Tuyệt Đại Con Rể

Chương 97: Nửa Chữ Cũng Không Tin!



Mãi cho đến khi bóng lưng của Lăng Thành biến mất, Trần Vân mới chậm rãi đứng lên, lập tức chạy đến bên cạnh lão gia tử. “Ông nội, cái này, cái này là đại nghịch bất đạo, đại nghịch bất đạo đó ông!” Mặt mũi Trần Vân tràn đầy phẫn nộ, gương mặt xinh đẹp lúc này còn lưu lại dấu bàn tay, còn có cả máu tươi.

Lão gia tử tức giận toàn thân đều run rẩy, không để ý tới Trần Vân, mà là quay đầu nhìn về một bên khác. Tại cửa ra vào của Lăng Gia, Tôn Đại Thánh cùng mấy trăm tên tráng hán kia còn đang đứng ở nơi đó. Con cháu Lăng Gia lúc này bị đánh cho ngã trái ngã phải! Máu tươi đầy đất, cũng không biết thương thế như thế nào!

“Cậu là ai?” Lăng lão gia tử nhìn Tôn Đại Thánh, mở miệng dò hỏi. Tôn Đại Thánh bước lên trước một bước, cười híp mắt đáp lại: “Đi không đổi tên ngồi không đổi họ. Tôi họ Tôn, tên Đại Thánh.”

Cái gì?! Tất cả mọi người đều kinh hãi! Tôn, Tôn Đại Thánh? Cái tên này ở thành phố Đại Phong giống như sấm đánh bên tai! Lăng lão gia tử đứng lên nói: “Hóa ra là người của Tôn Gia, cậu chạy tới Lăng Gia chúng tôi làm cái gì? Vì sao lại tham gia vào việc nhà của chúng tôi!”

Lúc này, Trần Vân cũng từ trong lúc khiếp sợ phản ứng lại, nói tiếp: “Đúng vậy, Lăng Gia chúng tôi cùng Tôn Gia mấy người nước giếng không phạm nước sông, cậu mang người chạy tới Tôn Gia chúng tôi làm cái gì?”

Hoàn toàn chính xác, Tôn Gia là dân xã hội, Lăng Gia không thể trêu vào! Nhưng mà, con thỏ cáu lên cũng sẽ cắn người! Lăng Gia được xưng là đại gia tộc đứng đầu Giang Nam, nếu như hợp sức lại, tài lực cũng không yếu hơn Tôn Gia!

Hai tay Tôn Đại Thánh chắp sau lưng, thản nhiên nói: “Chuyện nhà của mấy người, tôi đương nhiên không xen vào, tôi cũng không muốn xen vào. Nhưng mà...” Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, lộ ra nụ cười: “Nhưng mà, mấy người chọc giận Lăng Thành, chính là chọc giận tôi.”

Oa! Vừa mới nói xong, tất cả mọi người ở đó đều xôn xao! Cái tên con rể ở rể kia thế mà trở thành huynh đệ của Tôn Đại Thánh? Hắn gặp phải cái vận cứt chó gì chứ! Trong lòng Trần Vân cảm thấy không cam lòng, nhưng cũng không dám làm cái gì.

Lăng lão gia tử trở nên trầm mặc, mấy giây sau đó, bèn nhìn chằm chằm Tôn Đại Thánh nói: “Hậu bối kia, cậu tên là Tôn Đại Thánh đúng không, tôi thấy cậu rất có nghĩa khí, Lăng Thành có thể quen biết một người bạn như cậu, ta mừng thay cho nó, nhưng mà ta cho cậu biết, Lăng Thành phạm vào gia quy của gia tộc, lại còn làm ra chuyện xấu làm hổ thẹn cả gia tộc, cho nên ta nhất định phải trừng trị nó.”

“Tôi muốn biết, Thành Tử phạm vào điều nào trong gia quy của mấy người? Lại làm ra chuyện xấu gì, đến nỗi để cho mấy người đối xử với hắn như thế!” Tôn Đại Thánh nắm chặt nắm đấm hỏi. Ba mẹ là vảy ngược không thể chạm vào của mỗi người! Hắn đã phạm lỗi gì mà lại muốn dùng hình Pháo Lạc trên người ba hắn?!

Sắc mặt của Lăng lão gia tử rất khó coi. Loại chuyện xấu này, nói ra rất mất mặt! Nhưng mà có người cơ bản là không quan tâm những thứ này, ví dụ như Trần Vân và Lăng Nghệ. “Nếu cậu đã muốn biết vậy thì tôi sẽ nói cho cậu biết.”



Trần Vân cười lạnh: “Lăng Thành giấu chúng tôi, lén đến Tống Gia làm con rể ở rể, chuyện này thôi thì không nói làm gì, dù sao thì mặt mũi của Lăng Gia cũng bị hắn làm cho mất hết rồi. Nhưng hắn không có liêm sỉ thì cũng thôi đi, lại còn là một tên mặt người dạ thú, ngay cả em dâu của mình cũng không buông tha...”

Trần Vân càng nói càng kích động, thêm mắm dặm muối, muốn khó nghe bao nhiêu thì có bấy nhiêu khó nghe. Tôn Đại Thánh lại âm thầm nhíu mày. Hắn đương nhiên không tin lời của Trần Vân, chỉ là có chút không hiểu nổi, người chị dâu này của Lăng Thành, dáng dấp xinh đẹp như vậy, sao lại làm người chanh chua như thế?

“Đủ rồi, tôi không muốn nghe nữa.” Tôn Đại Thánh lạnh lùng nói, lập tức chém búa trong tay vào trên cột cửa! “Cạch!” Cột cửa trực tiếp bị chặt gãy, phát ra một tiếng vang thật lớn, mấy cô gái suýt chút nữa bị dọa khóc.

“Tôi nói cho mấy người biết, lời nói của mấy người, tôi nửa chữ cũng không tin.” Tôn Đại Thánh nói gằn từng chữ: “Từ hôm nay trở đi, nếu mấy người còn tìm Lăng Thành gây chuyện, tôi sẽ cho Lăng Gia mấy người tắm trong biển máu.”

Âm thanh vừa dứt, Tôn Đại Thánh vung tay lên, mang theo các huynh đệ đi ra khỏi biệt thự! “Hô...” Lăng lão gia tử đứng bất động tại chỗ, mặt mũi âm trầm nhìn theo phương hướng Tôn Đại Thánh rời đi. Đám người Lăng Gia cũng căng thẳng đến mức không nói được lời nào, lời Tôn Đại Thánh nói trước khi đi giống như tiếng sấm đang vang lên ngoài trời kia, vang vọng quanh quẩn khắp sảnh chính!

Bọn họ đều chưa từng nghĩ đến, trừng phạt Lăng Thành sẽ dẫn tới một tên Tôn Đại Thánh. “Ông nội, ông nội!” Lúc này, Trần Vân phản ứng lại đầu tiên, bụm mặt hét lớn: “Việc nhà của Lăng Gia chúng ta, Tôn Đại Thánh hắn lại chặn ngang một tay, còn mang theo thủ hạ tới, đánh bị thương nhiều người của chúng ta như vậy, chính là khinh người quá đáng, chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy được.”

Lăng lão gia tử nhìn xung quanh một vòng. Chỉ thấy trong sảnh chính, không ít con cháu Lăng Gia nằm ở nơi đó kêu rên, khắp nơi đều là máu tươi, có mấy người còn không rõ sống chết. “Mau dẫn bọn hắn đi trị thương, thống kê một chút nhân số thương vong.” Thở ra một hơi, Lăng lão gia tử lo lắng kêu lên. Lăng Thiệu Huy chỉ huy người đưa người bị thương ra khỏi sảnh chính, lúc này toàn bộ Lăng Gia đều bị mây đen và phẫn nộ bao phủ.

Khóe miệng Trần Vân vẫn còn máu, dấu bàn tay trên mặt càng ngày càng đỏ. “Ông nội, vừa rồi vì sao ông không ra tay?” Cảm nhận được sự đau rát trên mặt, Trần Vân trong mắt tràn đầy căm thù, không nhịn được quay về phía Lăng lão gia tử hỏi. Ông nội bế quan 5 năm, bây giờ thực lực đã là Võ Tướng tầng ba, nếu vừa nãy ông ra tay thì cũng sẽ không biến thành như vậy.

Sắc mặt Lăng lão gia tử vô cùng âm trầm, nhưng lại không nói gì. Trần Vân còn muốn nói nữa, Lăng Nghệ ở bên cạnh bước nhanh tới ngắt lời, nói: “Cô ngậm miệng lại đi, tình huống vừa rồi cô cũng thấy rồi, Tôn Đại Thánh mang đến mấy trăm người, mỗi một người đều không phải là loại người lương thiện gì, ông nội có thể đánh được toàn bộ hay sao?”

Lửa giận của Trần Vân nháy mắt tuôn ra, tiến lên một bước: “Anh hét lên với tôi làm gì? Lúc Tôn Đại Thánh còn ở đây thì anh đang làm gì? Trốn ở trong góc im thin thít không dám ho he lấy một cái, bây giờ người đi rồi, anh lại nhảy ra hô to gọi nhỏ với vợ anh, anh có còn là đàn ông không hả? Tại sao tôi lại gả cho đồ vô dụng như anh cơ chứ!”

Trần Vân càng nói càng tức. Suy cho cùng, nói xấu Lăng Thành còn không phải là để dọn dẹp hậu quả cho anh hay sao. Bây giờ lại nói là tôi sai, là tôi không phải, đúng là ngược đời. Sắc mặt Lăng Nghệ đỏ lên, lập tức á khẩu không trả lời được, hắn có tiếng là sợ vợ, nhìn thấy Trần Vân nổi giận, bèn ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Hô. Lúc này, Lăng lão gia tử vẫn luôn lạnh mặt trầm mặc lại thở phào một hơi, quay về phía Lăng Thiệu Huy ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Thiệu Huy, con đi theo ta.” Nói xong bèn đi về hướng đằng sau sảnh chính.



Lăng Thiệu Huy nhanh chóng đuổi theo, sắc mặt tuy bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất thấp thỏm. Chuyện của Lăng Thành làm lớn đến tình cảnh như bây giờ, ông thân là tộc trưởng của Lăng Gia khó thoát được trách nhiệm.

Trong mật thất của Lăng Gia. Lăng lão gia tử chính là ở đây bế quan 5 năm, mật thất không lớn, bài trí đơn giản. Ở đây vốn là một nơi yên tĩnh. Nhưng đối với Lăng Thiệu Huy mà nói, nó lại lộ ra một bầu không khí trang nghiêm ngột ngạt.

Phù phù. Vừa tiến vào mật thất, Lăng Thiệu Huy bèn lập tức quỳ xuống, mặt mũi tràn đầy hổ thẹn tự trách: “Ba, chuyện này con trốn không được trách nhiệm, con thân là tộc trưởng lại không kịp thời xử lý vấn đề cho tốt, làm hại ba phải lo lắng, bây giờ Lăng Gia lại thành cái như vậy, người xử phạt con đi...”

Lúc này trong lòng Lăng Thiệu Huy thấp thỏm muốn chết, nhưng ông cũng rất thông minh. Sở dĩ chủ động nhận tội là vì đến lúc trách phạt còn có thể xử nhẹ một chút. “Haizz.” Thấy mặt mũi Lăng Thiệu Huy tràn đầy thành khẩn, Lăng lão gia tử thở dài, phất tay nói: “Thiệu Huy à, con đứng lên đi, chuyện này không trách con được.”

Ba không trách phạt ông? Trong lòng Lăng Thiệu Huy rất vui mừng, bèn đứng lên. Sau đó ông thận trọng hỏi: “Ba, bây giờ Tôn Gia cũng nhúng tay vào rồi, kế tiếp chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Lão gia tử trầm ngâm một chút, cảm khái nói: “Trước hết yên lặng theo dõi diễn biến đã, Thiệu Huy, ba quyết định rồi, từ giờ trở đi bắt đầu dạy con cháu Lăng Gia chúng ta tu luyện. Mấy năm nay, Lăng Gia chúng ta tập trung vào làm ăn, tiền kiếm được cũng đủ rồi, tiền có nhiều hơn nữa thì cũng để làm gì? Cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi.”

Thông qua chuyện này, Lăng lão gia tử bỗng nhiên hiểu rõ một đạo lý, một gia tộc muốn vĩnh viễn đứng vững gót chân, chỉ có tiền thôi thì vô dụng, còn cần có thực lực cường đại nữa, nếu không thì tiền nhiều hơn nữa cũng là phí công!

Ví dụ như vừa rồi, nếu như con cháu Lăng Gia cũng là người tu luyện, cái tên Tôn Đại Thánh kia tất nhiên sẽ bị đánh tè ra quần! Còn may, hiện tại hiểu rõ điều này cũng chưa muộn!

Sao cơ? Toàn bộ con cháu của gia tộc bắt đầu tu luyện?! Hai cha con bọn họ không chú ý tới Vương Viêm đang trốn ở cửa mật thất, cũng đã nghe thấy đoạn đối thoại giữa ba nuôi hắn và ông nội.

Vương Viêm nắm chặt nắm đấm, nếu như cả gia tộc đều bắt đầu tu luyện, đến lúc đó còn ai dám gây chuyện với Lăng Gia?! Cho dù là mấy người Tôn Đại Thánh, Dương Long Dương Tĩnh cũng không dám ra oai với Lăng Gia! Đến lúc đó, Lăng Gia tất nhiên có thể hô phong hoán vũ!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Vương Viêm trở nên hung ác. Lăng Thành, tôi xem anh như anh trai ruột, anh lại làm nhục vợ tôi. Được, tốt lắm. Anh làm nhục vợ tôi, vậy tôi cũng để vợ anh mang thai con của tôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv