Tuyệt Đại Con Rể

Chương 136: Làm Náo Động



Mẹ kiếp, hai cái cô này đầu óc có bệnh à? Ông đây có Thần Tiên Đan thì chính là đi trộm về? Lăng Thành không nói gì, cũng lười đôi co với hai cô. Tôn Diệu hít sâu một hơi: “Đại Thánh này, ông nhìn ra được, người huynh đệ này của con đối xử với con không tệ đâu, thứ quý giá như Thần Tiên Đan mà cũng tặng cho con được, ha ha, mau ăn đi!”

Nhưng mà ánh mắt Tôn Diệu lại không che giấu được sự sốt ruột trong lòng ông. Nói thật, giờ phút này, Tôn Diệu thật sự rất muốn ăn viên Thần Tiên Đan này vào bụng. Ông bây giờ là Võ Tướng tầng năm, nếu như ăn Thần Tiên Đan vào thì có thể lên tới Võ Hầu! Võ Hầu đó! Cái đẳng cấp này dưới phàm trần tuyệt đối là cường giả trong cường giả!

Thế nhưng mà... Bây giờ Tôn Đại Thánh là gia chủ Tôn Gia, sau này Tôn Gia có thể nở mày nở mặt hay không thì phải dựa vào Đại Thánh. Cho nên viên Thần Tiên Đan này đành để cho cháu trai vậy.

Mà Tôn Đại Thánh lại cười cười, nói: “Ông nội, ông đã kẹt tại Võ Tướng tầng năm nhiều năm nay rồi, vẫn nên để cho ông ăn thì hơn, con sắp vào Học Viện Thượng Võ học rồi, sau này cơ hội còn nhiều.”

“Không được!” Tôn Diệu đầy kiên quyết, mặc dù ông thật sự rất muốn ăn, nhưng bây giờ cần phải giữ lý trí: “Con cứ ăn đi, ông lớn tuổi rồi, đột phá cảnh giới đối với ông mà nói thì không quan trọng, mà cuộc đời của con còn rất dài, sau này cơ hội còn nhiều, đồng thời nguy hiểm gặp phải cũng sẽ nhiều hơn, nâng cao thực lực lên, đối với con chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu, nghe lời ông nội, con ăn đi...”

“Không… Ông ăn đi.” “Sao nào? Lớn rồi thì không nghe lời của ông nội nữa đúng không?” Trong lúc nhất thời, hai ông cháu đều nhường cho đối phương, giằng co mãi không xong.

“Hai người không cần nhường đi nhường lại nữa đâu, tôi vẫn còn một viên mà.” Đúng lúc này, Lăng Thành cười híp mắt mở miệng nói, sau đó lại lấy một viên Thần Tiên Đan ra.

Cái gì? Còn một viên nữa? Thoắt một cái, cả cái sảnh lớn lặng ngắt như tờ. Ngay cả Đường Hân và Đường Tuyết lúc này cũng nhịn không được mà nhìn Lăng Thành thêm vài cái. Phải biết rằng, sự mê hoặc mà mỗi một viên Thần Tiên Đan gây ra cho người tu luyện là không cách nào hình dung được!

Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, Lăng Thành cười cười, đưa Thần Tiên Đan cho Tôn Đại Thánh: “Được rồi, bây giờ hai ông cháu mỗi người một viên, không cần nhường nhau nữa nhé, mau ăn vào đi.”

“Thành Tử, anh...” Tôn Đại Thánh hưng phấn không chịu được, cũng không khách sáo với Lăng Thành nữa, vừa cười vừa nuốt Thần Tiên Đan xuống. Tôn Diệu cũng nhanh chóng ăn Thần Tiên Đan. Hai ông cháu vô cùng kích động, đứng ngồi không yên.

Đúng lúc này, Đường Hân tỉnh táo lại, mặt mũi đầy sốt ruột: “Lăng Thành, anh còn hay không?” Cô và em gái Đường Tuyết cũng bị kẹt ở Võ Sư tầng năm đã rất lâu, bất kể sử dùng cách gì thì cũng không đột phá thành công. Thấy Lăng Thành lấy ra hai viên Thần Tiên Đan liên tiếp, ánh mắt của hai cô lập tức lóe sáng.

“Nếu có thì cũng cho chúng tôi một viên với.” Lúc này, Đường Tuyết cũng không nhịn được nữa, mở miệng nói. Chỉ có điều ngữ khí của các cô thực sự khiến cho người ta không thoải mái, vẫn là cái dáng vẻ cao cao tại thượng kia.

“Ngại quá, trên người tôi chỉ có hai viên Thần Tiên Đan đó thôi, không còn nữa.” Lăng Thành hờ hững mở miệng nói, không thèm nhìn các cô ấy lấy một cái. Vừa rồi còn tích cực trào phúng tôi lắm cơ mà. Bây giờ lại muốn đòi Thần Tiên Đan? Coi hắn là con nít, cho là hắn dễ dỗ như vậy?



Có điều nói đi thì phải nói lại, trên người hắn thật sự chỉ có hai viên. Mấy ngày nay không có thời gian luyện đan!

Vẻ mặt Đường Hân và Đường Tuyết cứng đờ, lập tức lộ ra vẻ không vui. Chỉ là Tôn Diệu cũng ở đó nên hai cô cũng không dám nói thêm cái gì. Lúc này, Tôn Diệu vì tửu lượng kém, cộng với việc vừa mới ăn Thần Tiên Đan nên ông bèn đứng dậy tạm biệt, đi về phòng nghỉ ngơi.

Chân trước ông vừa đi, Đường Hân đã nhìn Lăng Thành cười khẩy nói: “Giả vờ cả buổi, anh cũng chỉ có hai viên Thần Tiên Đan thôi à?” “Đúng thế, nếu tôi đoán không lầm, anh nhất định là trộm được từ chỗ nào đó đúng không?” Đường Tuyết nói tiếp, ngữ khí rõ là chanh chua: “Lá gan anh lớn thật đấy, trộm Thần Tiên Đan, nếu mà bị người ta tóm được, cẩn thận người ta đánh gãy chân anh ra. Tính mạng của cả nhà anh cũng không so được với hai viên Thần Tiên Đan kia đâu.”

Lăng Thành bị chọc giận, bật cười. Hai cô gái này, không chiếm được Thần Tiên Đan thì trở mặt. Trong lòng cười lạnh, Lăng Thành thản nhiên nói: “Các cô thật đúng là đánh giá tôi cao quá, thứ như Thần Tiên Đan này, ai mà lại không cất làm bảo bối mà che chở chứ, tôi cũng không có năng lực từ tay người ta trộm mất, các cô nếu là cảm thấy dễ quá thì cũng trộm hai viên về tôi xem nào.”

“Anh...” sắc mặt Đường Tuyết đỏ lên, nhất thời không phản bác được, đứng lên nói với Tôn Đại Thánh: “Em họ, bọn chị còn có chuyện, đi trước đây.” Vừa nói, hai chị em bèn đứng lên, nhấc giày cao gót đi ra khỏi sảnh lớn.

Lúc rời đi, mặt mũi các cô tràn đầy kiêu ngạo, chẳng thèm nhìn Lăng Thành lấy một cái. Vốn cho rằng có thể lấy được Thần Tiên Đan từ tay Lăng Thành. Kết quả hắn chỉ có hai viên, vậy thì cũng không cần thiết lãng phí miệng lưỡi nói chuyện với hắn.

Tối hôm đó, Tôn Đại Thánh và Lăng Thành uống đến sau nửa đêm mới dừng. Hai tên đàn ông nói khoác lác với nhau, nói chuyện trời đất. Họ không nhớ nổi đã uống bao nhiêu rượu, ngay cả cuối cùng làm sao đi về đến phòng cũng không biết.

Sáng sớm hôm sau, Lăng Thành và Tôn Đại Thánh còn đang ngủ say, Lý Nam đã nhấc giày cao gót đi đến. Hôm nay Lý Nam mặc một chiếc váy dài màu đen, hình xăm như ẩn như hiện, không hề mất đi sự gợi cảm mê người.

Lý Nam mở miệng gọi: “Lăng Thành, Đại Thánh, mau rời giường đi. Trời cũng sáng rồi kìa, đừng ngủ nữa, hôm nay nên tới Học Viện Thượng Võ báo danh, đừng nói là các anh quên mất rồi nha.”

Lời nói vừa dứt, Tôn Đại Thánh lập tức tỉnh táo, thoắt một cái ngồi bật dậy, vỗ trán nói: “Ai nha, em mà không nói thì có khi anh quên mất thật. Thành Tử, nhanh nhanh nhanh, nhanh đi rửa mặt!”

...

Hôm nay thành phố Đại Phong cực kỳ náo nhiệt. Học Viện Thượng Võ sẽ khai giảng, điều này dẫn đến động tĩnh vô cùng lớn ở thành phố Đại Phong. Ai cũng muốn đi hóng hớt.



Lúc này tại cửa ra vào của Học Viện Thượng Võ có rất nhiều xe tư nhân đang đỗ ở đó. Trên quảng trường trước cửa trường học, mấy chục nghìn học sinh đang chờ đợi. Trong cái tình cảnh này, là một người đàn ông chuẩn chỉnh, chuyện quan trọng nhất đương nhiên là ngắm người đẹp.

