Trần Long Tượng thường nhìn ra ngoài cửa. Gia Cát Bắc Thần để ý quan sát mọi thứ.
Triệu Lâm uống xong một ly trà cuối cùng, rốt cuộc không nhịn được nữa, hỏi: “Ông Trần, ông có ý gì vậy?”
Từ lúc vào nhà họ Trần, anh đã yêu cầu Trần Long Tượng dẫn anh đi xem ông cụ Trần đến bảy lần.
Nhưng lần nào Trần Long Tượng cũng dùng lý do em trai đang mang thuốc về để từ chối.
Vương Thánh Thủ sắc mặt xanh mét, nói: “Nếu nhà họ. Trần đã mời thánh thủ quốc y khác thì cứ nói thẳng, chúng tôi đi là được, để tránh lát nữa gặp người cùng nghề thì ai cũng khó coi."
“Không, không phải...” Trong nhất thời, Trần Long Tượng sốt ruột cực kì.
Vì sao em mình còn chưa trở về?
Đã kéo lâu lắm rồi.
Lúc Trần Long Tượng đang suy nghĩ phải nói thế nào để kéo dài thêm thời gian, thì chiếc Mercedes-Benz S-Class kia của Trần Cửu Kỳ chạy tới dừng trong trang viên.
Trần Cửu Kỳ không kịp chờ người mở cửa, tự mình vội vàng xuống xe, một tay chống trượng, một tay cầm tư liệu, lảo đảo đi vào trong nhà.
Thấy ông trở về, Trần Long Tượng vui mừng ra mặt: “Đã trở lại, em tôi đã trở lại.”
Triệu Lâm, Vương Thánh Thủ nhíu mày nhìn phía Trần Cửu Kỳ.
Gia Cát Bắc Thần cũng tập trung tinh thần.
Ông ta có một loại dự cảm mãnh liệt rằng Trần Cửu Kỳ mang tư liệu của Triệu Lâm về đây.
Ông ta cần phải nắm được cơ hội lướt qua, xem Triệu Lâm có dáng vẻ gì, địa chỉ ở đâu và phương thức liên hệ là có thể được khen thưởng của nhiệm vụ B+ từ chỗ thượng chủ.
“Sao chỉ có một mình em vậy?” Trần Long Tượng thấy Trần Cửu Kỳ xuống xe, bướng bỉnh mà đi một mình lên bậc thang, thì hơi thay đổi sắc mặt.
Trần Cửu Kỳ một con mắt đỏ lòm, mặt mày nghiêm nghị, không nói lời nào, dù có phải chống trượng để đi thì với loại khí chất trên người ông, cũng sẽ không bị ai coi thường.
Thấy em ba không nói gì, Trần Long Tượng ngây người.
Giờ phút này, Triệu Lâm cũng đã nhận ra gì đó.
Bởi vì Trần Cửu Kỳ vẫn cứ nhìn chăm chằm anh.
Ông ấy dường như đã biết rồi?
Triệu Lâm thay đổi sảc mặt.
Không chỉ có anh, mà Trần Thi Mạn cũng đã nhận ra điều gì đó là lạ trên người bố mình.
Trước mắt bao người, Trần Cửu Kỳ im lặng đi thẳng đến trước mặt Triệu Lâm, lấy xấp tư liệu từ trong ngực mình ra, đặt trước mặt Triệu Lâm.
Trên tư liệu là tin tức thân phận của Triệu Lâm, gồm tên họ thật và ảnh chụp từ nhỏ đến lớn.
Thấy vậy, Vương Thánh Thủ thay đổi sắc mặt.
“Nhà họ Trần các ông còn có cái trò điều tra người ta nữa hả?” Vương Thánh Thủ hiểu lầm là nhà họ Trần giở trò sau lưng.
Thấy đối phương lấy tư liệu ra, Triệu Lâm chợt nín thở.
Trần Long Tượng, Gia Cát Bắc Thần, Lý Sơ Ảnh và Trần Thi Mạn đều thấy được từng dòng ghi chép trên tư liệu.
Trong phút chốc, mỗi ngời trong phòng đều có vẻ mặt khác nhau.
“Vì sao hả?”
Trần Cửu Kỳ mấp máy môi, giọng điệu chất vấn thậm chí mang theo vẻ đau thương.
Rốt cuộc là vì sao vậy? Nhà họ Trần tiêu tốn vô số nhân lực tài lực đi tìm hai mẹ con Kiều Phương, thật sự là giống như tìm kim trong biển rộng.
Vậy mà khi Triệu Lâm nhận ra bọn họ, lại cố ý dùng tên giả đi gặp bọn họ.
Vì sao muốn làm như vậy?
Là vì muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Trần hả? Hay là vì không muốn qua lại với nhà họ Trần? Dù sao cũng phải có một lý do.
Vì sao?