“Mẹ kiếp, kéo thằng này ra cho tao!” Đầu trọc vô cùng tức giận, cmn, tên này đúng là tới phá đám mà! “Cạch! Cạch!” Mười mấy tên đại hán trong chốc lát vây quanh Lăng Thành, gậy gộc trong tay đập xuống như mưa, rơi cả vào trên người hắn! Lăng Thành cắn răng, gắt gao che chở cho Lý Nam không dám nhúc nhích! Máu tươi từ trên người Lăng Thành chảy xuống, rơi vào trên mặt Lý Nam.
“Lăng Thành, anh không cần lo cho tôi, anh đứng dậy đi, anh như vậy sẽ bị đánh chết mất...” Trái tim Lý Nam thổn thức, gấp đến độ muốn khóc lên. “Tôi không đi!” Lăng Thành cắn chặt hàm răng, nắm đấm gắt gao nắm chặt!
“Đường chủ!” “Mẹ kiếp, dám đụng đến đường chủ của chúng ta?!” Đúng vào lúc này, từ trong sảnh chính khách sạn có hơn một trăm tên tráng hán quần đen áo đen lao ra, từng người lửa giận ngút trời! Chính là đệ tử của Điện Trường Sinh! Những đệ tử này vốn đứng ở sảnh chính khách sạn để nghênh đón Lăng Thành. Thế nhưng đợi hoài đợi mãi cũng không thấy Lăng Thành xuất hiện. Mãi cho đến khi nghe đến động tĩnh ở bên này, bọn hắn mới mau chóng chạy ra nhìn, vừa ra đến nơi đã thấy Lăng Thành bị một đám người đánh gục xuống đất, cái này làm sao mà nhịn cho nổi?!
“Mấy người....” Đầu trọc đơ người. Hàng trăm người giống như như thủy triều vọt tới chỗ hắn! Ngay lúc này đầu trọc gào lên một tiếng, dẫn đầu nhảy lên xe chạy trốn!
“Thành Tử, cậu sao rồi?!” Văn Sửu Sửu gấp gáp không chịu được, vội vàng hỏi. “Lăng Thành, anh sao rồi? Anh không sao chứ?” Cùng lúc đó, Lý Nam cơ hồ khóc không thành tiếng, nước mắt ào ào rơi xuống.
Lăng Thành khó khăn ngồi xuống, hắn chỉ cảm thấy lưng bỏng rát, có điều vẫn cố nhịn xuống, quay về phía Lý Nam cười nói: “Tôi không sao, cô nhanh đi về tìm Đại Thánh đi.” Mặc dù hắn còn chưa biết đám đầu trọc này là ai, nhưng mà dám ra tay với Lý Nam thì lai lịch chắc chắn không đơn giản. Vẫn nên để cho cô đi tìm Tôn Đại Thánh trước đã cho an toàn.
“Vậy anh....” Lý Nam cắn môi, lo lắng không thôi. Lăng Thành lắc đầu, chỉ chỉ đệ tử đường khẩu đang đứng xung quanh: “Không có việc gì, có bọn họ ở đây rồi.” Dưới sự kiên trì của Lăng Thành, Lý Nam không thể làm gì khác hơn là rời đi, có điều đi không được bao xa lại quay đầu lại ngó, lo lắng nhìn Lăng Thành.
Buổi chiều, Lăng Thành đơn giản xử lý qua vết thương. Tại bệnh viện, trên trăm tên đệ tử của Điện Trường Sinh đứng trong phòng bệnh chăm sóc Lăng Thành. Cô y tá nhỏ sợ đến choáng váng. Cô còn nhớ rõ, cái tên Lăng Thành đang bị thương này không phải chỉ là một tên con rể ở rể thôi hay sao? Lần trước cha hắn bị chọc tức đến đột phát bệnh tim, hắn còn không có tiền chữa bệnh cho ông. Sao bây giờ lại có hơn một trăm người chăm nom? Trường hợp như vậy tại bệnh viện rất là hiếm thấy.
Cô y tá nhỏ từ đầu tới cuối không dám nói nhiều thêm nửa chữ, xử lý xong vết thương thì vội vàng rời đi. Trong phòng bệnh, Lăng Thành châm một điếu thuốc, nhìn một tên đệ tử có vóc người cao lớn: “Cậu tên là gì?” Tên đệ tử kia nhanh chóng ôm quyền đáp lại rất cung kính: “Bẩm đường chủ, thuộc hạ tên là Lôi Vân.”
Lôi Vân. Lôi Vân. Lăng Thành nhẹ gật đầu, tên này có chút thú vị, có thể nhìn ra được tất cả mọi người đều rất tôn kính hắn. Hơn nữa thực lực của hắn vậy mà đã là Võ Sư tầng ba. Hơn nữa nhìn người cũng rất khôn khéo.
