Đừng nói là họ, ngay cả Lý Thanh Nham và Vương Thánh Thủ cũng cảm thấy khó tin.
Theo họ thấy, Triệu Lâm cũng phải yêu cầu nhà họ Trần cho mình thù lao hậu hĩnh rồi để cho đối phương nhớ kỹ ơn huệ này.
Dù sao đó cũng là cách làm bình thường khi trao đổi lợi ích.
Nhưng... Không có...
Triệu Lâm làm việc đúng là không giống người ta, anh kháng cự nhà họ Trần ra mặt.
Trong lòng Vương Thánh Thủ cảm thấy may mắn, nếu hôm nay không nhắc tới việc ông cụ Trần làm việc thiện tích đức thì có lẽ Triệu Lâm đã từ chối mình.
Nhưng trong lòng Vương Thánh Thủ lại cảm thấy rất khó hiểu.
Rốt cuộc tại sao Triệu Lâm lại mâu thuẫn, kháng cự khi giao tiếp với nhà họ Trần như thế?
So với Vương Thánh Thủ, Lý Thanh Nham chỉ lo nhìn Triệu Lâm.
Ông ấy nhìn ra là Triệu Lâm không phải đang chơi chiêu mà thật sự là không thích.
Người con rể tương lai này đang nghĩ gì?
“Cậu Kiều đúng là không giống người thường..., Trần Long Tượng khen Triệu Lâm một chút nhưng lời tới bên miệng lại chẳng thể thốt ra.
“Nếu các vị không thể đồng ý thì việc này coi như chưa xảy ra!”, Triệu Lâm nói với giọng uy hiếp, còn quan sát biểu cảm của đối phương
Hai anh em họ Trần có chút không biết nói gì.
Nào có ai lại uy hiếp người ta như thế?
Cậu trai này...
“Tôi... cảm thấy không thành vấn đề!”, Trần Long Tượng tung hoành giang hồ chục năm, gặp 'yêu ma quỷ quái' nhiều không kể xiết, giờ gặp 'đoá hoa kỳ lạ như thế thì hơi bối rối.
“Được!”, Trần Cửu Kỳ không có gì băn khoăn.
Chỉ cần đối phương chữa khỏi cho bố ông ấy thì điều kiện vậy có là gì?
20 triệu cũng không thành vấn đề!
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Hai vị đều là người nổi tiếng ở Trung Châu, mong là sau này sẽ không nuốt lời!”, Triệu Lâm lo lắng bồi thêm một câu.
“Nhà họ Trần vẫn cần thể diện!”, Trần Long Tượng liếc Triệu Lâm một cái, không nhịn được mà nói.
Nhóc con, đủ rồi đó! Cho rằng nhà họ Trần không có cậu thì sống không nổi à?
“Chú Lý, chú Vương, hai người làm chứng nhé!”, Triệu Lâm thừa cơ nói.
“Được!”, Vương Thánh Thủ đáp, Lý Thanh Nham gật đầu. Sắc mặt của hai anh em họ Trần như gan heo vậy. Từ nhỏ tới lớn, lần đầu họ bị người ta ghét tới mức này.
“Chúng ta quyết định thời gian...” Trần Long Tượng thấy hơi tủi nên đổi chủ đề.
Vương Thánh Thủ không nói gì mà nhìn Triệu Lâm. Cái này thì chỉ có thể để Triệu Lâm quyết định.
Triệu Lâm nói: “Ngày mai tôi phải chữa cho Lý Diệu Diệu, sau đó cần tốn một ngày nghỉ ngơi!”
Vương Thánh Thủ ni lây ba ngày sau đi, tôi thấy tạm thời ông cụ Trần vẫn có thể chịu được 1 tháng!”
Trần Long Tượng nhìn sang Lý Thanh Nham: “Diệu Diệu bị gì?
“Tái phát bệnh cũ, may mắn có cậu Kiều, nếu không Diệu Diệu chết chắc rồi!", Lý Thanh Nham xúc động.
Trần Long Tượng có chút hoảng. Đương nhiên ông ấy cũng nghe ra một ý khác trong lời nói của Lý Thanh Nham, ngay cả Vương Thánh Thủ cũng không cứu được Lý Diệu Diệu, d thật sự có tài.
Trần Cửu Kỳ không khỏi liếc sang Triệu Lâm.
Vương Thánh Thủ không hề để ý lời của Lý Thanh Nham.
Ông ấy uống nước, nhìn Trần Long Tượng, trách: “Nếu không phải tôi thấy cậu em Kiều tài năng hơn người, với tính tôi thì sao chịu đảm bảo cho ai?”