Thân hình Cố Lưu Ly lắc lư một cái, trên mặt hoàn toàn tái nhợt, hai mắt vô thần, giống như mất hồn mất vía.
Còn người thanh niên gầy gò này lại mỉm cười. Dường như hắn hoàn toàn không có gì bất ngờ đối với kết quả như vậy.
- Ha ha ha! Vạn Dược môn chúng ta mới là mạnh nhất!
- Đan tông đã tính là gì? Còn dám so tài với Vạn Dược môn chúng ta sao?
- Ta thấy cũng không cần tiếp tục so tài nữa. Hai trận sau, Đan tông trực tiếp chịu thua đi.
...
Phía bên Vạn Dược môn, một đám đệ tử Vạn Dược môn đều la ầm lên. Bọn họ nhìn đám người Đan tông, trên mặt đầy vẻ đắc ý và khinh miệt.
Đám người Đan tông vô cùng phẫn nộ, không ngừng đáp trả. Nhưng trận đầu thất bại, khiến cho bọn họ đáp trả thế nào, cũng có vẻ yếu ớt không có lực.
Các vị trưởng lão Đan tông đưa mắt nhìn nhau. Tuy rằng bọn họ đã nghĩ trận đầu có thể sẽ thua, nhưng thật sự đến lúc này, trong lòng bọn họ vẫn rất khó chịu.
- Ôi, Lưu Ly hài tử này thua không oan. Đối thủ có kiến thức cơ bản càng vững chắc hơn nàng, không có gì để nói.
Một bà lão lắc đầu thở dài nói. Nàng là ân sư truyền dạy cho Cố Lưu Ly.
- Nhưng thua trận này đã công kích sĩ khí của Đan tông ta thật sự quá lớn.
Một vị trưởng lão khác có phần không cam lòng, nói.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, trận đầu này thua, hai trận tiếp theo sẽ không có bất kỳ đường lui nào. Hơn nữa, thua một trận đầu tiên cũng là đả kích tương đối lớn cho sĩ khí của hai người tiếp sau.
- Đáng trách. Vì sao đệ tử Đan tông ta không thắng được Vạn Dược môn?
- Quả thật khiến cho người ta tiếc hận. Hai trận sau không thể thua nữa.
- Chỉ có thể đặt hi vọng ở trên người của Mạnh sư huynh và Phương Lâm này.
- Mạnh sư huynh chúng ta không lo lắng. Chỉ là Phương Lâm này...
...
Bên trong đệ tử Đan tông cũng bàn luận ầm ĩ. Thực lực của trận đầu khiến cho tinh thần của bọn họ bị đả kích lớn. Lúc này bọn họ đã không còn có lòng tin về hai trận tiếp theo nữa.
Vẻ mặt Cố Lưu Ly buồn bã trở lại bên cạnh Phương Lâm và Mạnh Triều Dương. Bên tai nàng nghe được những lời bàn tán kia, khiến nàng căn bản không thể ngẩng đầu lên được.
Mạnh Triều Dương liếc mắt nhìn nàng, không nói gì. Chỉ là trong mắt hắn có ánh sáng càng sắc bén hơn.
Phương Lâm vỗ nhẹ vào bả vai của nàng, cười nói:
- Không có việc gì. Hai trận tiếp theo chúng ta sẽ không thua.
Cố Lưu Ly ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Phương Lâm, hỏi:
- Thật sao?
Phương Lâm nghiêm túc gật đầu, nói:
- Người khác ta không biết, nhưng ta tuyệt đối sẽ không thua.
Nghe hắn nói như thế, khóe miệng Mạnh Triều Dương lại nhất thời co rút. Đây không phải là đang nói mình sao?
Mạnh Triều Dương hừ một tiếng, cũng nói:
- Nếu như trận thứ hai đến lượt ngươi xuất chiến, tốt nhất giành chiến thắng cho ta, để tránh cho ta không ra thi đấu được.
Phương Lâm cười hì hì, nói:
- Nếu như trận thứ hai đến lượt ta, tất nhiên sẽ khiến cho Mạnh sư huynh ngươi có cơ hội xuất thủ.
Khi bọn họ đang nói chuyện, cuộc rút thăm cho trận thứ hai cũng bắt đầu.
Lần này là trưởng lão Vạn Dược môn rút thăm. Bên trong ống trúc còn lại hai thẻ trúc. Trưởng lão Vạn Dược môn này không chút do dự nào, tùy ý rút một cái ở bên trong ống trúc ra.
Lão nhân kia liếc mắt thoáng nhìn chữ trên thẻ trúcữ, nhất thời cười to.
- Trận thứ hai, thượng!
Lời này vừa nói ra, trong đám người nhất thời bạo phát ra những tiếng kêu kinh ngạc.
Ngay sau đó, phía Đan tông bên kia vang lên tiếng trợ uy, tiếng khuyến khích đinh tai nhức óc.
- Mạnh sư huynh tất thắng!
- Đánh bại đám Vạn Dược môn khốn kiếp kia!
- Đan tông ta mạnh mẽ!
...
Trận thứ hai chính là tranh đấu giữa các đệ tử thượng đẳng, cũng là một trận tranh tài đáng xem nhất trong mắt của tất cả mọi người.
Bất luận là Đan tông hay Vạn Dược môn đều có lòng tin cực lớn về người xuất chiến của bên mình. Lúc này hai bên đang cùng hò hét trợ uy. Toàn bộ đan đàn có vẻ ầm ĩ.
- Yên lặng!
Cổ Đạo Phong quát lạnh một tiếng, uy áp vô hình hạ xuống toàn bộ đan đàn.