Lăng Thành lộ ra vẻ tươi cười, gật gật đầu: “Lôi Vân, cái tên này đủ dũng mãnh, tốt, rất tốt, từ hôm nay trở đi, cậu chính là phó đường chủ, lúc tôi không có ở đây thì cậu quản lý các huynh đệ trong đường khẩu.”
“Đường chủ, thuộc hạ chỉ sợ mình không gánh nổi trách nhiệm này...” Lôi Vân hết sức sợ sệt mở miệng nói. Hắn chỉ là một tên đệ tử nho nhỏ trong đường khẩu, bỗng nhiên được cất nhắc lên làm phó đường chủ, trong lúc nhất thời hắn có chút khó thích ứng.
Lăng Thành cười ha ha một tiếng: “Tôi nói cậu là phó đường chủ thì cậu chính là phó đường chủ.” Nói xong, Lăng Thành dường như nghĩ đến điều gì: “Đúng rồi, lát nữa cậu thay tôi truyền lời cho quân sư, nói rằng tối nay tôi không tiễn hắn được.” Văn Sửu Sửu sắp đi. Bây giờ đường khẩu ở thành phố Đại Phong đã được thành lập, hắn thân là quân sư cũng nên trở về tổng đàn.
Tổng đàn của Điện Trường Sinh nằm ở Đảo Trường Sinh, cách thành phố Đại Phong mấy ngàn dặm biển. Lăng Thành vốn muốn đi tiễn Văn Sửu Sửu, nhưng bây giờ hắn lại bị chặt thành cái dạng này, muốn đi tiễn chân Văn Sửu Sửu lại không đủ sức.
“Thuộc hạ đã rõ.” Lôi Vân lên tiếng, quay người rời khỏi phòng bệnh. Sau khi hắn đi, Lăng Thành chịu đựng cơn đau nhức khắp cả người, toét miệng đứng lên, bắt đầu luyện chế Thần Tiên Đan. Lần trước trong hội đấu giá, hắn phát hiện đây là đồ tốt, luyện chế nhiều một chút không có hại gì.
Sáng ngày hôm sau, Lăng Thành đang ngủ say trên giường bệnh thì nghe thấy một tràng tiếng gõ cửa. Ngay sau đó Trâm Hy mặc đồng phục nhân viên bước nhanh đi đến trước giường bệnh. “Tổng giám đốc, vừa rồi đài truyền hình Đại Phong gửi thiếp mời tới, mời công ty Hoa Ngưu chúng ta tham gia một buổi tiệc tối.” Đến trước mặt Lăng Thành, Trâm Hy cung kính nói.
“Tiệc tối gì cơ?” Lăng Thành không yên lòng hỏi. Trâm Hy cười nói: “Tết Trung Thu sắp tới, bọn họ muốn tổ chức tiệc Trung Thu sớm, lần này quy mô rất lớn, rất nhiều nghệ sĩ cũng sẽ tham gia. Còn có những nhân vật có mặt mũi của thành phố Đại Phong cũng sẽ đến tham gia.”
Nói đến đây, trên khuôn mặt xinh đẹp của Trâm Hy mang theo vài phần tự hào: “Công ty Hoa Ngưu chúng ta gần đây bồi dưỡng được hai nghệ sĩ siêu nổi, chính là Y Nguyệt và Đường Lam, đài truyền hình muốn cho hai người bọn họ làm cho dạ tiệc càng thêm rực rỡ, cho nên công ty chúng ta là đơn vị đầu tiên nhận được lời mời. Ngài là tổng giám đốc, loại khánh điển này cũng không thể bỏ lỡ nha.”
Nhanh như vậy đã đến Tết Trung Thu rồi? Lăng Thành gật gật đầu: “Vậy được, lát nữa cô giúp tôi chuẩn bị một chút.” “Vâng.”
...
7h tối, tại cao ốc đài truyền hình, một vùng đèn đuốc rực rỡ. Cao ốc truyền hình Đại Phong là một cảnh đẹp nổi tiếng của thành phố Đại Phong. Cứ đến buổi tối thì sẽ vô cùng bắt mắt. Toàn bộ cao ốc đều là ánh đèn, phía dưới là sông hộ thành. Rất nhiều đôi tình nhân trẻ tuổi đứng ở trên cầu chụp cảnh tháp truyền hình.
Tiệc tối tết Trung Thu được tổ chức ngay ở chỗ này. Toàn bộ lầu một là sảnh tiệc, bố cục được đổi mới hoàn toàn, khắp nơi đều hiện rõ sự xa hoa, có thể nói là vô cùng tráng lệ. Hôm nay có thể nói là toàn bộ giới thượng lưu của thành phố Đại Phong cùng với tổng giám đốc của mỗi một công ty giải trí và vài nghệ sĩ đang cực kỳ nổi đều tới tham gia buổi khánh điển này.
Có thể nói, buổi lễ Trung Thu này là buổi lễ hoành tráng nhất từ trước đến nay của thành phố Đại Phong! Bởi vì Y Nguyệt và thành viên Đường Lam của nhóm nhạc S9 mới ra mắt nổi tiếng nhất hiện nay cũng sẽ xuất hiện ở hội trường buổi tiệc. Trừ bọn họ ra còn có mấy nghệ sĩ đang hot khác cũng sẽ tới hát tặng vài bài!
Cho nên, quảng trường phía ngoài cao ốc ngoại trừ đủ loại xe sang trọng ra thì còn hội tụ không ít phóng viên cùng với vô số fan hâm mộ.
Tiệc tối 8h chính thức bắt đầu. Nhưng lúc này, xung quanh hội trường buổi tiệc đã đông nghịt người. 7h 30, một chiếc Mercedes S600 chậm rãi chạy tới. Nhân viên chuyên nghiệp trong hội trường nhanh chóng tới nghênh đón, cung kính mở cửa xe. Một giây sau, hai bóng người đẹp tuyệt trần chậm rãi từ trên xe bước xuống, chính là Y Nguyệt cùng Đường Lam. Hai cô vừa xuất hiện, fan hâm mộ xung quanh lập tức trở nên sôi trào.
Y Nguyệt mặc váy dài màu đỏ rượu, dưới chân là một đôi giày cao gót màu bạc, vô cùng mê người. Đường Lam lại mặc một bộ lễ phục dạ hội khảm đầy kim cương nhỏ màu trắng, gợi cảm lại không mất đi sự trang nhã. Hai cô gái cực đẹp đứng chung một chỗ, một đỏ một trắng, vừa hợp nhau lại vừa tôn lẫn nhau, trong nháy mắt bèn hấp dẫn vô số máy quay phim của phóng viên ở xung quanh.
Mà đúng lúc này lại có một người đàn ông âu phục phẳng phiu từ trên xe bước xuống. Người đàn ông này dáng người cân đối, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đẹp trai phóng khoáng không sao kể xiết, hắn đeo kính đen, tạo cho người khác một loại cảm giác thần bí không cách nào nói rõ được. Hắn chính là Lăng Thành.
Vốn Lăng Thành không muốn tới loại tiệc tùng như thế này, dù sao thì người cũng nhiều quá. Nhưng lại không có cách nào từ chối tham gia. Những nơi như thế này hắn thật sự không muốn tới. Lỡ như đụng phải tên ngốc nào đó chỉ thẳng mặt hắn nói hắn là con rể đi ở rể. Cho nên Lăng Thành mang theo kính đen. Ai cũng cmn không nhận ra được hắn.
Sau khi Lăng Thành xuống xe, Y Nguyệt và Đường Lam trưng ra khuôn mặt tươi cười yêu kiều nghênh đón, một trái một phải đi cùng Lăng Thành tiến vào hội trường. Oa! Thấy cảnh này, vô số người xung quanh đều nhìn Lăng Thành với ánh mắt đầy hâm mộ. Người kia là ai vậy? Thế mà có thể khiến cho Y Nguyệt và Đường Lam hai idol nữ đang hot này đi cùng.
Lúc này trong hội trường buổi tiệc không ít người đã tới, sảnh tiệc cực kỳ xa hoa, phàm là người có thể đi vào nơi này, thân phận của mỗi một người đều vô cùng hiển hách. Không hề nghi ngờ gì, phần lớn ánh mắt đều sẽ tập trung trên người Y Nguyệt và Đường Lam, kiểu người đẹp giống như hai cô, lại là idol đang hot, đi đến chỗ nào cũng trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Lăng Thành dẫn theo Y Nguyệt và Đường Lam đi thẳng qua đám người, thỉnh thoảng dừng lại cùng mọi người trò chuyện vài câu. Đương nhiên, hầu hết đều là Y Nguyệt và Đường Lam cùng người khác trò chuyện, Lăng Thành vẫn luôn duy trì im lặng.
“Chậc chậc, đây không phải là người đẹp Y Nguyệt hay sao?” Ngay tại lúc Lăng Thành chuẩn bị tìm một vị trí để ngồi xuống thì từ bên hông truyền đến một giọng nói làm cho người ta không thoải mái lắm, giọng điệu vô cùng kỳ quặc.
Nghiêng đầu nhìn lại, Lăng Thành đầu tiên là sững sờ, sau đó thì nhịn không được nở nụ cười. Ha ha, tên này cũng mập quá mất. Trong chớp nhoáng đó, Lăng Thành cho là hắn đã thấy được Trư Bát Giới bản thực tế.
Người này chính là Chu Đại Đồng. Chính là Chu Đại Đồng mà trước kia muốn chơi trò quy tắc ngầm với Y Nguyệt, kết quả lại bị tát cho một phát.