Tuyệt Đại Con Rể

Chương 72: Cô Mau Quay Lại Đi!



Lăng Thành lắc đầu, mẹ nó, có phải hắn nên mặc một bộ quần áo đàng hoàng hơn hay không? Sao đi đến đâu cũng bị xem thường vậy? Hàng hóa vỉa hè mặc dù rẻ, nhưng mà mặc rất rộng rãi, cực kỳ thoải mái mà.

“Được được được, tôi không đi vào là được chứ gì?” Lăng Thành cũng lười tính toán với cô gái kia, lấy điện thoại ra muốn gọi cho Lâm Tuyết, nói cho cô một tiếng hắn đợi cô ở cửa ra vào. Kết quả điện thoại còn chưa kết nối, Hình Đình Đình lần nữa đi tới, cô đeo giày cao gót, cơ hồ cao ngang với Lăng Thành, thái độ từ trên cao nhìn xuống nói: “Muốn gọi điện thoại thì ra ngoài gọi, đừng đứng ở đây quấy rầy các khách quý khác.”

“Tôi đứng gọi điện thoại cũng không được?” Lăng Thành dở khóc dở cười. “Không được!” Hình Đình Đình chỉ ra bên ngoài: “Chỗ cửa ra vào phòng khách quý không phải chỗ anh có thể đứng, ra ngoài gọi điện thoại.”

Cùng lúc đó, bảo an ngân hàng cũng đi tới, cau mày nói: “Thưa ngài, nơi này là khu khách quý, xin ngài không nên đứng ở đây, ảnh hưởng tới những người khác.” Lúc bảo an nói lời này, không ít người đứng xung quanh cũng nghe thấy động tĩnh ở bên này, dồn dập nhìn qua.

“Ở đâu ra tên nhà nghèo kia vậy, thế mà còn muốn đi vào khu khách quý giải quyết thủ tục?” “Đoán chừng không muốn ở bên ngoài xếp hàng đó, muốn đầu cơ trục lợi đi khu khách quý làm, miễn phải xếp hàng.” Từng tiếng nghị luận truyền đến, cũng không biết là ai nói một câu: “Mấy người nhìn hắn có phải là tên con rể ở rể của Tống Gia không vậy?” Ha ha ha, hình như đúng là hắn đó!

Hình Đình Đình nghe tiếng nghị luận, càng thêm khinh bỉ. Còn tưởng rằng hắn là dân đi làm công, hóa ra là một tên con rể đi ở rể, một tên chỉ biết đi ăn chùa uống chùa, còn không bằng người ta đi làm đây này. “Bảo an, đuổi hắn ra ngoài.” Hình Đình Đình chỉ vào Lăng Thành, lạnh lùng nói. Lăng Thành thở dài một hơi: “Tôi muốn giải quyết thủ tục, tôi rút tiền, có được không? Tôi muốn rút tiền ở khu khách quý.”

Não người này có vấn đề à? Cô gái nhẹ nhàng nở nụ cười, khinh thường nói: “Anh muốn rút bao nhiêu? 1 triệu hay là 2 triệu? Ở cửa tiếp khách hàng ngoài sảnh lớn một ngày có thể rút 5 triệu, tôi nghĩ chắc là đủ cho anh rút rồi. Khu khách quý chỉ tiếp nhận xử lý khách hàng có nhu cầu 100 triệu trở lên.”

“Được, tôi rút 500 triệu, tiền mặt.” Lăng Thành móc thẻ ngân hàng ra, nhét vào tay Hình Đình Đình. Âm thanh không lớn nhưng tất cả mọi người lại nghe thấy rõ ràng! “Ha ha ha ha ha, buồn cười chết mất, tên này muốn rút 500 triệu?” “Chắc là ở Tống Gia bị ngược đãi đến mức muốn điên rồi.” Tiếng đám người đùa cợt không ngừng truyền đến, nhưng lúc này chân Hình Đình Đình lại run rẩy không ngừng! Đôi chân đeo giày cao gót dường như cũng không đứng vững được!

Cái này... Tấm thẻ này, là thẻ đen của ngân hàng Vọng Cơ? Lúc này, quản lý ngân hàng cũng đi tới, trông thấy tấm thẻ đen trong tay Hình Đình Đình, suýt chút nữa sợ tè ra quần! Đây chính là thẻ đen đó! Toàn bộ thành phố Đại Phong cũng không có nhiều hơn ba tấm!

“Thưa ngài, tôi là quản lý Lý của chi nhánh ngân hàng này, ngài cần xử lý thủ tục gì? Để tôi giúp ngài xử lý.” Quản lý ngân hàng cười theo, quay về phía Lăng Thành mở miệng nói. Lúc này, đám người xung quanh cũng ngây người. Bọn họ có ai biết đến thẻ đen đâu? Tình huống gì đây? Quản lý ngân hàng sao lại khách sáo với hắn như vậy? Haizz, chẳng trách người ta lên được ghế quản lý, tính khí đúng là tốt thật, gặp phải loại người ưa gây chuyện này mà tính khí vẫn tốt như thế.