Đám đệ tử Đan tông bên này lập tức im lặng. Tuy bên phía Vạn Dược không phục, nhưng bất kể thế nào cũng không có can đảm tiếp tục kêu loạn ở dưới uy áp của Cổ Đạo Phong.
- Mạnh sư huynh, trận này sư huynh nhất định phải thắng.
Cố Lưu Ly nhìn Mạnh Triều Dương, giọng nói mang theo vài phần áy náy nói.
Trận đầu thất bại, Cố Lưu Ly vô cùng tự trách. Nàng biết rõ ràng, sau khi mình thất bại sẽ khiến Mạnh Triều Dương và Phương Lâm tiếp sau phải đối mặt với áp lực lớn tới mức nào.
Đan tông, một trận cũng không thể thua, cũng không thua nổi.
Mạnh Triều Dương ừ một tiếng, lập tức xoay người đi về phía đan đàn.
Bước chân của hắn vô cùng kiên định, mỗi một bước đều đặc biệt vững vàng, bóng lưng giống như một ngọn núi, kiên cố không gì phá nổi.
Ở Vạn Dược môn bên kia, người thanh niên chất phác hít sâu một hơi, cũng đi về phía đan đàn.
- Sư huynh, tốt nhất đừng để cho ta có cơ hội xuất thủ đấy.
Thiếu nữ kia ở phía sau tinh quái nói.
Người thanh niên chất phác bất đắc dĩ lắc đầu, lại lập tức đi vào trong đan đàn, đứng đối diện cùng Mạnh Triều Dương.
- Mạnh huynh, nghe đại danh đã lâu. Tại hạ là Trương Thiên Diệu vẫn mong Mạnh huynh chỉ giáo nhiều hơn.
Người thanh niên chất phác ngược lại rất có lễ phép, ôm quyền hành lễ về phía Mạnh Triều Dương. Trên mặt hắn còn nở nụ cười thân thiện.
Sắc mặt Mạnh Triều Dương lại lập tức trở nên đặc biệt nghiêm trọng, nói:
- Hóa ra ngươi chính là Trương Thiên Diệu?
- Đúng vậy. Chỉ có điều ta có chút danh mỏng, vẫn không có cách nào so sánh được với Mạnh huynh.
Trương Thiên Diệu mỉm cười nói.
Mạnh Triều Dương cũng ôm quyền hành lễ, nhưng trong lòng lại rất không bình tĩnh.
Trương Thiên Diệu, Mạnh Triều Dương có nghe thấy cái tên này. Đây chính là một trong những thanh niên tài tuấn xuất sắc nhất của Vạn Dược môn hiện nay. Có người nói hắn xuất thân từ hoàng tộc Đại Càn, tuy rằng không phải là họ của hoàng tộc nhưng lại chảy huyết mạch hoàng tộc.
Đương nhiên, Trương Thiên Diệu nổi danh nhất vẫn là thuật luyện đan của hắn. Đồng thời ở Đan Minh, hắn còn nắm giữ tư cách luyện đan sư nhị đỉnh.
Mạnh Triều Dương cũng là luyện đan sư nhị đỉnh. Nhưng xét về thứ hạng của hai người ở trong Đan Minh, Trương Thiên Diệu cao hơn một ít.
Ở Đan Minh, mỗi một cảnh giới luyện đan sư đều sẽ có xếp hạng.
Trên bảng xếp hạng nhị đỉnh của Càn quốc, Trương Thiên Diệu xếp hạng ba mươi bảy, Mạnh Triều Dương cũng chỉ có bốn mươi ba.
Tuy rằng chênh lệch cũng không lớn, nhưng điều này đủ để nói rõ thuật luyện đan của Trương Thiên Diệu tuyệt đối sẽ không kém hơn Mạnh Triều Dương.
Đương nhiên, xếp hạng không đủ để nói rõ tất cả. Có vài luyện đan sư không thể hiện ra tài năng, ở trên bảng xếp hạng luyện đan sư ở sát sau, nhưng nắm giữ thực lực có thể sánh ngang với những người có xếp hạng sát đầu bảng.
Mạnh Triều Dương đối mặt với nhân vật lợi hại như Trương Thiên Diệu, tuyệt đối phải toàn lực ứng phó, không thể có nửa điểm thả lỏng. Bởi vì nếu như hắn có chút thả lỏng, sợ rằng trận này cũng khó có thể nắm bắt được.
- Trong trận so tài này, Mạnh Triều Dương của Đan tông đấu với Trương Thiên Diệu của Vạn Dược môn, trong ba canh giờ chế luyện ra Phá Ách đan. Thời gian luyện đan, phẩm chất đan dược, quyết định thắng bại.
Trưởng lão Vạn Dược môn này cao giọng nói.
Nghe được là Phá Ách đan, không ít người đều lộ ra vài phần kinh ngạc.
Nhưng thần sắc của hai người Mạnh Triều Dương và Trương Thiên Diệu lại vẫn như cũ, cũng không có thay đổi gì.
Phương Lâm đứng ở dưới đan đàn, tự lẩm bẩm:
- Phá Ách đan sao? Đan dược nhị phẩm trung giai, là đan dược luyện đan sư nhị đỉnh nhất định phải biết.
Chỉ có điều ngoại trừ Phương Lâm ra, mọi người kinh ngạc nhiều hơn lại là cái tên Trương Thiên Diệu này.
Trong đệ tử Đan tông có hai người đứng ở phía trước. Những người khác đều không dám tới gần bọn họ.
Một người có khuôn mặt thanh tú, da trắng nõn, giống như nữ tử.
Người còn lại có dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, tuấn lãng không tầm thường.
Hai người này chính là Đinh Tuyền Cơ cùng Vu Thu Phàm trong Đan Tông Tứ Tú.