Đối với thứ tự sát hạch, Phương Lâm cũng không quá để ý. Dù sao sớm một chút muộn một chút, cũng không có ảnh hưởng gì.
Ba nghìn đệ tử đều rút lấy số thứ tự của từng người. Trong đan đàn im ắng một mảnh. Có người nhìn số thứ tự của mình, trên mặt rõ ràng khẩn trương lo lắng không yên.
Còn có người lại ngồi tại chỗ đờ người ra. Nhiều người đang cố gắng khiến cho mình bình tĩnh trở lại.
Phương Lâm nhìn Lục Tiểu Thanh, thấy nàng cũng hơi khẩn trương, liền cười nói:
- Không cần khẩn trương như vậy. Sư muội nhìn ta xem, ta lại hoàn toàn không có một chút khẩn trương nào.
Lục Tiểu Thanh tức giận trừng mắt với Phương Lâm, nói:
- Ngươi cho rằng ai cũng không tim không phổi giống như ngươi sao?
Phương Lâm cười hì hì, nói:
- Có vài lúc không tim không phổi trái lại đỡ hơn nhiều. Hơn nữa, lần này nàng cũng không qua được sát hạch, nghiêm túc như vậy làm gì?
Lục Tiểu Thanh tức giận đánh Phương Lâm một cái. Có người nào nói chuyện giống như ngươi sao? Tuy rằng bản thân Lục Tiểu Thanh cũng biết lần này mình khẳng định không có hi vọng gì, nhưng mọi người có vài phần huyễn tưởng, nếu như may mắn thông qua thì sao?
Phương Lâm cùng Lục Tiểu Thanh trò chuyện câu được câu không, cũng là để hóa giải một chút tâm tình khẩn trương này của Lục Tiểu Thanh.
Tôn Hạo ở cách đó không xa ánh mắt cực kỳ oán độc nhìn chằm chằm vào hai người Phương Lâm và Lục Tiểu Thanh, hai nắm đấm xiết lại thật chặt.
Từ sau đêm làm trò cười cho thiên hạ, Tôn Hạo ở trong đệ tử Đan Đồng có thể nói là nhận hết chế giễu. Ngay cả những người bình thường có quan hệ không tệ với hắn, cũng là xa lánh hắn.
Không có cách nào. Hơn nửa đêm chạy đi đạp cửa phòng nữ đệ tử người ta, lại bị Phương Lâm đè xuống đất hung hăng đánh một trận, lần này thật sự mất mặt quá lớn, ai còn bằng lòng lại kết giao với hắn?
Tôn Hạo tất nhiên nhớ rõ ràng chuyện đã xảy ra đêm đó, trong lòng căm hận. Hắn không chỉ hận Phương Lâm, cũng hận Lục Tiểu Thanh. Về phần Khang Lộc kích động hắn nửa đêm đi đạp cửa, hắn lại không dám hận.
Ở cách đan đàn không xa, có một nữ tử ánh mắt lạnh lùng thâm hiểm nhìn mọi người trên đan đàn. Người này chính Tào Anh bị Mạnh Vô Ưu trừng phạt, tước đoạt một lần cơ hội sát hạch.
Ba nghìn đệ tử, chỉ có một mình Tào Anh bị tước đoạt cơ hội sát hạch năm nay. Bởi vậy nàng không có tư cách tham gia sát hạch, chỉ có thể ở phía xa lặng lẽ nhìn.
Trên gương mặt kiều mị của Tào Anh đều là căm hận, cũng có một phần hối hận. Nếu không phải nàng nịnh bợ Khang Lộc đi kích động Tôn Hạo, lúc này cũng sẽ không rơi vào kết quả như vậy.
Chỉ có điều trong lòng nàng càng oán hận nhiều hơn. Nàng oán hận Phương Lâm, oán hận Lục Tiểu Thanh, oán hận Mạnh Vô Ưu.
- Khang sư huynh, sư đệ ở chỗ này chúc sư huynh đoạt được vị trí đứng đầu trong lần khảo hạch này, thuận lợi trở thành đệ tử chính thức.
Những người đeo đuôi bên cạnh Khang Lộc đều mở miệng nói.
- Ta chúc Khang sư huynh một bước lên mây.
- Chúc Khang sư huynh đoạt được vị trí đứng đầu!
...
Khang Lộc nghe những lời chúc này, trong lòng cũng có phần lâng lâng. Chỉ có điều bỗng nhiên nghĩ đến Phương Lâm tồn tại, trong mắt hắn lại hiện lên một sự lo lắng.
Nhìn thấy thần sắc Khang Lộc khác thường, một đệ tử Đan Đồng nhỏ giọng nói:
- Chẳng lẽ sư huynh đang lo lắng về Phương Lâm này sao?
Khang Lộc gật đầu. Hắn đúng là đang lo lắng về Phương Lâm. Hắn lo lắng Phương Lâm lần này sát hạch sẽ ảnh hưởng tới địa vị của mình.
Đệ tử Đan Đồng này mỉm cười, nói:
- Sư huynh không cần phải lo lắng. Mặc dù Phương Lâm hắn là thiên tài, nhưng hắn mới lần đầu tiên tham gia sát hạch, cho dù thành tích không tệ, cũng không thể trở thành đệ tử chính thức. Sư huynh lần này, nói thận trọng một chút cũng có chín phần cơ hội trở thành đệ tử chính thức. Đợi đến khi sư huynh trở thành đệ tử chính thức, còn cần để mắt tới loại nhân vật nhỏ như Phương Lâm này sao?