Quản lý Lý run rẩy cầm lấy thẻ đen, từ sau khi hắn tới chi nhánh ngân hàng này, cấp bậc khách hàng cao nhất mà hắn từng tiếp đãi cũng chỉ là thẻ bạch kim, mà trước mắt lại là thẻ đen! Nhân vật như vậy, đừng nói là hắn không đắc tội nổi, mà kể cả lãnh đạo cũng không dám thất lễ. Quản lý Lý quay về phía Hình Đình Đình nháy mắt, để cho cô lui ra.



Bây giờ Hình Đình Đình đã đơ người rồi, thân thể mềm mại phát run, hai chân đều mềm nhũn. Xong rồi. Cô vậy mà đắc tội khách quý nắm giữ thẻ đen. Đây chính là thẻ đen đó!

“Không cần, tôi chỉ là rút ít tiền, để cho cô tôi đi làm là được rồi.” Lăng Thành nhìn Hình Đình Đình, hờ hững mở miệng nói. Quản lý Lý nhanh chóng gật đầu, sau đó nghiêng đầu trừng cô: “Đứng ngây ra đấy làm gì, còn không mau đi rút tiền?” Hình Đình Đình cuống quýt lên tiếng, bèn đi về phía quầy tiếp khách hàng.

Sau khi Lăng Thành ngồi xuống ghế sa lon, quản lý Lý lại nhanh chóng pha một bình trà, rót cho Lăng Thành một chén, bưng đến trước mặt hắn. Thái độ phục vụ này so với lúc trước thì đúng là một cái trên trời, một cái dưới đất.

Hả? Thấy cảnh này, những người vốn dĩ đứng ngoài cửa khu khách quý chế giễu ồn ào kia, ai cũng hít một hơi khí lạnh, nhìn trợn mắt há mồm. Lăng Thành không để ý những thứ này, chậm rãi ung dung thưởng thức trà. Chỉ chốc lát sau, Hình Đình Đình đổ mồ hôi đầm đìa đi ra, mang theo hai cái bao lớn. Bên trong tất cả đều là tiền mặt!

Đến tận giờ phút này, tất cả mọi người xung quanh mới choáng váng! “Thưa ngài, đây là 500 triệu ngài muốn rút.” Hình Đình Đình cẩn thận đi qua, cung kính mở miệng. Cô cơ bản không dám đối mặt với Lăng Thành.

“Gửi lại tiền vào tài khoản. Sau đó lại rút ra 100 ngàn.” Lăng Thành từ tốn nói. Cần nhiều tiền mặt như vậy làm gì, 100 ngàn là đủ dùng rồi. Hình Đình Đình cũng không dám lề mề, nhanh chóng đi làm. Chỉ chốc lát sau đã cầm 100 ngàn đi ra.

Lúc này, Lâm Tuyết cũng đạp giày cao gót đi tới: “Lăng Thành, anh rút có 100 ngàn thì rút ở cửa khách quý làm gì?” Cái này cứ thấy sai sai. Thời điểm giải quyết thủ tục, thông thường phải rút hơn 100 triệu mới được phục vụ ở ô khách quý. Chính sách của ngân hàng hiện tại cũng phóng khoáng như vậy sao? 100 ngàn cũng có thể rút ở ô khách quý?

Hôm nay Lâm Tuyết không mặc đồng phục cảnh sát, trên người mặc áo sơ mi trắng, phía dưới là một chiếc váy bó hông, dáng người kia khỏi phải bàn mê người ra sao. Người đẹp ở đâu cũng trở thành tiêu điểm, người trong ngân hàng hoặc vô tình hoặc cố ý đánh giá cô.

“Thái độ của cái ngân hàng này tốt chứ có gì đâu, 100 ngàn cũng coi tôi thành khách quý.” Lăng Thành cười híp mắt nói: “Không giống với mấy người nào đó, tôi không có tiền thì xem thường tôi, cũng giống chồng sắp cưới của cô đó, ỷ vào chính mình có tiền, tưởng bở rằng mình là nhân vật gì oai phong lắm nên coi trời bằng vung.”

Đôi mày thanh tú của Lâm Tuyết nhíu chặt: “Lăng Thành, thực ra Hách Kiến hắn...” Lâm Tuyết còn chưa nói xong, kết quả là trong nháy mắt này, từ khắp nơi truyền đến tiếng kêu kinh ngạc! “Chạy mau!” Xuyên thấu qua lớp thủy tinh, chỉ thấy mấy tên đàn ông cao lớn vạm vỡ, trên đầu đội túi vải màu đen, từ cửa lớn ngân hàng xông vào.

“Mấy người muốn làm gì?” Bảo an lấy can đảm, hét lên một tiếng, còn chưa đi đến trước mặt mấy tên tráng hán kia thì đã bị đánh vào đỉnh đầu, ngất xỉu tại chỗ. “Aaaaaa…” Nhìn thấy đám người này động thủ, trong sảnh lớn lập tức phát ra tiếng thét đinh tai nhức óc, loạn thành một đống. “Cmn ngồi xuống hết cho tao! Để điện thoại dưới đất!” Tên cầm đầu mặc một cái áo ba lỗ rằn ri, trên cánh tay có hình xăm, trông vô cùng khí thế, trên tay của hắn cầm một khẩu súng, rống giận một tiếng.



