Phương Lâm đi theo Hàn Lạc Vân tới bên trong một Thiên điện. Nơi này cũng chỉ có hai người bọn họ, không còn có ai khác.
- Tông chủ, không biết ngài có gì phân phó?
Phương Lâm mở miệng hỏi.
Hàn Lạc Vân chắp hai tay sau lưng, đôi chân mày với anh khí ép người hơi nhíu lại:
- Ngươi cũng biết, ba tháng nữa chính là ngày hang động vô tận dưới lòng đất mở ra?
Phương Lâm thoáng ngẩn người ra, lắc đầu. Hắn quả thật không biết cái gì là hang động vô tận dưới lòng đất. Hắn cũng không biết Hàn Lạc Vân nhắc tới hang động vô tận dưới lòng đất này, rốt cuộc là có ý gì.
Hàn Lạc Vân thấy vẻ mặt Phương Lâm mờ mịt, lại giải thích:
- Càn quốc ta cứ cách mười năm, hang động vô tận dưới lòng đất lại mở ra một lần. Dựa theo thời gian suy tính, lần mở ra tiếp theo lại chính là ba tháng sau. Đến lúc đó, thế lực khắp nơi trong Càn quốc đều sẽ phái người tiến vào hang động vô tận dưới lòng đất. Tử Hà tông ta cũng không ngoại lệ.
Phương Lâm hỏi:
- Xin hỏi tông chủ, hang động vô tận dưới lòng đất này rốt cuộc là nơi nào?
Hàn Lạc Vân trầm giọng nói:
- Càn quốc ta có ba chỗ cấm địa. Một là Quỷ Sơn Huyết Hồ, hai là rừng rậm Mê Vu. Ba là hang động vô tận dưới lòng đất ta đã nói tới. Hễ là người nào bước vào ba chỗ cấm địa này, gần như đều không có người nào có thể đi ra. Ngoại trừ hang động vô tận dưới lòng đất cứ cách mười năm mở ra một lần, khiến người ta có thể tiến vào trong đó thăm dò một hồi. Hai nơi cấm địa khác lại chân chính là kẻ thù không đội trời chung. Một khi tiến vào trong đó, chỉ có chết không có sống.
Phương Lâm gật đầu. Hắn dường như suy nghĩ tới điều gì.
Hàn Lạc Vân nhắc với mình về những điều này làm gì? Chẳng lẽ muốn bảo mình đến lúc đó tiến vào hang động vô tận dưới lòng đất sao?
- Bên trong hang động vô tận dưới lòng đất này có rất nhiều thứ nguy hiểm đáng sợ, giống như một ít yêu thú cường đại và rất nhiều sinh vật không biết. Nhưng hang dưới lòng đất dưới cũng chất chứa bảo tàng không có cách nào tưởng tượng. Lần này hang động vô tận dưới lòng đất mở ra, Tử Hà tông ta sẽ phái ra một nhóm đệ tử tiến vào bên trong. Phương Lâm ngươi cũng sẽ là một trong những người được chọn.
Hàn Lạc Vân nói.
Quả nhiên.
Trong lòng Phương Lâm thầm cười gượng. Vô duyên vô cớ nói với mình về hang động vô tận dưới lòng đất này, nhất định là muốn để cho mình đi tới chỗ quỷ quái đó.
Chỉ có điều Phương Lâm lại hoàn toàn không muốn đi. Gần như có thể nói là hắn hoàn toàn không biết gì cả về hang động vô tận dưới lòng đất này. Ai biết nơi đó rốt cuộc có đáng sợ tới mức nào? Nếu chẳng may ném cái mạng nhỏ ở nơi đó, mình nên tìm ai để nói lý đây?
Ngay lập tức, Phương Lâm lại thận trọng hỏi:
- Tông chủ, ta có thể không đi hay không vậy?
Hàn Lạc Vân mỉm cười:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Phương Lâm thấy biểu tình của hắn như vậy, lại biết được hắn không vui. Chỉ sợ mình không muốn đi cũng không được.
- A, Tử Hà tông có nhân tài đông đúc. Thực lực của đệ tử không cao, nếu đi sợ rằng sẽ chỉ có thể tăng thêm phiền phức thôi.
Phương Lâm vẫn chưa từ bỏ ý định. Hắn muốn dây dưa cùng Hàn Lạc Vân.
Chỉ có điều, thái độ của Hàn Lạc Vân lại trực tiếp rõ ràng:
- Ngươi phải hiểu được, hang động vô tận dưới lòng đất chính là một lần rèn luyện với ngươi, cũng là một lần cơ duyên. Nếu như ngươi không đi, sợ rằng sẽ bỏ lỡ rất nhiều điều.
Vẻ mặt Phương Lâm cay đắng:
- Tông chủ, ngài cho ta một lời chắc chắn. Ta có phải không thể không đi hay không?
Hàn Lạc Vân rất dứt khoát gật đầu.
Phương Lâm thở dài một tiếng. Nhìn thấy mình thật sự chạy không thoát, hắn chỉ có thể kiên trì.
Thấy bộ dạng của Phương Lâm dường như không muốn sống nữa, Hàn Lạc Vân nhếch miệng lên:
- Ta còn có thể nói cho ngươi biết, Cổ Hàn Sơn cũng sẽ đi.
Nghe vậy, nhất thời tinh thần Phương Lâm đã tỉnh táo trở lại. Trên mặt hắn lộ ra nụ cười xấu xa.
- Tông chủ, ngài nói vậy là có ý gì vậy?
Phương Lâm cười hì hì nói.
Hàn Lạc Vân cười không nói, vẻ mặt cao thâm khó dò.
Phương Lâm hiểu rõ, người này Hàn Lạc Vân chính là có hơi xấu xa, tự nhiên lấy Cổ Hàn Sơn tới hấp dẫn mình. Mình lại quả thật trúng chiêu.
Nếu như Cổ Hàn Sơn sẽ đi tới hang động vô tận dưới lòng đất, điều này chính là một cơ hội tốt cho Phương Lâm.
Lần trước Cổ Hàn Sơn ám toán Phương Lâm, trong lòng Phương Lâm vẫn nghẹn một hơi. Cho dù hắn thu được truyền thừa của bốn thánh, còn trở thành đệ tử chân truyền Tử Hà, nhưng cơn giận này vẫn chưa có phát tiết ra ngoài.
Chỉ có hung hăng đánh đau Cổ Hàn Sơn một trận, mới có thể giải quyết được cơn giận này.
Chỉ có điều, hắn muốn đánh Cổ Hàn Sơn quả thực là chuyện không thể nào làm được. Tuy rằng thực lực của Phương Lâm bây giờ tăng mạnh, có thể đánh với Cổ Hàn Sơn một trận, nhưng ở bên trong Tử Hà tông này, trừ phi là sử dụng một ít âm mưu quỷ kế, bằng không hắn căn bản không động được đến Cổ Hàn Sơn.
Còn nếu như đi vào hang động vô tận dưới lòng đất, ở nơi đó trời cao hoàng đế xa, ngươi làm cái gì cũng không hề có người nào quản. Hắn hoàn toàn có thể lén lút giết chết Cổ Hàn Sơn, lại không phải chịu trách nhiệm gì.
Nghĩ tới đây, trong lòng Phương Lâm lại cảm thấy hơi kích động.
- Được, đệ tử nguyện đi!
Phương Lâm dứt khoát nói.
Hàn Lạc Vân thấy thái độ Phương Lâm chuyển biến nhanh như vậy, lại biết được tiểu tử này nhất định là muốn nhân cơ hội đi vào trong hang động vô tận dưới lòng đất, hung hăng thu thập Cổ Hàn Sơn.
Chỉ có điều Hàn Lạc Vân cũng không quá để ý. Cho dù ở bên trong hang động vô tận dưới lòng đất Phương Lâm thật sự giết chết Cổ Hàn Sơn, hắn cũng sẽ không nói thêm cái gì.
Hàn Lạc Vân trước sau đều nhìn rõ hành vi của phụ tử Cổ gia. Hắn không nổi giận, không có nghĩa là hắn thật sự chẳng quan tâm.
- Còn có thời gian ba tháng nữa, ngươi phải chuẩn bị thật tốt đi. Trong hang động vô tận dưới lòng đất nguy hiểm, sợ rằng ngươi không tưởng tượng nổi. Hơn nữa, nguy hiểm không chỉ là đến từ bên trong hang dưới lòng đất, còn có nguy hiểm đến từ thế lực khác.
Hàn Lạc Vân nhắc nhở.
Phương Lâm gật đầu. Trong lòng cũng sáng như gương. Hắn hiểu rất rõ ràng.
Nếu các thế lực lớn trong Càn quốc đều sẽ tham dự vào chuyện này, như vậy Lý gia tất nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.
Giữa Phương Lâm và Lý gia chính là có ân oán không nhỏ. Hơn nữa lúc này, quan hệ giữa Lý gia và Tử Hà tông cực kỳ căng thẳng. Sau khi hai phe tiến vào hang động vô tận dưới lòng đất, sợ rằng sẽ phải phát sinh xung đột.
Nói trắng ra là lần này tiến vào hang động vô tận dưới lòng đất, Phương Lâm không chỉ phải đề phòng Cổ Hàn Sơn, còn có một Lý gia càng đáng sợ hơn.
- Còn có một việc nữa. Gần đây, sát thủ của Ẩn Sát đường từng xuất hiện ở Tử Hà tông.
Hàn Lạc Vân bỗng nhiên nói.
Phương Lâm nghe vậy, nhất thời kinh sợ. Sát thủ của Ẩn Sát đường xuất hiện ở gần Tử Hà tông này. Rõ ràng bọn họ làm vậy là nhằm vào mình.
- Lần này, đệ tử đi vào trong hang động vô tận dưới lòng đất, chẳng phải còn đối mặt với sự uy hiếp của Ẩn Sát đường hay không?
Vẻ mặt Phương Lâm đau khổ hỏi.
Hàn Lạc Vân gật đầu. Đây cũng là chuyện hắn cảm thấy lo lắng. Ẩn Sát đường thật đáng sợ. Nếu như bọn họ thật sự xem Phương Lâm là mục tiêu, vậy gần như sẽ không đạt mục đích không bỏ qua.
Phương Lâm ở bên trong Tử Hà tông còn tốt. Ẩn Sát đường không có khả năng thò bàn tay tiến vào bên trong Tử Hà tông.
Nhưng nếu như muốn đi vào bên trong hang động vô tận dưới lòng đất, vậy Ẩn Sát đường này có rất nhiều cơ hội có thể xuống tay với Phương Lâm.
Chỉ có điều, Hàn Lạc Vân bây giờ còn không biết được rõ ràng, Ẩn Sát đường cuối cùng là muốn xuống tay với Phương Lâm, hay là có âm mưu gì khác với Tử Hà tông.
Phương Lâm có phần u oán nhìn Hàn Lạc Vân:
- Tông chủ, ngài làm vậy là đang hãm hại ta.
Hàn Lạc Vân có phần xấu hổ, vỗ nhẹ vào vai của Phương Lâm:
- Không cần phải lo lắng. Ta sẽ phái cao thủ một đường đi theo, bảo vệ sự an toàn của các ngươi. Hơn nữa bên trong hang động vô tận dưới lòng đất có hạn chế cảnh giới. Võ giả cảnh giới Thiên Nguyên không có cách nào tiến vào.
Phương Lâm yếu ớt nói:
- Tông chủ, ngài thật sự nỡ để cho đệ tử ưu tú là ta đi chịu chết như thế sao?
Hàn Lạc Vân vội ho một tiếng:
- Nói bậy, tại sao lại là chịu chết? Đây chỉ là một lần rèn luyện, một lần tạo hóa. Ta tin tưởng với năng lực của ngươi, hang động vô tận dưới lòng đất căn bản không làm khó được ngươi.
Vừa dứt lời, Hàn Lạc Vân bỗng nhiên nhíu mày. Hắn phất tay. Có một ngọc giản đưa tin xuất hiện ở trong tay hắn.
- Không tốt!
Thần sắc Hàn Lạc Vân nhất thời biến đổi. Hắn lập tức chạy ra khỏi Thiên điện, lưu lại Phương Lâm một mình sững sờ đứng ở tại chỗ.