- Phá cho ta!
Phương Lâm hét lớn một tiếng, trong giây lát vung thanh trường kiếm huyết sắc lên. Ngay lập tức có một đường kiếm khí đỏ như máu lao ra, mang theo khí thế chém thiên chặt địa, đánh tan lồng giam do dây xích bao phủ khắp nơi.
Cùng lúc đó, dưới chân Phương Lâm đạp một cái, toàn thân xông mạnh về phía Cổ Hàn Sơn, trường kiếm huyết sắc trong tay chém xuống đầu hắn.
Cổ Hàn Sơn không dám cứng rắn va chạm vào trường kiếm huyết sắc, hắn lập tức lui về phía sau, trong mắt đầy vẻ kiêng kỵ.
Đồng thời, trong lúc lui về phía sau, Cổ Hàn Sơn vỗ một cái vào túi Cửu Cung bên thắt lưng, chỉ thấy ba mặt cờ lớn màu đen bay ra, lật lượt rơi vào ba vị trí khác nhau.
- Trấn!
Cổ Hàn Sơn hét lớn một tiếng, ba lá cờ lớn đột nhiên xuất hiện khói đen cuồn cuộn, ngưng tụ thành một đoàn.
Thân hình của Phương Lâm dừng lại, ánh mắt có chút kiêng kỵ nhìn khói đen này.
Đột nhiên, một cánh tay tối tăm từ trong khói đen này thò ra, kèm theo từng trận âm phong, lao thẳng đến Phương Lâm đến.
Phương Lâm vung trường kiếm lên bỗng nhiên chém xuống, cánh tay tối tăm kia lập tức tán loạn.
Gào!!!
Một tiếng gầm thét thê lương giận dữ từ trong khói đen truyền đến, hình như ở trong khói đen này có tồn tại gì đó cực kỳ đáng sợ đang ẩn nấp. Một kiếm của Phương Lâm vừa rồi giống như đã chọc giận nó.
Ầm!
Một cái nắm đấm cực lớn từ trong đó đánh ra, Phương Lâm bất ngờ không kịp đề phòng, thoáng cái bị đánh bay ra ngoài, chật vật ngã trên mặt đất.
Chỉ thấy một người khổng lồ màu đen từ trong khói đen này đi ra, hắn cao bằng mười người, tay chân to khỏe, nhưng hết sức quỷ dị lại không có đầu.
Cổ Hàn Sơn thở hổn hển, hình như thi triển môn bí thuật này khiến hắn bị tiêu hao cực lớn, chỉ có điều trên khuôn mặt dữ tợn của hắn lại đang tươi cười.
Ba cây cờ lớn màu đen này chính là bảo vật của Ẩn Sát đường có uy lực rất mạnh, vốn sử dụng để đối phó với võ giả cảnh giới Thiên Nguyên, bây giờ lại bị Cổ Hàn Sơn cầm ra đối phó với Phương Lâm.
Chỉ có điều theo Cổ Hàn Sơn thấy, Phương Lâm hoàn toàn có tư cách để cho hắn vận dụng ba cây cờ lớn này, dù sao thực lực của Phương Lâm mạnh mẽ thế nào, Cổ Hàn Sơn đã lĩnh hội qua đầy đủ, võ giả tầm thường không thể dễ dàng đối phó như thế.
Nữ tử áo xanh đứng một bên không có ra tay nhìn thấy người khổng lồ không đầu màu đen này, trên mặt cũng có vài phần sợ hãi, nàng không phải là người của Ẩn Sát đường người, chỉ là có một ít quan hệ với Ẩn Sát đường mà thôi. Nàng hoàn toàn không biết Cổ Hàn Sơn còn có thủ đoạn lợi hại như vậy.
Phương Lâm từ dưới đất bò dậy, phun ra mấy ngụm máu tươi, sắc mặt hắn có phần tái nhợt, mắt nhìn chằm chằm vào người khổng lồ không đầu màu đen khủng khiếp kia.
Nếu không phải có lực của Phá Nhạc hộ thể, hơn nữa còn mặc chiến giáp của Triệu Thần Không, một quyền kia gần như có thể lấy nửa cái mạng của Phương Lâm.
- Đây là thứ quỷ gì?
Phương Lâm tức giận mắng một tiếng. Lúc này bàn chân của người khổng lồ không đầu màu đen kia đã bước ra, ầm ầm ầm tiến về phía Phương Lâm.
- Phương Lâm, có thể chết ở dưới món bảo bộ này, ngươi cũng có thể kiêu ngạo được rồi.
Cổ Hàn Sơn cười lạnh nói, trong mắt hắn đều là tia sáng sắc bén.
Phương Lâm không nói, hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng, hắn nắm chặt trường kiếm huyết sắc trong tay, nhưng không ngờ thanh kiếm nát đáng chết này lại hấp thu máu tươi của hắn.
- Thứ đồ chơi nhà ngươi còn có thể có chút năng lực quan sát nữa không? Bây giờ đã là lúc nào rồi, còn muốn hút máu của lão tử?
Phương Lâm nhìn trường kiếm huyết sắc chửi ầm lên.
Chỉ có điều, giống như tiếng mắng của Phương Lâm chọc giận trường kiếm huyết sắc, mức độ hút máu độ của nó dường như lớn hơn, Phương Lâm lập tức cảm giác chịu không nổi, thu nó vào trong túi Cửu Cung.
- Đồ đáng chết, vào thời khắc mấu chốt lại còn hãm hại ta.
Phương Lâm hùng hùng hổ hổ, trường kiếm huyết sắc này đúng là không thể trông cậy vào được, Phương Lâm không chút do dự nào, lại lấy ra một vật.
- Ha ha ha, bản đại gia lại được nhìn...
Thi Nhân Sâm nghìn năm vừa ra, lời nói hùng hồn còn chưa nói xong, lại nhìn thấy được người khổng lồ không đầu màu đen kia vọt tới.
- Má của ta ơi!
Thi Nhân Sâm nghìn năm kêu to, thiếu chút nữa bị dọa đến bất tỉnh, nhưng khi nó muốn nhanh chân bỏ chạy, Phương Lâm đã giơ một tay nắm lấy nó, sau đó coi nó là binh khí, vung mạnh đập về phía người khổng lồ không đầu màu đen kia.
Chỉ nghe một tiếng động vang lên, Thi Nhân Sâm nghìn năm nện ở trên đùi của người khổng lồ không đầu màu đen kia, ngay lập tức trên bắp chân to khỏe của người khổng lồ không đầu màu đen này lập tức có một vết nứt hiện ra.
- Ngao ngao ngao ngao! Đau chết bản đại gia rồi! Đáng chết đáng chết!
Thi Nhân Sâm nghìn năm giống như quỷ gào quỷ kêu, nhưng trên người nó lại hoàn toàn không có nửa vết thương, ngay cả một miếng da cũng không hề rơi xuống.
Phương Lâm âm thầm cảm thấy kỳ lạ, tuy rằng Thi Nhân Sâm nghìn năm này có chút ngắn, nhưng lúc này vung mạnh ra, ngược lại vẫn tính là thuận lợi, hơn nữa còn không cần lo lắng hắn sẽ bị đập bể.
Phương Lâm đã từng thí nghiệm qua, sử dụng gậy xương lớn đi đập Thi Nhân Sâm nghìn năm này, kết quả đập nửa ngày cũng không có chuyện gì.
Cho nên Phương Lâm có thể phán đoán, trình độ cứng cáp của Thi Nhân Sâm nghìn năm này chí ít còn cao hơn gậy xương lớn.
Ngay lập tức, Phương Lâm coi Thi Nhân Sâm nghìn năm làm binh khí, mạnh bạo đánh về phía người khổng lồ không đầu màu đen này.
- Phương Lâm tiểu tặc, ngươi không được chết tử tế!
- Bản đại gia sớm muộn sẽ có một ngày phải đánh chết ngươi!
- Tên trời đánh nhà ngươi!
...
Phương Lâm đập vang dội, trên hai chân của người khổng lồ không đầu màu đen kia đã lập tức đầy những vết nứt, Phương Lâm dựa vào Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp, lần lượt né tránh thế tấn công của người khổng lồ không đầu màu đen, trong lúc nhất thời ngược lại cũng có thể đọ sức.
Chỉ có điều, ngay sau đó lại có một làn khói đen kéo tới, từ trong đó bay ra từng sợi dây xích màu đen, quấn chặt lấy thân thể Phương Lâm.
Phương Lâm giận dữ gầm thét lên, lực của Bạch Tượng Trấn Nhạc được thi triển ra, thoáng cái mở ra sợi dây xích màu đen, nhưng lại bị người khổng lồ không đầu này một quyền đập bay.
Lần này, Phương Lâm bị thương không nhẹ, ngũ trọng lục phủ trong cơ thể dường như đều lệch khỏi vị trí, Phương Lâm đau đến mức thiếu chút nữa ngất đi.
- Không được! Nhất định phải mau chóng thoát thân!
Phương Lâm cố nén đau đớn, hắn biết tiếp tục đấu nữa sẽ càng bất lợi cho chính mình.
Chỉ thấy Phương Lâm vỗ một cái vào túi Cửu Cung, lập tức uống một viên Huyết Sát đan.
Huyết Sát đan vừa vào cơ thể, nội kình của Phương Lâm đột nhiên bạo phát, trong nháy mắt nâng cao gấp mười lần, đau đớn trong cơ thể cũng dường như thoáng cái biến mất.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là tạm thời mất cảm giác mà thôi, thương thế cũng hoàn toàn không giảm bớt, chỉ là bị dược tính của Huyết Sát đan che giấu mà thôi.
Giờ phút này, thực lực của Phương Lâm không ngừng tăng lên, dược lực của Huyết Sát đan vô cùng mạnh mẽ, gần như khiến cho Phương Lâm có thực lực tiếp cận với cường giả Thiên Nguyên.
Đương nhiên cũng chỉ là tiếp cận mà thôi, so với cao thủ Thiên Nguyên chân chính vẫn có sự chênh lệch.
Người khổng lồ không đầu màu đen lại kéo tới, nắm đấm cực lớn rơi về phía đầu của Phương Lâm.
Phương Lâm giận dữ gầm thét lên, cầm lấy Thi Nhân Sâm nghìn năm đập qua.
Ầm!
Theo Thi Nhân Sâm nghìn năm kêu lên thảm thiết, nắm đấm của người khổng lồ không đầu màu đen kia không ngờ phân tán ra bốn phía tan vỡ, biến thành làn khói đen.
Phương Lâm lại phun ra một búng máu, sau đó trong giây lát thân hình bỏ chạy về phía, dưới chân hắn giống như sinh ra gió, trong nháy mắt lại chạy mất dạng.
Cổ Hàn Sơn giận dữ, không nghĩ tới Phương Lâm đột nhiên bỏ chạy, hắn lập tức thu hồi ba cây cờ lớn, cùng nữ tử áo xanh đuổi theo.
Phương Lâm cũng không có cách nào. Nếu như chỉ có một mình Cổ Hàn Sơn, hắn ngược lại có thể ứng phó được, thậm chí có biện pháp giết chết hắn, nhưng lại thêm một nữ tử áo xanh với thực lực cũng không kém, cho dù nàng tạm thời không ra tay, nhưng trước sau vẫn là một uy hiếp cực lớn.
Hơn nữa, Phương Lâm mơ hồ nhận thấy được, trong chỗ tối hình như còn có người đang để ý tới hắn, cho nên hắn nhất định phải chạy trốn, có thể kéo dài được bao lâu thì được bấy lâu.