Hoàng thất phái ra ba vị hoàng tử tới tranh đoạt vị trí dự bị duy nhất này, Dương Phá Quân cũng là hoàng tử, thực lực không kém, nhưng không tham dự vào trong đó. Điều này ngược lại khiến cho Phương Lâm có chút bất ngờ, hắn còn tưởng rằng lần này mình sợ rằng sẽ phải giao đấu với Dương Phá Quân.
Hàn Lạc Vân mỉm cười:
- Tử Hà tông ta lần này cũng chỉ có một người.
Nói xong, Phương Lâm đi tới gần, nhìn về phía Dương Kiến Nghiệp cúi đầu thật sâu.
Khuôn mặt Lý Chấn Đông âm u lạnh lẽo:
- Lý gia chúng ta có năm người.
Nói xong, sau lưng Lý Chấn Đông có ba nam hai nữ đi ra, đứng ở trước mặt Phương Lâm. Lúc đi ngang qua bên cạnh Phương Lâm, bọn họ đều nhìn Phương Lâm với vẻ xem thường.
Vị trí dự bị, chỉ có một. Người tranh đoạt, lại có chín. Trong đó Lý gia lại chiếm năm người. Có thể tưởng tượng được, Lý gia coi trọng vị trí dự bị này tới mức nào. Gần như tất cả thiên tài trẻ tuổi của Lý gia hiện tại có thể lên được mặt bàn đều được dẫn tới.
So sánh một chút, Tử Hà tông cũng chỉ có một Phương Lâm, lại có vẻ vô cùng yếu thế. Bất luận là Lý gia hay hoàng thất, cũng không quá coi trọng Phương Lâm.
Phương Lâm tuy rằng ở trong Càn quốc coi như có chút danh tiếng, nhưng danh tiếng Phương Lâm phần nhiều là thể hiện ở phương diện đan đạo.
Cái gì thiên tài đan đạo đứng đầu Tử Hà tông, kỳ tài luyện đan sư bằng thành tích hoàn mỹ thông qua kiểm tra đánh giá, thiên kiêu đan đạo nhận được sự tán thành của bốn thánh Đan tông tán thành.
Có thể nói nếu như luận về đan đạo, có thể những thiên tài trẻ tuổi ở tại đây không có bất kỳ người nào dám ganh đua dài ngắn cùng Phương Lâm.
Nhưng lần này không phải là so tài về đan đạo, mà là võ đạo, đánh ra chính là thực lực của bản thân. Một mình ngươi là luyện đan sư xen lẫn vào bên trong, quả thật có vẻ không đủ nhìn.
- Ngươi nhất định phải chết!
Một người thanh niên Lý gia xoay đầu lại, quay về phía Phương Lâm cười lạnh nói.
Phương Lâm mỉm cười, hoàn toàn không tức giận.
Ba hoàng tử cũng đi xuống, cùng năm thiên tài trẻ tuổi của Lý gia cùng với Phương Lâm đứng chung một chỗ. Chỉ có điều rõ ràng có thể cảm giác được, giữa ba hoàng tử và năm người Lý gia có sự căm thù. Phương Lâm ở trong mấy người này, có vẻ vô cùng không chớp mắt.
- Vị trí dự bị chỉ có một, cho nên trong chín người các ngươi cũng chỉ có thể có một người trổ hết tài năng, vì công bằng chín người các ngươi đều tiến vào trung tâm của võ trường, ở nơi đó sẽ có một tòa pháp trận. Các ngươi đánh xuống uy áp, người kiên trì một nén hương, lại có thể tiếp tục cạnh tranh. Nếu như không kiên trì được, lại coi như thất bại.
Dương Kiến Nghiệp quay về chín người phía dưới nói sơ qua về quy định thử thách đầu tiên.
Bất luận là Hàn Lạc Vân, vẫn Lý Chấn Đông, đều không có bất kỳ dị nghị gì, nội dung tuyển chọn, bọn họ cũng sớm đã xác định được.
Chín người nghe vậy lại lần lượt đi tới vị trí trung tâm của võ trường. Nhất thời một màn ánh sáng dâng lên, chín người đều bị bao phủ ở trong đó.
- Phương Lâm, ngươi chính là một luyện đan sư, cũng dám tới cùng chúng ta cạnh tranh, thực sự không biết sống chết. Vẫn nhanh nhận thua đi, để tránh đợi lát nữa mất mặt xấu hổ.
Người con cháu Lý gia trước đó nói lời uy hiếp Phương Lâm cười lạnh nói.
Bốn người thiên tài Lý gia khác cũng châm chọc khiêu khích Phương Lâm, chỉ có điều Phương Lâm lại nhắm mắt bịt tai, hoàn toàn không để ý tới mấy lời bọn họ nói.
- Mấy người các ngươi nói thừa nhiều như vậy làm gì?
Lục hoàng tử Dương Kiếm Phong nhíu mày nói.
Đám người Lý gia đều hừ một tiếng, ngược lại không có nói tiếp nữa, dù sao bản thân cũng ở trong trận pháp, bọn họ vẫn còn có chút khẩn trương.
- Bắt đầu đi.
Dương Kiến Nghiệp cao giọng nói.
Oong!!!
Dương Kiến Nghiệp vừa dứt lời, trong trận pháp kia nhất thời có một uy áp vô hình hạ xuống. Chín người đều cảm giác được thân thể lún xuống, không tự chủ được lắc người một cái.
