Cái gọi là so tài đan đạo cũng không chỉ giới hạn ở trên luyện đan, chỉ cần có liên quan đến phương diện đan đạo, đều có thể tiến hành so tài.
Đương nhiên, không thể chỉ là so tài đơn giản như vậy, nói như vậy, hai người tiến hành so tài cũng sẽ tăng thêm một ít phần đặt cược, người nào thắng lại có thể lấy phần n đặt cược đi.
Cho nên trên trình độ rất lớn cũng có thể được xem là đánh cược đan đạo.
Chỉ có điều, nếu như cảm thấy mình không phải là đối thủ của đối phương, có thể từ chối đánh cược, bất kỳ kẻ nào cũng không thể miễn cưỡng được người khác.
Hơn nữa, nếu như tiến hành đánh cược, cho dù thua cũng không thể trở mặt hoặc đổi ý, đến lúc đó sẽ có chấp sự Hắc Đỉnh thành chịu trách nhiệm giám sát và cân nhắc quyết định.
Ở những đại hội luyện đan sư lần trước, vòng này đều được mọi người vô cùng hoan nghênh, cũng đặc biệt náo nhiệt.
Phương Lâm ngồi ở chỗ đó, buồn chán ngáp dài, hắn không có bất kỳ hứng thú gì về luận bàn và đánh cược cả.
Chỉ có điều, từ trước đây rất lâu, có nhiều chuyện phiền toái không phải ngươi muốn tránh lại có thể tránh được, hết lần này tới lần khác nó sẽ tự mình tìm tới cửa.
- Phương Lâm, không bằng chúng ta tới đấu một hồi đi, ngươi thấy thế nào?
Trên mặt Lý Kiến Long tươi cười, nói với Phương Lâm.
Phương Lâm liếc mắt nhìn hắn một cái, bĩu môi:
- Ta tại sao phải đấu với ngươi? Có ích lợi gì sao?
Lý Kiến Long mỉm cười:
- Rất đơn giản, nếu như ngươi thắng, ta đưa ngươi một món bảo vật, nếu như ngươi thua, cúi đầu xin lỗi Lý gia ta là được.
Lời này vừa nói ra, không khí bên phía Càn quốc đã trở nên khác thường.
Ai cũng biết được ân oán giữa Phương Lâm và Lý gia, hơn nữa còn không phải chỉ đơn giản là ân oán sâu, hai bên gần như đã muốn bay lên đến trình độ huyết hải thâm cừu.
Lần này đi tới Hắc Đỉnh thành, đều khiến cho người ta lo lắng nhất chính là hai người Lý gia sẽ phát sinh xung đột và mâu thuẫn với Phương Lâm.
Vì thế, Tô lão đã căn dặn nhiều lần, bảo ba người kìm chế, có ân oán gì chờ sau đại hội luyện đan sư mới giải quyết.
Nhưng lúc này mọi người lại thấy được, Lý Kiến Long này muốn mượn cơ hội này gây khó dễ cho Phương Lâm.
Một khi Phương Lâm tỷ thí bại bởi Lý Kiến Long, như vậy hắn lại phải cúi đầu nhận sai trước Lý gia.
Điều này không chỉ đơn giản là một chuyện cúi đầu nhận, Phương Lâm đại biểu cho Tử Hà tông, thân là đệ tử chân truyền của Tử Hà tông, đồ đệ của tông chủ Hàn Lạc Vân, Tử Hà tông còn không cúi đầu trước Lý gia, ngươi thân là đệ tử của tông chủ, người có thân phận hiển hách ở Tử Hà tông lại cúi đầu nhận sai sao? Đây tính là chuyện gì?
Nếu như Phương Lâm thật sự cúi đầu nhận sai với Lý gia, như vậy Tử Hà tông sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn.
- Có bảo vật gì? Lấy tới cho ta xem trước đã.
Phương Lâm lười biếng nói.
Lý Kiến Long nghe vậy, trong mắt hắn chợt lóe sáng, hắn nhếch miệng lên, vỗ một cái vào túi Cửu Cung, lấy ra một vật.
- Đây là cái gì?
Phương Lâm nhìn hồ lô trong tay Lý Kiến Long, không hiểu hỏi.
Lý Kiến Long không nói gì, Lý Phong đứng bên cạnh, cười lạnh nói:
- Bên trong hồ lô này có chứa Thiên Thanh Dịch, đủ để khiến ngươi động tâm chứ?
Nghe vậy, trong mắt Phương Lâm lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó hắn nở nụ cười:
- Nếu các ngươi đưa thứ tốt tới cửa, vậy ta cũng không thể không thu, vụ đánh cược này, ta đáp ứng.
Thiên Thanh Dịch chính là một loại thiên tài địa bảo, chỉ có Thiên Thanh Trúc sinh trưởng ở trong lòng đất mới có.
Chất lỏng này có hiệu quả thật tốt, sau khi ăn vào, có thể tinh lọc thân thể của võ giả, khiến cho nội kình trở nên càng hùng hậu thuần túy hơn.
Thiên Thanh Trúc vốn đã hiếm thấy, sinh trưởng chậm rãi, khó có thể hình thành quy mô lớn, Thiên Thanh Dịch này lại chỉ có thể ngưng tụ ra từ phía dưới rừng Thiên Thanh Trúc.
Cho nên, nói như vậy rất khó có thể thu được Thiên Thanh Dịch, một hồ lô Thiên Thanh Dịch giống như vậy cầm ra ngoài, đủ khiến cho rất nhiều cường giả đỏ mắt.
Tuy rằng cường giả đã ngoài Thiên Nguyên dùng Thiên Thanh Dịch, hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều, nhưng nếu như sử dụng cho vãn bối của bọn họ dùng, cũng là lựa chọn cực tốt.
Lý Kiến Long có thể cầm một hồ lô Thiên Thanh Dịch tới dụ dỗ mình, hiển nhiên là hắn rất có lòng tin vào trận đánh cược này. Chí ít bản thân Lý Kiến Long nhất định là hoàn toàn tự tin, cho rằng mình sẽ không bị thất bại.
- Tô cô nương, chúng ta muốn tiến hành đánh cược, cô nương sẽ không ngăn cản chứ?
Lý Kiến Long nhìn Tô Tiểu Đồng cách đó không xa, cười hỏi.
Tô Tiểu Đồng quay đầu lại, có chút nghi hoặc nhìn Lý Kiến Long:
- Ngươi là ai?
Dáng vẻ tươi cười của Lý Kiến Long lập tức cứng đờ.
Phương Lâm phất tay một cái, vẻ mặt không kiên nhẫn:
- Nếu muốn so tài thì nhanh bắt đầu đi, đừng dây dưa làm gì, nói đi, ngươi muốn so tài cái gì?
Lý Kiến Long thấy vẻ mặt Phương Lâm không để ý như vậy, trong lòng hắn thầm cười lạnh, mở miệng nói:
- Lại so tài về thảo mộc, ngươi thấy thế nào?
Phương Lâm bĩu môi:
- So tài thế nào?
Lý Kiến Long nói:
- Rất đơn giản, mượn một quyển sách về hình vẽ thảo mộc qua, chúng ta tới xem ai nhận ra được nhiều loại thảo mộc hơn.
- Được.
Phương Lâm gần như không có chút do dự nào, lại trực tiếp đáp ứng.
Mấy người của Càn quốc đều khẽ nhíu mày, Phương Lâm này làm sao vậy? Tại sao hắn không cần suy nghĩ đã đáp ứng như vậy? Nếu chẳng may trong này có cạm bẫy của Lý Kiến Long thì sao?
Lý Phong đứng ở bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng cong lên hiện ra một nụ cười lạnh.
Người khác không biết, nhưng Lý Phong lại biết, Lý Kiến Long ở Lý gia, ngoại trừ là thiên tài đan đạo ra, còn một tay chăm sóc dược liệu rất tốt.
Lý gia có một mảnh ruộng thuốc rất lớn, đều do một mình Lý Kiến Long xử lý, bên trong trồng đủ loại dược liệu.
Đồng thời, khi Lý Kiến Long ở Lý gia đã xem các loại điển tịch về thảo mộc, có thể nói là thiên tài hiểu biết về các loại thảo mộc.
Có thể nói, ở bên trong Lý gia, nếu như luận đến hiểu rõ thảo mộc dược liệu, cho dù là một ít trưởng bối cũng không có bao nhiêu người có thể so sánh được Lý Kiến Long.
Lúc trước, trên phương diện phân biệt thảo mộc, Lý Kiến Long cố ý không lộ rõ khả năng, chính là chờ Phương Lâm ở chỗ này.
Trên thực tế, lúc Tịnh Đế Tuyết Liên được đưa ra, ngoại trừ Phương Lâm nhận ra được, Lý Kiến Long quan sát một lát sau cũng biết, chỉ là hắn không có nói ra mà thôi.
Tuy rằng Phương Lâm có thể nhận ra được Tịnh Đế Tuyết Liên khiến cho Lý Kiến Long rất kinh ngạc, nhưng Lý Kiến Long vẫn có lòng tin tuyệt đối vào mình.
Rất nhanh, Lý Kiến Long lại từ chỗ một chấp sự Đan Minh mượn đến hai quyển sách có hình của thảo mộc, nhưng phía trên chỉ có hình vẽ, cũng không có văn tự chú giải.
Lý Kiến Long và Phương Lâm đánh cược cũng khiến cho không ít người chú ý, nhất là người của Vân quốc và Mạnh quốc, tất cả đều lộ ra bộ dạng xem náo nhiệt.
- Thật là hay, người một nhà của Càn quốc đấu với nhau trước.
- Đoán chừng là hai người bình thường đã có ân oán.
- Đây là muốn so tài cái gì gì?
...
Phương Lâm và Lý Kiến Long đứng cách xa nhau mười bước, một chấp sự Đan Minh đứng ở chính giữa, nhìn hai người, sau đó kêu lên:
- Bắt đầu!
Ngay lập tức, Lý Kiến Long và Phương Lâm lập tức bắt đầu tiến thành chú giải lên hình thảo mộc trên quyển sách, thắng bại của cuộc đánh cược này sẽ được quyết định sau một canh giờ, ai chú giải chính xác với xác suất cao, đồng thời nhiều hơn người đó thắng.
Không ít người đều vây quanh, chỉ có điều không có ai làm phiền, dù sao cũng có chấp sự Đan Minh chịu trách nhiệm phán xét cuộc đánh cược, nếu như tùy ý làm phiền, lại vì phạm quy định.
- A, tốc độ của người này thật nhanh.
- Không sai, Phương Lâm chậm hơn so với hắn một chút.
- Phương Lâm xong rồi.
...