Cạch.
Lăng Thành lười không muốn nói mấy lời nhảm nhí với đám nhân viên này nên lấy tấm thẻ đen ngân hàng Vọng Cơ ra để lên bàn, mất kiên nhẫn thúc giục: "Nhanh lên, tôi đang vội”.
Mấy nhân viên trong cửa hàng lập tức sững sờ, bọn họ nào có biết thẻ đen là cái gì trên đời nên bật cười thành tiếng.
Trong đó có một nhân viên bán hàng đứng ra tức giận nói: "Này anh, lúc nãy anh có nghe cẩn thận không đấy? Sợi dây chuyền này trị giá hai trăm hai mươi bảy tỷ đồng! Không phải hai mươi hai triệu bảy trăm ngàn đâu!"
Lăng Thành tức đến nỗi bật cười.
Mẹ nó, đụng phải hai bạn học cũ chẳng ra gì của vợ rồi chưa tính, đám người trong cửa hàng trang sức này cũng bỏ nước vô đầu cho khỏi phải suy nghĩ hay gì ấy?
"Gọi quản lý cửa hàng các cô ra đây!" Lăng Thành thở dài, anh không thể nào nói chuyện với đám nhân viên của cửa hàng này được nữa rồi.
Đúng lúc đó, quản lý của hàng bước ra từ bên trong.
Quản lý cửa hàng trang sức này là một cô gái hơn hai mươi tuổi cũng được tính là xinh đẹp, cô ấy liếc mắt trông thấy tấm thẻ trên bàn lập tức đổi sắc mặt nhanh như lật bánh tráng.
Cô ấy làm quản lý cửa hàng bao năm nay rồi thì làm sao không biết đến sự tồn tại của thẻ đen được? Cả thành phố Đại Phong này có rất ít người sở hữu thẻ đen, chắc chưa tới ba người quá?
"Chào anh, cho hỏi anh cần mua gì ạ?" Quản lý cửa hàng hỏi. "Sợi dây chuyền này, nhanh lên”. Lăng Thành nói.
Đúng lúc đó thì nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh nổi nóng kéo quản lý cửa
hàng sang một bên nói nhỏ: "Quản lý, người này đến đây để phá chúng ta đấy! Anh ta chỉ là kẻ ở rể nhà vợ thôi, hồi xưa còn ngồi tù vì đi trộm điện thoại đấy, không thể mua nổi đồ trong cửa hàng nhà mình đâu nên không cần phải để ý đến anh ta”
"Cô câm ngay cho tôi." Quản lý cửa hàng lên tiếng nhắc nhở rồi cầm tấm thẻ lên quẹt vào máy.
Tích tích!
Thanh toán thành công! Ơ...
Khi đó, tất cả mọi người trong cửa hàng đều ngu người! Hai trăm hai mươi bảy tỷ đồng, thanh toán thành công?
Chẳng những thế, thẻ của Vọng Cơ được quẹt xong thì số dư còn lại trong tài khoản ngân hàng sẽ hiện lên trên màn hình.
Bấy giờ, màn hình đang hiển thị một dãy số thật dài! Mua sợi dây chuyền ấy xong rồi số dư trong tài khoản vẫn còn tận mấy ngàn tỷ?
Khoảnh khắc đó, tất cả nhiên viên trong cửa hàng đều hít phải khí lạnh rét run phổi, không thể nói nổi câu nào!
Nhân viên cửa hàng vừa mới châm chọc mỉa mai Lăng Thành lúc nãy cảm thấy chân mình đang mềm nhũn ra, không thể đứng vững được nữa!
Anh ta là kẻ ở rể nhà vợ cơ mà? Chuyện này là sao đây?
Bấy giờ, quản lý cửa hàng đi tới lịch sự trả tám thể lại cho Lăng Thành: "Thật
lòng xin lỗi quý khách, nhân viên cửa hàng chúng tôi..."
Quản lý cửa hàng chưa kịp xin lỗi xong thì Lăng Thành đã mất bình tĩnh ngắt lời: "Được rồi, mau gói hàng lại cho tôi đi."
Chỉ là một sợi dây chuyền thôi mà phiền không tả được. Quản lý cửa hàng liên tục gật đầu: "Vâng vâng!"
Nói xong lập tức quay đầu lại mắng đám nhân viên cấp dưới: "Còn đứng trơ mặt ra đó làm gì, mau gói đồ lại cho khách đi chứ”.
Mấy nhân viên kia hoàn hồn, vội vàng tháo sợi dây chuyền xuống gói lại thật cẩn thận.
Hơn mười giây sau thì Lăng Thành đã xách theo chiếc hộp trang sức bước vội ra ngoài/
Gần đó là Đặng Tâm Bình và Huỳnh Đang ngồi nói chuyện phiếm với Giai Kỳ.
Huỳnh Đang đã chắc mẩm trong lòng đôi giày Tình Yêu Pha Lê dưới chân Giai Kỳ là hàng giả nên cứ đâm thọt hết lần này đến lần khác, luôn miệng hỏi cô là tiêu hết bao nhiêu tiền để mua hàng nhái thế này.
Giai Kỳ lắc đầu: "Tôi không biết thật đó, đây là giày chồng tặng cho tôi."
"Thời buổi này hàng nhái cũng làm giống thật thế này cơ à?" Huỳnh Đang cố ý nói thật lớn tiếng khiến người qua đường đều bị thu hút về phía này.
Đúng lúc đó, Lăng Thành vội vàng đi tới đặt hộp quả vào tay Giai Kỳ, cười nói: "Vợ ơi, tặng cho em này”.
Giai Kỳ vui như mở cờ trong bụng, cô hôn lên má Lăng Thành: "Cảm ơn chồng”.
Nói xong cô bèn mở chiếc hộp ra.
Không ngờ Lăng Thành nói mình đi vệ sinh nhưng sự thật là đi mua quà tặng cho cô, nghĩ thế Giai Kỳ lại thấy lòng mình ngọt ngào.
"Tạm thời đừng mở ra." Lăng Thành nở nụ cười: "Không phải đồ gì quý giá lắm đâu, về nhà rồi xem cũng được mà."
Dù sao lúc nãy Huỳnh Đang cũng thích sợi dây chuyền này trong cửa hàng trang sức, nếu mở nó ra ở đây thì cô ta lại lên cơn ghen tị.
Giai Kỳ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Chồng này, dù không phải là đồ quý giá gì nhưng em vẫn thích, chỉ cần là quà anh tặng thì em thích hết”
Đúng lúc đó, Huỳnh Đang chợt bật cười.
"Giai Kỳ, cứ mở ra xem coi đó là gì. Tôi muốn xem thử rốt cuộc chồng cậu tặng thứ gì cho cậu. Tôi đang tò mò lắm đấy." Huỳnh Đang cười lạnh nói.
Mua quà cho vợ rồi lại bảo về nhà hẵng mở ra hả!
Chắc là mấy thứ hàng chợ giá rẻ sợ người ngoài thấy lại chê cười chứ gì? Ha ha ha, chắc chắn là thế rồi!
Giai Kỳ ơi là Giai Kỳ, ngày xưa đi học cô chính là người được các chàng trai trong trường yêu thương che chở nhất, không ngờ cuối cùng lại gả cho kẻ vô dụng này.
Giai Kỳ cười nhạt: "Chồng tôi đã nói là không phải quà đắt tiền gì rồi, cậu khỏi xem cũng được”
Cô vừa nói vừa cất hộp quà vào túi xách.
Thế mà Huỳnh Đang lại nhanh tay lẹ mắt giật lấy hộp quà, cười thật tươi nói: "Đừng keo kiệt với bạn bè thế mà, cho tôi xem với!"
Cô ta vội vã mở chiếc hộp ra.
"Cậu!" Giai Kỳ hơi khó chịu, con người này bị làm sao thế nhỉ? Chưa xin phép gì người ta đã tự tiện mở quà là sao?
Cô đang định giành hộp quà lại thì cả hai bỗng tròn mắt ngẩn ngơ! Nhất là Huỳnh Đang, cặp mắt cô ta suýt tí nữa đã rơi xuống rồi!
Trong hộp quà đó chính là một sợi dây chuyền lẳng lặng nằm yên nhưng vẫn xinh đẹp đến mức con người ta phải khó thở!
Trái Tim Vĩnh Hằng?
Người Giai Kỳ run lên, cô vừa vui vừa thấy lo lắng! Chồng cô... Chồng cô mua nó về rồi ư?
Chuyện này... Sao lại có chuyện này xảy ra được!
Bấy giờ, Huỳnh Đang và Đặng Tâm Bình đều liếc sang mìn nhau, họ đều trông thấy vẻ giật mình khiếp sợ trong đôi mắt kia!
Rất lâu sau đó Huỳnh Đang mới kéo ba hồn bảy vía về lại quan sát Lăng Thành vài lần rồi cười nhạo: "Ồ, tôi biết rồi! Đi vệ sinh cái gì không biết, thì ra là lén lút ăn cắp đồ!"
Ăn cắp, chắc chắn là đồ trộm về!
Thứ vô dụng chỉ biết bám váy đàn bà thì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Đừng nói đến thứ ở rể như Lăng Thành, dù có đổi thành bà cụ nhà họ Giai thì cũng không thể thoải mái vung tay lấy mấy trăm triệu đi mua một sợi dây chuyền! Chắc chắn là đồ ăn cắp!
Thảo nào anh ta lại dặn với Giai Kỳ là để về nhà hẵng mở, thì ra là sợ người ta phát hiện hành vi ăn cắp này!
Đặng Tâm Bình cũng cười lạnh chậc lưỡi nhìn Giai Kỳ: "Nhìn xem Giai Kỳ, chồng cậu tài giỏi thật đó không đùa đâu, mới đó mà đã lén lút ăn cắp được món hàng lên đến mấy trăm tỷ rồi! Giỏi thật, giỏi thật”.
Giai Kỳ nóng nảy: "Các cậu đừng nói lung tung, chồng tôi không bao giờ ăn cắp đồ của người khác”.
"Khôn g bao giờ ăn cắp đồ của người khách hả? Hồi xưa anh ta từng trợm hai cái điện thoại di động của người ta nên mới bị ném vào tù đấy thôi?" Huỳnh Đan nở nụ cười, giơ hộp quà trong tay lên hét to: "Mọi người đến đây mà xem này, có người ăn cắp đồ, trộm cả sợi dây chuyền trị giá mấy trăm tỷ! Mọi người mau đến xem đi!"
Cộp cộp cộp.
Người qua đường xung quanh lập tức nhao nhao chạy tới hóng hớt rồi lại chỉ chỏ Lăng Thành.
Ban ngày ban mặt lại dám ăn cắp đồ? Xã hội này còn luật pháp nữa không?
Tiếng bàn tán vang lên xung quanh, Lăng Thành không thể nhịn được nữa trừng mắt nhìn Huỳnh Đang: "Cô không mua nổi đâu có nghĩa là người khác cũng thế?"
Huỳnh Đang lập tức bật cười: "Sao nào? Bộ bản thân anh không biết mình có ăn cắp hay không chắc?"
Tiếng bàn tán ngày càng xôn xao, người đến hóng chuyện ngày càng nhiều và có mấy nhân viên trong trung tâm mua sắm lấy điện thoại ra báo cho cảnh sát.