“Hầy, ông ấy làm ông lớn làm lâu rồi, cứ thích chỉ bảo người khác thôi!” Lý Sơ Ảnh trợn mắt nói: “Nếu ông ấy mắng anh thì anh cứ mặc kệ ông ấy, làm theo ý
mình là được rồi!
Triệu Lâm không nhịn được mà bật cười
hú Lý không có mắng tôi.” “Ô?” Lý Sơ Ảnh sửng sốt rồi gật gật đầu.
Nói cũng đúng...
Triệu Lâm chính là người mà Vương Thánh Thủ hết lời khen ngợi.
Trừ khi đầu óc của lão già nhà cô không còn xài được, mới có thể phát bệnh thích lên mặt dạy đời với Triệu Lâm.
“Sắp tới anh có rảnh không? Có một bộ phim mới chiếu khá là hay.” Lý Sơ Ảnh nói thẳng ra, đôi mắt nhìn chằm chằm Triệu Lâm, không hề che giấu mục đích của mình.
Đã đi tới bước này rồi, không bằng chủ động hơn một chút.
“Cô hẹn không phải lúc rồi. Vài ngày nữa tôi sẽ đi nông thôn chữa bệnh từ thiện, vậy nên cần phải xem tư liệu để làm chuẩn bị cho việc khám bệnh” Triệu Lâm giải thích.
Thật ra thì đây chỉ là một trong các nguyên nhân thôi. Nguyên nhân thật sự là vì anh không biết có còn sát thủ nào khác đang núp trong Trung Châu thị hay không.
Lỡ như lúc anh và Lý Sơ Ảnh đi xem phim, hai người bị sát thủ đánh giết, anh thì chạy được rồi, nhưng còn Lý Sơ Ảnh thì sao?
“Vậy hả...” Đôi mắt sáng ngời của Lý Sơ Ảnh lập tức trở nên ảm đạm.
“Thôn Sơn Tiên là một thôn nhỏ nghèo khổ. Ở đó có rất nhiều người già và trẻ em mồ côi. Tôi đã xem được một phần tư liệu, phát hiện những người già đều mắc bệnh mãn tính lâu năm, đa số trẻ em đều bị suy dinh dưỡng và các vấn đề liên quan. Hay là chờ khi nào tôi về rồi chúng ta lại đi xem phim?”
Triệu Lâm lại không phải loại người sắt đá, tất nhiên là nhìn ra được Lý Sơ Ảnh không vui, cho nên nghiêm túc mà giải thích.
Lý Sơ Ảnh nhẹ nhàng gật đầu, hỏi: “Chữa bệnh từ thiện là chữa bệnh miễn phí cho người dân hả?”
“Đúng vậy!” Triệu Lâm đáp.
“Vậy tôi cũng đóng góp một phần, được không?” Lý Sơ Ảnh nhìn Triệu Lâm, vẻ buồn bã trên mặt biến mất, thay vào là vẻ nghiêm túc và phấn khích: “Anh đi chữa bệnh từ thiện thì thế nào cũng sẽ hiểu biết về tình huống ở địa phương.
Thế này đi, bản thân tôi sẽ ra một trăm nghìn tệ, đưa cho anh chỉ tiêu.
Anh có trách nhiệm mua sắm thuốc than, đồ ăn hoặc là sách vở để giúp bọn họ cải thiện cuộc sống, được không?”
“Được chứ! Tôi cũng có kế hoạch tương tự, chỉ là tôi không có nhiều tiền như cô thôi.
Tôi đã xem tư liệu rồi. Tuy răng bọn nhỏ đang được miễn học phí, nhưng mà trường học lại nằm hơi xa.
Khi nào tới chỗ, tôi sẽ xem xét phải giúp đỡ như thế nào, sau đó chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn rồi đưa ra quyết định. Cô thấy sao?” Triệu Lâm nói tiếp.
“Ok! Khi ấy làm phiền anh ghi chép rõ ràng một chút. Nếu thật sự không được thì chờ sau khi anh chữa bệnh từ thiện xong, anh hãy ở bên đó thêm một thời gian, tôi cũng sẽ đến tận nơi nhìn xem.
Đến lúc đó, tôi sẽ coi mình có thể giúp đỡ thêm được gì nữa hay không.” Lý Sơ
Ảnh càng nói càng phấn khích, ngay cả ánh trăng sáng tỏ treo trên trời cũng đắm chìm trong ánh mắt sạch sẽ của cô.
Ban đêm, Triệu Lâm chào tạm biệt Lý Sơ Ảnh, vệ sĩ nhà họ Trần đưa anh đi về nhà.
Lý Sơ Ảnh nhìn theo chiếc xe chạy nhanh xuống núi.
Thiếu nữ đứng dưới ánh trăng, rõ ràng đã không còn thấy chiếc xe kia nữa, nhưng vẫn đứng đó thêm một lúc lâu.
Triệu Lâm về nhà họ Trần, thấy một đám người đang ngồi ăn cơm trong nhà
Ngoài mẹ mình và Trần Long Tượng, Trần Cửu Kỳ ra, thì còn có một người mà anh không ngờ tới cũng đang ở đây, đó chính là Trần Thi Mạn.
Cô ta ngồi ở bên cạnh Kiều Phương.
Kiều Phương cười ha ha gắp đồ ăn cho cô ta, dáng vẻ rất là thích đối phương.
“Tiểu Lâm lại đây ăn cơm đi!” Trần Long Tượng đứng dậy mời.
“Tôi vừa ăn ở nhà họ Lý rồi.” Triệu Lâm cười nói một câu rồi ngồi xuống bên cạnh mẹ mình.
Khoảnh khắc nhìn thấy Triệu Lâm, khuôn mặt có vẻ tái nhợt của Trần Thi Mạn hơi thay đổi. Cô ta gần như là vô thức mà rũ mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt của Triệu Lâm.