Tuyệt Đại Con Rể

Chương 132: Anh Coi Tôi Là Cái Gì?!



Giai Kỳ chỉ cảm thấy ấm ức. Kết hôn đã 3 năm, đây là lần đầu tiên Lăng Thành rống lên như thế với cô. Thế nhưng cô đã làm sai cái gì chứ? Tôn Đại Thánh bị chém còn không phải bởi vì hắn xen vào việc của người khác hay sao. Lăng Thành đổ tất cả trách nhiệm lên trên đầu cô? Lúc này trong lòng Giai Kỳ hoàn toàn thất vọng!

Ở bên kia, Lăng Thành cúp điện thoại, nhanh chân đi ra ngoài phòng bệnh. Thấy bầu không khí không ổn, Lý Nam vội vàng đuổi theo nói: “Lăng Thành, anh đi đau vậy?” “Tôi đi báo thù thay Đại Thánh.” Chuyện này là do Giai Kỳ gây nên, cô ấy tốt xấu gì cũng là vợ trên danh nghĩa của hắn. Thù này nếu là không báo, hắn còn được tính là người sao?

Lý Nam vô cùng sốt ruột, nhanh chóng bắt lấy tay Lăng Thành, nói: “Anh bình tĩnh một chút, cái tên Đoạn Vũ kia là người của Đoạn Gia ở thành phố Vân Châu, Đoạn Gia là gia tộc tu luyện, thực lực rất mạnh, anh đi chẳng khác nào chịu chết! Anh đừng xúc động.”

Đoạn Gia của thành phố Vân Châu! Lăng Thành cười cười, vỗ tay Lý Nam an ủi: “Em dâu yên tâm, cô cứ chăm sóc Đại Thánh cho tốt là được. Tôi không quan tâm thực lực của Đoạn Gia bọn họ mạnh cỡ nào, cái tên Đoạn Vũ kia chém Đại Thánh bao nhiêu nhát, tôi muốn hắn trả lại gấp mười.”

Nói xong, Lăng Thành nhẹ nhàng thoát khỏi tay Lý Nam, quay người nhanh chóng rời đi.

“Lăng Thành, anh...” Lý Nam ngơ ngác đứng tại chỗ, trái tim không ngừng run rẩy. Tình sâu nghĩa nặng! Chỉ có thể hình dung hắn bằng bốn chữ này. Đại Thánh quả nhiên không nhìn lầm người. Người sống một đời, có thể có huynh đệ như này, có thế nào cũng đáng giá. Thế nhưng, nặng tình nặng nghĩa cũng phải có lý trí chứ. Lý Nam sốt ruột giậm chân một cái.

Lăng Thành đi ra khỏi bệnh viện, lập tức lấy di động ra, gọi điện thoại cho Lôi Vân. Hai ngày trước, Lôi Vân vẫn chỉ là đệ tử bình thường của Điện Trường Sinh. Bây giờ hắn đã được Lăng Thành đề bạt làm Phó Đường Chủ. Trong lúc Lăng Thành không có ở đó, các đệ tử khác đều phải nghe lời hắn.

“Đường Chủ.” Điện thoại được kết nối, giọng nói của Lôi Vân truyền đến. Trong mắt Lăng Thành lóe lên sự giá lạnh: “Gọi tất cả huynh đệ tới đây.” “Tuân mệnh!”

...

8h tối. Tại quán bar Hoàng Triều, trong phòng khách xa hoa nhất trên lầu hai. Đoạn Vũ mặc vest trắng, so với hôm qua thì càng thêm đẹp trai. Lúc này, bên cạnh hắn có một người đàn ông trung niên gầy gò. Hai người nâng ly cạn chén, cười cười nói nói. Giai Kỳ ngồi ở một bên, trên mặt mang một nụ cười mất tự nhiên, không hề có sự thoải mái như ngày hôm qua, ngược lại rất là câu nệ gò bó.

Cô vốn muốn tâm sự riêng với Đoạn Vũ, nhưng mà người đàn ông kia lại tới làm kì đà cản mũi. Có thêm một người ở đó, Giai Kỳ toàn thân không được tự nhiên. Càng làm cho Giai Kỳ không vui chính là, ánh mắt của người đàn ông này rất gian manh, từ đầu tới cuối vẫn luôn đảo tới đảo lui trên người cô. Loại ánh mắt này chỉ làm cho Giai Kỳ cảm thấy buồn nôn.

Đoạn Vũ cười ha ha một tiếng, đứng lên mời một ly rượu: “Ha ha, hôm nay Ngô tiên sinh có thể tới ở đây, thật là làm cho chúng tôi nở mày nở mặt, ha ha, những cái khác thì không nói làm gì, đêm nay nhất định phải chơi cho thỏa thích, không say không về.”



Người đàn ông này tên là Ngô Thái Trùng, là trưởng lão Phái Côn Luân, địa vị trong Phái Côn Luân rất cao. Hắn là bạn cũ của Đoạn Vũ. Đoạn thời gian trước, Đoạn Vũ biết được Phái Côn Luân có một loại đan dược có thể giúp tu luyện nhanh hơn, tên là Tốc Linh Hoàn! Cho nên hắn bèn liên hệ với Ngô Thái Trùng trước, muốn vài viên Tốc Linh Hoàn, có thứ này rồi thì tốc độ tu luyện của đệ tử Đoạn Gia chắc chắn sẽ tăng mạnh.

Nói đến đây, Ngô Thái Trùng nhịn không được liếc mắt nhìn Giai Kỳ ngồi bên cạnh, tiếp tục cười nói: “Đoạn thiếu gia, tôi quanh năm ẩn cư trong núi tu luyện, đã nhiều năm không gặp cậu. Hôm nay gặp mặt, phát hiện cô gái bên cạnh Đoạn thiếu gia thật là đẹp quá.”

Đoạn Vũ cười theo: “Ngô tiên sinh, chỉ cần ông cho tôi Tốc Linh Hoàn, tôi sẽ đưa người đẹp cho ông!” “Ha ha, cái này thì dễ nói.” Ngô Thái Trùng nhấp một ngụm rượu, ánh mắt rơi vào trên người Giai Kỳ toát ra ánh sáng tham lam và hèn mọn.

Giai Kỳ bị hắn nhìn, cả người đều không thoải mái, đứng lên nhỏ giọng nói với Đoạn Vũ: “Tôi đi toilet một chút.” Sau đó, cô bèn nhấc giày cao gót, bước nhanh đi ra khỏi phòng khách. Cô vừa đi, Ngô Thái Trùng bèn nói: “Đoạn thiếu gia, tôi có lời nói thẳng, tôi muốn người đẹp này.”

Ngô Thái Trùng là một tên sắc quỷ nổi danh. Hôm nay nhìn thấy Giai Kỳ, hắn cảm thấy có thể thưởng thức người đẹp như vậy, vậy thì sống ít đi mấy năm cũng đáng giá! Đoạn Vũ thở dài một hơi: “Ngô tiên sinh, thủ hạ của tôi có rất nhiều người đẹp... Không nhất định phải chọn cô ấy chứ.”

“Không.” Ngô Thái Trùng lắc đầu: “Tôi chỉ cần cô ấy. Nếu như hôm nay không được thưởng thức cô ấy, chuyện Tốc Linh Hoàn cũng không cần bàn nữa.”

Chuyện này… Đoạn Vũ thở dài một hơi. Đờ mờ, vừa mới cua được Giai Kỳ, hắn còn chưa được thưởng thức thì đã phải dâng cho người khác? Nhưng mà không có cách nào khác, vì có thể có được Tốc Linh Hoàn, Đoạn Vũ không thể làm gì khác hơn là cắn răng nói: “Được, vậy cô Giai Kỳ này tôi bèn tặng cho Ngô tiên sinh vậy!”

“Không tồi không tồi, kẻ thức thời mới là người thông minh! Yên tâm đi, chỉ cần tôi chiếm được cô gái này, chuyện Tốc Linh Hoàn chắc chắn đến nơi đến chốn.” Ngô Thái Trùng cười híp mắt nói: “Cái cô Giai Kỳ kia da trắng mặt xinh, dáng người hạng nhất, so với mấy nghệ sĩ nữ hiện nay thì không hề thua kém chút nào.”

Đoạn Vũ nhẹ gật đầu, nói: “Đó là đương nhiên rồi, cái cô Giai Kỳ này là streamer rất nổi tiếng, vì hẹn được cô ấy ra ngoài mà tôi đã đập không biết bao nhiêu tiền, tất nhiên Ngô tiên sinh đã thích như thế thì tôi đưa cô ấy cho ông vậy.”

Nói xong, Đoạn Vũ từ trên người lấy ra một bao bột màu trắng, rót vào bên trong chén rượu của Giai Kỳ.

...

Phía trước quan bar Hoàng Triều là một con ngõ nhỏ hẹp. Lúc này ở trong ngõ nhỏ có một đám người đứng đen kịt. Toàn bộ hơn hai trăm đệ tử của Điện Trường Sinh lúc này đều tụ tập ở đây. Người cầm đầu dáng người khôi ngô, sắc mặt trầm ổn, chính là Phó Đường Chủ Lôi Vân!



Một chiếc Audi R8 lái tới, dừng lại ở đầu ngõ, vẻ mặt Lăng Thành không thay đổi bước xuống. “Đường Chủ, người đã đến đông đủ.” Lôi Vân bước nhanh đến, cung kính xin chỉ thị. Lăng Thành gật gật đầu: “Rất tốt, trước tiên cậu dẫn người chờ ở chỗ này, sau khi nhận được tín hiệu của tôi thì xông vào.” Tình huống bên trong hắn không nắm được, đi vào tìm hiểu trước một chút rồi nói sau.

Lời nói vừa dứt, Lăng Thành nhanh chân đi vào quán bar Hoàng Triều. Quán bar này vừa khai trương chưa được mấy ngày, đang vào thời điểm đông khách nhất. Trong sàn nhảy nam nam nữ nữ lắc lư, âm Lăng Giao với ánh đèn. Bầu không khí vô cùng huyên náo.

Lăng Thành tìm một vòng cũng không nhìn thấy bóng dáng Giai Kỳ đâu, hắn bèn trực tiếp đi thẳng lên lầu hai. Lúc này Giai Kỳ dưới sự mời mọc của Đoạn Vũ, cô bèn uống hết chén rượu kia. Một chén rượu vào trong bụng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia lập tức cũng có chút phiếm hồng. Theo sau đó chính là một hồi cảm giác vô lực.

Không đúng, mặc dù tửu lượng của cô rất kém, thế nhưng không đến mức mới một ly mà đã choáng. Giai Kỳ cắn chặt môi, cố gắng để cho mình tỉnh táo. Kết quả lúc này, cô nhìn thấy Ngô Thái Trùng lộ ra nụ cười dâm tà, thoắt một cái ngồi ở bên cạnh cô, giơ tay quấn lấy tóc Giai Kỳ: “Nữ thần, có phải là uống say rồi hay không?”

“Bỏ cái tay bẩn thỉu của ông ra.” Giai Kỳ giận dữ mắng, mặt mũi tràn đầy chán ghét. Thế nhưng Ngô Thái Trùng giống như không nghe thấy, ngược lại càng thêm lớn gan, hai cái tay kia lại mò tới mặt của cô: “Chậc chậc chậc, nữ thần tính tình nóng nảy ghê. Tôi thích, ha ha, có cảm giác chinh phục, tôi thích!”

“Ông!” Giai Kỳ vô cùng tức giận, muốn đẩy Ngô Thái Trùng ra. Thế nhưng cô lại phát hiện, cơ thể mình không hề có chút sức lực nào! Không sai, toàn thân mềm nhũn, thậm chí ngay cả tay cũng không nhấc lên được! Sao lại thế này!

“Đoạn Vũ, nhanh bảo hắn tránh xa tôi một chút.” Giai Kỳ nhịn không được mở miệng nói. Nhưng mà Đoạn Vũ ngồi bên cạnh lúc này lại lắc đầu, nói: “Nữ thần Giai Kỳ, hay là cô cứ tiếp hắn một đêm đi.”

Cái gì?! Giai Kỳ cảm thấy hẳn là cô nghe nhầm rồi, cô nhìn hắn ta không chớp mắt: “Đoạn Vũ, anh nói cái gì!” “Tôi nói, bằng không thì cô cứ tiếp hắn một đêm đi.” Đoạn Vũ lặp lại một lần: “Vừa rồi tôi đã bỏ thuốc vào bên trong rượu mà cô uống. Cho nên cô không có sức lực là phải rồi. Giai Kỳ, cô ở cùng hắn một đêm, sau đó tôi cho cô 2 tỉ xem như đền bù.”

“Anh, anh coi tôi là cái gì?!” Sắc mặt Giai Kỳ cực kỳ kém, muốn xách túi đứng lên, nhưng mà cô lại cảm thấy chân run vô cùng, cơ bản là không cử động được! “Ha ha, nữ thần, cô thơm quá!” Lúc này Ngô Thái Trùng một tay ôm lấy Giai Kỳ, một tay ôm vào eo cô, hít sâu một hơi, mặt mũi tràn đầy say mê: “Tới đây nào, để cho tôi hôn cô một cái.”

“Ông cút đi, cút đi!” Giai Kỳ cắn chặt môi, vẻ mặt tràn đầy hối hận. Cô không nên tin tưởng Đoạn Vũ, không nên đến đây! Nhưng bây giờ có nói gì thì cũng muộn rồi. Ngô Thái nhào lên, hắn sắp chạm được vào môi cô, một giây này, cô nhắm mắt lại, hoàn toàn tuyệt vọng! Nước mắt lập tức trào ra.

Nhưng mà cũng chính vào lúc này, một bóng người đột nhiên bước nhanh tới, một tay tóm lấy Ngô Thái Trùng kéo ra! Lăng Thành lên cơn giận dữ, bắt lấy tay Giai Kỳ, trầm giọng nói: “Cô ở nơi này làm cái gì hả?”

“Tôi...” Nhìn thấy Lăng Thành, trong lòng Giai Kỳ lại vô cùng mừng rỡ, nước mắt tí tích rơi xuống: “Lăng Thành, đưa tôi về nhà... Tôi muốn về nhà...”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv