Bởi vì tin tức này, hôm đó toàn bộ Tử Hà tông đều sôi trào.
Phương Lâm được đặc biệt thăng cấp thành đệ tử chân truyền Tử Hà!
Ngay từ lúc đầu, khi tin tức này từ Tử Hà phong truyền tới, không có người nào chịu tin tưởng. Có người còn cho rằng có kẻ nào đó có suy nghĩ khó lường đang bịa đặt sinh sự.
Nhưng mãi đến khi dụ lệnh của tông chủ thật sự truyền ra mệnh lệnh, tất cả mọi người mới không thể không tin.
- Chân truyền Tử Hà! Sau Thanh Kiếm Tử sư huynh lại có một chân truyền Tử Hà!
- Xem thế này, Phương Lâm thực sự quá giỏi!
- Ta đã biết mà. Sau khi thu được truyền thừa của bốn thánh, hắn rất có thể trở thành chân truyền!
- Nhưng cái này cũng quá khoa trương đi?
- Đúng vậy, thoáng cái lại từ đệ tử trung đẳng bay vọt tới chân truyền Tử Hà.
Vô số đệ tử bàn luận ầm ĩ. Tin tức Phương Lâm đặc biệt thăng cấp thật sự quá chấn động, hoàn toàn không cần chuyện hắn thu được truyền thừa của bốn thánh ảnh hưởng.
Hơn nữa, Phương Lâm chân trước mới thu được truyền thừa của bốn thánh còn chưa tới một canh giờ, chân sau đã trở thành đệ tử chân truyền Tử Hà.
Phần lớn mọi người đều cảm thấy Phương Lâm có bản lĩnh đúng như danh tiếng. Dù sao hắn cũng là thiên tài tuyệt thế khó gặp, còn thu được truyền thừa của bốn thánh. Chuyện hắn được đặc biệt nâng cao cũng là hợp tình hợp lý, hoàn toàn không có chỗ không ổn.
Nhưng chung quy có số rất ít người lại biểu thị chất vấn về chuyện Phương Lâm được đặc biệt thăng cấp. Trong đó, người đứng đầu chính là Cổ Đạo Phong.
Sau khi tin tức Phương Lâm đặc biệt thăng cấp được chính thức công khai, Cổ Đạo Phong lại nén giận đi lên Tử Hà phong, biểu thị bất mãn mãnh liệt.
Đám người Kim lão và mấy cao tầng Tử Hà tông cũng đứng ở bên phía của Cổ Đạo Phong, hi vọng Hàn Lạc Vân có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Nhưng thái độ của Hàn Lạc Vân đặc biệt kiên quyết, hơn nữa không cho Cổ Đạo Phong sắc mặt gì tốt. Cuối cùng, mặt mày Cổ Đạo Phong xanh lét trở lại Đan tông.
Sau khi Cổ Đạo Phong trở lại Đan tông, rất nhiều đệ tử Đan tông đều truyền nhau, bởi vì chuyện Phương Lâm thăng cấp, Cổ Đạo Phong đã tức giận đến nôn ra máu.
Trên thực tế, Cổ Đạo Phong thật sự hộc máu, hơn nữa còn là nôn ra máu tới vài lần. Vì chuyện này, nội kình hỗn loạn của hắn thiếu chút nữa dẫn tới tẩu hỏa nhập ma.
Lần này, Cổ Đạo Phong thật sự vô cùng tức giận, hoàn toàn không có cách nào giữ được bình tĩnh nữa. Dưới sự bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể ăn vào rất nhiều đan dược, lựa chọn bế quan.
Không sai, bởi vì chuyện của Phương Lâm, đây là lần thứ hai Cổ Đạo Phong lựa chọn bế quan. Lần trước là vì tránh đầu sóng ngọn gió.
Mà lần này, hắn lại vì chữa thương và bình phục nỗi lòng.
Sau khi Cổ Hàn Sơn biết được Phương Lâm trở thành Chân truyền Tử Hà, hắn giận không kìm chế được, đập nát tất cả những gì có thể nhìn thấy được ở trước mắt. Sau đó hắn lao vào bên trong một sơn mạch bên ngoài Tử Hà tông, đi săn giết yêu thú cho hả giận.
Về phần đám người trưởng lão Triệu Đăng Minh luôn luôn đối phó với Phương Lâm, khi biết được tin tức Phương Lâm một lần bay lên trời, bọn họ cửa lớn không ra cổng trong không bước, thành thật ở lại chỗ ở của mình, bình thường gần như rất ít khi lộ diện.
Không có cách nào, Phương Lâm hiện tại quá cường thế. Chỉ riêng thân phận này đã hoàn toàn không dưới đám trưởng lão bọn họ.
Còn nếu như tính toán cẩn thận, địa vị của Phương Lâm còn cao hơn đám trưởng lão bọn họ.
Dù sao, chân truyền Tử Hà đại biểu cho phía sau Phương Lâm có ít nhất một vị cao tầng của Tử Hà tông làm chỗ dựa. Đây lại là tồn tại bọn họ không thể chọc nổi.
Danh tiếng của Phương Lâm tăng cao, trong lúc nhất thời không ngờ ép tới trên dưới toàn bộ Đan tông đều có cảm giác thở không nổi.
Đã rất nhiều năm, toàn bộ Đan tông không xuất hiện qua đệ tử chân truyền Tử Hà. Cho dù là Cổ Hàn Sơn cũng chỉ là chân truyền Đan tông, bái làm môn hạ của phụ thân hắn Cổ Đạo Phong mà thôi.
Bất luận là thân phận hay là địa vị, hiện tại Phương Lâm đều cao hơn Cổ Hàn Sơn. Khi hai người lại gặp mặt, Cổ Hàn Sơn còn phải vái chào Phương Lâm.
Chỉ có điều mãi đến hai ngày sau khi tin tức công khai, chuyện Phương Lâm rốt cuộc bái ai làm lão sư vẫn chưa có kết luận. Rất nhiều người đều nghe ngóng về tin tức này. Nhưng trên thực tế, Phương Lâm căn bản vẫn chưa có lựa chọn.
Lúc đầu, khi ở trên đại điện Hàn Lạc Vân cũng đã hỏi qua Phương Lâm xem hắn muốn bái ai làm lão sư. Chỉ cần là bất kỳ người nào trong đại điện này đều được, bao gồm cả hắn Hàn Lạc Vân.
Phương Lâm tất nhiên rất muốn bái Hàn Lạc Vân làm lão sư. Nhưng khi nhìn thấy được vẻ tươi cười đầy thâm ý ở trên mặt của Hàn Lạc Vân, hắn luôn cảm thấy người này muốn đánh chủ ý vào mình.
Vì vậy, Phương Lâm nói cho Hàn Lạc Vân biết, hắn muốn suy nghĩ mấy ngày. Chờ ba ngày sau, hắn sẽ lại trả lời.
Đảo mắt, ba ngày trôi qua, Phương Lâm lại đi tới bên trong đại điện Tử Hà. Rất nhiều cao tầng của Tử Hà tông đều tập trung tại đây. Ngay cả rất nhiều lão quái vật bình thường đều bế quan, hiện tại cũng xuất hiện vài người.
Tổng cộng có ba vị lão quái đứng đầu. Cho dù là Hình Thiên Tiếu thủ tọa của Võ tông cũng phải đứng ở phía sau bọn họ.
Phương Lâm vừa tiến đến đã bị mọi người nhìn chằm chằm. Nhất là ba vị lão quái có mái tóc hoa râm kia. Bọn họ mở to đôi mắt mờ đục, cẩn thận quan sát Phương Lâm từ đầu đến chân, hình như muốn nhìn thấu được Phương Lâm mặc gì ở bên trong.
Phương Lâm bị nhìn như vậy, trong lòng có vài phần sợ hãi, thần sắc rất không được tự nhiên.
- Ra mắt tông chủ!
Sau khi Phương Lâm hành lễ xong, hắn lại đứng ở nơi đó, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Cần gì quan tâm các ngươi quan sát ta thế nào.
Hàn Lạc Vân mở miệng nói:
- Ba ngày đã qua, ngươi suy nghĩ thế nào? Đã quyết định bái ai làm lão sư chưa?
Phương Lâm còn chưa nói chuyện, ba lão quái kia lại giành mở miệng trước.
Chỉ thấy một lão nhân trong đó có bộ dạng gầy như que củi, giống như cây trúc gió thổi qua sẽ ngã, đứng ra nói trước:
- Phương Lâm, lão phu chính là đại thủ tọa đời trước trước nữa của Đan tông. Trong Tử Hà tông này, nếu bàn về đan đạo, lão phu xưng là thứ hai, không ai dám xưng là đứng đầu. Lão phu thấy tư chất ngươi hơn người, muốn thu ngươi làm đồ đệ, không biết ngươi có nguyện ý không?
Lão nhân giống như cây gậy trúc này vừa nói xong, lão quái thứ hai đã đứng dậy:
- Phương Lâm, tuy rằng trình độ đan đạo của lão phu không cao, nhưng mười năm trước ta đã từng nhận được ba gốc thuốc cổ. Tất cả đều đạt tới tám trăm năm. Nếu như ngươi nguyện ý bái lão phu làm lão sư, ba gốc thuốc cổ này đều tặng cho ngươi.
Nghe được cây thuốc cổ tám trăm năm, ánh mắt Phương Lâm nhất thời sáng lên, hình như hứng thú.
Lão nhân giống như gậy trúc nói đầu tiên kia lập tức trừng mắt với người kia, bất mãn nói:
- Hồ lão quỷ, ba gốc cây thuốc cổ của lão đã sắp nát, còn không biết mất mặt xấu hổ lấy ra sao? Hơn nữa, chỉ dựa vào chút bản lĩnh này của ngươi, lấy cái gì đi dạy đồ đệ? Vẫn là không nên tranh với ta đi.
Hồ lão này bộ dạng mập mạp. Tuy rằng hắn già nua, nhưng sắc mặt hồng nhuận, nhìn lại có thêm vài phần hiền từ. Hắn lập tức không vui nói:
- Đồ của ta lại là cây thuốc cổ chân chính, bản thân ta còn luyến tiếc không muốn sử dụng, chuẩn bị lưu lại cho đồ đệ. Ai làm đồ đệ của ta, ba gốc cây thuốc cổ này đều thuộc về hắn.
Trong khi nói chuyện, Hồ lão này còn nháy mắt ra hiệu với Phương Lâm.
Phương Lâm cười hì hì, ngược lại cũng không nói gì thêm. Trên thực tế trong lòng hắn rất động tâm trước ba gốc dược liệu cổ này.
Còn có một lão quái vật cũng đã sắp rụng hết tóc, trên đầu chỉ còn lại có mấy sợi trắng vẫn ngoan cường đứng ở trên đỉnh đầu. Lúc này, hắn cuối cùng không nhịn được nói:
- Phương Lâm, lão phu không cây thuốc cổ. Chỉ có điều trong tay ta có một lọ máu tươi của yêu thú thượng cổ. Chỉ cần ngươi đồng ý làm đệ tử của ta, ta lại tặng bình máu yêu thú này cho ngươi.
Rất nhiều cao tầng Tử Hà tông ở đây đều không bình tĩnh được nữa. Ba lão quái vật này thực sự là người sau còn ra tay cường đại hào phóng hơn cả người trước. Ngay cả tinh huyết của yêu thú thượng cổ cũng có thể lấy ra để quyến rũ Phương Lâm.
Phương Lâm nhìn ba lão quái này. Hình như bái bất kỳ người nào trong bọn họ đều không tệ. Vậy hắn nên lựa chọn như thế nào?