“Anh đừng nói mấy thứ vô dụng đó nữa!” Tống Tử Ngôn lườm hắn một cái: “Lăng Thành, chúng tôi nhất định phải cứu ba anh em này. Nếu anh nhìn không vừa mắt thì xuống xe đi.”
Đúng là đồ ngu! Trong lòng Lăng Thành cảm thấy không còn gì để nói. “Lăng Thành, tôi thấy ba anh em bọn họ đúng là rất đáng thương, chúng ta giúp bọn họ một chút đi.” Lúc này, Giai Kỳ ngồi ở bên cạnh kéo tay Lăng Thành khẽ nói. Nếu là chuyện khác có lẽ Giai Kỳ còn có thể tiếp tục im lặng, nhưng loại chuyện thấy chết không cứu này, hắn tại sao có thể làm như không nhìn thấy?
Lăng Thành âm thầm lắc đầu, cho Giai Kỳ một ánh mắt. Đám người trong xe anh một câu tôi một câu chỉ trích hắn. Cuối cùng Hách Kiến kịp phản ứng, cười lạnh nói: “Chúng ta nói mấy lời vô dụng ấy với hắn làm gì? Lần du xuân này là nhà tôi tổ chức, xe cũng là nhà tôi cử tới, tôi nói rồi, để bọn họ lên xe.”
Nói xong những lời này, Hách Kiến bước nhanh tới, nhấn xuống chốt mở cửa xe. Ngay tại khoảnh khắc cửa xe mở ra, Ngô Cùng Đại vọt lên trước tiên, trên mặt mang một nụ cười tà ác, trong nháy mắt từ trên người rút ra một cây dao găm, chĩa vào cổ bác tài xế, đồng thời hét lớn một tiếng: “Tất… Tất cả cmn không được động đậy.”
Cùng lúc đó, Ngô Cùng Tiểu cười đi tới, ở trong tay của hắn bỗng nhiên xuất hiện một cây súng đen thui. Đôi mắt gà chọi nhìn bên trong xe một lượt, lắp ba lắp bắp nói: “Tất cả ngoan... ngoan ngoãn chút đi, ăn... ăn... ăn cướp đây.” Tên kia lắp ba lắp bắp nói ra mấy chữ này, quả thực là có chút buồn cười. Nhưng mà lúc này ai cũng không cười nổi!
Yên tĩnh! Đám người ngồi trong xe đều đơ người. Nhìn thấy họng súng đen thui kia, vài người nhát gan đã sắp khóc đến nơi, có mấy cô gái còn co rúc lại trên ghế ngồi, thân thể mềm mại run rẩy. Haizz. Lăng Thành âm thầm thở dài, rất là bất đắc dĩ. Vừa rồi hai anh em kia phối hợp ăn ý như thế, hiển nhiên là đã có kinh nghiệm phạm tội. Bây giờ nói gì thì cũng đã muộn rồi.
“Ha ha, đại… đại ca, đám người này... thật cmn đần, nhẹ nhàng như vậy đã... đã xong rồi.” Ngô Cùng Tiểu toét miệng, vừa cười vừa nói. Vài ngày trước, ba anh em bọn họ biết được tin tức con em của mười mấy cái gia tộc ở thành phố Đại Phong tổ chức du xuân cùng nhau. Địa điểm chính là khu vực này, bọn hắn bèn trù tính hành động lần này.
Ngô Cùng Đại hài lòng gật đầu, sau đó mở miệng nói: “Tôi không nói… nói nhảm với mấy người, mỗi người ở đây đều phải lấy tiền mua… mua mạng!” “Nếu không cũng đừng... đừng trách chúng tôi không... không khách sáo.” Ngô Cùng Tiểu vung vẩy cây súng, nói tiếp. Hách Kiến vẻ mặt đau khổ, căng thẳng mở miệng nói: “Người… người anh em à, chúng tôi đi ra ngoài trên người đều không mang theo tiền.”
Trong lúc căng thẳng, ngữ điệu của Hách Kiến cũng bị hai anh em kia làm cho lệch tông, thế mà lại hơi nói lắp. Hắn nói không sai, bây giờ trên người mấy tên con nhà giàu làm gì có tiền mặt.
Ngô Cùng Tiểu trừng mắt một cái, cho là Hách Kiến cố ý nhại hắn, tiến lên cho Hách Kiến một bạt tai, mắng to: “Mẹ cái đồ... đồ cà lăm, anh nhại tôi... tôi có phải không?” Sau đó từ trên người lấy ra một cái máy POS (máy quẹt thẻ cầm tay), giơ ra trước mặt Hách Kiến, đồng thời súng trong tay hắn cũng chĩa vào trên trán của Hách Kiến: “Ai cmn muốn.. muốn tiền mặt? Lấy... lấy thẻ ngân hàng của mấy người ra đây, quét thẻ, cứ bắt đầu từ... từ anh! Mỗi người, quẹt... quẹt... 2 tỷ cho tôi!”
Gì? 2 tỷ? Mẹ nó, thèm tiền đến điên rồi à? Ba anh em nhà này đoán chừng muốn làm xong vụ này thì trực tiếp mai danh ẩn tích luôn đây mà. Tất cả mọi người đều choáng váng, mặc dù gia thế của bọn hắn cũng không tệ, nhưng mà 2 tỷ cũng không phải là con số nhỏ. Có điều lúc này ai dám nói chuyện?
Trên trán Hách Kiến bị súng dí vào, suýt chút nữa bị dọa tè ra quần, ngay lập tức không dám nói nhảm nữa, nhanh chóng lấy thẻ ngân hàng ra quẹt tiền, cùng lúc đó, những người khác cũng đều lấy thẻ ngân hàng ra, từng người một đều rất trung thực. Thật là chuyên nghiệp. Bây giờ làm giặc cướp còn phải mang theo máy POS kè kè trên người?
Ngay lúc này, Lăng Thành cảm khái một chút, sau đó tò mò quay về phía Ngô Cùng Tiểu nói: “Người anh em, mấy người hiện đại quá nhỉ, dùng cả máy POS? Nếu quét thẻ thì sẽ có ghi chép giao dịch, mấy người không sợ chúng tôi báo cảnh sát à?”
Ngô Cùng Tiểu đắc ý cười cười, lộ ra một mồm răng ố vàng: “Cái... cái này thì anh không hiểu rồi, máy... máy POS của chúng tôi đã được dân chuyên nghiệp cải tạo qua rồi, cơ bản là không... không tra ra được đâu...”
Nói đến một nửa, Ngô Cùng Tiểu lấy lại tinh thần, gãi gãi đầu: “Ể? Tôi... tôi nói với anh cái… cái này làm gì?! Anh cmn nói nhảm hơi… hơi nhiều rồi đấy! Nhanh quẹt đi!” Ha ha ha ha ha! Cmn buồn cười chết mất! Trong lòng Lăng Thành thấy cực kỳ buồn cười, nín cười gật gật đầu.
“Tôi cảnh cáo mấy người, đừng có mà đùa nhây với tôi, ai đưa tiền… tiền thì người đó bình an vô sự!” Lúc này, Ngô Cùng Đại hung hăng nói, vừa nói xong, sắc mặt hắn trầm xuống, cũng nhanh chóng bước vọt tới trước mặt Tống Tử Ngôn. “Đừng hiểu lầm, không phải là tôi muốn báo cảnh sát đâu, tôi không mang thẻ ngân hàng, tôi có thể chuyển khoản qua điện thoại.”
Tống Tử Ngôn hoảng loạn không chịu được, đầu đầy mồ hôi giải thích. Ngô Cùng Đại cơ bản là không nghe hắn giải thích, một tay giật lấy điện thoại, sau đó hung hăng đập về phía đầu của Tống Tử Ngôn.
“Mẹ mày nữa, mày lừa gạt ai vậy?” Vừa đập, Ngô Cùng Đại vừa hung hăng quát mắng. Coi như không phải là báo cảnh sát, nếu chuyển tiền qua điện thoại thì cũng sẽ làm hắn bị bại lộ. Cho nên Ngô Cùng Đại rất phẫn nộ, cho rằng Tống Tử Ngôn cố ý đưa hắn vào tròng.
“A... Đừng đập, tôi thật sự không mang thẻ mà.” Tống Tử Ngôn bị đánh kêu ngao ngao, máu tươi chảy xuống má. Tôi thực sự không mang thẻ ngân hàng mà! Tống Tử Ngôn khóc không ra nước mắt!
Những người khác bị dọa sợ, nhìn Tống Tử Ngôn máu me đầy mặt, mấy cô gái bị dọa đến phát khóc. Cái tên Ngô Cùng Đại này ra tay quá độc ác.
Mà dưới sự kinh hoảng của mọi người, Lâm Tuyết hối hận không thôi, trong lòng áy náy không chịu được. Lúc trước ở trong ngân hàng, Lăng Thành cứu cô bé sinh viên vốn không quen biết gì kia, còn cứu cả em gái nhỏ. Tại sao cô còn hoài nghi sự đồng cảm của hắn chứ? Tại sao vừa rồi cô lại nghi ngờ sự đồng cảm của hắn chứ? Bây giờ thì hay rồi, cái gì cũng muộn mất rồi.
Giai Kỳ cũng cắn chặt môi, ánh mắt nhìn Lăng Thành lộ ra sự áy náy. Tại sao vừa rồi cô lại không tin hắn? Lúc này thấy tình trạng thê thảm của Tống Tử Ngôn, từng người đều sợ hãi không chịu được, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn quẹt thẻ chuyển tiền.
Trên xe có hơn năm mươi người, lúc này đều đã quẹt xong. Ngô Cùng Tiểu hài lòng gật đầu, đang chuẩn bị muốn rút lui thì lại đột nhiên nhìn thấy Giai Kỳ cùng Lâm Tuyết, lập tức mắt nổi đom đóm.
“Đại... đại ca, em nhìn thấy hai cô... cô gái, đẹp... đẹp quá đi!” Nói xong những lời này, Ngô Cùng Tiểu bèn đi qua, bắt được tay của Lâm Tuyết, vuốt nhẹ một cái. Mấy người này đều là tiểu thư nhà giàu, đúng thật là không giống người bình thường, da thịt non mềm mịn màng. Lâm Tuyết nổi giận, muốn giẫy giụa hất tay hắn ra.
Thấy cô kháng cự, Ngô Cùng Tiểu bèn cười hì hì lắc lắc súng trong tay: “Người... người đẹp à, đừng… đừng có mà lộn xộn, cẩn thận súng của tôi cướp… cướp cò đó.”
“Anh!” Lâm Tuyết cắn chặt môi. Nói ra thì, cô là đại đệ tử Phái Nga Mi, thực lực đã đạt đến Võ Tướng tầng một, thế nhưng cô không dám mạo hiểm, dù sao trong tay đối phương cũng có súng. Dưới sự căng thẳng như thế, Lâm Tuyết theo bản năng nhìn về phía Hách Kiến. Nhưng mà khiến Lâm Tuyết thất vọng chính là, Hách Kiến lúc này so với cô còn sợ hãi hơn, ngồi ở chỗ đó không dám nhúc nhích gì.
“Hí hí, tao cũng phát hiện ra một người đẹp, chậc chậc, còn rất sexy đó!” Lúc này, Ngô Cùng Đại cũng cười hí hí mở miệng, con mắt nhìn chằm chằm Lý Nam ở bên cạnh Tôn Đại Thánh. Áo hở rốn thêm quần jean ngắn, gợi cảm không gì sánh được, mà hình xăm Phượng Hoàng trên tấm lưng đẹp của cô cũng kích thích dục vọng chinh phục của đàn ông. Ực. Người đẹp xăm mình này, hôm nay hắn ăn chắc.
Ngô Cùng Đại âm thầm nuốt nước miếng, chỉ vào Giai Kỳ, Lâm Tuyết, Lý Nam, Tiêu Diệu Vân: “Trói mấy người đẹp này lại, hôm nay anh em chúng tao muốn nếm thử, mẹ nó, ông đây còn chưa chơi gái nhà giàu bao giờ đâu. Em ba, em ở lại trên xe, đừng để bọn ngốc này lộn xộn! Đại ca nhị ca đi một lát sẽ trở lại!”
Ngô Cùng Tiểu cười hì hì gật đầu, cầm súng chỉ Giai Kỳ mấy cái: “Nhanh... Nhanh xuống xe, ngoan ngoãn chút... Đừng... đừng ép tôi phải lỡ tay bẻ mất đóa… đóa hoa là cô đó.” Ha ha, hôm nay thành công cướp được tiền, lại còn có thể nếm được hương vị của mấy cô em nhà giàu này, đúng là kiếm lợi lớn rồi.
Mấy người Giai Kỳ bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch, cảm giác chân mềm nhũn ra, nhưng cũng chỉ đành bất đắc dĩ xuống xe.
“Lâm Tuyết, Lâm Tuyết... Em đừng sợ, anh nhất định sẽ cứu em.” Lúc này, Hách Kiến lấy hết can đảm lớn tiếng kêu lên, nhưng mà trong lòng hắn lại vô cùng hoảng sợ, do đó âm điệu cũng trở nên run rẩy, cơ bản là không có tí sức mạnh nào.
Lâm Tuyết quay đầu liếc hắn một cái, cắn chặt môi không nói chuyện. Mặc kệ hắn có phải là cố làm ra vẻ hay không, có câu nói này của hắn, trong lòng cô cũng thấy ấm áp.
Sau khi xuống xe, 4 cô gái bị trói ở trên một thân cây, trói lại một vòng xung quanh cây.