Nghe được Thanh Kiếm Tử nói những lời này, trong lòng Vương Thiên Mộc nhất thời lo lắng. Hắn thầm nghĩ một tiếng không ổn.
Thanh Kiếm Tử nói lời này, ý tứ đã rất rõ ràng. Hắn đã sớm biết Vương Thiên Mộc sẽ đến giết Phương Lâm. Nếu ngay cả Thanh Kiếm Tử cũng biết, vậy ở Tử Hà tông khẳng định còn có những người khác biết.
Nghĩ tới điều này, mồ hôi lạnh trên trán Vương Thiên Mộc nhất thời lại rơi xuống. Hắn mơ hồ cảm thấy, mình hình như rơi vào một vũng bùn không có cách nào thoát thân, bất cứ lúc nào cũng sẽ nuốt lấy mình.
- Thanh Kiếm Tử, ngươi nói lời này là có ý gì?
Vương Thiên Mộc giả vờ không biết chuyện hỏi.
Thanh Kiếm Tử không ngừng cười lạnh:
- Vương trưởng lão, ngươi tới nơi này không phải là vì Phương sư đệ sao? Người sáng mắt không nói tiếng lóng, Hàn nhị tiểu thư cũng ở nơi đây, chỉ có điều đang đuổi theo giết một kẻ khốn kiếp của Lý gia. Chờ sau khi nàng trở lại, ngươi lại giải thích với nàng đi.
- Cái gì? Hàn nhị tiểu thư cũng ở đây sao?
Vương Thiên Mộc giật mình, sắc mặt hoàn toàn biến đổi.
Vừa rồi, khi hắn muốn tập kích bất ngờ Phương Lâm, Hàn Hiểu Tinh đã đuổi theo Lý Tống Văn. Cho nên Vương Thiên Mộc chỉ thấy một mình Thanh Kiếm Tử ở đây, căn bản không biết ngay cả Hàn Hiểu Tinh cũng ở đây.
Lúc này biết được, Vương Thiên Mộc biết mình đã xong rồi. Ngay cả Hàn Hiểu Tinh cũng tới, như vậy khẳng định chuyện mình len lén rời khỏi Võ tông cũng không dối gạt được nữa.
Vương Thiên Mộc ngây người nhìn Phương Lâm, trong lòng hối hận chồng chất. Sớm biết sẽ như vậy, mình cần gì phải xuống núi gây phiền toái? Không phải lúc này ăn no rửng mỡ sao?
Hiện tại thì hay rồi. Phương Lâm hoàn hảo không tổn hao gì, mình căn bản không động được tới hắn. Hơn nữa mình rất có khả năng sẽ bị phạt nặng vì chuyện này.
Vương Thiên Mộc hiểu rất rõ ràng, Tử Hà tông không phải là không có chuyện mờ ám. Nhưng việc này ngươi làm thì làm, chỉ cần không bị người khác biết sẽ không có chuyện gì.
Nhưng sợ nhất, chính là bị đặt ra ngoài ánh sáng.
Nếu như bị người của Võ tông biết, như vậy thủ tọa của Võ tông còn có thể sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.
Nhưng nếu như bị Hàn Hiểu Tinh biết, vậy lại chẳng khác nào hoàn toàn làm lớn chuyện, gần như không có đường sống nào.
Phương Lâm đứng ở bên cạnh. Trên mặt hắn cũng lộ ra một nụ cười mỉm.
Lúc này, Phương Lâm mới hiểu được vì sao Thanh Kiếm Tử và Hàn Hiểu Tinh lại tới nơi này. Bọn họ tới không chỉ muốn đối phó với người của Lý gia, còn đến vì Vương Thiên Mộc.
Chỉ có điều trong lòng Phương Lâm cũng âm thầm cảm thấy may mắn. Vừa rồi nếu như không phải có Thanh Kiếm Tử ở đây, mình thật sự có khả năng bị Vương Thiên Mộc tập kích bất ngờ thành công.
Mà lúc này, Vương Thiên Mộc có thể nói là đâm lao phải theo lao, rơi vào một cục diện cực kỳ lúng túng. Phương Lâm đã hiểu rõ ràng. Ngược lại hắn rất tò mò không biết Vương Thiên Mộc này sẽ tự cứu mình như thế nào.
Ánh mắt Vương Thiên Mộc lóe lên. Chỉ có điều hắn rất nhanh đã trấn tĩnh trở lại. Ánh mắt hắn nhìn về phía Phương Lâm.
Vương Thiên Mộc hiểu rất rõ ràng, điểm đột phá duy nhất lúc này chính là Phương Lâm.
Chỉ cần Phương Lâm không truy cứu chuyện này, như vậy mình dù phải chịu trừng phạt, cũng sẽ không bị phạt quá nặng.
Tuy rằng trong lòng hắn vô cùng căm hận Phương Lâm, nhưng suy nghĩ cho tương lai của mình, Vương Thiên Mộc vẫn phải đè nén những oán hận này đè xuống. Trên mặt hắn lộ ra vẻ khẩn cầu, ôm quyền khom lưng về phía Phương Lâm.
Thanh Kiếm Tử nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lông mày hơi nhíu lại. Chỉ có điều hắn cũng không nói gì.
Phương Lâm thoáng ngẩn người ra. Ngay lập tức hắn lại lộ ra vẻ nghiền ngẫm. Vương Thiên Mộc này xem ra cũng không ngốc, là một người tương đối thông minh.
- Trời ạ, Vương trưởng lão làm cái gì vậy? Thực sự muốn giết chết đệ tử sao?
Phương Lâm giả vờ giả vịt kinh ngạc kêu lên.
Khóe miệng Thanh Kiếm Tử co giật vài cái. Tiểu tử ngươi có thể hành động có lệ hơn chút nữa sao?
Vương Thiên Mộc cũng cảm thấy bất đắc dĩ trước biểu tình nông nổi này của Phương Lâm. Hắn vội vàng nói:
- Phương Lâm, chuyện này là ta sai rồi. Chỉ cần ngươi không truy cứu, ta có thể đưa ra bồi thường.
Thấy Vương Thiên Mộc đi thẳng vào vấn đề, Phương Lâm cũng lười giả vờ, lập tức làm mặt lạnh, nói:
- Ngươi tới giết ta, còn muốn ta không truy cứu? Trên đời này làm gì có loại chuyện tốt như vậy?
Thanh Kiếm Tử khoanh hai tay trước ngực, nhìn Vương Thiên Mộc giống như đang chế giễu.
Thần sắc Vương Thiên Mộc không thay đổi, cúi đầu nói:
- Ta thực sự tới giết ngươi, nhưng vẫn chưa thực hiện được. Chỉ cần ngươi nguyện ý tha cho ta một mạng, ta xin thề sau này tuyệt đối sẽ không lại gây khó dễ cho ngươi nữa. Đồng thời ta sẽ bảo Huyền Long tới dập đầu nhận lỗi với ngươi.
Phương Lâm thiếu chút nữa bật cười. Vương Thiên Mộc thật đúng là quá giỏi, lại muốn để cho nhi tử với dập đầu nhận sai với mình.
Vương Thiên Mộc ăn nói khép nép như vậy, thậm chí còn định bảo nhi tử Vương Huyền Long dập đầu nhận sai với Phương Lâm cũng là đủ bất đắc dĩ.
Dù sao Vương Huyền Long đã bị Phương Lâm hung hăng đánh một trận, lại còn đi dập đầu nhận sai, cùng lắm chỉ mất mặt mà thôi.
Chỉ cần có thể cầu được sự tha thứ của Phương Lâm, Vương Thiên Mộc sẽ không quan tâm nhi tử của mình có mất mặt hay không.
Phương Lâm lắc đầu, nói:
- Không có chuyện dễ dàng như vậy đâu. Không truy cứu cũng được, nhưng phải xem ngươi lấy ra bao nhiêu thành ý.
Vương Thiên Mộc nghe thấy hắn vậy, trong lòng thầm mừng rỡ. Ta không sợ công phu sư tử ngoạm của Phương Lâm ngươi, chỉ sợ ngươi cái gì cũng không muốn, một lòng muốn chỉnh chết ta.