Đám người vốn dĩ đang sợ hãi kêu gào toàn thân cũng bắt đầu run rẩy, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống đất. Lâm Tuyết đứng ở một bên nắm chặt bàn tay. Thân là cảnh sát, cô thấy cảnh này đương nhiên không chịu được. Có điều cũng không thể dùng sức mạnh. Đối phương có tận mười mấy người!

Lúc này cô cũng chỉ đành cắn môi, để điện thoại di động xuống dưới đất. “Đám người này đúng là sâu mọt của xã hội!” Lâm Tuyết tức giận không nhẹ, lồng ngực cũng đang phát run. “Có muốn đi lên ngăn cản bọn hắn hay không?” Lăng Thành cười híp mắt hỏi. “Anh điên rồi à?” Lâm Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái: “Trừ phi anh không muốn sống nữa. Trong đám người này có mấy tên tôi biết, trước kia đều từng phạm tội. Có mấy tên còn từng làm hại nhà lành. Một đám súc sinh!”

Lăng Thành nhún vai, xem ra cái cô Lâm Tuyết này không ngốc, thật sợ rằng cô tôi đột nhiên đứng lên, tuyên bố thân phận của mình rồi bắt người. Trông thấy tất cả mọi người ngồi xuống, tên đàn ông mặc áo rằn ri hài lòng gật gật đầu, tiến lên trước vài bước. Đám người này xem ra từng được huấn luyện nghiêm chỉnh, hơn nữa trước kia chắc là đã được tập luyện bài bản.

Hai người canh giữ ở cửa ra vào. Những người khác lấy ra túi đen được chuẩn bị từ trước, uy hiếp nhân viên trực quầy nhét tiền vào túi cho đầy, hơn nữa còn đặc biệt yêu cầu số seri không được liên nhau. Rất rõ ràng, phạm tội có hệ thống. Không lấy tiền có số seri liền nhau, như vậy sau khi bọn hắn nhận được tiền cũng không cần sợ bị cảnh sát bắt được nữa.

Nhân viên ngân hàng đều sợ đến choáng váng, đứng trước họng súng đen như mực kia các cô còn dám mở miệng nói chuyện sao? Chỉ có thể dựa theo yêu cầu của bọn chúng mà nhét tiền! Đúng lúc này, tên cầm đầu bước nhanh đi đến trước một ô cửa, lạnh lùng quát lớn: “Mẹ kiếp, con kia, mày cmn không muốn sống nữa đúng không?”

Chỉ nhìn thấy cô nhân viên kia, tay còn đang đặt bên trên máy báo động, giương mắt nhìn thấy cái họng súng đen thui kia, cơ hồ bị dọa cho hồn phi phách tán, thân thể nhịn không được run rẩy. “Tôi sai rồi, tôi sai rồi... Đừng… Đừng giết tôi.” Dưới sự kinh hãi hoảng hốt cực độ, ngữ khí của cô nhân viên ngân hàng run rẩy, nói năng không lưu loát chút nào.

Tên cầm đầu nhếch miệng lên, hiện ra sự tàn nhẫn: “Mày cmn cho là ông đây đùa với mày chắc? Dám báo cảnh sát cơ à, thế thì mày đi chết đi.” Trong lúc nhất thời, toàn bộ sảnh lớn ngân hàng yên tĩnh như chết, chỉ có âm thanh hàm răng run lên cầm cập của cô nhân viên ngân hàng kia.

Tên cầm đầu mặt mũi tràn đầy sát khí, nói xong cũng nhắm sung ngay chỗ gáy của cô gái! Trong chớp mắt này, tất cả mọi người cho rằng cô chết chắc! Đám người này nếu đã dám đến cướp ngân hàng thì đã nói rõ bọn hắn đã từng giết người, như vậy còn có thể quan tâm một cái mạng hay sao?

Mấy người già nằm dưới đất nhìn thấy một màn này, trực tiếp bị dọa ngất đi. Cái cô nhân viên kia hoàn toàn choáng váng, lập tức quỳ trên mặt đất, không ngừng cầu xin tha thứ. Thế nhưng tên cầm đầu chỉ cười lạnh, ngón tay đặt lên trên cò súng!

Đúng vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc đó, bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên. “Ban ngày ban mặt như này mà mấy người dám cướp ngân hàng? Thực sự là gan to bằng trời mà!” Lâm Tuyết chậm rãi đứng lên, đạp giày cao gót đi qua.

“Cmn! Cô mau quay lại đi!” Lăng Thành thực sự bó tay rồi. Mọi người thường nói ngực lớn không có não, câu nói này quả nhiên không sai mà. Dáng người của cô đúng là rất đẹp, nhưng cũng thực sự là không có não mà! Loại tình huống này còn dám đứng ra? Không biết sử dụng cái đầu hay sao?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv