Một ngày, Hàn Ngâm Nguyệt bỗng nhiên đến thăm, khiến cho Phương Lâm có phần bất ngờ.
Bởi vì đã từng bị Hàn Hiểu Tinh hung hăng đánh một trận, hơn nữa trong khoảng thời gian này trong lòng nghẹn một bụng lửa, bởi vậy Độc Cô Niệm không cho Hàn Ngâm Nguyệt sắc mặt gì tốt.
Hàn Ngâm Nguyệt cũng không tính toán gì chuyện đó. Lần này nàng tìm đến Phương Lâm, cũng không có liên quan gì tới Độc Cô Niệm.
Ở trong sân, hai người ngồi đối diện nhau. Phương Lâm rót cho Hàn Ngâm Nguyệt một chén trà.
- Đại tiểu thư hôm nay không đến, ta cũng muốn đi tới cảm ơn đại tiểu thư.
Phương Lâm nói trước.
Hàn Ngâm Nguyệt mỉm cười:
- Chuyện của ngươi, ta chỉ là tiện tay làm mà thôi. Hơn nữa ngươi thật sự là bị mưu hại, ta tất nhiên sẽ không để cho ngươi vô duyên vô cớ vô cớ bị oan khuất như vậy.
Nàng nói lời này vô cùng hờ hững, giống như làm một chuyện cực kỳ đơn giản.
Trên thực tế, Phương Lâm cũng hiểu rõ ràng, Hàn Ngâm Nguyệt vì mình đứng ra xoay chuyển thế cục, cũng chịu áp lực không nhỏ.
Nếu như không phải trên tay Hàn Ngâm Nguyệt quả thật nắm giữ chứng cứ Lưu Chi Chu mưu hại Phương Lâm, cho dù Hàn Ngâm Nguyệt có lòng muốn cứu Phương Lâm, cũng không biết ra tay từ đâu.
Bất cứ việc gì cũng phải nói tới quy định. Không có quy củ thì không được vi phạm.
Cho dù nàng là đại tiểu thư của tông chủ, nhưng khi không chứng cứ, nàng lại không thể dựa vào thân phận của mình phá hủy quy củ. Nếu nàng thật sự làm như vậy, ảnh hưởng trong đó sẽ cực kỳ tệ hại.
Nếu như chuyện Ẩn Sát đường quả thật có liên quan đến Phương Lâm, như vậy Hàn Ngâm Nguyệt chắc chắn sẽ không đứng ra cứu Phương Lâm, thậm chí sẽ ở phía sau đẩy một cái, khiến cho Phương Lâm rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục.
- Vậy không biết lần này đại tiểu thư đến đây là vì chuyện gì?
Phương Lâm nhìn Hàn Ngâm Nguyệt nói.
Hàn Ngâm Nguyệt nâng chén trà lên, uống một hớp rất nhỏ, sau đó mới mở miệng nói:
- Ta hi vọng ngươi nhớ tới giao hẹn với ta.
Phương Lâm thoáng ngẩn người ra. Nhưng ngay lập tức hắn lại gật đầu. Hắn biết Hàn Ngâm Nguyệt nói vậy là có ý gì.
- Hôm nay ta tới, cũng muốn xác nhận xem ngươi nắm chắc mấy thành có thể trị được mắt của muội muội ta?
Hàn Ngâm Nguyệt trầm giọng hỏi.
Phương Lâm đặt chén trà xuống. Hắn chú ý thấy trong mắt Hàn Ngâm Nguyệt có vẻ khẩn trương và chờ mong. Hắn biết nàng rất sợ nghe được tin tức xấu gì đó từ chỗ mình.
Mà Phương Lâm cũng hiểu rõ ràng, sở dĩ Hàn Ngâm Nguyệt ra mặt giúp mình, chắc hẳn cũng vì để cho mình có thể chữa trị tốt hai mắt của Hàn Hiểu Tinh.
Phương Lâm trầm ngâm một lát, nói:
- Nếu như ta nói nắm chắc mười phần, Hàn đại tiểu thư có tin hay không?
Hàn Ngâm Nguyệt thoáng ngẩn người ra. Ngay lập tức trên mặt nàng có vẻ kinh ngạc và hoài nghi.
Nắm chắc mười phần, điều này nghe cũng cảm thấy không chân thật. Nếu là người không quen thuộc với Phương Lâm, sợ rằng sẽ trực tiếp cho rằng Phương Lâm đang nói bậy.
Phản ứng đầu tiên của Hàn Ngâm Nguyệt cũng là cảm thấy Phương Lâm đang nói đùa. Chỉ có điều khi nàng nhìn thấy trên mặt Phương Lâm hoàn toàn không có vẻ tùy ý, trái lại có sự nghiêm túc hiếm thấy, nàng đã biết hắn không có ý trêu chọc mình.
Hàn Ngâm Nguyệt lập tức có phần sốt ruột hỏi tới:
- Ngươi quả thực có thể nắm chắc mười phần?
Phương Lâm gật đầu, nói:
- Cho ta một ít thời gian chuẩn bị, ta có thể trị được mắt của muội muội đại tiểu thư.
Hàn Ngâm Nguyệt mừng rỡ. Mắt của Hàn Hiểu Tinh vẫn luôn là nỗi đau trong lòng nàng. Thậm chí Hàn Ngâm Nguyệt còn lo lắng hơn cả việc bản thân nàng không thể tu luyện được.
Nàng ôn nhu và thương yêu vô hạn đối với muội muội này, thậm chí sẵn sàng lấy tính mạng của mình để đổi lấy Hàn Hiểu Tinh nhìn lại ánh sáng.
Lúc này, khi nghe được Phương Lâm nói có mười phần nắm chắc có thể trị hết cho Hàn Hiểu Tinh, nàng làm sao không kích động, làm sao không hưng phấn cho được.
Nhưng ngoài hưng phấn cùng kích động, Hàn Ngâm Nguyệt cũng có một phần lo được lo mất và bất an.
Mặc dù Phương Lâm nói có mười phần nắm chắc, nhưng Hàn Ngâm Nguyệt cũng là người có lý trí, nghe người ta nói chỉ có thể tin được ba phần.
Trên đời này không có chuyện gì tuyệt đối. Nếu chẳng may Phương Lâm thất bại, vậy nên làm thế nào cho phải?
Muội muội của mình mất đi ánh sáng đã hơn mười năm. Nếu như nói cho nàng biết có thể nhìn thấy lại ánh sáng, nàng sẽ cao hứng tới mức nào?
Nếu như thất bại, Hàn Hiểu Tinh sẽ nhận đả kích nặng nề tới mức nào?
Đây đều là suy tính của Hàn Ngâm Nguyệt.
Dường như nhìn ra được Hàn Ngâm Nguyệt lo được lo mất, trên mặt Phương Lâm lộ vẻ tươi cười, nói:
- Đại tiểu thư đang lo lắng cái gì? Nếu như ta nói mười phần nắm chắc, đó chính là mười phần, không có gì phải lo lắng.
Thấy Phương Lâm nói lời chắc chắn như vậy, Hàn Ngâm Nguyệt cuối cùng cũng bỏ đi lo lắng trong lòng. Vì mắt của muội muội, bất kể như thế nào cũng phải thử một lần, không thể lại nhìn trước ngó sau nữa.
- Tốt lắm. Ngươi cần phải chuẩn bị bao lâu? Ta nghĩ ngươi chắc hẳn có thể cho ra một kỳ hạn tương đối rõ ràng.
Hàn Ngâm Nguyệt nói.
Giọng nói của Hàn Ngâm Nguyệt tương đối trực tiếp, nhưng Phương Lâm lại không ngại. Người ta chắc hẳn cũng lo lắng cho mình chỉ nói mạnh miệng, lừa nàng.
Nếu là lúc trước, Phương Lâm còn có thể mơ hồ một chút, sẽ không cho ra kỳ hạn quá rõ ràng.
