“Xe của tôi? Ừm…Tôi cũng cảm thấy xe chỉ là một thứ phương tiện giao thông, cho nên mua một chiếc tầm tầm hạng trung thôi, Audi R8.” Dưới sự chăm chú của mọi người, Lăng Thành nhàn nhạt mở miệng nói. Lăng Thành cũng không nói sai, trong số những dòng xe thể thao đẳng cấp toàn cầu, chiếc Audi R8 kia hoàn toàn không được tính là dòng xe sang trọng quý giá gì, chẳng phải là xe hạng trung hay sao?
Ồ! Nhưng mà đám người trong phòng bao lại xôn xao, từng người dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Lăng Thành, cho là chính mình nghe lầm. Cùng lúc đó, Tịnh Lâm cùng Giai Kỳ cũng suýt chút nữa bị sặc nước trà. Hắn còn có mặt mũi nói ra, chiếc Audi R8 kia là ông chủ hắn cho hắn mượn, bây giờ hắn lại nói đó là xe của mình. Da mặt thật là dày.
Trương Đào ngây ngẩn cả người. Audi R8? Đây chính là xe thể thao giá gần 200 triệu. Tên nhóc này đang giả vờ tinh tướng à?! “Tịnh Lâm này, Kỳ Nhi nhà bà đối xử với Lăng Thành tốt thật đấy. Mua cho hắn xe tốt như vậy.” Lúc này, Mã Anh trở lại bình thường, cười ha hả quay về phía Tịnh Lâm mở miệng nói, nhìn như nói giỡn, nhưng ngữ khí lại không che giấu được sự đùa cợt. Bà không tin Lăng Thành mua nổi Audi R8, chắc là Giai Kỳ mua cho Lăng Thành để giữ thể diện thôi. Suy cho cùng, hắn cũng chỉ là tên ăn bám vô dụng.
Tịnh Lâm xụ mặt, không có trả lời. Mà lúc này, Lăng Thành mở miệng, thản nhiên nói: “Xe không phải Kỳ Nhi mua cho tôi, là ông chủ mua cho tôi.” Ha ha ha! Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lại nín cười. Có mấy cô gái thực sự nhịn không được mà bật cười. Ha ha ha ha! Cái cậu Lăng Thành thật thú vị. Nói lâu như vậy, hóa ra chiếc xe đó không phải là xe của hắn. Ha ha! Tên nhóc này đang diễn hài à? Quá cmn buồn cười ha ha ha.
Tịnh Lâm lại càng đen mặt, lúc này chỉ hận không tìm được một cái lỗ để chui vào. Có điều Lăng Thành vẫn chưa xong, chuyển hướng nói: “Có điều bây giờ đã là của tôi, ông chủ thấy tôi làm việc rất tốt nên tặng chiếc xe đó cho tôi.” Cái gì? Sao lại có ông chủ hào phóng như vậy, tùy tiện tặng một chiếc Audi R8 cho nhân viên? Tất cả mọi người đều sững sờ, lập tức Trương Đào có chút hăng hái mà hỏi: “Không biết anh Thành đi làm ở công ty nào mà lại có đãi ngộ tốt như vậy?” Lăng Thành liếc nhìn hắn một cái, hời hợt nói: “Một cái công ty nhỏ mà thôi.”
Trương Đào cơ bản là không tin, có điều cũng không có ý định trò chuyện tiếp. Cái tên Lăng Thành này rất có thể là đang khoác lác. Trương Đào mỉm cười, từ phía sau lấy ra một cái hộp quà tặng rất đẹp, đưa cho Mã Anh: “Mẹ, lúc trước vẫn luôn bận rộn, ít khi hỏi thăm mẹ, cảm ơn mẹ đã tin tưởng giao con gái mẹ cho con, đây là một chút tấm lòng của con, hy vọng mẹ sẽ thích!”
Mã Anh nhận hộp quà: “Con xem con này, về sau là người một nhà rồi, còn khách sáo như thế làm gì.” Ngoài miệng thì nói như vậy, trên mặt lại cười tươi như hoa nở. “Chị Anh à, là cái gì vậy?” “Đúng vậy, cho chúng tôi xem với!” Lúc này, mấy người bên cạnh tò mò mở miệng, trong mắt đều lộ ra hâm mộ. Mã Anh mừng rỡ mở hộp quà ra, ánh sáng lóa mắt đột nhiên bắn ra, mở ra nhìn một cái, là một chiếc váy dài khảm đầy châu báu kiểu Trung Quốc.
Ồ! Toàn bộ phòng bao lập tức vang lên một tràng tiếng kêu kinh ngạc. “Chiếc váy thật đẹp! Đá quý khảm phía trên đều là thật sao?” “Trời ạ, đó là thương hiệu nổi danh nhất ở nước ngoài đó, hai ngày trước tôi vừa nhìn thấy trong tuần lễ thời trang quốc tế trên TV, chiếc váy mà siêu mẫu nổi tiếng thế giới mặc chính là cái này.”
“Cái này... Cái này tốn không ít tiền đâu nhỉ?” Trong sự sợ hãi kinh ngạc của mọi người, Mã Anh cười khanh khách quay về phía Trương Đào hỏi. Trương Đào lắc đầu nở nụ cười: “Cũng không đáng bao nhiêu tiền, mười mấy triệu thôi ạ!” Mười mấy triệu? Cái này còn bảo không đáng bao nhiêu tiền? Trong lúc nhất thời, trong phòng không ít phụ nữ trợn cả mắt lên. Nhãn hiệu nổi tiếng ở nước ngoài, cùng kiểu với người mẫu nổi tiếng. Nếu như mình cũng có thể có một bộ, thật là tốt biết bao!
Giờ khắc này, đến cả Giai Kỳ cũng không nhịn được mà động lòng. Sắc mặt Tịnh Lâm vô cùng khó coi. Cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của mọi người chung quanh, Mã Anh vui sướng vô cùng, đồng thời lại ngại ngùng quay về phía Trương Đào nói: “Tiểu Đào, món quà này mẹ không thể nhận, nó quá quý giá, hơn nữa chiếc váy này lộ quá.” Trương Đào vừa cười vừa nói: “Mẹ à, món quà có mấy chục triệu, có quý giá gì đâu? Hơn nữa, bộ váy này rất phù hợp với khí chất của mẹ.” “Vậy được rồi.” Mã Anh vuốt ve chiếc váy, trên mặt khó nén được vẻ hưng phấn, gắng gượng nói: “Thế mẹ đành nhận vậy!”
Lập tức, Mã Anh rất là cảm khái: “Vẫn là châm ngôn nói hay, con rể là nửa con trai ruột, nếu mà để tôi nói, thì con rể còn thân thiết hơn cả con trai. Con rể tôi ấy à, chính là đáng tin cậy. Chưa bao giờ giống như một ít người nào đó, chỉ biết khoác lác.” Lúc nói lời này, ánh mắt Mã Anh vô tình cố ý nhìn về phía Tịnh Lâm. Trong lòng Tịnh Lâm vốn đã ấm ức, bây giờ nghe thấy lời nói của Mã Anh mang theo đùa cợt lại càng thêm căm tức! Khi nhìn đến dáng vẻ Lăng Thành làm như không có chuyện gì, ngồi ở chỗ đó chậm rãi ung dung uống trà, Tịnh Lâm tức giận đến mức phát run. Cái thằng vô dụng này, vẫn còn có tâm tình uống trà?
Tịnh Lâm rất muốn đứng lên đi khỏi chỗ đó. Nhưng nếu làm như vậy sẽ bị đám người Mã Anh càng thêm chê cười. Nghĩ tới đây, Tịnh Lâm bèn cố nhịn xuống. Có điều Tịnh Lâm đã quyết định, chờ sau khi trở về, cho dù như thế nào cũng phải bắt Kỳ Nhi ly hôn với cái thằng vô dụng này. Ngày mai đi làm thủ tục luôn.
Giai Kỳ cũng cảm thấy Mã Anh có chút quá đáng, nhưng nhìn Lăng Thành, Giai Kỳ rất bất đắc dĩ. Chồng nhà người ta, có thể kéo thể diện cho mẹ vợ, nhìn lại chồng mình... Thôi vậy.
Lúc này, Mã Anh cười nói: “Lăng Thành, cậu thấy chiếc váy Trương Đào tặng cho dì như thế nào?” Lăng Thành cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Tạm được.” Tạm được? Thực sự là buồn cười. Cậu mua nổi không? Giờ khắc này, trong phòng bao không ít người đều âm thầm cười trộm đầy khinh bỉ.
Mẹ nó, đám người này có chuyện gì vậy? So đi so lại rất vui à? Tiếng cười nhạo chung quanh khiến Lăng Thành có chút bất đắc dĩ. Hắn mặt không đổi sắc đứng lên, đi thẳng ra khỏi phòng bao. Ha ha ha! Như thế nào? Tên nhóc này không còn mặt mũi ở lại nữa?
Không có đối tượng để đùa cợt thì chẳng còn gì thú vị cả. Mã Anh cùng Trương Đào đều có chút thất vọng. Thế nhưng Tịnh Lâm lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Tên vô dụng này cuối cùng cũng đi rồi, bằng không, chính bà cũng không biết sẽ bị mấy người Mã Anh đùa cợt tới khi nào.
Giai Kỳ rất muốn đuổi theo nhìn một chút, nhưng cảm nhận được bầu không khí trong phòng, bèn bỏ ý định đó đi. Kết quả chẳng ai ngờ rằng, chỉ 3 phút sau, Lăng Thành lại trở về! Thời điểm cửa phòng bị đẩy ra, Tịnh Lâm tức giận giậm chân một cái. “Cậu còn quay lại làm gì?” Tịnh Lâm lạnh lùng nói: “Cậu còn chê tôi chưa đủ mất mặt đúng không?”
Giai Kỳ đứng lên, đôi mày thanh tú nhẹ chau lại, nói khẽ với Lăng Thành: “Anh ở trong xe chờ tôi là được rồi, tại sao lại đi lên?” Lăng Thành cười cười không nói chuyện. Trong tay mang theo một cái hộp quà. Món quà này, vốn là ban ngày lúc tiệc cưới của Vương Viêm kết thúc, Lăng Thiệu Huy cho hắn.
Trước kia Lăng Thành bị trục xuất khỏi gia tộc, đến ở rể nhà họ Tống. Lúc đó Lăng Thành làm đám cưới, nhà họ Lăng không có lấy một người đến tham dự. Vì chuyện này, Lăng Thiệu Huy vẫn luôn cảm thấy áy náy nên cố ý đền cho hắn một phần quà. Lăng Thành cũng không khách sáo, đưa tay nhận. Nói đến đây, Lăng Thành cũng không biết trong hộp rốt cuộc là thứ gì. Có điều… Thứ Lăng Thiệu Huy tặng, cũng sẽ không đến nỗi nào chứ nhỉ?
Lăng Thành đặt hộp quà ở trước mặt Tịnh Lâm rồi trở về chỗ ngồi: “Mẹ, tôi cùng Kỳ Nhi kết hôn 3 năm, cũng không tặng mẹ được thứ gì ra hồn, đây là tôi cố ý bồi thường cho mẹ.” Gì? Tên nhóc này vừa rồi ra ngoài, là cố ý đi lấy quà?
Tất cả mọi người trong phòng đều tò mò nhìn chiếc hộp. Chiếc hộp được chế tạo tinh tế, khắc hoa sinh động như thật. Chỉ là một cái hộp chứa cũng đã cao cấp như vậy, đồ vật ở trong đó chẳng phải là càng thêm quý giá? Trong lúc nhất thời, trong lòng không ít người âm thầm nghĩ như vậy. Có điều cũng có người có ý kiến khác. Hắn chỉ là một tên ăn bám, có thể đưa ra món quà quý giá đến đâu chứ? Cái này cơ bản là làm dáng để giữ mặt mũi thôi.
Nghĩ như vậy, tất cả mọi người đều chắc chắn Tịnh Lâm không dám mở ra nhìn trước mặt mọi người. Tên con rể vô dụng này làm dáng một chút, Tịnh Lâm hùa theo làm bộ làm tịch là được rồi, không thể nào tự bôi xấu mặt mình được.
“Anh Lăng này, chỉ trong thời gian mấy phút ngắn ngủi như vậy anh đã cầm một món quà đi vào, không phải là mua ở quán nhỏ trên chợ đêm đấy chứ?” Lúc này, Trương Đào lấy lại tinh thần, cười lớn nói. Lăng Thành cười nhạt một tiếng, không để ý đến hắn ta.
“Tịnh Lâm, nhanh cho chúng tôi xem với nào, con rể nhà bà tặng gì cho bà vậy?” Lúc này, Mã Anh âm thầm cười nhạt một chút, quay về phía Tịnh Lâm nói. Những người khác cũng nhao nhao mở miệng. “Đúng vậy, cho chúng tôi nhìn đi chứ.” “Không biết có tốt hơn món quà của Trương Đào hay không.”
Dưới sự thúc giục của mọi người, Tịnh Lâm cắn chặt môi, rất là do dự. Tịnh Lâm cũng không tin, Lăng Thành có thể đưa ra được món đồ gì tốt, lỡ như bên trong là hàng vỉa hè, chính bà sẽ thành trò cười trong mắt bạn bè. Thế nhưng... Cái hộp này đúng là rất đẹp. Cuối cùng Tịnh Lâm không chịu được sự thúc giục của mọi người, mở hộp ra.
Chỉ một thoáng, sau khi nhìn thấy đồ vật bên trong hộp, tất cả mọi người trong phòng há to miệng. Tịnh Lâm thì ngây ngẩn cả người. Giai Kỳ mặt mũi tràn đầy kinh ngạc cùng hốt hoảng. Nụ cười trên mặt Mã Anh cùng Trương Đào trong nháy mắt cũng tắt ngấm!