Cổ Hàn Sơn này vừa ra tay, có thể nói là bao hàm sát cơ, hoàn toàn không có ý nương tay, hoàn toàn muốn giết chết Phương Lâm trong thời gian ngắn nhất.
Phương Lâm thầm mắng một tiếng. Trong lúc vội vàng hắn vội vàng thi triển ra Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp. Nhưng vẫn chậm một nhịp.
Thứ nhất, lúc Phương Lâm đi ra hoàn toàn không có đề phòng. Trong đầu hắn còn đang suy nghĩ về chuyện của nữ nhân thần bí ở bên trong động cổ này.
Thứ hai, Cổ Hàn Sơn này chính là tập kích bất ngờ, ra tay cực nhanh, lại hành động kìm chế đối phương trước, mỗi điểm đều chiếm tiên cơ.
Cho dù Phương Lâm có Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp bên người, nhưng ở trong khoảng cách và thời gian ngắn như vậy, hắn cũng không có khả năng lập tức chuyển nguy thành an.
Ầm!
Phương Lâm cố gắng hết sức né tránh, nhưng vẫn bị một chưởng của Cổ Hàn Sơn đánh trúng đầu vai.
Chỉ nghe đầu vai vang lên một tiếng răng rắc, sắc mặt Phương Lâm lập tức trở nên khó coi. Hắn biết xương của mình chắc hẳn đã bị gãy.
Nhưng lúc này hắn không có thời gian đi quan tâm xem thương thế thế nào.
Phương Lâm cắn chặt răng, trong giây lát xông ra ngoài.
Nhân cơ hội này, Phương Lâm lại nhìn xung quanh. Nhất thời trong lòng hắn âm thầm kêu khổ. Xung quanh ngay cả một người cũng không có. Hắn đoán, nhất định là Cổ Hàn Sơn muốn tiện động thủ, đã đuổi những người khác có mặt ở đây ra ngoài.
Như vậy lại khổ cho Phương Lâm. Cổ Hàn Sơn có tu vi cao hơn hắn. Khi động thủ, Phương Lâm căn bản không phải là đối thủ của Cổ Hàn Sơn.
Phương Lâm cũng không muốn dây dưa với Cổ Hàn Sơn, lập tức chạy về phía xa. Chỉ cần trốn xa hơn nữa, gặp phải những người khác của Tử Hà tông, như vậy Cổ Hàn Sơn không thể lại ra tay với mình nữa.
Trừ khi, hắn cũng gặp phải người của Cổ Hàn Sơn.
Mà vận khí của Phương Lâm chính là kém như vậy. Hắn chạy đi một lúc lại gặp được một người. Khi ngẩng đầu nhìn lên, toàn thân hắn đều cảm thấy không tốt.
Không ngờ là Triệu Đăng Minh!
Triệu Đăng Minh đột nhiên xuất hiện, ngăn cản lối đi của Phương Lâm. Trên mặt hắn cười lạnh, sát khí lẫm liệt. Hiển nhiên, hắn cũng muốn gây bất lợi cho Phương Lâm.
Phương Lâm mắng lớn một tiếng. Hắn lập tức thay đổi phương hướng. Trên mặt hắn đầy vẻ giận dữ, còn mơ hồ có vẻ lo lắng không yên.
- Chạy đi đâu?
Cổ Hàn Sơn cùng Triệu Đăng Minh tập hợp cùng một chỗ, truy sát về phía Phương Lâm.
Phương Lâm gần như đã thi triển Cửu Trọng Thiên đến mức tận cùng, mới miễn cưỡng không bị bọn họ lập tức đuổi kịp. Nhưng tu vi của hai người đều vượt xa Phương Lâm. Bọn họ đuổi kịp Phương Lâm cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Phương Lâm giận không kìm chế được. Nơi này là Đan tông, Cổ Hàn Sơn và Triệu Đăng Minh không ngờ to gan lớn mật như vậy, muốn đối phó với mình ở chỗ này. Còn có chuyện gì to gan lớn mật hơn như vậy nữa hay không?
- Phương Lâm nhận lấy cái chết!
Đúng lúc này, phía trước lại một lần nữa xuất hiện người cản đường. Không ngờ chính là Vu Chấn.
Phương Lâm chửi ầm lên. Hắn vừa mắng vừa một lần nữa thay đổi phương hướng.
Ầm!
Nhưng vào lúc này, một bóng người từ trong chỗ tối xông tới, hung hăng đánh một chưởng vào phía sau lưng Phương Lâm.
Miệng Phương Lâm phun máu tươi, toàn thân lảo đảo lao về phía trước vài bước. Hắn khó nhọc quay đầu lại liếc mắt nhìn. Không ngờ hắn phát hiện thấy người ra tay đánh lén lại là trưởng lão mặc trang phục màu trắng của Đan các.
Phương Lâm cười thảm.
Vì tiêu diệt mình, những người này thật sự quá giỏi. Bọn họ không chỉ có điều động ba vị trưởng lão, Cổ Hàn Sơn cũng tự mình ra tay.
Phải biết rằng nơi này chính là Tử Hà tông. Bọn họ lớn mật ra tay truy sát Phương Lâm như thế, chính là mạo hiểm cực lớn.
Phương Lâm không muốn chết. Nhưng tình thế lúc này thật sự nguy hiểm. Hắn bị lão nhân mặc trang phục màu trắng này đánh trúng một chưởng, bản thân đã bị trọng thương, không còn sức lực để lại trốn chạy nữa.
Cổ Hàn Sơn chạy tới. Hắn không nói hai lời, biến chưởng thành đao, bổ về phía cổ họng của Phương Lâm.
- Hừm!
Nhưng khi Phương Lâm sắp bị mất mạng, trong giây lát từ trong động cổ cách đó không xa bạo phát ra một tiếng gầm thét giận dữ.
Tiếng hô kinh thiên động địa giống như ở bên trong động cổ này trấn áp một vị hung ma thái cổ.
Tiếng hô như sấm. Cổ Hàn Sơn, Triệu Đăng Minh, Vu Chấn cùng với lão nhân mặc trang phục màu trắng đều kêu thảm một tiếng, hôn mê ở trên mặt đất.
Mà trước mắt Phương Lâm cũng tối sầm, trực tiếp hôn mê.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Phương Lâm mới từ trong hôn mê tỉnh lại. Hắn vừa tỉnh táo, lại phát hiện mình nằm ở chỗ viện của mình. Trong lòng hắn không khỏi buông lỏng.
- Ngươi cuối cùng đã tỉnh. Đúng là thiếu chút nữa hù chết ta!
Độc Cô Niệm lại ngồi bên cạnh. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đầy vẻ khiếp sợ.
Sắc mặt Phương Lâm cực kỳ tái nhợt, thương thế của hắn rất nặng. Hắn bị gãy xương mấy chỗ không nói, nội thương càng nghiêm trọng hơn.
- Cổ Hàn Sơn!
Phương Lâm nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hận đến không thể nhịn được. Từ khi sống lại tới nay, đây là lần đầu tiên hắn ăn thiệt lớn như vậy. Nếu không phải là nữ tử bên trong động cổ ra tay tương trợ, chắc hẳn hiện tại Phương Lâm thậm chí đã mất mạng.
Độc Cô Niệm thấy gương mặt Phương Lâm vặn vẹo vì phẫn nộ như vậy, cũng cảm thấy không đành lòng, thở dài:
- Ngươi không cần lo lắng. Tên khốn kiếp Cổ Hàn Sơn kia đã bị đưa đi thẩm vấn.
Phương Lâm gật đầu. Hắn cố gắng hết sức khiến cho mình bình tĩnh trở lại. Hiện tại, điều hắn muốn làm chính là dưỡng thương cho tốt. Những chuyện khác đều phải để sang một bên.
Tử Hà phong, trong đại điện lớn nhất chỗ này có một người ngồi ngay ngắn ở vị trí thượng thủ, áo bào xanh tóc dài, khuôn mặt tuấn tú. Nhưng sự hiện hữu của hắn lại là khiến cho Cổ Hàn Sơn ở phía dưới khẩn trương không thôi. Trên trán hắn phủ đầy một tầng mồ hôi.
Trong hai hàng người tại đại điện có mặt Hình Thiên Tiếu cùng Cổ Đạo Phong. Ngoài ra còn có một vài gương mặt già nua. Khí tức của mỗi người bọn họ đều thâm trầm, cực kỳ khủng khiếp.
Hàn Ngâm Nguyệt đứng ở bên cạnh Hàn Lạc Vân, lạnh lẽo giống như băng sương nhìn phía dưới Cổ Hàn Sơn.
- Cổ Hàn Sơn, kể lại chuyện đã xảy ra một lần.
Hàn Ngâm Nguyệt mở miệng, hoàn toàn không mang theo cảm xúc nào.
Cổ Hàn Sơn đã lấy lại bình tĩnh. Cho dù, có rất nhiều Tử Hà tông cường giả đang đứng ở nơi đây, thậm chí đối mặt với tông chủ Hàn Lạc Vân, hắn cũng không có bối rối.
Giọng nói của Cổ Hàn Sơn đặc biệt bình tĩnh, nói ra lý do mình đã chuẩn bị sẵn từ trước. Hắn hoàn toàn không chột dạ, dường như sự thực chính là giống như lời hắn nói vậy.
Đôi mi thanh tú của Hàn Ngâm Nguyệt nhíu lại, chất vấn:
- Ngươi nói, bên trong động cổ phát sinh biến cố, ngươi để cho mọi người rời đi là đề phòng phát sinh bất ngờ xảy ra sao?
Cổ Hàn Sơn gật đầu:
- Không sai. Lúc đó rất nhiều đệ tử Đan tông ta đều nhìn thấy được Phương Lâm bị hút vào trong động cổ, sống chết không rõ. Vì đề phòng bất ngờ lại một lần nữa phát sinh, ta nhất định phải để cho mọi người rời khỏi nơi đó.
Mắt Hàn Ngâm Nguyệt hơi nheo lại:
- Vậy tại sao sau đó ba người Triệu Đăng Minh lại xuất hiện ở nơi này?
Cổ Hàn Sơn còn nói thêm:
- Phương Lâm còn ở bên trong động cổ, ta tất nhiên không thể vứt bỏ không để ý tới hắn. Nhưng một mình ta thế đơn lực bạc, mới gọi đám người Triệu trưởng lão tới trợ giúp.
Hàn Ngâm Nguyệt hoàn toàn không dừng lại, hỏi tiếp:
- Vậy thương thế trên người Phương Lâm này rõ ràng là do con người gây ra. Ngươi lại giải thích thế nào?
Cổ Hàn Sơn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hàn Ngâm Nguyệt, lập tức đáp:
- Thời điểm Phương Lâm từ bên trong động cổ này đi ra, trong người đã có thương tích, không phải do chúng ta gây ra.
Nói chung chính là một câu nói, tuyệt đối không thể thừa nhận! Cũng tuyệt đối không thể bị Hàn Ngâm Nguyệt nắm được bất kỳ nhược điểm nào.
Lúc này Cổ Đạo Phong đứng dậy, bình tĩnh nói:
- Nhi tử của ta thân là đệ tử chân truyền của Đan tông, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện to gan làm bậy như vậy. Hơn nữa, điều quan trọng nhất lúc này chắc hắn là làm rõ ràng xem rốt cuộc động cổ có chuyện gì xảy ra mới phải. Xảy ra chuyện như vậy, sau này người trong Đan tông còn ai còn dám tiến vào động cổ để tìm hiểu tấm bia đá nữa.
Hàn Ngâm Nguyệt lại không dễ dàng tin tưởng bọn họ. Nàng vẫn chăm chú nhìn Cổ Hàn Sơn.
- Ngươi có biết đám người Triệu Đăng Minh bọn họ trả lời như thế nào không?
Hàn Ngâm Nguyệt lạnh lùng hỏi.