“Yên tâm đi, ông nội sẽ không sao đâu”. Trần Long Tượng nhìn thấy bộ dạng này của đứa cháu gái mình, cho rằng là do. cô ta lo lắng ông nội sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Trần Thi Mạn hồn bay phách lạc đi về phòng của mình.
Rầm!
Cô ta coi mình là một con gấu đồ chơi, ngã mạnh xuống giường.
Sắp tìm thấy Triệu Lâm rồi. Sắp tìm thấy Triệu Lâm rồi!
Nếu như bác hai thật sự tìm thấy thì phải làm sao bây. giờ?
Vẻ mặt của Trần Thi Mạn mặt lộ ra nét đau đớn, lần trước. cô ta đã lặng lẽ sắp xếp một trận hoả hoạn để ngăn cản kế hoạch sắp thành công của bố và bác hai, lần này bác hai và bố làm việc cực kỳ bí mật, thậm chí cũng không tiết lộ ra cho người thứ ba biết.
Nếu bọn họ tìm thấy Triệu Lâm, vậy tất nhiên cũng có thể đoán ra được trận hoả hoạn lớn lần trước ở trong nhà là do cô †a giở trò quỷ!
Điều quan trọng nhất là!
Đã huỷ hôn rồi.
A!
A!
A!
Trần Thi Mạn càng nghĩ càng phiền, đôi chân quẫy đạp không ngừng, hai tay đánh mạnh vào con búp bê ở phía trước để phát tiết nội tâm đang bất an và khủng hoảng, phẫn nộ vân
vân... của mình
“Làm sao bây giờ!”, Trần Thi Mạn xoay người lại nhìn trần nhà, cả thể xác và tinh thần đều cảm thấy cực kì mệt mỏi.
Với tính cách của bố mình, nếu như biết được mình đã huỷ hôn với Triệu Lâm, chỉ sợ sẽ đánh gãy đôi chân của mình?
Vốn còn trông cậy vào vị cao nhân tài giỏi kia có thể cứu vớt được cô ta ra khỏi tình hình nước sôi lửa bỏng này!
Nhưng câu nói kia của Gia Cát Bắc Thần không thể nghi ngờ đã đẩy cô ta xuống đáy hang.
Đúng vậy!
Ngộ nh vị cao nhân tài giỏi kia cũng không thể cứu được. ông nội của mình thì phải làm sao bây giờ?
Sau khi ý nghĩ này một khi đã nảy sinh, xuất hiện quanh quẩn trong đầu của Trần Thi Mạn nhanh như nấm sinh sôi nảy nở.
“Sẽ không đâu!”
“Vị cao nhân tài giỏi kia nhất định có thể cứu được ông nội của mình!”
Trần Thi Mạn nghĩ đến mức đầu đau như muốn nứt toạc ra, đột nhiên sau khi nói xong một câu trong khi năm lấy đầu mình, tầm mắt của cô ta rơi vào “Phật bài” của mình.
Phật đường của nhà họ Trần.
Nơi này là nơi mà mẹ của hai anh em nhà họ Trần thích nhất khi còn sống.
Phật đường vẫn mới tinh như lúc ban đầu, phía trên được đặt rất nhiều đồ thở.
Sau khi đêm đã khuya Trần Thi Mạn nhìn ba pho tượng Phật được đặt sừng sững trên đó, trong lòng đưa ra quyết định, cô ta yên lặng cầm lấy từng nén nhanh dài, sau khi đốt lên, cắm vào trong lư hương.
Trần Thi Mạn quỳ gối trên đệm cói, hai tay chắp trước ngực nghiêm túc cầu nguyện nói: “Nam mô a di đà phật, cúi lạy Đức Phật Như Lai, Quan Thế Âm Bồ Tát, cầu xin các ngài hãy phù hộ cho con!
Nhất định phải để cho vị cao nhân tài giỏi kia cứu được ông nội của con.
Cũng đừng để cho bố và bác hai con tìm được tên Triệu Lâm kia!
Cầu xin các ngài, chỉ cần có thể hoàn thành hai điều ước này của con.
Con nguyện ý giảm mười năm tuổi thọ của mình! Cũng nguyện ý xây thêm hai ngôi chùa nữa cho các ngài. Cầu xin các ngài!”