*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“No rồi à?” Nhạc Thần An thấy anh xử lý nốt miếng Lvdagun(*) cuối cùng, rút tờ khăn giấy giúp anh: “Đừng liếm, lau tay đi này.”
(*) Món ăn nhẹ truyền thống của người Mãn ở Trung Quốc. Nó có nét tương đồng với bánh dày Việt Nam khi sử dụng gạo nếp giã nhuyễn, ngoài ra sử dụng thêm đậu đỏ làm nhân, cuối cùng rắc thêm bột đậu nành ở bên ngoài.
Không biết có phải do vận động cả một ngày tiêu hao quá nhiều thể lực không hay là anh thật sự có thể ăn nhiều như vậy, ban đầu Nhạc Thần An còn định mang đồ ngọt về cho Trương Dịch Trạch, không ngờ hai người bọn họ có thể ăn đến mức ngay cả một mảnh vụn còn sót lại cũng không có.
Ăn no quá thì dễ buồn ngủ, Mộ Hàn uể oải dựa lên ghế, mắt cứ nhìn chằm chằm cậu. Trong phòng không có ai khác, Nhạc Thần An bị anh nhìn như vậy cũng chỉ bất lực: “Đi thôi, ra ngoài đi dạo, tiêu cơm. Anh ăn nhiều thật đấy.”
Mùa tuyết ở địa phương này gần như đã kết thúc.
“Vào hè không có tuyết rơi, anh định làm thế nào?” Nhạc Thần An đi phía trước, thật ra cậu không hề quen thuộc vùng phụ cận quanh đây, mặc dù làng du lịch nông thôn này là địa điểm được đánh dấu trên bản đồ du lịch hàng năm.
“Bắc bán cầu không có tuyết thì có thể đến Nam bán cầu.” Mộ Hàn đi theo sau cậu.
“Tốt quá, anh có thể bay khắp thế giới. Ha ha.” Nhạc Thần An quay đầu mỉm cười với anh.
Tròng đen trong mắt anh phản chiếu ánh trăng thuần khiết, long lanh vô cùng, so với ban ngày trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, Nhạc Thần An nhìn thấy mà cằm hơi tê tê.
“Không sao, em quen rồi.” Cậu ngửa đầu, ngón tay ấm áp sượt qua cổ cậu.
“Cậu ta thường xuyên động thủ với em à?” Mộ Hàn cau mày, nắm tay nhét về trong túi.
“Đúng vậy, mỗi lần gặp nhau gần như đều phải động tay động chân. Thật ra cậu ta không đánh lại em, em toàn nhường cậu ta thôi.” Nhạc Thần An cảm thấy Mộ Hàn hơi quan trọng vấn đề quá, chẳng phải mấy thằng con trai lúc nhỏ cứ cậu một quyền tôi một cước mà vẫn sống chung với nhau đó sao: “Cậu ta coi như là thần tài của gia đình em đấy, không dám chọc cậu ta đâu.”
“Em thiếu tiền ư?” Mộ Hàn trông hỏi đến là nghiêm túc.
“Thiếu chứ, anh chưa nghe nói nhiếp ảnh gia nghèo ba đời xài máy ảnh phản xạ ống kính đơn(*) là hủy luôn một đời sao?” Cậu giảo mồm: “Nếu không nhờ cậu ta, có lẽ em cũng không dám nộp sơ yếu lý lịch của mình vào studio của Tống Thâm, tìm bừa một tiệm chụp ảnh cưới hoặc vẽ chân dung gì đó, mặc dù phát triển có hạn nhưng tiền đến tay cũng nhanh lắm.”
(*) Thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh dùng một tấm gương di chuyển được, đặt giữa ống kính và phim để chiếu hình ảnh thấy được qua ống kính lên một màn ảnh mờ để người dùng lấy nét.
Nhưng mà ở studio nhỏ có phòng làm việc riêng nên cũng ổn, ít nhất không có vụ tâm trạng hỏng bét vì bị người khác chiếm đoạt tác phẩm.
“Tống Thâm có trợ lý đi theo, sau khi nghỉ việc cũng có thể mở được studio một mình, làm việc trong ngoài đều phát triển thuận lợi, nhưng mà giai đoạn đầu của con đường này phải đầu tư lớn. Còn kiểu gia đình thuộc tầng lớp lao động bình thường như em không thể làm vậy được, chuyện này phải nhờ có Trương Dịch Trạch.” Ba chục ngàn biến thành chín trăm ngàn, đây là hũ vàng đầu tiên hiếm hoi trong cuộc đời cậu.
“Đi thôi, đưa anh về.” Nhạc Thần An thấy anh ăn mặc phong phanh, gió đêm rất lạnh.
Kiến trúc của Duyệt Uyển theo kiểu giả cổ, mặt ngoài là gạch ngói đen xám tiến vào hành lang đỏ có cây xanh trông rất có không khí cổ kính.
“Vào ngồi đi.” Giọng điệu Mộ Hàn hoàn toàn không giống như đang hỏi ý kiến, cách nói chuyện bình thường của anh luôn cho người ta cảm giác không được phép nghi ngờ.
Bên trong căn phòng rất sạch sẽ và được lắp đặt thiết bị rất hiện đại, nhiều yếu tố của văn hóa Trung Quốc được xen vào các chi tiết bên trong, đèn lồng đỏ vách ngăn gỗ, chẳng trách được chọn làm khách sạn nghỉ ngơi cho vận động viên thể thao toàn thế giới.
