Phương Lâm bất đắc dĩ, Hàn Hiểu Tinh này có chuyện gì vậy? Lẽ nào thi đấu ba nước này lại thật sự quan trọng như vậy?
Hàn Ngâm Nguyệt cũng khuyên nhủ:
- Hiểu Tinh, ta thấy vẫn là chờ sau khi thi đấu ba nước lại để cho Phương Lâm tới trị liệu cho muội.
Hàn Hiểu Tinh lại lộ ra một sự kiên quyết:
- Thi đấu ba nước, ta nhất định phải tham gia bằng trạng thái tốt, hơn nữa nhất định phải đánh bại tất cả mọi người!
Khóe miệng Phương Lâm co giật. Hàn Hiểu Tinh này chẳng lẽ điên rồi? Hình như thi đấu ba nước này cũng không có ý nghĩa gì cả, nàng kích động như vậy làm cái gì?
Hàn Ngâm Nguyệt cũng nhíu mày:
- Thi đấu ba nước này, có liên quan gì tới muội? Cho dù muội không đi, hoàng thất và Lý gia cũng không trách được tới trên người muội, vì sao cố chấp như vậy?
Hàn Hiểu Tinh trở nên ngẩng đầu:
- Bởi vì người hại chết mẫu thân là hoàng thất của Vân quốc!
Lời này vừa nói ra, Hàn Ngâm Nguyệt nhất thời sửng sốt, trong lòng Phương Lâm cũng chấn động mạnh, lúc này đã hiểu rõ tất cả.
Thảo nào Hàn Hiểu Tinh cố chấp với cuộc thi đấu ba nước như thế, hóa ra mẫu thân của nàng và Hàn Ngâm Nguyệt là bị Hoàng thất của Vân quốc hại chết, lần này thi đấu ba nước, hoàng thất của Vân quốc tất nhiên sẽ phái người tham gia, Hàn Hiểu Tinh cũng muốn nắm lấy cơ hội này, trút nỗi giận trong lòng ở trên thân của người Vân quốc.
Chính vì vậy, Hàn Hiểu Tinh nóng lòng muốn chữa trị tốt đôi mắt của nàng, bởi vì nàng phải bằng trạng thái mạnh nhất, tới đánh bại người do hoàng thất của Vân quốc phái ra.
Lấy trạng thái hai mắt mù đi nghênh chiến, nhược điểm thật sự quá mức rõ ràng, Hàn Hiểu Tinh không cho phép mình thất bại, cho dù có một tia khả năng thất bại, cũng không cho phép.
- Hoàng thất của Vân quốc hại chết mẫu thân của chúng ta? Chuyện này muội làm thế nào biết?
Hàn Ngâm Nguyệt nhìn hai mắt vô thần này của Hàn Hiểu Tinh, giọng điệu có phần run rẩy hỏi.
Hàn Hiểu Tinh nói:
- Phụ thân vẫn luôn biết hung thủ là đến từ hoàng thất của Vân quốc, chỉ là hắn không nói cho chúng ta biết, mãi đến khi có một lần, ta ở trước mộ của mẫu thân giấu một cái Dư Âm Bối, lúc phụ thân đi vào tảo mộ, mới từ trong miệng của phụ thân biết được chân tướng.
Nói xong, Hàn Hiểu Tinh lấy ra một cái Dư Âm Bối, giao cho Hàn Ngâm Nguyệt.
Hàn Ngâm Nguyệt tiếp nhận Dư Âm Bối, đi tới trong góc viện, lặng lẽ đặt Dư Âm Bối ở bên tai.
Phương Lâm thầm than một tiếng. Hai tỷ muội này cũng thật là đáng thương, tuy rằng thân là nữ nhi của tông chủ, lại mất đi mẫu thân từ sớm, đồng thời đều bởi vì mẫu thân bị thương, mắc phải căn bệnh bẩm sinh.
Xét đến cùng, tất cả những điều này cũng thực sự phải tính ở trên người hoàng thất của Vân quốc. Thử hỏi nếu như chính bản thân Phương Lâm gặp phải loại tình huống này, chỉ sợ cũng sẽ giống như Hàn Hiểu Tinh.
Một lát sau, Hàn Ngâm Nguyệt cầm Dư Âm Bối đi tới, thần sắc đã khôi phục lại bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh đến mức có chút khác thường.
- Phương Lâm, trong năm tháng, nhất định phải trị được mắt của Hiểu Tinh.
Hàn Ngâm Nguyệt nói, giọng điệu không buồn không vui, dường như muốn nói một chuyện vô cùng bình thường.
Trên mặt Phương Lâm ngượng nghịu:
- Ta chỉ có thể sẽ cố gắng hết sức, không dám bảo đảm năm tháng có thể hoàn toàn chữa trị tốt.
Hàn Ngâm Nguyệt nghe vậy, nhìn Hàn Hiểu Tinh, lại nhìn Phương Lâm, khóe miệng cong lên hiện ra vẻ tươi cười:
- Tốt lắm, ngươi cố gắng hết sức trị liệu cho Hiểu Tinh, đợi đến khi thi đấu ba nước, ngươi cũng phải cùng đi.
Phương Lâm thoáng ngẩn người ra, lập tức nghi ngờ nói:
- Ta đi làm cái gì? Hò hét trợ uy cho nhị tiểu thư sao?
Hàn Ngâm Nguyệt mỉm cười:
- Không phải cho ngươi hò hét trợ uy, mà cho ngươi thành viên dự bị, đi tham gia thi đấu ba nước.
- Cái gì?
Phương Lâm nhất thời đã bị hù dọa.