Không thể không nói, Học Viện Thượng Võ có không ít nữ sinh ngoại hình vô cùng bắt mắt. “Mấy ông nhìn kìa, cái cô mặc váy bên kia vóc dáng không tồi đâu.” “Người đẹp mặc quần short bên kia mới gọi là gợi cảm chứ!” Các nam sinh xì xào bàn tán.

Trong đám người trên quảng trường có không ít bóng người quen thuộc. Giai Kỳ, Tống An Nhiên, Tống Tử Ngôn, Tiêu Diệu Vân, Tần Thủ Sinh... Bọn họ đều tới gia nhập Học Viện Thượng Võ.

Oa! Đúng lúc này, từ trong đám người phát ra những tiếng hô lên đầy kinh ngạc. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh đó. Chỉ thấy một chiếc Rolls-Royce từ xa lái tới. “Cmn, Rolls-Royce đó!” “Xe này tận mấy chục tỉ phải không? Nghe nói một cái ô trong chiếc xe đó thôi giá cũng mấy chục triệu rồi đó!”

Khắp quảng trường nổi lên tiếng nghị luận. Chỉ thấy chiếc xe Rolls-Royce dừng lại, ngay sau đó một người đàn ông trẻ tuổi chậm rãi bước xuống. Hắn chính là Hách Kiến. Lúc này trên người hắn mặc toàn hàng hiệu, cố ý nhuộm tóc thành màu vàng, nhìn cực kỳ ngứa đòn. Có điều hắn từ trên xe Rolls-Royce bước xuống, kể cả có ngứa đòn hơn nữa thì cũng có người nói đẹp trai.

Chỉ thấy có không ít nữ sinh lộ ra ánh mắt đầy say đắm. Có điều giờ này khắc này, Lâm Tuyết cũng đi ở bên cạnh Hách Kiến. Mấy cô gái kia nếu so sánh với Lâm Tuyết thì nhạt nhòa hơn rất nhiều.

Hách Kiến hất đầu, tự nhận như thế là rất đẹp trai. Hắn rất hưởng thụ loại cảm giác được người khác chú ý này. Kết quả vừa mới đẹp trai được ba giây, chỉ nghe thấy từ trong đám người bên kia lại vang lên một trận rối loạn tưng bừng. Từ xa nhìn lại, một chiếc Lamborghini đang lái tới!

“Cmn, xe thể thao, xe thể thao đó!” “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy xe này đó, đẹp quá đi mất! Xe này hơn 100 tỉ đó!” Mấy cậu trai kia vừa nhìn đã biết là dân mê xe, lúc này đang vô cùng kích động. Vài cô gái càng không kịp chờ đợi mà vây quanh chiếc xe, muốn xem xem người trong xe lại là công tử nhà nào.

Kèm theo một trận tiếng nổ động cơ, chiếc xe Lamborghini kia dừng lại, cửa xe chậm rãi mở ra. Một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai bước xuống xe. “Là đại thiếu gia Lâm Vân Thiên của Lâm Gia!” Lâm Gia là doanh nghiệp làm về phục trang may mặc, sản nghiệp trải rộng khắp mấy thành phố lân cận. Đây tuyệt đối là một gia tộc lớn!

Lâm Vân Thiên chính là đại thiếu gia của Lâm Gia. Không thể không nói, cái tên Lâm Vân Thiên này ngoại hình rất nhã nhặn, phối hợp với xe sang, thật sự là khiến cho phái nữ phát điên.

Quả nhiên, có mấy cô gái lập tức chết mê chết mệt hắn, không ngừng thét lên. “Mọi người mau nhìn! Lại có người tới!” Đúng lúc này, trong đám người cũng không biết là ai nói ra câu này, ngay sau đó tất cả mọi người đều nhìn sang! Vừa liếc mắt nhìn, toàn trường đều trở nên yên tĩnh!

Chỉ thấy một chiếc xe Lincoln chậm rãi đi tới. Ở hai bên sườn xe có hơn một trăm người mặc áo đen đi theo, bước chân chỉnh tề đều nhịp như một, chậm rãi đi tới. Bọn họ mặc đồng phục vest đen, khung cảnh cực kỳ gây chấn động!

Thế này cũng quá phô trương rồi! Đây là ai vậy?! Không ít con nhà giàu có mặt ở đó đều ngẩn ra. Oa! Cái xe Lincoln này là bản giới hạn, toàn cầu không quá năm chiếc đâu đó!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv