Thời gian một tháng bồi dưỡng ở Đan Lâm viện đã kết thúc. Rất nhiều đệ tử chính thức đều rời khỏi Đan Lâm viện. Cho dù có luyến tiếc tới đâu, bọn họ cũng không có cách nào tiếp tục ở lại được.
Tuy rằng Phương Lâm còn có thời gian mười một tháng có thể ở bên trong Đan Lâm viện, nhưng hắn đã không có hứng thú tiếp tục ở lại Đan Lâm viện nữa. Hơn nữa bị người của Đan các lừa như vậy, tâm tình hắn vô cùng khó chịu.
Tuy rằng cảnh giới tăng lên tới Nhân Nguyên bát trọng, nhưng Phương Lâm vẫn rất tức giận. Rõ ràng có thể tăng lên tới Nhân Nguyên thập trọng, lại bởi vì Đan các cầm tới một cái Huyền Thiên Thạch đỉnh thứ phẩm giao cho mình, dẫn đến mình dừng lại ở Nhân Nguyên bát trọng.
Nếu không phải bởi vì có khổ nói không nên lời, Phương Lâm nhất định sẽ trực tiếp chạy đến Đan các làm ầm ĩ một hồi.
Qua chừng mấy ngày, cơn giận này mới dần dần vơi bớt đi. Dù sao chuyện đã như vậy, có rầu rĩ nữa cũng không làm nên chuyện gì.
Vì vậy, Phương Lâm liền đặt tâm tư tới trên Thối Cốt đan của mình.
Trước khi Phương Lâm tiến vào Đan Lâm viện, đã có rất nhiều đệ tử Võ tông đến nhờ Phương Lâm luyện đan. Bởi vì Phương Lâm muốn đi vào Đan Lâm viện, lúc này mới tạm thời gác lại.
Hiện tại Phương Lâm đã rời khỏi Đan Lâm viện, không đến mấy ngày, những đệ tử Võ tông này đều đến.
Phương Lâm nhiệt tình chiêu đãi những đệ tử Võ tông này, đồng thời lén lén lút lút lấy Thối Cốt đan ra.
Mấy đệ tử Võ tông vừa nhìn thấy Thối Cốt đan, mắt đều nhìn chằm chằm, căn bản không thể di chuyển được tầm mắt ra được.
Võ tông là một nơi còn cạnh tranh kịch liệt hơn Đan tông, cá lớn nuốt cá bé là pháp tắc cơ bản nhất ở đây.
Chỉ có cường giả mới có địa vị, mới có quyền phát biểu.
Mỗi một đệ tử Võ tông đều khát vọng khiến cho thực lực của mình tăng lên nhanh hơn. Loại vật Thối Cốt đan này, lại vừa vặn phù hợp với yêu cầu của bọn họ.
Mấy đệ tử Võ tông này trăm triệu lần không nghĩ tới, trong tay Phương Lâm còn có thứ tốt như Thối Cốt đan này. Đây chính là đan dược ngay cả một vài đệ tử thượng đẳng Võ tông cũng khó có thể nhận được.
Bởi vì Thối Cốt đan chế luyện rất khó khăn, không có nhiều năm kinh nghiệm luyện đan, trong mười lần chắc hẳn chỉ có một lần có thể chế luyện thành công ra Thối Cốt đan. Cho nên bên trong Đan tông cũng không có bao nhiêu Thối Cốt đan. Cho dù là có một ít, cũng chỉ lấy ra một phần rất ít buôn bán cho đệ tử Võ tông.
Dù sao đồ tốt như vậy, bất kỳ kẻ nào cũng muốn giữ lại cho mình trước. Nếu như có thừa, mới có thể nghĩ tới kiếm lợi ích thế nào.
Mấy người đệ tử Võ tông này cẩn thận phân biệt, xác định thật sự là Thối Cốt đan không thể nghi ngờ, ánh mắt mỗi người đều nóng như lửa, hận không thể trực tiếp thò tay cướp lấy rồi bỏ chạy.
Phương Lâm biểu thị, Thối Cốt đan chỉ có thể bán theo số viên, đồng thời một lần sẽ không ra bán quá nhiều, sợ bị Đan các phát hiện.
Ngày hôm đó, mấy đệ tử Võ tông mỗi người mua một viên Thối Cốt đan, vui vẻ ra mặt quay về Võ tông.
Đương nhiên, mấy đệ tử Võ tông này đều bỏ ra cái giá rất lớn, nhưng bọn họ cũng cảm thấy đáng giá. Một viên Thối Cốt đan có thể làm cho bọn họ lập tức mạnh hơn một phần so với các võ giả trong cùng cảnh giới.
Ngày hôm sau, một đám đệ tử Võ tông chen chúc đến, khiến viện của Phương Lâm cũng chật ních.
Phương Lâm lớn tiếng la lên, căn dặn những đệ tử Võ tông này không cần đi loạn, đừng giẫm chết hoa cỏ ở trong viện.
Nhưng vẫn có hai ba người đạp phải một mảnh dược liệu, khiến Phương Lâm tức giận lớn tiếng quát mắng.
Ba người đệ tử Võ tông kia cũng không dám cãi lại, thành thật để cho Phương Lâm mắng một trận.
Phương Lâm dùng thân thể cây khô gặp mùa xuân của mình đỡ những dược liệu bị giẫm lên, khiến cho mọi người ở đó lớn tiếng khen ngợi.
Mục đích những đệ tử Võ tông này tới tất nhiên là vì Thối Cốt đan. Hôm qua, trong mấy người đệ tử Võ tông kia không biết là ai quá nhanh mồm nhanh miệng, khoe khoang chuyện mình có Thối Cốt đan ra ngoài, lúc này mới đưa tới nhiều đệ tử Võ tông như vậy.
Phương Lâm âm thầm bất đắc dĩ. Nhiều đệ tử Võ tông như vậy đâm đầu chạy đến chỗ mình, không làm cho người khác chú ý mới là lạ.
Chỉ có điều mặt khác, trong lòng Phương Lâm cũng mừng thầm. Kể từ lúc này, danh tiếng của mình đã hoàn toàn vang dội ở Võ tông. Sau này sẽ càng lúc càng có nhiều đệ tử Võ tông đến tìm mình nhờ luyện đan hoặc mua đan dược.
Phương Lâm và một viện đầy những tử đệ tử Võ tông chuyện trò vui vẻ, qua lại cực kỳ hòa hợp. Mặc dù bên trong có mấy người vốn không nhìn thấy rõ Phương Lâm, nhưng rất nhanh cũng tạo thành mối quan hệ tốt với Phương Lâm.
Phần lớn những đệ tử Võ tông này đều là đệ tử hạ đẳng, cũng có một phần đệ tử trung đẳng. Đệ tử thượng đẳng lại không có một người.
Không phải những đệ tử thượng đẳng Võ tông đó không muốn tới, mà bọn họ tự giữ thân phận, sẽ không đích thân đến đây. Trong những đệ tử Võ tông tới đây có phân nửa đều được những đệ tử thượng đẳng kia nhờ tới mua Thối Cốt đan.
Phương Lâm cũng hiểu rõ phía sau những người này có bóng dáng của đệ tử thượng đẳng Võ tông tồn tại, lúc này mới liều mạng lôi kéo kết giao. Nếu như tạo được quan hệ tốt, vậy mình ở Võ tông coi như đã có nhân mạch nhất định.
Đương nhiên, Thối Cốt đan vẫn là mấu chốt.
Lần này Phương Lâm không lựa chọn phương thức bán ra từng viên bình thường nữa, mà lựa chọn bán đấu giá.
Người trả giá cao được!
Tổng cộng mười viên Thối Cốt đan, bán hết mới thôi.
Mọi người vừa nghe, đều lộ ra vài phần bất đắc dĩ. Nhưng nhiều người lại bình tĩnh, cho rằng như vậy vô cùng hợp lý.
Nếu như Thối Cốt đan bán ra từng viên như bình thường, như vậy loại đan dược trân quý này còn có giá trị gì nữa? Không phải lại thành hàng nát ngoài đường sao?
Bán đấu giá số lượng hạn chế, mới có khả năng càng thể hiện ra giá trị của Thối Cốt đan.
Lại như vậy, một buổi đấu giá nhỏ cực kỳ đơn giản lại kịch liệt khác thường được triển khai ở trong viện của Phương Lâm.
Các đệ tử Đan tông đi ngang qua viện của Phương Lâm đều cảm thấy rất kỳ quái. Tại sao trong viện của Phương Lâm lại náo nhiệt như thế? Nghe âm thanh sợ rằng phải có hai ba mươi người.
Chỉ có điều bởi vì cửa viện đóng chặt, cũng không biết bên trong rốt cuộc đang làm gì. Bọn họ cũng không thể leo tường nhìn vào. Làm vậy, nếu như bị thấy được, sẽ mất mặt tới mức nào?
Phương Lâm chủ trì buổi đấu giá cỡ nhỏ này, kết quả vô cùng thành công. Mười viên Thối Cốt đan tất cả bán đấu giá ra ngoài, trên cơ bản đều rơi vào trong tay những đệ tử trung đẳng này.
Những đệ tử hạ đẳng Võ tông không thể đấu giá thành công, ai nấy đều than thở, cảm thấy rất thất vọng.
Chỉ có điều Phương Lâm nói cho bọn họ biết, mười ngày sau sẽ có buổi đấu giá lần thứ hai, những đệ tử Võ tông lại mong đợi, chuẩn bị mười ngày sau trở lại nơi đây đấu giá Thối Cốt đan.
Một đám đệ tử Võ tông rời đi, những đệ tử Võ tông nhận được Thối Cốt đan bước chân cực nhanh, ba bước cũng rút ngắn lại thành hai bước, rất nhanh đã rời khỏi Đan tông, không kịp chờ đợi muốn giao Thối Cốt đan giao cho những người nhờ cậy bọn họ.
Phương Lâm mượn buổi đấu giá lần này đã có thu hoạch cực lớn, nhận được một đống kỳ trân dị bảo.
Có thể nói, luận về xuất thân nội tình, Phương Lâm đã không thua kém những đệ tử trung đẳng có lai lịch lâu năm này.
Nhưng nếu như so với đệ tử thượng đẳng, vẫn kém hơn một ít.
Dù sao bất kỳ một đệ tử thượng đẳng nào đều có nội tình thâm hậu, giống như Lư Cửu Hà đã cùng Phương Lâm giao đấu, cũng nắm giữ một gốc cây Bách Niên Chi.
Đương nhiên, hiện tại Bách Niên Chi đã thuộc về Phương Lâm.
“Thối Cốt đan đã bán xong. Phải khiêm tốn một khoảng thời gian, nếu không đám người Đan các kia sợ rằng sẽ nghi ngờ ta.”
Phương Lâm ở bên trong phòng sắp xếp lại thu hoạch của mình hôm nay, trong lòng thầm nói.
Ầm ầm ầm!!!
Bỗng nhiên, bên ngoài viện truyền đến tiếng gõ cực kỳ vang dội. Ở sự hoàng hôn yên tĩnh, nó có vẻ cực kỳ chói tai.
Phương Lâm nhíu mày. Nghe tiếng gõ cửa, đã biết người tới không có ý tốt.