Tuyệt Đại Con Rể

Chương 127: Thu Hoạch Lớn



Nghĩ tới những thứ này, Lăng Thành đổ mồ hôi lạnh tí tách, việc học trộm bí tịch là điều tối kị trên giang hồ. Bởi vì nếu đúng là như vậy thì có mọc cánh cũng khó thoát được.

Lúc này, hơn một ngàn người đứng bên cạnh hắn, tất cả đều là cao thủ trong cao thủ, đoán chừng ngay cả một con ruồi cũng không bay ra ngoài được. “Cậu không cần căng thẳng, không phải là tôi chất vấn cậu, chỉ là muốn chứng thực một việc mà thôi.”

Lúc này, Tần Dung Âm nhẹ nhàng nở nụ cười, mở miệng nói: “Tôi hỏi cậu, có phải ba ngày trước cậu cứu được mười mấy cô gái hay không?” Gì? Vẻ mặt của Lăng Thành cứng đờ, lập tức có chút ngây ngẩn. À, nghĩ ra rồi. Lúc đó Văn Sửu Sửu bắt về mười mấy cô gái, đưa cho hắn để hưởng thụ. Nhưng mà Lăng Thành lại thả mấy cô gái đó đi.

“Cậu biết mấy cô gái kia là ai không?” Tần Dung Âm tiếp tục hỏi, ngữ khí cũng dịu đi rất nhiều. Lăng Thành gãi đầu một cái: “Hồi bẩm phu nhân, thân phận thật của mấy cô đó thì tôi không biết, tôi chỉ biết mấy cô đó là người của Thông Thiên Giáo chúng ta, cho nên lúc đó ý nghĩ đầu tiên của tôi chính là bằng bất cứ giá nào cũng phải thả họ ra, bảo đảm an toàn cho bọn họ.”

“Được, được, nói hay lắm.” Tần Dung Âm gật đầu khen ngợi vài tiếng, cười khanh khách nhìn Lăng Thành: “Thông Thiên Giáo chúng tôi có dạng đệ tử trung thành như cậu thì lo gì không phát triển rực rỡ chứ, cho nên, lần này tôi mời cậu tới, chính là để thưởng cho cậu.”

Cmn, giày vò nhau cả buổi, cuối cùng là muốn khen thưởng hắn? Cái cách khen thưởng này thật cmn kì lạ, chùm bao tải lôi tới đây rồi khen thưởng?! Lăng Thành quả thật là dở khóc dở cười.

Lúc này, Tần Dung Âm giơ tay lên một cái, một dòng nội lực ôn hòa trực tiếp nâng đầu gối Lăng Thành lên, khiến cho hắn đứng lên. “Mười mấy cô gái kia là người ứng cử vị trí Thánh Nữ của Thông Thiên Giáo chúng ta.” Tần Dung Âm nói.

Thánh Nữ là một chức vị đặc thù của Thông Thiên Giáo, hơn nữa chỉ có một, phải tinh thông điều lệ tín ngưỡng của Thông Thiên Giáo, trách nhiệm chủ yếu chính là truyền thụ giáo vụ, tuyển nhận giáo chúng.

Có thể nói, Thánh Nữ là tượng trưng tinh thần của Thông Thiên Giáo, địa vị rất gần với Giáo Chủ và Giáo Chủ Phu Nhân. Có điều Thánh Nữ là chức vị không có quyền lực thực tế, dù vậy, Thánh Nữ trong Thông Thiên Giáo cũng nhận được sự tôn kính của giáo chúng.

Nghe xong mấy lời này, trong lòng Lăng Thành đầy vui mừng. Không nghĩ tới lúc ấy hắn vậy mà lại đánh bậy đánh bạ mà lập được công lớn. Nếu mấy cô gái ứng cử cho chức vị Thánh Nữ kia thật sự bị làm nhục, Thông Thiên Đảo chẳng phải là mất hết mặt mũi hay sao. Dù sao Thánh Nữ cũng là tượng trưng tinh thần của đệ tử Thông Thiên Giáo. Còn may là lúc ấy hắn không nổi lên lòng háo sắc, bằng không hôm nay thật sự là chết chắc.

Trong lòng Lăng Thành đang thầm cảm thấy may mắn thì nghe thấy Tần Dung Âm vừa cười vừa nói: “Cậu lần này lập được công lớn, tôi nghe nói đường chủ Hà Thiên Hựu của thành phố Đại Phong nhường vị trí đường chủ của hắn cho cậu.” “Có điều, dựa theo năng lực của cậu, tôi cảm thấy chỉ làm một đường chủ nho nhỏ thì cũng quá là bỏ lỡ nhân tài.”

Nói xong, Tần Dung Âm chậm rãi giơ tay lên. Một tỳ nữ đứng bên cạnh lập tức đi đến trước mặt Lăng Thành, cung kính đưa cho hắn một miếng ngọc bài. Tần Dung Âm hờ hững nở nụ cười, khẽ nói: “Bây giờ tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi, Lăng Thành chính là Thông Thiên Tôn Giả của Thông Thiên Giáo chúng ta.”

Oa. Thông Thiên Tôn Giả?! Lời nói vừa mới dứt, tất cả mọi người trong quảng trường đều trở nên nhốn nháo, mấy ngàn ánh mắt vèo một cái tập trung lại trên người Lăng Thành, trong ánh mắt tràn đầy hâm mộ và ghen ghét, đồng thời cũng cực kỳ khiếp sợ.

Mà bản thân Lăng Thành cũng ngơ ngác. Thông Thiên Tôn Giả? Nghe cái tên thì có vẻ rất oai nha. Chức vị rất cao sao? Lăng Thành cầm lệnh bài màu tím trên tay, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.



Mọi người đều biết, trong các chức vị được phân chia trong Thông Thiên Giáo, địa vị cao nhất tất nhiên là Thông Thiên Giáo Chủ, Giáo Chủ Phu Nhân. Xuống dưới chính là Âm Dương Nhị Sứ, tứ đại Pháp Vương... Sau đó mới là đường chủ.

Có điều trong Thông Thiên Giáo còn có một chức vị khác. Đó chính là Thông Thiên Tôn Giả. Địa vị của Thông Thiên Tôn Giả gần với Giáo Chủ, Giáo Chủ Phu Nhân. Hơn nữa Thông Thiên Tôn Giả nắm giữ quyền lực thực sự! Có thể nói như này, nếu như Thông Thiên Giáo là một quốc gia cổ đại thì Thông Thiên Tôn Giả sẽ tương đương với Tể Tướng!

“Phu nhân, chức vị Thông Thiên Tôn Giả vẫn luôn để trống là bởi vì không tìm thấy ứng cử viên thích hợp, cái tên Lăng Thành này mặc dù tài đức vẹn toàn, nhưng lại không có thực lực, hắn mới đạt đến Võ Sư tầng bốn mà thôi, sao có thể gánh vác nhiệm vụ lớn như chức Thông Thiên Tôn Giả này? Vẫn xin phu nhân suy nghĩ lại.”

Ngay lúc này, một người đàn ông khôi ngô đứng bên cạnh bước lên phía trước, mặt mũi tràn đầy lúng túng nói. Người đàn ông này chính là một trong tứ đại Pháp Vương, Huyền Vũ Pháp Vương, Đổng Vũ.

Lúc nói lời này, Đổng Vũ liếc qua Lăng Thành, mặt mũi tràn đầy khinh miệt. Hắn trước kia từ một tên đệ tử bình thường của Thông Thiên Giáo, dựa vào sự cố gắng không ngừng cùng với việc lập được chiến công hiển hách, sau đó mới từng bước một ngồi lên vị trí Huyền Vũ Pháp Vương hôm nay. Lăng Thành chỉ là một tên đường chủ nho nhỏ lại có thể vèo một cái leo lên tới chức vị Thông Thiên Tôn Giả, quả thực chính là trò đùa.

Đổng Vũ vừa mới nói xong, không ít người xung quanh cũng dồn dập mở miệng phụ họa. “Đúng vậy, cái tên Lăng Thành này thực lực bình thường, không gánh được trọng trách lớn đâu!” “Không sai, hơn nữa hắn còn quá trẻ, làm việc không đủ chững chạc, còn cần rèn luyện thêm mới được!” “Xin Giáo Chủ Phu Nhân suy nghĩ lại!”

Hơn ngàn người lần lượt quỳ xuống, không ngừng dập đầu. Tần Dung Âm ngồi ở trên long ỷ , lộ ra vẻ tươi cười: “Mấy người là đang nghi ngờ tôi sao.” Giọng nói không lớn nhưng toàn trường lại nghe được rõ ràng! Một luồng khí tức mạnh mẽ từ trên người cô tràn ra!

Không thể không nói, khí tràng của Giáo Chủ Phu Nhân thực sự là quá mạnh mẽ. “Thuộc hạ không dám, thuộc hạ không dám!” Đổng Vũ bị dọa cho toàn thân run lên, liều mạng dập đầu xuống đất, sau đó đứng lui về một bên.

Tần Dung Âm chậm rãi nói: “Lăng Thành cứu được người ứng cử vị trí Thánh Nữ, chỉ bằng một cái công lao này thôi cũng đã đủ để phong cho hắn làm Thông Thiên Tôn Giả. Chuyện này là Giáo Chủ và tôi cùng bàn bạc rồi đưa ra quyết định. Lăng Thành tài đức vẹn toàn, có thể gánh nhiệm vụ lớn này.”

Tất cả mọi người ngậm miệng lại, không dám nói thêm nửa câu. Mà lúc này Lăng Thành cũng vô cùng hưng phấn! Ha ha, xem ra chức vị Thông Thiên Tôn Giả này rất cao!

“Lăng Thành, hôm nay cậu đừng đi nữa.” Tần Dung Âm chậm rãi nói: “Giáo Chủ đang bế quan, còn cần hai ngày nữa mới có thể xuất quan. Cậu vừa được phong làm Thông Thiên Tôn Giả, buổi tối hôm nay sẽ tổ chức một buổi tiệc cho cậu, gọi là “Tiệc Tôn Giả”. Cậu không thể vắng mặt được.”

Những đời Thông Thiên Tôn Giả trước, sau khi được bổ nhiệm thì đều sẽ tổ chức Tiệc Tôn Giả, cái này cũng là một loại hình thức thể hiện thân phận. Đây là quy củ, không thể sửa đổi.

Lăng Thành không hiểu rõ mấy thứ này, cười một cái nói: “Cái này... Không cần phiền phức như vậy đâu.” Tới Thông Thiên Đảo lâu như vậy, cũng không biết Tôn Đại Thánh bên đó như thế nào. Lăng Thành trong lòng rất gấp gáp, chỉ muốn nhanh chóng trở về thành phố Đại Phong.



Gì? Hắn còn không muốn tham gia? Trong thoáng chốc, vẻ mặt của không ít người xung quanh đều trở nên phức tạp. Ánh mắt nhìn Lăng Thành cũng giống như đang nhìn một tên đần độn.

Tần Dung Âm cũng nhíu mày: “Lăng Thành, thân là Thông Thiên Tôn Giả, Tiệc Tôn Giả này cậu nhất định phải tham gia, Thông Thiên Tôn Giả không tới thì còn gọi gì là Tiệc Tôn Giả nữa? Đây là quy củ của Thông Thiên Giáo chúng ta, há có thể coi như trò đùa của trẻ con?”

Thấy ánh mắt của Tần Dung Âm, Lăng Thành sợ hết hồn. Xem ra bữa tiệc này hắn không tham gia không được. Thôi vậy, chờ thêm một đêm nữa vậy. Ở trên đảo nhiều hoa cỏ kỳ dị như vậy, hắn có thể nhân cơ hội này ngắt nhiều một chút.

Nghĩ như vậy, Lăng Thành nhanh chóng mở miệng nói: “Phu nhân hiểu lầm rồi, tôi chỉ là đang nghĩ mình lần đầu tiên tới tổng đàn đã nhận được đãi ngộ tốt như thế, hơn nữa tổng đàn còn tổ chức tiệc cho thuộc hạ, thuộc hạ có chút bất ngờ quá. Thuộc hạ quyết định, từ nay về sau thề sống chết trung thành với Thông Thiên Giáo, trung thành với Giáo Chủ và phu nhân!”

Ha ha, hắn thật là nhanh trí. Câu trả lời này quả thực là không chê trách vào đâu được. Sắc mặt Tần Dung Âm cũng hòa hoãn đi không ít, gật gật đầu nói: “Cậu có lòng trung thành như vậy, tôi và Giáo Chủ đều rất vui mừng. Được rồi, tất cả mọi người lui ra đi.”

Nói xong, cô bèn chậm rãi đứng lên, dưới sự vây quanh của mấy cô thị nữ, cô quay người đi về phía sau điện lớn. “Cung tiễn Giáo Chủ Phu Nhân.” Trong thoáng chốc, mấy ngàn người trong quảng trường đồng loạt quỳ xuống, miệng đồng thanh hô lên, khí thế động trời.

Lăng Thành cũng coi như ra dáng quỳ ở nơi đó, trong miệng học theo mọi người hô lên, hai mắt lại chăm chú nhìn bóng lưng thướt tha của Tần Dung Âm đến xuất thần. Nghe nói Thông Thiên Giáo Chủ cũng đã sáu mươi, coi như người cao tuổi, thế nhưng lại có một người vợ xinh đẹp như hoa như ngọc như thế. Quả thực chính là phung phí của trời.

8h tối, toàn bộ Thông Thiên Đảo đèn đuốc sáng trưng, tổ chức Tiệc Tôn Giả long trọng cho Lăng Thành. Pháo hoa chiếu sáng toàn bộ Thông Thiên Đảo. Mấy trăm ca sĩ nữ lắc lư thân thể, cảnh đẹp ý vui không nói được thành lời.

Trong buổi tiệc, tất cả mọi người đều ân cần mời rượu Lăng Thành. Dù sao hắn cũng đã trở thành Thông Thiên Tôn Giả, ai cũng muốn nịnh bợ hắn. Đương nhiên, trong khi cùng đám người kia ăn uống linh đình thì Lăng Thành cũng vẫn không quên mời rượu Giáo Chủ Phu Nhân!

Đương nhiên, Lăng Thành vừa mời rượu vừa tự khắc chế chính mình nên không uống say. Dù sao lát nữa buổi tiệc kết thúc, hắn còn muốn đi hái trộm thuốc.

Buổi tiệc đến rạng sáng mới kết thúc. Sau khi đi ra khỏi sảnh lớn, Lăng Thành tìm một cơ hội đi ra bờ biển, đến chỗ mọc đầy linh thảo kia. Ha ha, thu hoạch lần này tương đối khá, hắn hái mấy túi linh thảo đầy, nửa tiếng sau, Lăng Thành thắng lợi trở về.

Nhiều thảo dược như vậy, đủ cho hắn luyện ra rất nhiều đan dược! Gian phòng của Lăng Thành nằm ngay ở chỗ cách Giáo Chủ Phu Nhân không xa, cho nên lúc sắp đến phòng, Lăng Thành bèn bước khẽ lại, chỉ sợ làm ồn đến Tần Dung Âm. Dù sao việc đi hái trộm linh thảo này cũng không đứng đắn gì.

Nhưng mà lúc đi ngang qua cửa phòng cô, Lăng Thành bỗng nhiên dừng lại! “Hửm...” Từ trong phòng của Tần Dung Âm truyền ra một tràng tiếng than nhẹ đứt quãng, trong giọng nói lộ ra sự đau đớn. Chính là giọng của Giáo Chủ Phu Nhân!

Từng đợt âm thanh truyền đến, dường như mang theo sức mê hoặc trí mạng, Lăng Thành chỉ cảm thấy xương cốt cả người đều mềm nhũn ra.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv