Phương Lâm mỉm cười:
- Vậy vãn bối có thông qua thử thách hay không? Có thể tiến vào tầng thứ hai hay không?
Lão nhân áo bào xanh gật đầu:
- Tất nhiên có thể.
Nói xong, lão nhân áo bào xanh vung tay lên, cảnh tượng xung quanh lập tức biến mất, Phương Lâm xuất hiện ở trong một gian phòng đá.
Ở trong gian phòng đá này có từng hàng giá sách, phía trên để rất nhiều sách, có sách đã rách nát không chịu nổi, có cái thậm chí lại trực tiếp là thẻ tre.
- Nơi đây có rất nhiều điển tịch đan đạo thượng cổ, ngươi có thể ở đây đọc.
Lão nhân áo bào xanh cũng xuất hiện ở bên cạnh Phương Lâm, nói với hắn.
Phương Lâm nhìn bốn phía xung quanh, sau đó lập tức sải bước đi về phía một giá sách, tùy ý lấy một quyển sách cổ xuống.
Ở trên bìa sách cổ này đã ố vàng, viết bốn chữ Đan Kinh Tường Giải.
Phương Lâm bĩu môi, bắt đầu lật xem quyển cổ tịch này, chỉ có điều trên thực tế hắn cũng không mấy hứng thú.
Lấy cảnh giới Đan Tôn của hắn, xem mấy thứ này quả thực chính là lãng phí thời gian, sẽ không mang đến trợ giúp gì cho Phương Lâm.
Chỉ có điều Phương Lâm cũng không nói gì thêm, cố kiên nhẫn xem một lát.
Mà điều lão nhân áo bào xanh này cảm giác được rõ ràng Phương Lâm khinh thường những sách cổ này, sắc mặt có chút không dễ nhìn.
- Cho dù thiên phú có cao tới đâu, lại không có một trái tim khiêm tốn hiếu học, chỉ sợ cuối cùng sẽ không có thành tựu gì lớn.
Trong lòng lão nhân áo bào xanh thầm nghĩ.
Phương Lâm lật xem qua vài tờ, cuối cùng mất đi chút hứng thú cuối cùng, hắn bỏ nó trở về trên kệ sách, lại lấy xuống một quyển sách cổ khác.
Chỉ có điều, sau khi lại lật xem qua tờ, nó đã bị Phương Lâm thả lại trên kệ sách, nhiều lần như vậy, Phương Lâm đã lật xem hơn mười quyển sách cổ, nhưng căn bản cũng không có tĩnh tâm xem kỹ.
Lão nhân áo bào xanh cuối cùng không nhịn được:
- Sách cổ của tiền bối, chẳng lẽ ngươi xem không vào sao?
Phương Lâm quay đầu, vẻ mặt vô tội nói:
- Cũng không phải là vãn bối xem không vào, mà những sách này cũng không có tác dụng gì cho vãn bối.
Lão nhân áo bào xanh vừa nghe xong lại càng thêm tức giận, trước đó hắn vẫn cảm thấy Phương Lâm tương đối khiêm tốn giấu mình, thế nào trong nháy mắt hắn lại trở nên cuồng ngạo như vậy?
Trên cơ bản, những điển tịch này đều là sách cổ có giá trị đặc biệt, bất kỳ một vị luyện đan sư nào đến chỗ này, đều đói khát, gần như muốn xem hết từng quyển sách ở đây.
Nhưng Phương Lâm ngươi thì hay rồi, tùy tiện lật xem vài tờ đã để trở lại trên giá sách, còn nói những sách cổ không có tác dụng gì với ngươi?
Có người ngông cuồng như ngươi sao? Lại có thể không để ý tới điển tịch của tiên hiền thượng? Đây quả thực là đại bất kính đối với tiên hiền.
- Phương Lâm, cho dù thiên phú của ngươi kinh người, nhưng điển tịch của tiên hiền thượng tất nhiên phải có giá trị của nó, không được phép ngươi hạ thấp nó như vậy.
Lão nhân áo bào xanh có chút phẫn nộ nói.
Phương Lâm không nói gì, chỉ có điều hắn cũng không có phản bác gì, hắn biết lão nhân áo bào xanh này cảm thấy mình khinh thường những điển tích thượng cổ, cho nên mới tức giận, cũng không phải là nhắm vào mình.
Ngược lại, Phương Lâm rất tôn kính lão nhân này, so với lão nhân áo trắng lúc trước chỉ biết nói lời châm chọc, lão nhân này tốt hơn nhiều.
- Tiền bối bớt giận, vãn bối đã từng được cao nhân chỉ điểm, vãn bối cũng sớm đã xem qua những sách cổ này rồi.
Phương Lâm không có cách nào, chỉ đành phải nói vậy.
Lão nhân áo bào xanh thoáng ngẩn người ra, ngay lập tức trên mặt hắn lộ vẻ không tin, sách cổ ở đây gần như đều là bản đơn lẻ, ngươi mới bao nhiêu tuổi? Làm sao có thể xem qua được?
- Tiền bối nếu không tin, có thể tùy ý kiểm tra vãn bối.
Phương Lâm cười nói.
Lão nhân áo bào xanh khẽ nhíu mày, ngay lập tức nói ra mấy vấn đề.
