Trong lúc này, không có chuyện nào quan trọng hơn chuyện tăng lên thực lực của bản thân.
Sáng hôm sau, tại sân bay quốc tế Trung Châu thị. Một chiếc máy bay tư nhân từ từ hạ cánh.
Kiều Hãn đeo kính râm, mặc áo trắng, đi xuống cầu thang cùng với một người phụ nữ vóc dáng cao gầy.
Tê Đại Khí và ông Khánh chờ đã lâu.
Trên đường đi nhà họ Trần, Tề Đại Khí kể lại từ đầu đến cuối chuyện Kiều Phương bị ám sát và đã bắt được một tên sát thủ.
Sau đó, Tề Đại Khí lại kể tiếp về mối xích mích giữa Triệu Lâm và Tề Nguyên.
Khi Tề Đại Khí nói xong, bên trong xe Rolls-Royce trở nên yên ắng một lúc lâu.
Ông Khánh không nói lời nào, loại chuyện này tương đương với xúc phạm nhà họ Kiều, người có quyền quyết định duy nhất là Kiều Hãn.
Kể cả khi Kiều Hãn nói là giết chết Tê Nguyên, Tề Đại Khí có thể không tiếp thu, nhưng Tê Đại Khí cần phải đi làm.
“Tiểu Lâm nói sao?” Kiều Hãn mặt mày bình tĩnh hỏi ngược lại.
Tê Đại Khí nghĩ nghĩ, rồi lặp lại những thỏa thuận giữa mình và Triệu Lâm.
Kiều Hãn gật đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ là trong mắt lại toát lên vẻ ngạc nhiên, dường như đứa cháu trai kia của mình năm nay mới hai mươi tuổi thôi nhỉ?
Vậy mà nó lại khá là bình tĩnh khi xử lý vấn đề.
Nếu đổi lại là mình... mình sế dạy dỗ luôn cả Tề Đại Khí!
Lúc Kiều Hãn đang nghĩ ngợi, Tê Đại Khí nghiêm túc nói: “Long tôn, dù thế nào đi nữa thì tôi cũng có lỗi, tôi mong là sẽ nhận được trừng phạt tương ứng.”
Tê Đại Khí không dám lơ là một chút nào. Ông ta rất rõ ràng thế lực sau lưng Kiều Hãn đáng sợ đến mức nào.
Thay vì đợi đối phương tính sổ, không bằng tự mình chủ động nhận sai, có khi sẽ được xử lý nhẹ hơn.
“Ông cứu chị tôi, còn bắt được một tên sát thủ, đây chính là công lao. Con trai của ông ngang ngược lỗ mãng, định hại chị tôi và cháu trai tôi...
Có điều ông đã tự vặn gấy ngón tay mình, chứng tỏ ông đã biết mình dạy con không được và biết mình mắc sai lầm gì.
Bây giờ cứ chờ xem biểu hiện trong tương lai của ông đi.” Kiều Hãn không rảnh nghĩ nhiều về loại chuyện này. Rốt cuộc thì đôi ba cái trò vặt vãnh của loại người ăn chơi trác táng như Tê Nguyên không đủ để ông coi trọng.
Sau khi được câu trả lời khẳng định của Kiều Hãn, Tề Đại Khí vội vàng nói: “Sau này tôi nhất định sẽ chú ý dạy dỗ con cái.
À phải rồi, hiện nay tôi đã biết được chỗ trốn của hai tên sát thủ chạy thoát trước đó, cũng đã cho người theo dõi rồi.
Những người khác còn đang trên đường đi. Đêm nay sẽ tụ họp lại, chưa chắc có thể bắt sống, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho bọn chúng chạy thoát!”
Tê Đại Khí lang bạt giang hồ đã lâu, vậy nên hiểu rất rõ giá trị của bản thân mình nằm ở đâu.
Kiều Hãn tha cho ông ta, có một phần là vì đối phương “nhân từ” “rộng lượng”, nhưng nhiều hơn cả là vì ông ta đang làm rất tốt nhiệm vụ của mình.
Nếu làm không được thì chẳng có cái gì đáng nói cả. “Có thẩm vấn được gì từ tên sát thủ kia không?” Kiều Hãn hỏi.
“Đối phương là kẻ cờ bạc, trước khi ám sát Kiều Phương, từng bị một người tên Lão La thu mua, nói là sau khi làm xong chuyện sẽ cho một triệu tệ.
Sau khi được huấn luyện thân thủ và ngụy trang, hắn bị sắp xếp đi ám sát Kiều Phương.
Sự chênh lệch về năng lực của hắn và hai tên sát thủ đến sau là rất lớn.” Tê Đại Khí nói đúng sự thật.
“Ông Khánh, ông thấy sao?” Kiều Hãn hỏi ông cụ bên cạnh. Ông Khánh nghĩ nghĩ rồi nói: “Vị họ Nguyên kia có lẽ không đến mức bất chấp tất cả giống như chúng ta từng suy đoán, nếu không thì sẽ không đi tìm
một tên sát thủ không đủ chuyên nghiệp trong lần ám sát đầu tiên.”
“Đây chỉ là một loại khả năng. Còn gì nữa không?” Kiều Hãn mặt mày như thường, tiếp tục hỏi.
Ông Khánh từng là một thành viên trong đội quân sư của Kiều Hãn.
“Gòn một khả năng nữa là lần ấy không phải là ám sát.” Ông Khánh nghiêm túc nói.
“Không phải là ám sát?” Tề Đại Khí nhíu mày.
Kiều Hãn gật đầu, ra hiệu cho ông Khánh tiếp tục nói.
Ông Khánh lạnh nhạt nói: “Có lẽ chỉ là một lần nhắc nhở, cảnh cáo, trêu đùa, giống như là khi thợ săn nhìn thấy con cừu, không nổ súng bắn chết con cừu ngay lập tức, mà sẽ nổ súng lên trên không trung để thưởng thức dáng vẻ thất thố khi sợ hãi của con cừu.”