Hắn cũng thật sự vì muốn tốt cho mọi người.
Lúc này, Phương Lâm đã khôi phục một ít sức lực, đứng dậy, tay chân cực kỳ nhanh nhẹn lột xuống lớp của con cá sấu đen xuống.
Chỉ thấy Phương Lâm quấn da của con cá sấu đen ở trên tay, lúc này mới đi hái cỏ ăn thịt trăm năm tuổi thọ xuống.
Sau khi nhổ tận gốc cỏ ăn thịt này, ngay cả một phần bùn đất cũng được Phương Lâm thu vào bên trong túi Cửu Cung.
Ngay cả da của con cá sấu đen Phương Lâm cũng không muốn lãng phí, đều thu vào. Con cá sấu đen này chính là yêu thú nhất biến bát trọng. Da trên thân nó cực kỳ cứng rắn. Ngay cả độc tính của cỏ ăn thịt trăm năm cũng có thể chống đỡ, xem như là đồ đặc biệt tốt.
Làm tốt những điều này, Phương Lâm bảo mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, bản thân mình cũng khôi phục một ít thương thế.
Đánh với con cá sấu đen một trận, tuy rằng cuối cùng chiến thắng, nhưng Phương Lâm cũng hao tốn rất nhiều sức lực, bị thương không nhẹ. Tuy rằng đã đắp thuốc mình chuẩn bị trước, nhưng vẫn cần một thời gian mới có khả năng khôi phục được.
Mọi người vẫn nghỉ ngơi đến buổi trưa, vết thương trên lưng Phương Lâm về cơ bản đã khôi phục. Điều này cũng nhờ vào thuốc bột do hắn đích thân chuẩn bị, có hiệu quả cực tốt đối với tổn thương da thịt. Chỉ cần hai ba canh giờ, đã có thể khỏi hẳn.
Nhìn thấy Phương Lâm khôi phục như lúc ban đầu, mọi người ngạc nhiên không thôi, đối với thuốc bột của Phương Lâm cũng vô cùng hâm mộ, nhưng không có mở miệng hỏi xin Phương Lâm. Dù sao Phương Lâm đã phân cho mỗi người bọn họ một viên Giải Độc đan, lại đi đòi thuốc bột nữa, ngay cả Hứa Sơn Cao cũng ngại không dám mở miệng.
- Tiếp tục đi lên trên.
Phương Lâm thấy mọi người nghỉ ngơi xong rồi, liền quyết định tiếp tục đi về phía trên Tầm Dược phong.
Nơi đây vẫn chỉ là rừng rậm phía dưới Tầm Dược phong. Ngay cả giữa sườn núi cũng chưa tới. Đường phải đi vẫn còn rất dài.
Mọi người xuyên qua bên trong rừng rậm, trên đường cũng phát hiện ra không ít dược liệu. Phương Lâm đều không đi lấy, nhường cho những người khác.
Mãi cho đến khi hoàng hôn, mọi người còn chưa đi ra khỏi rừng rậm, lại nghe phía trước có tiếng tranh cãi kịch liệt truyền đến.
- Bạch Điểu quả này là do chúng ta tìm đến trước, dựa vào cái gì phải giao cho các ngươi?
- Các ngươi khinh người quá đáng!
- Cho dù các ngươi nhiều người, chúng ta cũng sẽ không lui lại phía sau một bước!
...
Đám người Phương Lâm đưa mắt nhìn nhau. Phía trước hình như có không ít đệ tử Đan tông. Nghe giọng nói hình như lại là Lý Mẫn đã gặp trước đó.
- Lý Mẫn, Khang Lộc ta muốn có Bạch Điểu quả này, ngươi thức thời lại cút sang một bên. Nếu như không thức thời, vậy đừng trách thủ đoạn của ta độc ác.
Giọng nói cực kỳ phách lối của Khang Lộc này vang lên. Phương Lâm nghe được giọng nói của hắn, nhất thời lại mỉm cười.