Chỉ có điều Phương Lâm đều ung dung giải đáp, mỗi một vấn đề đều được hắn trả lời hoàn mỹ như vậy, không tìm được bất kỳ sơ hở nào.
Lão nhân áo bào xanh im lặng, cũng có chút khó tin, Phương Lâm này lại có thể biến thái như vậy, mấy vấn đề mình vừa hỏi đều không đơn giản, trên cơ bản thuộc về loại cực ít có người có thể trả lời được.
Nhưng Phương Lâm lại trả lời được hoàn mỹ, này khiến cho lão nhân áo bào xanh cảm thấy khó có thể tin được.
Thấy lão nhân áo bào xanh không nói gì, Phương Lâm cũng không có nhiều lời, đi dạo ở trong gian phòng đá này.
- Sao?
Bỗng nhiên, Phương Lâm nhìn thấy được một quyển sách cổ rách nát ở trên một giá sách, hắn chợt nhìn chằm chằm.
Ngay lập tức, Phương Lâm cẩn thận từng li từng tí một lấy ra quyển sách cổ rách nát này, hắn phát hiện nó đặc biệt rách nát, chỉ còn lại có vài trang giấy bị mất vài chỗ hơn nữa còn ố vàng, mặt bìa cũng thiếu một nửa.
Phương Lâm cầm nó ở trong tay, trên mặt có vài phần phức tạp, trong lòng thầm than một tiếng.
Phương Lâm đã từng thấy qua quyển sách cổ rách nát này, ở kiếp trước khi hắn còn ở Đan Thánh cung, đã từng lật xem qua.
Quyển cổ tịch này là đến từ Đan Thánh cung.
Phương Lâm còn nhớ rõ, người viết quyển cổ tịch này chính là một vị tiền bối đan đạo của Đan Thánh cung.
Hiện tại, năm tháng trôi qua, Đan Thánh cung đã biến mất ở trong năm tháng vô tận, mà quyển sách cổ năm đó vẫn rất tốt, hiện tại đã biến thành cái dạng này, thật sự là cảnh còn người mất.
Phương Lâm lật xem, tuy rằng hắn đã sớm xem qua quyển cổ tịch này, nhưng hiện tại lại mở ra, hắn xem không phải là nội dung của quyển sách cổ, mà là một loại hoài niệm.
Lão nhân áo bào xanh ở cách đó không xa cũng phát hiện ra quyển sách cổ bị năm tháng tàn phá trong tay Phương Lâm, hắn lộ ra vài phần kinh ngạc.
Sau khi Phương Lâm xem xong, sắc mặt phức tạp, bỏ nó trở lại, sau đó hắn lại tiếp tục đi dạo.
Trong chốc lát, Phương Lâm lại phát hiện ra một quyển sách cổ năm đó cũng thuộc về Đan Thánh cung, cuốn này càng bị rách nát hơn, chỉ còn lại có trang giấy đã bị rách, được người đời sau dán lại, bằng không căn bản không có cách nào giữ lại được.
Phương Lâm xúc động vạn phần, không có nghĩ tới ở bên trong Đan Cực tháp này, còn có thể nhìn thấy được điển tịch ở bên trong Đan Thánh cung.
Tuy rằng tác dụng cũng không lớn, nhưng vẫn khiến cho trong lòng Phương Lâm có vài phần thoải mái.
Chí ít, Đan Thánh cung năm đó không phải hoàn toàn biến mất, còn có những điển tịch này được bảo tồn xuống, chứng minh Đan Thánh cung đã từng huy hoàng.
- Nơi đó có quyển sách cổ, có thể có chút giúp đỡ đối với ngươi.
Lúc này, lão nhân áo bào xanh này chỉ vào một hàng giá sách trong góc phòng, nói với Phương Lâm.
Phương Lâm nghe vậy, lại đi tới, trên giá sách này cũng không có nhiều sách cổ, hơn nữa phần lớn đều là thẻ tre.
Hắn đi vòng ra phía sau, thình lình phát hiện ra trên kệ sách này lại có một quyển sách đá.
Một tấm đá xanh bốn cạnh vuông vắn được bày ở trên kệ sách, trên đó khắc vô số văn tự.
Phương Lâm lộ vẻ kinh ngạc, loại sách đá này rất hiếm thấy, hơn nữa sách đá không dễ dàng tổn hại, có thể bảo tồn trong thời gian rất dài.
- Bản đá khắc này đã để ở chỗ này rất lâu, bên trong ẩn chứa vô số chân lý, chỉ là cũng không có ai có thể hiểu được nó.
Lão nhân áo bào xanh đi tới nói.
Thần sắc Phương Lâm nghiêm trọng, hắn cũng nhận thấy được bản đá khắc này không tầm thường, nhất là chất liệu của bản đá khắc này, không ngờ lại sử dụng Hắc Ách Thạch vô cùng hiếm thấy để chế tạo ra.
Hắc Ách Thạch vô cùng cứng rắn, cho dù là cao thủ võ đạo cũng rất khó có thể khắc chữ ở trên Hắc Ách Thạch này.
Trên khối Hắc Ách Thạch này lại có thể khắc vô số chữ nhỏ, hơn nữa còn khắc vào đá sâu với ba phân, hiển nhiên là do người nắm giữ tu vi rất mạnh khắc xuống.