Ở bên ngoài trận pháp, trên mặt Dương Kiến Nghiệp tươi cười, nhìn Hàn Lạc Vân hỏi:
- Hàn lão ca, lão ca dẫn tiểu oa nhi Phương Lâm này tới, có phải không có hứng thú với vị trí dự bị này hay không?
Theo Dương Kiến Nghiệp thấy, Hàn Lạc Vân lại dẫn theo một Phương Lâm, điều này cũng không tránh khỏi quá trò đùa. Nhìn thế nào cũng cảm thấy Hàn Lạc Vân không quan tâm tới vị trí dự bị này, cho nên cũng chỉ dẫn theo một Phương Lâm tới ứng phó một chút.
Nếu như Hàn Lạc Vân thật sự muốn tranh vị trí dự bị này, hoàn toàn có thể dẫn theo thiên tài Võ tông như Thanh Kiếm Tử, nói vậy, không thể nghi ngờ so với chỉ dẫn theo một Phương Lâm càng có sức cạnh tranh hơn mới đúng.
Lý Chấn Đông cười lạnh hai tiếng:
- Nếu Hàn tông chủ ngươi chướng mắt vị trí dự bị này, không bằng trực tiếp buông tha, cần gì phải để cho Phương Lâm này đi ra cho xấu mặt?
Khuôn mặt Hàn Ngâm Nguyệt yên tĩnh không dao động:
- Có cần đánh cược hay không?
Dương Kiến Nghiệp nghe vậy, nhất thời hứng thú, cười nói:
- Đánh cược gì? Nói nhanh lên.
Hàn Lạc Vân nhìn Dương Kiến Nghiệp, lại nhìn Lý Chấn Đông, nói:
- Chúng ta lại đánh cược xem ai cuối cùng có thể giành được vị trí dự bị này.
Dương Kiến Nghiệp nghe vậy, càng thêm kinh ngạc. Nghe giọng điệu này, Hàn Lạc Vân là rất có lòng tin vào Phương Lâm này.
Chân mày của Lý Chấn Đông hơi nhíu lại, cảm thấy Hàn Lạc Vân biểu hiện quá kỳ quái, sợ rằng trong đó có bẫy.
- Được, tiền đặt cược này là gì?
Dương Kiến Nghiệp hỏi.
Khóe miệng Hàn Lạc Vân cong lên:
- Nếu như vị trí dự bị này cuối cùng bị Phương Lâm đoạt được, hai người các ngươi mỗi nhà cho ta một món bảo vật.
- Nếu như ngươi thua?
Lý Chấn Đông cười lạnh nói.
Hàn Lạc Vân liếc mắt nhìn hắn một cái:
- Ta cũng sẽ lấy ra một món bảo vật, đưa cho người thắng cược.
Dương Kiến Nghiệp cười ha ha:
- Thú vị, ta cũng đánh cược. Nếu như hai người các ngươi bị thua, lại không cho phép quỵt nợ, bằng không ta cũng không cho các ngươi ra ngoài.
Ba người đều tươi cười, chỉ có điều vẻ tươi cười của mỗi người đều mang theo vài phần thâm ý, càng có vài phần tự tin.
Bọn họ đều đặc biệt tự tin vào thiên tài trẻ tuổi bên phía mình, cũng không cho là mình sẽ thất bại.
Giờ này phút này, ở bên trong pháp trận này theo thời gian trôi qua, cường độ uy áp cũng càng lúc càng lớn.
Ngay từ lúc đầu tất cả mọi người có vẻ vô cùng thoải mái, thậm chí còn có thời gian rảnh rỗi nói chuyện với người bên ngoài.
Nhưng từ từ, tất cả mọi người không nói nữa, vẻ nghiêm trọng dần dần xuất hiện ở trên khuôn mặt của mọi người.
Trên mặt Phương Lâm vẫn có vẻ nghiêm trọng, chân mày nhíu chặt, thân hình có vẻ hơi run rẩy.
Bộ dạng hắn như vậy, khiến cho tất cả mọi người bên ngoài đều âm thầm lắc đầu.
- Phương Lâm này sợ rằng không chống đỡ được quá lâu.
- Dù sao cũng là luyện đan sư, ở phương diện này quả thật bị thua thiệt.
- Hàn tông chủ không biết tính toán gì, chỉ để cho Phương Lâm này đi tranh đoạt vị trí dự bị, không phải là bỏ qua chứ?
...
Một số người âm thầm bàn luận, gần như không có người nào coi trọng Phương Lâm, đều cho rằng Phương Lâm đã sắp không kiên trì nổi, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống thất bại.
Lý Chấn Đông ngồi ở chỗ đó, trên mặt có vài phần vẻ đắc ý. Dương Kiến Nghiệp lại liếc mắt nhìn Hàn Lạc Vân, thấy người này vẫn ung dung bình tĩnh, không khỏi âm thầm nghi ngờ.
Uy áp tiếp tục được nâng cao, bất luận là ba người của hoàng thất hay năm người của Lý gia, lúc này đều run rẩy, hoàn toàn không vẻ buông lỏng.
Sắc mặt Phương Lâm lại tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, hai đùi run rẩy cực kỳ lợi hại.
- Chắc hẳn chờ một lát nữa, Phương Lâm này sẽ lại không chịu được nữa.
Trong lòng mọi người đều nói như thế.
Phù phù!
Cuối cùng, có người ngã xuống. Nhưng mọi người đều lộ vẻ kinh sợ, hoàn toàn không có nghĩ tới sẽ là như vậy.