Chỉ là một buổi dạo chơi ở ngoại thành mà thôi, còn phải cố ý đi mua quần áo mới? “Buổi đi chơi đó tôi không đi không được à?” Lăng Thành nói. Nếu là Hách Gia tổ chức buổi đi chơi ở ngoại thành thì tên Hách Kiến kia khẳng định sẽ đi. Lăng Thành cũng không muốn nhìn thấy hắn.
Tịnh Lâm trừng mắt liếc hắn một cái: “Vốn loại tụ họp của giới thượng lưu này cũng không tới lượt cậu được tham gia. Nhưng bây giờ địa vị của Kỳ Nhi trong gia tộc không giống với ngày trước nữa, thân là người cầm lái của xí nghiệp, cậu trên danh nghĩa là chồng nó thì đương nhiên phải đi cùng rồi.”
“Ồ.” Lăng Thành lầm bầm một tiếng: “Tôi biết rồi, lát nữa tôi đi mua.” “Thế còn tạm được.” Tịnh Lâm lạnh lùng nói: “Tốt nhất là mua mấy bộ ra dáng một chút, không có tiền thì xin Kỳ Nhi. Đừng lúc nào cũng nhìn nghèo túng thế, làm mất mặt Kỳ Nhi ra.”
Lăng Thành liên tục gật đầu đồng ý. Tịnh Lâm lại nói vài câu rồi mới quay người rời đi. Chân trước bà vừa đi thì Lăng Thành đã không kịp chờ đợi mà lấy quyển “Thượng Cổ Binh Khí” kia ra. Trang bìa của quyển sách này đã hư hại đến mức không còn nhìn ra hình dáng ban đầu, miễn cưỡng có thể nhìn thấy chữ viết phía trên. Không chỉ có như thế, mặt trên còn có vài vết màu nâu, hẳn là vết máu đã khô. Vừa nhìn đã biết, quyển sách này đã trải qua những năm tháng kinh tâm động phách như thế nào. Chẳng trách Tiêu Gia có thể được xưng là thế gia đồ cổ, loại sách như này cũng có.
Nói thầm trong lòng một câu, Lăng Thành bắt đầu cẩn thận lật sách. Tờ thứ nhất ghi lại một thứ binh khí tên là Lôi Thần Chùy. Được mệnh danh là có thể dẫn sấm sét đến, binh khí Lam Giai tầng bốn! Lăng Thành nhìn không chớp mắt. Hắn đã rất lâu rồi không nghiêm túc đọc sách như vậy.
“Vòng Càn Khôn: Hấp thu linh khí của núi Côn Luân, thai nghén linh khí mà ra đời. Không có gì không phá được!
Đẳng cấp binh khí: Lam Giai tầng năm!
Kỹ năng kèm theo: Vô Lượng Càn Khôn!
Chủ nhân binh khí: Tam Thái Tử Na Tra.”
Đang thầm nghĩ, hắn tiếp tục đọc xuống phía dưới.
“Thanh Long Yển Nguyệt Đao: Đao dài chín thước (khoảng 3m), vô cùng sắc bén, có thể chặt đá, phá núi!
Đẳng cấp binh khí: Lam Giai tầng ba!
Kỹ năng kèm theo: Băng Sơn Địa Liệt Trảm!
Chủ nhân binh khí: Võ Thánh, Quan Vũ.”
Nhìn từng món từng món binh khí lợi hại, Lăng Thành càng ngày càng cảm thấy hứng thú, lật sách cả buổi, cuối cùng cũng tìm thấy Ẩm Huyết Kiếm! Xem nội dung bên trong sách, Lăng Thành hãi hùng khiếp vía!
“Ẩm Huyết Kiếm: Ngọc cũng không phải ngọc, sắt cũng không phải sắt, vô củng bền bỉ, sắc bén khác thường! Hấp thu linh khí thiên địa mà sống!
Đẳng cấp binh khí: Hồng Giai tầng một.
Kỹ năng kèm theo: Uống máu! (Khi máu người dính vào, đẳng cấp binh khí theo đó sẽ được nâng lên! Nhất thiết phải hấp thu máu tươi của người sống, máu động vật không có hiệu quả!).
Chủ nhân binh khí: Không biết.”
Nhìn thấy phần cuối, Lăng Thành vô cùng kích động! Ha ha, hóa ra là mình nhặt được bảo bối rồi! Ha ha ha ha, binh khí này có thể thăng cấp? Chỉ cần dính vào máu người thì có thể không ngừng thăng cấp! Chẳng trách được gọi là Ẩm Huyết Kiếm! Hơn nữa trong sách còn giới thiệu, Ẩm Huyết Kiếm sau khi thành công nhận chủ, lúc không sử dụng thì có thể hoà nó vào trong máu. Thời điểm muốn sử dụng nó thì chỉ cần hơi động ý nghĩ một chút, như vậy là đã có thể triệu hoán nó ra.
Lăng Thành hít sâu một hơi, cầm Ẩm Huyết Kiếm trong tay, hơi động ý nghĩ một chút, chỉ nhìn thấy Ẩm Huyết Kiếm đột nhiên biến mất! Lăng Thành biết, kiếm này đã dung hòa vào trong máu của hắn.
“Kiếm tới!” Lăng Thành kêu lên một tiếng. Chỉ thấy một vầng ánh sang màu đỏ thoáng lướt qua, Ẩm Huyết Kiếm đã được trực tiếp triệu hoán ra! Ha ha ha! Bảo bối, đây tuyệt đối là một thanh bảo kiếm, ha ha ha!
Đang lúc hưng phấn thì nghe được từ dưới lầu truyền đến âm thanh bất mãn của Tịnh Lâm. “Lăng Thành, mau xuống đây.” Lăng Thành thở sâu, cất kỹ cổ thư, sau đó giấu thanh kiếm đi, xong xuôi hết mới ra khỏi phòng.
“Sao vậy?” “Tới đây, ngồi xuống.” Tịnh Lâm tức giận nói: “Lần đi du xuân này rất quan trọng, tổng cộng có mười mấy gia tộc tham gia: Hách Gia, Tiêu Gia, Dịch Gia, Tần Gia, còn có Tống Gia chúng tôi và mấy nhà nữa. Tổng cộng mấy trăm người lận! Những người này đều là nhân vật có máu mặt, đến lúc đó cậu đừng nói lung tung làm cho Kỳ Nhi mất mặt. Bây giờ Kỳ Nhi đã là người cầm lái của Tống Gia rồi.”
Hoạt động lần này trên danh nghĩa là du xuân để cho mọi người vui đùa thỏa thích, trên thực tế chính là các gia tộc gắn kết tình cảm với nhau. Tầng lớp thượng lưu, thêm một người bạn thêm một con đường.
Lần du xuân này, các gia tộc ở chung chơi chung với nhau vài ngày, nói không chừng còn có thể đàm phán thành công vài cái hạng mục, cũng có thể làm quen thêm vài người bạn.
“Ồ, tôi biết rồi. Tôi sẽ không nói lung tung.” Lăng Thành gật đầu. Tiêu Gia cũng đi? Tiêu Diệu Vân thân là đại tiểu thư Tiêu Gia nhất định cũng sẽ tham gia. Vừa nghĩ tới Tiêu Diệu Vân, trong đầu Lăng Thành bèn hiện ra một gương mặt thẹn thùng mê người. Lại lập tức nghĩ tới Dịch Gia, Lăng Thành nhịn không được hỏi: “Trước kia lúc Tống Gia chúng tôi bị lừa sạch tiền, tộc trưởng Dịch Gia Dịch Khải Liêm không phải là đã cắt đứt quan hệ hợp tác với Tống Gia chúng tôi rồi hay sao? Sao bọn họ cũng tham gia?”
Giai Kỳ nhẹ nhàng nở nụ cười: “Trên thương trường, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, không có kẻ thù vĩnh viễn, lúc trước bởi vì ba tôi mà tiền của gia tộc chúng tôi cũng bị mất, Dịch Gia bọn họ chính xác là không hợp tác cùng chúng tôi nữa, có điều nguy cơ của Tống Gia đã được giải trừ, bọn họ lại chủ động tìm tới cửa.”
Nghe nói như thế, Lăng Thành khinh thường nở nụ cười. “Lần du xuân này, chúng tôi nhất định phải làm quen thêm nhiều đối tác.” Giai Kỳ nói: “Đến lúc đó anh đừng nói gì lung tung, đi theo sau lưng tôi là được.” “Được.” Lăng Thành cười hắc hắc: “Tôi sẽ làm người hầu nhỏ của em.”
“Đúng là không biết xấu hổ, còn chưa nghe đủ người ta nói anh là tên ăn bám à.” Giai Kỳ không khỏi đỏ mặt, theo bản năng gắt giọng. Vừa nói xong, cô bèn phản ứng lại: “Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý nói thế.”
Lăng Thành tỏ vẻ chẳng sao cả: “Không có việc gì, người khác nói tôi không quản được, em là vợ của tôi, tôi chỉ để ý đến cái nhìn của em thôi.” Giai Kỳ lén lút nở nụ cười, lôi kéo Lăng Thành đi mua quần áo.
Vốn là muốn mua vest, nhưng nói thật, kết hôn đã 3 năm, Lăng Thành đã quen mặc hàng vỉa hè, thật sự không quen mặc áo vest, luôn cảm giác gò bó đến phát hoảng. Hắn muốn đi mua hàng vỉa hè, Giai Kỳ không đồng ý, cuối cùng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Giai Kỳ, Lăng Thành mua hai bộ quần áo thể thao hạng sang.
Mặc thử cảm thấy không tệ, Lăng Thành đang muốn trả tiền thì bị Giai Kỳ ngăn cản. “Kết hôn đã mấy năm, tôi chưa mua được cho anh cái gì, cứ để tôi trả, lúc trước không phải anh còn mua quần áo cho tôi à?” Giai Kỳ cười khanh khách mở miệng nói. Trong lòng Lăng Thành ấm áp, không cố chấp đòi trả nữa, bèn để Giai Kỳ trả tiền.
Rạng sáng hôm sau, Hách Gia cho xe tới đón. Hách Gia ở thành phố Đại Phong cũng coi như là có máu mặt, phái xe tới đón cũng phải thuần một màu xe Mercedes thương vụ, hơn mấy chục chiếc chạy ở trên đường vô cùng chói mắt.
Hôm nay Giai Kỳ vô cùng xinh đẹp. Quần jean màu lam bó sát người, dưới chân đi giày Mộng Như Ý, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng. Đôi chân thon dài cùng dáng người hấp dẫn được phô bày rõ ràng không bỏ sót chút gì. Thời điểm lên xe, tài xế kia không chăm chú lái xe mà lúc có lúc không quay đầu nhìn lén cô.
Mấy tiếng sau, cuối cùng đã tới chỗ cần đến: Hồ Thăng Long. Hồ Thăng Long, là khu phong cảnh do tư nhân đầu tư xây dựng, có danh xưng là hành lang triển lãm tranh dài hai mươi dặm, phong cảnh tươi đẹp, bởi vì là nơi tư nhân cho nên nơi này không tiếp đãi người bình thường.
Thực ra đó cơ bản không phải là hồ mà là một vịnh biển. Người có thể tới đây nghỉ phép đều là nhân vật có máu mặt. Ngồi ở trên bờ cát, chống một cây dù lên, phơi nắng tắm nắng, thực sự vô cùng thoải mái.
Đi đến chỗ tiếp khách, người của mấy gia tộc khác đã tới gần đông đủ, cơ hồ người mà mỗi gia tộc phái tới tham gia tụ hội đều thuộc thế hệ trẻ tuổi. Dù sao sau này sản nghiệp của gia tộc cũng sẽ cần người trẻ tuổi tới tiếp quản. Để lớp trẻ tới kết bạn, như vậy thì không thể tốt hơn được nữa.
Vừa mới xuống xe đã nhìn thấy cách đó không xa có một đám người ngồi ở bên trong đình nhỏ tao nhã, cười cười nói nói. Trong số những người này có vài bóng người khá quen thuộc. Chính là Tống Tử Ngôn và Tống An Nhiên của Tống Gia, còn có Chu Hắc Minh của Dịch Gia.
Nhìn thấy Lăng Thành cùng Giai Kỳ đi đến, tất cả mọi người dồn dập đứng dậy chào hỏi. Mấy chàng trai trẻ nhìn thấy Giai Kỳ thì đôi mắt không rời đi được. Quá đẹp, đây quả thực là tiên nữ! Không sai, hôm nay Giai Kỳ đúng là tiên khí quanh thân, có loại khí chất ngăn cách người khác ngoài ngàn dặm. Tống Gia mặc dù là gia tộc nhị lưu, có điều người đẹp lại có rất nhiều, tùy ý chọn ra một người giữa Tống An Nhiên và Tống Gia i Kỳ cũng đẹp đến mức không gì sánh được!
Chỉ có Tống Tử Ngôn là cười lạnh một tiếng. Bây giờ địa vị của Giai Kỳ tăng lên, nhưng mà địa vị của Lăng Thành trong mắt hắn thì chưa từng thay đổi, vẫn là tên con rể ở rê vô dụng đó thôi. Quả nhiên, câu nói đầu tiên của Tống Tử Ngôn chính là trào phúng Lăng Thành: “Hôm nay Lăng Thành ăn mặc được lắm nha, mấy bộ quần áo bán ở vỉa hè kia đâu rồi?”
Ha ha ha! Câu nói kia khiến không ít người đều bật cười. Mặc dù Tống Tử Ngôn biết Lăng Thành giỏi đánh nhau, nhưng mà ở đây có mặt nhiều gia tộc như vậy, Tống Tử Ngôn chắc chắn Lăng Thành không dám làm loạn, cho nên châm biếm hắn vài câu, không kiêng nể gì cả.
“Tử Ngôn, đây chính là tên con rể ở rể cậu nói à?” “Không đúng, con rể ở rể hẳn phải không có địa vị gì mới đúng, sao cũng theo tới đây thế?” Tất cả mọi người đều dồn dập phụ họa, có người tò mò quay về phía Tống Tử Ngôn hỏi.
Tống Tử Ngôn cười ha ha một tiếng: “Còn không phải dựa vào quan hệ với vợ hắn Giai Kỳ hay sao? Bằng không, hắn ngay cả một cái rắm cũng không bằng.” Lời này vừa nói ra, người của mấy gia tộc kia cũng nhịn không được cười vang lên.
Lăng Thành cười lạnh, không để ý tới bọn họ. Hắn đã đồng ý với vợ sẽ không nói linh tinh, cho nên đành nhịn thôi, coi như nghe người ta đánh rắm. Nhưng mà Giai Kỳ đứng một bên lại nhịn không được, lạnh mặt nói: “Tống Tử Ngôn, tất cả mọi người đều là đến đây chơi, cậu nói chuyện cạnh khóe nhau như vậy thấy thú vị lắm à?”
Tống An Nhiên đứng ở một bên cũng không nhìn nổi nữa, đôi mi thanh tú nhẹ chau lại nói: “Tống Tử Ngôn, anh bớt mồm bớt miệng lại, đều là người một nhà mà.” Đúng vậy, lần tụ hội này có mười mấy gia tộc tham gia, Tống Gia hẳn là nên đồng lòng, không nên nội đấu chứ.
Tống Tử Ngôn chẳng hề để ý, bĩu môi đi qua một bên. Lúc này, một người người trẻ tuổi mặc vest kẻ ca rô mỉm cười đi tới, quay về Giai Kỳ đưa tay ra: “Tiểu thư Giai Kỳ, xin chào, tôi là Tần Thủ Sinh, nhị công tử của Tần Gia, tôi vẫn luôn ngưỡng mộ tiểu thư Giai Kỳ, hôm nay may mắn được gặp, đây là vinh hạnh của tôi.”
Tên này miệng lưỡi thật trơn tru. Nghe hắn tự giới thiệu xong, Lăng Thành đang uống nước lập tức phun ra! Ha ha ha! Cầm Thú Sinh*? Ha ha ha ha, cái tên này thật là buồn cười quá đi! Ai đặt tên cho hắn vậy? Ha ha ha ha!
*Cầm Thú Sinh đồng âm với Tần Thủ Sinh, ý chỉ cầm thú, súc sinh