Nụ cười này nhất thời lại khiến Cổ Hàn Sơn cảm thấy khẩn trương. Nhưng hắn vẫn cố gắng bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Phương Lâm.
- Cổ Hàn Sơn, ngươi hãy nói thật đi. Có phải ngươi là gian tế lẩn vào bên trong Tử Hà tông ta hay không?
Phương Lâm không mặn không nhạt nói.
Cổ Hàn Sơn nhất thời trợn trừng hai mắt:
- Ngươi ngậm máu phun người! Đừng vội hắt nước bẩn lên trên người ta. Ta thấy ngươi chính là thèm muốn nhân sâm nghìn năm này. Nhưng Phương Lâm, ta muốn nói cho ngươi biết, ngươi đừng bởi vì một gốc nhân sâm nghìn năm mà trở mặt cùng hoàng thất. Nếu không, ngươi chính là tội nhân của Tử Hà tông ta!
Chỉ có điều hắn càng nói như vậy, những người khác lại càng khinh bỉ Cổ Hàn Sơn. Ai nấy đều thấy được, Cổ Hàn Sơn này chính là đang gây thêm phiền phức cho Phương Lâm, muốn ngáng chân Phương Lâm, đồng thời khiến cho người của hoàng thất mất đi tín nhiệm đối với Phương Lâm.
Tuy rằng Dương Phá Quân là người ngay thẳng, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. Cổ Hàn Sơn nói lời này, tuy rằng động cơ đáng để nghi ngờ, nhưng Cổ Hàn Sơn nói cũng không sai. Nhân sâm nghìn năm này thật sự có giá trị khó có thể nói nên lời. Nếu như thật sự rơi xuống trong tay Tử Hà tông, bọn họ còn có thể phân cho hoàng thất một nửa lợi ích sao?
Thanh Kiếm Tử thấy thần sắc Dương Phá Quân biến đổi, lại vội vàng nói:
- Dương huynh, đừng nên nghe Cổ Hàn Sơn này nói linh tinh. Người này bụng dạ khó lường, chính là bại hoại của Tử Hà tông ta. Giao nhân sâm nghìn năm này cho Tử Hà tông ta, sau khi luyện thành đan dược, chúng ta nhất định sẽ phân ra một nửa giao cho hoàng thất.
Sắc mặt Cổ Hàn Sơn cực kỳ khó coi, hai tay nắm chặt. Hắn tức giận, trong lồng ngực không ngừng dâng lên.
Thanh Kiếm Tử ngang nhiên chửi mình là bại hoại của Tử Hà tông. Điều này hoàn toàn là không nể mặt Cổ Hàn Sơn hắn, căn bản cũng không có để Cổ Hàn Sơn hắn vào trong mắt.
Các đệ tử Tử Hà tông khác đều cười phần. Bọn họ nhìn Cổ Hàn Sơn có phần thương hại. Bản thân hắn là đệ tử chân truyền, lại bị đối xử đến mức như vậy, cũng thật là đáng thương.
Trong lòng Dương Phá Quân vẫn không yên tâm. Hắn luôn cảm thấy nếu như mình thật giao nhân sâm nghìn năm cho đám người Thanh Kiếm Tử, Phương Lâm, chỉ sợ chính là bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại.
- A, nhân sâm nghìn năm này? Tại sao trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi rồi?
Bỗng nhiên, một người con cháu hoàng thất kinh ngạc nghi ngờ nói.
Mọi người nghe vậy, đều thoáng ngẩn người ra. Phương Lâm vội vàng nhìn về phía bức tường đá này. Nhất thời lòng hắn cũng lạnh xuống.
Không, vừa rồi nhân sâm nghìn năm này còn chạy tới chạy lui ở trên vách đá, lúc này ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy.
- Làm sao có thể không thấy được? Vừa rồi không phải vẫn còn ở đây sao? Thế nào lại không có nữa?
Phương Lâm há hốc mồm, thì thào hỏi.
Thanh Kiếm Tử cười gượng. Sắc mặt của Dương Phá Quân càng khó coi hơn.
Ở dưới mí mắt của bọn họ, nhân sâm nghìn năm này tự nhiên chạy mất. Điều này thật sự quá kỳ lạ.
Bọn họ còn ở nơi này tranh luận xem nhân sâm nghìn năm thuộc về ai. Nhưng bây giờ nhân sâm nghìn năm cũng bị mất. Tất cả tranh luận vừa rồi xem như đều chỉ lãng phí thời gian.
- Có người nào nhìn thấy được nhân sâm kia chạy đi đâu hay không?
Phương Lâm vội vàng hỏi.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn hắn. Bất luận là Tử Hà tông hay hoàng thất, đều im lặng không nói. Không ai có thể trả lời Phương Lâm.
Phương Lâm lấy tay đỡ trán, biểu tình co giật. Nhiều người như vậy, tự nhiên không có một người nào nhìn thấy được nhân sâm nghìn năm chạy mất lúc nào.
Thịt béo đến miệng, lại không còn như thế? Nói ra ai tin được!
Phương Lâm cũng không muốn nói cái gì nữa. Lúc này hắn chỉ muốn ngồi xổm trong góc tường, cố gắng yên lặng một lát. Bằng không hắn sợ mình sẽ không nhịn được mắng chửi người.
Đây chính là nhân sâm nghìn năm đấy! Có trời mới biết sau này, đến bao giờ mới có thể gặp được. Nếu như nhận được một gốc nhân sâm nghìn năm này, Phương Lâm có thể dùng nó làm được rất nhiều chuyện, cũng sẽ có trợ giúp lớn vô cùng đối với mình.
Đáng tiếc, người ta chạy mất, chạy ở trước mắt bao nhiêu người, chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Phương Lâm không thể không cảm thán. Thảo nào luôn nói nhân sâm nghìn năm có linh tính. Đây quả thực không phải là linh tính, mà là yêu tính. Mới vừa rồi còn chạy qua chạy lại trốn ở trên vách đá. Nhân lúc tất cả mọi người đang tranh luận không ngừng, thoáng cái nó lại chạy mất.
Cổ Hàn Sơn nhìn thấy vẻ mặt thống khổ rầu rĩ này của Phương Lâm, trong lòng đặc biệt vui sướng. Tuy rằng hắn cũng rất muốn có được nhân sâm nghìn năm này, nhưng thứ hắn không có được, Phương Lâm cũng không chiếm được. Cái này đã đủ khiến cho Cổ Hàn Sơn hắn cao hứng.
- Nếu nhân sâm nghìn năm này đã chạy, vậy không còn tồn tại vấn đề phân chia gì nữa. Số lượng những nhân sâm còn lại ở đây cực kỳ khả quan. Chúng ta đi tường đá bên trái. Hoàng thất các ngươi đi tường đá bên phải.
Thanh Kiếm Tử cũng không có đấm ngực giậm chân bởi vì nhân sâm nghìn năm biến mất. Rất nhanh hắn lại khôi phục lại, nói với Dương Phá Quân.
Dương Phá Quân gật đầu. Tuy rằng rất đáng tiếc, nhưng ít ra còn có một đống nhân sâm có thể thu hoạch được, coi như là an ủi nho nhỏ. Tuy rằng tổng tất cả nhân sâm ở trên hai mặt vách đá cộng lại, sợ rằng cũng không có giá trị bằng một gốc nhân sâm nghìn năm. Nhưng ít ra số lượng của chúng rất nhiều.
Ngay lập tức, hai nhóm người của Tử Hà tông và hoàng thất lại tách ra đi tới hai mặt tường đá trái và phải, bắt đầu thu nhân sâm với khí thế ngất trời.
Phương Lâm không có đi. Hắn còn đang rầu rĩ về gốc nhân sâm nghìn năm đã mất đi.
Chỉ có điều, tâm tình của phần lớn mọi người ở đây lại không tệ lắm. Bọn họ cửu tử nhất sinh đi tới nơi này, cuối dùng đã có thu hoạch.
Người của hai bên không can thiệp vào chuyện của nhau, ngươi thu của ngươi, ta thu của ta. Những nhân sâm trân quý này giống như cây cải củ, bị mọi người thu vào bên trong túi Cửu Cung không cần tiền.
Đương nhiên, số lượng vẫn phải kiểm tra. Dù sao, sau khi ra ngoài, bọn họ vẫn phải nộp lại những nhân sâm này lên cho tông môn, không có khả năng giữ lại cho mình.
Trong này, ngược lại có mấy cây nhân sâm đạt được năm trăm năm. Tuy rằng giá trị của chúng thua xa nhân sâm nghìn năm này, nhưng đã coi như là có thu hoạch lớn.
Cổ Hàn Sơn chẳng biết xấu hổ, đi theo thu nhân sâm. Thanh Kiếm Tử lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng không nói gì thêm.
Một lúc lâu, hai phe đã hái sạch nhân sâm trên vách đá. Tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt thỏa mãn. Hiển nhiên thu hoạch lần này khá phong phú.
- Phương Lâm, đừng tiếp tục rầu rĩ nữa. Nói không chừng đợi lát nữa còn gặp được nhân sâm nghìn năm này.
Thanh Kiếm Tử thấy vẻ mặt Phương Lâm rầu rĩ không vui, khuyên giải nói.
Phương Lâm thở dài một tiếng. Hắn cũng hiểu rõ nhân sâm nghìn năm này thuộc về cơ duyên, có mạnh mẽ cầu cũng không được. Bản thân mình có rầu rĩ nữa, nó cũng sẽ không chạy về phía mình. Nhưng trong lòng Phương Lâm vẫn thật không thoải mái.
Mọi người ở bên trong hang động này nghỉ ngơi mấy canh giờ, khôi phục thể lực. Thương thế trên người không ít người cũng đã khôi phục.
- Chúng ta vẫn tiếp tục tiến sâu vào trong.
Dương Phá Quân đi tới nói với Thanh Kiếm Tử.
Thanh Kiếm Tử gật đầu, đánh tiếng bảo mọi người lên đường.
Hai nhóm người cuối cùng vẫn không có tách ra. Tuy rằng vì vấn đề nhân sâm nghìn năm khiến bọn họ có mâu thuẫn, nhưng lúc này nhân sâm nghìn năm cũng đã mất, cùng liên thủ vượt qua cửa ải khó khăn vẫn tốt hơn.
Mọi người theo một lối ra khác của hang động rời đi. Đi dọc theo lối đi quanh co khúc khuỷu một lúc lâu, trên đường đi bọn họ ngược lại không gặp phải nguy hiểm gì, vô cùng yên tĩnh.
Chỉ có điều không có người nào dám thả lỏng cảnh giác. Càng là lúc này, càng phải tập trung lực chú ý. Bên trong hang động vô tận dưới lòng đất này sẽ không có nơi nào thật sự an toàn.
Đi hơn một canh giờ, trước mắt mọi người trở nên sáng sủa. Bọn họ đã đi tới sâu bên trong hang dưới lòng đất.
Ầm ầm!!!
Một con yêu thú cực lớn từ dưới nền đá cứng rắn chui lên, mở hai hàm răng mọc đầy răng nhọn, đớp một cái về phía mọi người.
- Nhanh tản ra!
Thanh Kiếm Tử hét lớn một tiếng. Mọi người đều phân tán ra bốn phía né tránh.
Con yêu thú này giống như con rắn mối, từ trong lòng đất bò ra. Nó có thân hình khổng lồ, khuôn mặt dữ tợn, trong cái miệng khổng lồ tản ra một mùi tanh tưởi.
- Mau nhìn! Trên lưng của con yêu thú này!
Có người chỉ vào con rắn mối lớn này kêu.