Nhưng hiện tại, Phương Lâm thật sự nắm chắc, nên lập tức nói:
- Nếu như trong vòng một năm ta có thể đạt được Địa Nguyên ngũ trọng, chắc hẳn là có thể động thủ.
Nghe vậy, đôi mi thanh tú của Hàn Ngâm Nguyệt nhíu lại.
Trong vòng một năm đột phá đến Địa Nguyên ngũ trọng? Ngươi nói đùa sao?
Cho dù là ở cảnh giới Nhân Nguyên, một năm liên tiếp đột phá năm cảnh giới nhỏ cũng không phải là chuyện dễ dàng, huống gì là cảnh giới Địa Nguyên.
Chỉ có điều suy nghĩ một lát, tốc độ đột phá của Phương Lâm quả thật vô cùng khủng khiếp. Hình như một năm trước, Phương Lâm vẫn chỉ là cảnh giới Nhân Nguyên. Nhưng hôm nay hắn đã là võ giả Địa Nguyên.
Chuyện này đặt ở trên thân những người khác là không có khả năng. Nhưng đặt ở trên người Phương Lâm, hình như không có gì là không có khả năng.
- Trong vòng một năm, ngươi có thể đột phá đến Địa Nguyên ngũ trọng sao?
Giọng điệu của Hàn Ngâm Nguyệt nghi ngờ hỏi.
Phương Lâm mỉm cười, nói:
- Cái này ta ngược lại không thể bảo đảm, có lẽ là có thể, có thể là không được. Nhưng sẽ không vượt quá hai năm.
Hàn Ngâm Nguyệt không nói gì thêm. Bất luận là một năm hay là hai năm, nàng đều chờ được. Muội muội Hàn Hiểu Tinh của nàng cũng chờ được. Nhưng mấu chốt ở chỗ chờ một năm hoặc hai năm này, rốt cuộc có giá trị hay không?
Một năm hoặc hai năm này, Hàn Ngâm Nguyệt nàng không biết phải giải quyết cho Phương Lâm này bao nhiêu phiền phức, lau mông bao nhiêu lần. Nếu làm như vậy có thể đổi lấy hai mắt của muội muội Hàn Hiểu Tinh khôi phục, điều này ngược lại là hoàn toàn đáng giá.
Nhưng cuối cùng nếu như tất cả đều vô nghĩa, vậy Hàn Ngâm Nguyệt nàng nên xử lý Phương Lâm này như thế nào?
Giết chết Phương Lâm sao? Vậy thì có tác dụng gì. Mắt của Hàn Hiểu Tinh vẫn nhìn không thấy, đồng thời những trợ giúp đối với Phương Lâm cũng hoàn toàn là lãng phí sức lực.
Hàn Ngâm Nguyệt cảm thấy mình đang tiến hành một lần đánh cược. Thoạt nhìn lần đánh cược này mình có phần thắng rất lớn. Nhưng nhìn Phương Lâm, trong lòng nàng không hiểu sao cảm thấy không ổn.
Chỉ có điều Hàn Ngâm Nguyệt cũng không lại tiếp tục rầu rĩ nữa. Nếu đã quyết định, vậy không có gì cần suy nghĩ nữa. Nàng chỉ có thể gửi gắm hi vọng ở trên người Phương Lâm.
- Đúng rồi, ngươi biết vì sao Cổ Đạo Phong nhằm vào ngươi như thế không?
Hàn Ngâm Nguyệt bỗng nhiên chuyển chuyện trọng tâm câu chuyện đến trên người Phương Lâm.
Phương Lâm cười, nói:
- Không biết có phải là sợ ta càng lúc càng lợi hại, cướp vị trí thủ tọa của hắn hay không?
Phương Lâm vốn chỉ đùa một câu, lại không ngờ tới Hàn Ngâm Nguyệt lại rất nghiêm túc gật đầu.
- Sự tồn tại của ngươi quả thật uy hiếp đến vị trí thủ tọa của hắn. Nói chính xác hơn là uy hiếp đến nhi tử của hắn.
Hàn Ngâm Nguyệt nói.