Vương Thiên Mộc lập tức trực tiếp lấy một túi Cửu Cung bên thắt lưng xuống, ném cho Phương Lâm.
Phương Lâm cũng không khách khí, nhặt lên kiểm tra. Sau đó, trên mặt hắn vẫn ung dung thản nhiên.
- Còn gì nữa không?
Phương Lâm không mặn không nhạt hỏi.
Sắc mặt Vương Thiên Mộc cứng đờ, hai tay run lên nhè nhẹ. Hắn lại tháo xuống một cái túi Cửu Cung ném ra ngoài.
Sau khi Phương Lâm kiểm tra, cũng không nói một lời nào, lại vẫn cười như không cười nhìn Vương Thiên Mộc.
Vẻ mặt Thanh Kiếm Tử đầy bất đắc dĩ.
Phương Lâm này thật đúng là quá giỏi. Chỉ có điều cũng khó trách được hắn. Mạng cũng suýt nữa không còn, hắn tất nhiên phải dùng công phu sư tử ngoạm tới bồi thường.
Nhưng khổ cho Vương Thiên Mộc này. Hai cái túi Cửu Cung này đã khiến cho hắn cực kỳ nhức nhối. Giờ nhìn bộ dạng của Phương Lâm hình như vẫn hoàn toàn không thỏa mãn.
- Khụ khụ, Vương trưởng lão, không phải ta nói ngươi. Nhưng tiền tài quan trọng hay cái mạng nhỏ và địa vị của mình quan trọng hơn? Ta nghĩ không cần ta tới tính giúp ngươi chứ?
Phương Lâm xoa cằm cười hì hì nói.
Vương Thiên Mộc im lặng. Hắn thừa nhận lời Phương Lâm nói rất có đạo lý. Cái gì cũng không đáng giá bằng cái mạng. Hơn nữa chỉ cần mình còn có địa vị trưởng lão Võ tông, như vậy những thứ đã mất sau này cũng sẽ có thể từ từ tích lũy lại.
Nhưng Vương Thiên Mộc vẫn cảm thấy đau lòng. Đó là tài nguyên mình tích góp được trong hơn nửa đời người. Một phần rất lớn trong đó cũng là lưu lại cho nhi tử của mình.
Nhưng lúc này, sợ rằng tất cả đành phải để Phương Lâm chiếm tiện nghi.
Vương Thiên Mộc cắn răng, lại tháo xuống hai cái túi Cửu Cung. Hai tay hắn không ngừng run rẩy giao cho Phương Lâm.
Phương Lâm lại được thêm hai túi Cửu Cung, lúc này mới lộ ra vẻ hài lòng. Hắn còn rất tự nhiên vỗ nhẹ vào vai Vương Thiên Mộc nói.
- Vương trưởng lão vẫn rất thông tình đạt ý. Nếu như vậy, ta tạm thời sẽ không nói chuyện này ra ngoài.
Phương Lâm cười híp mắt nói.
Vương Thiên Mộc nghe hắn nói vậy, lập tức ngẩng đầu lên căm tức nhìn Phương Lâm. Hắn thiếu chút nữa thì tức giận đến phun máu.
Lời Phương Lâm nói đã rất rõ ràng. Hắn tạm thời không nói ra, không có nghĩa là vĩnh viễn không nói ra. Nếu như Vương Thiên Mộc ngươi khiến cho ta không hài lòng, như vậy Phương Lâm ta vẫn sẽ nói ra chuyện này. Đến lúc đó Thanh Kiếm Tử chính là nhân chứng tốt nhất. Vương Thiên Mộc ngươi vẫn phải gặp xui xẻo.
- Chỉ có điều Vương trưởng lão cũng có thể yên tâm. Chỉ cần sau này cả nhà các ngươi không gây khó dễ cho ta, quy quy củ củ, vậy ta chắc chắn sẽ không nói ra chuyện hôm nay.
Phương Lâm nói xong lại nhìn về phía Thanh Kiếm Tử.
Thanh Kiếm Tử bĩu môi, nói:
- Nếu ngươi cũng không truy cứu, vậy ta cũng sẽ không nói gì cả. Chỉ có điều về phần Hàn nhị tiểu thư, ngươi vẫn phải tự đi nói chuyện.