Hàn Ngâm Nguyệt nhìn Phương Lâm:
- Danh ngạch thi đấu ba nước, tuy rằng mỗi một quốc gia chỉ có ba người, nhưng còn có thể có một danh ngạch dự bị. Nếu như ba người được tuyển chọn xuất hiện bất ngờ gì không có cách nào lên sân khấu, lại cần phải người dự bị ra thi đấu.
Phương Lâm không nói gì, nói thế nào lại kéo mình vào trong vòng, hắn lại hoàn toàn không muốn đi tham gia thi đấu ba nước gì đó, điều này đối với mình mà nói căn bản là không có chút ý nghĩa nào.
Hơn nữa còn là đi làm người dự bị?
Có nhầm hay không? Ta đường đường là Đan Tôn, nhân vật giống như thần, đi làm dự bị cho mấy tiểu hài tử xấu xa các ngươi? Đừng có nói đùa.
- Không đi! Ta mới không đi!
Phương Lâm lúc này lại từ chối, loại chuyện tốn sức cũng không nhất định được lòng, hắn mới lười đi dính dáng vào.
Hàn Ngâm Nguyệt khẽ cười:
- Chỉ là cho ngươi đi làm người dự bị, cũng không nhất định để ngươi lên thi đấu. Nếu như ngươi có thể đúng lúc chữa trị tốt mắt của Hiểu Tinh, vậy không cần ngươi ra thi đấu, nhưng nếu như Hiểu Tinh khi đó còn chưa chữa trị tốt, lại phải để cho ngươi đi thay thế vị trí của Hiểu Tinh.
Thần sắc Phương Lâm có chút khó coi:
- Ta không đáp ứng đi làm dự bị gì cả.
Hàn Ngâm Nguyệt lắc đầu:
- Cái này không phải do ngươi từ chối là được. Hơn nữa đối với ngươi mà nói, đi tham gia thi đấu ba nước, cũng có lợi ích cực lớn.
Phương Lâm bĩu môi:
- Có ích lợi gì?
Hàn Ngâm Nguyệt thấy giọng nói của Phương Lâm hình như có chút buông lỏng, trong lòng cũng âm thầm cười lạnh, Phương Lâm này quả nhiên là một loại người không lợi không dậy sớm nổi, cái gì mà lấy lý lay động tình người ở trên người Phương Lâm không có tác dụng gì. Chỉ có lợi ích thật sự, mới có thể cảm động Phương Lâm.
- Ở cảnh nội Càn quốc có một chỗ Long Huyết tuyền. Suối này ẩn chứa máu rồng, võ giả vào suối có thể rèn luyện thân thể, cường hóa gân cốt, chính là bảo địa tu luyện có thể gặp không thể cầu, chỉ cần ngươi nguyện ý tham gia thi đấu ba nước, sau khi chuyện thành công, có thể cho ngươi đi Long Huyết tuyền tu luyện ba tháng.
Hàn Ngâm Nguyệt nói.
Phương Lâm nghe vậy, mí mắt khẽ giật:
- Thật sự có Long Huyết tuyền? Sao có thể như vậy được?
Hàn Ngâm Nguyệt chỉ vào Hàn Hiểu Tinh:
- Hiểu Tinh đã từng đi qua, nếu không, ngươi cho rằng thực lực của Hiểu Tinh sẽ mạnh như vậy sao?
Phương Lâm không nói gì, hắn tin tưởng Hàn Ngâm Nguyệt sẽ không lừa gạt mình, chỉ có điều máu rồng chính là thần vật, làm sao có thể có một suối nhiều như vậy, quả thực có chút không quá hiện thực.
- Long Huyết tuyền này không phải hoàn toàn đều là máu rồng, chính là một chỗ suối nước nóng tự nhiên, có máu của chân long nhỏ vào trong.
Hàn Hiểu Tinh ở một bên lạnh lùng nói.
Phương Lâm nghe vậy, lúc này mới hiểu được. Thì ra là thế, nếu là một suối máu rồng thực sự, chỉ sợ là toàn bộ chín thủ đô cũng phải chấn động.
Chỉ có điều dù vậy, cái gọi là Long Huyết tuyền này cũng thực sự được tính là một chỗ bảo địa.
- Được! Dự bị thì dự bị. Chỉ có điều ta phải nói rõ, nếu như mắt của nhị tiểu thư đúng lúc tốt, ta không lên thi đấu, cũng phải để cho ta đi Long Huyết tuyền ba tháng.
Phương Lâm nói. Phải nói rõ điều kiện, để tránh đến lúc đó có người chơi xấu.
Hàn Ngâm Nguyệt gật đầu, lập tức còn nói thêm:
- Chỉ có điều ta cũng muốn nhắc nhở ngươi, đừng thấy chỉ là một danh ngạch dự bị, nhưng sẽ có không ít người đi cạnh tranh, đến lúc đó sợ rằng còn cần ngươi và nhân vật thiên tài của hai nhà khác đi tranh đoạt vị trí dự bị này, với thực lực của ngươi bây giờ, vấn đề cũng sẽ không quá lớn.
Phương Lâm nghe vậy, có chút ngạc nhiên. Nói hồi lâu, vị trí dự bị này vẫn còn muốn bản thân ta đi tranh à.
Chỉ có điều nếu đã đáp ứng, tranh thì tranh chứ, dù sao cũng không có thiệt hại gì. Nếu như tranh tới tay, cho dù lúc thi đấu ba nước không tới phiên mình ra tay, cũng có thể yên tâm thoải mái đi ngâm Long Huyết tuyền, loại chuyện tốt này tất nhiên không thể bỏ qua.
- Mùng một tháng sau, phụ thân sẽ dẫn ngươi đi Hoàng Đô cạnh tranh vị trí dự bị, chuẩn bị sẵn sàng.
Hàn Ngâm Nguyệt nói xong, sau đó cùng Hàn Hiểu Tinh cùng nhau rời đi.