Sắc mặt Lý Mẫn thâm trầm, hai bàn tay khẽ nắm lại, trong mắt đều là vẻ phẫn nộ và không cam lòng.
Mà đối diện với hắn, một đám người Khang Lộc đều nở nụ cười đắc ý. Nhất là Khang Lộc, thần sắc cao ngạo, cũng không liếc mắt nhìn Lý Mẫn.
Lúc này, đám người Phương Lâm đã đi tới. Nhất thời người của hai bên đồng thời nhìn về phía đám người Phương Lâm.
- Phương Lâm!
Khang Lộc vừa nhìn thấy được Phương Lâm, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi. Mà ánh mắt của Lý Mẫn lại phức tạp, cũng không có bao nhiêu vui sướng.
Phương Lâm nhìn Lý Mẫn, lại nhìn Khang Lộc, nhưng trực tiếp không để ý tới sắc mặt Khang Lộc đen như đáy nồi.
- Chúng ta chỉ là đi ngang qua, các ngươi tiếp tục.
Phương Lâm hờ hững nói một câu, lập tức lại đi về một phía khác.
Đám người Hứa Sơn Cao, Ngô Mạnh Sinh thoáng ngẩn người ra, lúc này mới đi theo sát hắn.
Người của hai bên Khang Lộc, Lý Mẫn đều há hốc mồm. Ngươi lại còn nói là ngươi đi ngang qua? Ngươi tại sao không nói ngươi tới ngắm phong cảnh đi?
Đệ tử Đan tông hai bên đều dùng ánh mắt cực kỳ cổ quái nhìn đoàn người Phương Lâm thoải mái đi tới, hoàn toàn không có ý dính dáng vào.
Lý Mẫn nhìn theo bóng lưng đám người Phương Lâm rời đi, trong mắt có hơi thất vọng. Khang Lộc cũng nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.
- Phương sư đệ, chúng ta lại đi như thế sao?
Hứa Sơn Cao đi ở sau lưng Phương Lâm, nhỏ giọng hỏi.
Phương Lâm khẽ cười, nói:
- Đương nhiên sẽ không. Chỉ có điều chúng ta giả vờ rời đi trước, trốn ở một nơi khác nhìn. Đợi đến khi bọn họ có kết quả, chúng ta lại đi ra vơ vét. Bạch Điểu quả này lại là đồ tốt, ta tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.
Hứa Sơn Cao bất đắc dĩ một hồi, cũng âm thầm tán thưởng. Không hổ danh là Phương sư đệ, thực sự xấu xa. Mình còn tưởng rằng hắn thật sự muốn làm một người qua đường.
Bên này, Lý Mẫn và Khang Lộc giằng co càng thêm giương cung bạt kiếm, mơ hồ có mùi thuốc súng tràn ngập ra.
Lý Mẫn nắm một trái cây giống như con chim màu trắng ở trong tay, trực tiếp thu vào bên trong túi Cửu Cung, sau đó lập tức nhìn chằm chằm vào Khang Lộc.
Khang Lộc cười lạnh, nói:
- Xem ra ngươi thực sự thích tự tìm đường chết.
Lý Mẫn hét lớn:
- Họ Khang kia, ngươi mới chỉ trở thành đệ tử chính thức nửa năm, ta đã là đệ tử chính thức hơn ba năm. Luận về kinh nghiệm và lý lịch, ngươi phải gọi ta một tiếng sư huynh. Hôm nay bất kể như thế nào, ngươi cũng không thể lấy Bạch Điểu quả này đi từ chỗ của ta.
Khang Lộc cười ha ha. Những đệ tử Đan tông phía sau hắn đều nở nụ cười khinh miệt.
Lý Mẫn nghiến răng nghiến lợi. Nụ cười khinh thường này của Khang Lộc, khiến cho hắn cảm thấy đặc biệt khó chịu.