Khang Lộc nghe vậy, lo lắng trong lòng cũng tiêu tan. Hắn hiểu những đạo lý này, nhưng mỗi khi nhớ tới biểu hiện thiên tài của Phương Lâm, hắn vẫn có chút bất an.
“Cho dù Phương Lâm ngươi thiên tài mấy đi nữa, cũng không có khả năng một lần sát hạch liền trở thành đệ tử chính thức. Ngươi chung quy vẫn sẽ bị Khang Lộc ta giẫm xuống dưới chân, mặc cho ta bóp nặn!”
Trong lòng Khang Lộc thầm cười lạnh.
Lão nhân họ Chu nhìn lướt qua tất cả mọi người ở đó, ho khan hai tiếng, nói:
- Các đệ tử đều lấy được số thứ tự, vậy sát hạch liền bắt đầu đi. Từ số một đến số một trăm, cầm theo số thứ tự của từng người, đi tới mật thất tương ứng tiến hành sát hạch.
Sau khi hắn nói xong liền có một trăm đệ tử đứng dậy, đi theo Triệu Đăng Minh tới mật thất tiến hành sát hạch. Lục Tiểu Thanh là số sáu mươi ba, tất nhiên cũng ở trong đó.
- Cố gắng lên!
Phương Lâm động viên tinh thần cho Lục Tiểu Thanh.
Lục Tiểu Thanh cười, đi theo đoàn người.
Sau nửa canh giờ, một trăm người này đã trở về. Ngoại trừ số ít người có vẻ mong đợi và hưng phấn, những người khác đều nhăn mặt, nhíu mày ủ rũ.
Lục Tiểu Thanh mím môi, có vẻ rầu rĩ không vui. Phương Lâm vừa thấy đã biết nha đầu kia chắc sát hạch gặp khó khăn.
Còn chưa tới gần, Phương Lâm an ủi nàng nói:
- Không sao, thi thêm vài lần sẽ vượt qua.
Lục Tiểu Thanh thở dài, tâm tình có vẻ không cao.
Rất nhanh, điểm của một trăm người sát hạch trước đã có. Người đạt được cao nhất, cũng chỉ có hai trăm bốn mươi điểm. Thấp nhất ngay cả một trăm điểm cũng không có.
Điểm của Lục Tiểu Thanh không cao cũng không thấp, một trăm chín mươi điểm, xem như là mức độ trung bình.
Đương nhiên, một trăm người này không ai đạt tới tư cách thăng cấp. Tất cả đều thất bại.
Mấy người trước đó vẫn cảm thấy mình có khả năng đạt tới điểm thăng cấp. Nhưng bây giờ vừa nhìn, mỗi người đều há hốc mồm.
Khóe miệng Khang Lộc cong lên lộ vẻ xem thường. Hắn lại là người từng trải hai lần sát hạch, ở trong toàn bộ đệ tử Đan Đồng coi như là tư cách lâu năm, tất nhiên biết độ khó sát hạch thế nào. Một lần hai lần lại muốn trở thành đệ tử chính thức, quả thực chính là người si nói mộng.
Ở trong lịch sử của toàn bộ đệ tử Đan Đồng, trở thành đệ tử chính thức nhanh nhất, trải qua hai lần, ba lần sát hạch, đã xem như là nhanh.
- Nhóm tiếp theo, số một lẻ một đến số hai trăm, tiến vào mật thất.
Lão nhân họ Chu nói.
Lại có một trăm đệ tử đứng dậy. Tôn Hạo ở trong số đó.
Tôn Hạo không phải là đệ tử trẻ tuổi, cũng từng trải qua một lần sát hạch, năm nay là lần thứ hai.
Chỉ có điều nhìn bộ dạng Tôn Hạo hoảng hốt như vậy đã biết, thành tích năm nay chắc hẳn có khả năng còn không bằng năm ngoái.
Quả nhiên, sau nửa canh giờ thành tích đi ra. Tôn Hạo không ngờ chỉ có một trăm điểm. Ngay cả loại đệ tử mới nhập môn năm nay như Lục Tiểu Thanh, hắn cũng không bằng.
Một nhóm lại một nhóm đệ tử tiến vào mật thất tham gia sát hạch. Trong nhóm đệ tử thứ sáu, Khang Lộc thình lình ở trong đó.
- Khang Lộc năm nay hẳn là chắc chắn trở thành đệ tử chính thức.
Triệu Đăng Minh gật đầu nói.
Mộc Yến và Mạnh Vô Ưu không nói lời nào. Lão nhân họ Chu cười ha hả.
Nhìn thấy không ai tán thành mình, sắc mặt Triệu Đăng Minh thâm trầm, hừ một tiếng.
Đợi đến khi nhóm đệ tử Khang Lộc đi ra, mọi người chỉ thấy gương mặt Khang Lộc mỉm cười, mơ hồ có vẻ hưng phấn.
Thấy vậy, mọi người hiểu rõ, chắc là Khang Lộc rất có lòng tin đối với thành tích của mình lần này.
Thành tích vừa ra, mọi người nhìn, đều không ngừng hâm mộ nhìn về phía Khang Lộc.
Thành tích của Khang Lộc không ngờ là hai trăm tám mươi điểm, xem như thông qua sát hạch, có thể trở thành đệ tử chính thức.
- Được!
Triệu Đăng Minh không nhịn được khen hay, chọc cho Mộc Yến trừng mắt một cái.
- Chúc mừng Khang sư huynh!
Đám người theo đuôi Khang Lộc đồng thời nói. Trên mặt mỗi người đầy vẻ vui mừng.