Bị gió lạnh tạt mãi, Nhạc Thần An vào phòng cởi áo khoác xuống treo lên ghế salon. Điều hòa quá ấm áp khiến cậu hơi buồn ngủ. Mộ Hàn lấy ở quầy bar mini một ly sữa bò nóng, Nhạc Thần An nhìn thấy anh lấy từ trong vali của mình ra một túi kẹo có bao bì trong suốt, phía dưới góc còn in Made in China. Mỗi một viên kẹo sáng lấp lánh, viên kẹo cứng hình lá phong được anh xé khỏi bao bì, thả vào trong ly sữa bò nóng hổi. Anh đưa ly sữa cho Nhạc Thần An rồi thản nhiên đi vào nhà vệ sinh, đến khi Nhạc Thần An kịp phản ứng lại thì tiếng nước chảy rào rào đã vang lên từ lâu rồi.
Cậu cúi đầu nhìn ly sữa, kẹo lá phong đã hòa tan thành màu vàng cẩm thạch vô cùng đẹp trong màu trắng đục của sữa.
Nhạc Thần An đi đến quầy bar mini tìm thìa khuấy cà phê, nghiêm túc khuấy để sữa và kẹo tan ra hòa quyện vào nhau. Cậu uống từng ngụm từng ngụm vào cổ họng. Ý định ban đầu của cậu là từ từ thưởng thức mùi vị ngọt ngào của nước ngoài này, thế nhưng tiếng nước chảy cứ vọng vào tai như thể đang trêu chọc khiến cậu tâm phiền ý loạn. Cậu không nhịn được nhớ lại cơ thể xinh đẹp kia khiến người ta hoa mắt choáng váng, hơi thở hỗn loạn, ánh mắt sâu thẳm mê ly, không khí lạnh lẽo thoáng qua ánh ban mai mờ nhạt.
Càng muốn khống chế thì đầu óc càng hỗn loạn, tiếng ù tai và tiếng tim đập cứ ngang nhiên đánh thẳng vào khoang sọ, bỗng nhiên cậu đã hiểu sự mới mẻ của tinh lực tuổi hai mươi, miệng lưỡi đắng khô khiến tim cậu đập rộn cả lên.
“Em sao thế?” Cậu không chú ý Mộ Hàn đã tắm xong từ bao giờ, hoảng hốt quay đầu lại. Lồng ngực trắng muốt và xương quai xanh như phản chiếu lộ ra khỏi cổ áo choàng tắm, làn da bị hun đến ửng hồng. Người này lúc nào cũng như đang tận lực thăm dò, thử thách cậu.
Cậu hít một hơi thật sâu, ngăn không để tiếng tim đập văng ra khỏi cổ họng, lúng túng toét miệng cười, muốn rời đi trước khi mất khống chế.
“Nhạc Thần An.” Trong tiếng ù tai cậu nghe được anh nghiêm túc gọi tên cậu, Nhạc Thần An, âm cuối khiến đôi môi luôn lạnh lùng của anh cong lên một đường cong dịu dàng, giống như dã thú đã thu hồi móng vuốt nhọn, dễ bảo nằm xuống bụi cỏ ngửi hương hoa, vừa nguy hiểm lại vừa khắc chế.
Nụ cười cứng đờ trên gương mặt Nhạc Thần An, cậu không dám rời ánh mắt đi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mộ Hàn giơ tay, ngón trỏ sờ lên chiếc ranh nanh sắc bén của cậu: “Em căng thẳng cái gì?”
Nhạc Thần An mất kiểm soát há miệng cắn lên khớp xương ngón tay anh, Mộ Hàn cũng không tránh, để mặc cậu mài răng, ngón giữa ngả ngớn xoa nhẹ môi dưới của cậu. Hô hấp Nhạc Thần An khựng lại, cậu thả lỏng miệng ra.
Anh kề sát lại gần, liếm sữa bò còn dính trên khóe môi Nhạc Thần An. Bốn cánh môi mềm mại quấn quýt lấy nhau, cả người Nhạc Thần An run rẩy.
Dường như đây là một ngày cuối tuần vô cùng bình thường, một thanh niên sự nghiệp đang không được như ý là cậu đây vô tình chứng kiến một linh hồn tỏa sáng lấp lánh. Người kia phi nhanh trong tuyết, bay lượn, bước lên nhận lấy hoa tươi và tiếng vỗ tay. Cậu đứng từ xa ngước mặt trông lên bóng người đang đứng trên cao bật chai sâm panh, ánh lửa tí tách văng khắp nơi, thiêu đốt trái tim khiến người ta khó mà chịu được.
Không biết đã hôn bao lâu mà tiếng thở dốc vang lên, Mộ Hàn nhẹ nhàng đẩy vai cậu, lùi một bước tách khỏi cậu: “Sao vậy?”
Người này không nói nhiều, nhưng rất nhạy cảm.
Nhạc Thần An chưa thỏa mãn bổ nhào về phía anh, rúc đầu vào cổ anh: “Không có gì, thật ra cũng không phải chuyện gì đáng để thất vọng. Ít nhất thực lực của em cũng đã được khẳng định.” Bởi vì con đường nhiếp ảnh mà cậu bước lên có thiên phú, cũng có cơ hội.
Đối phương không hỏi han cặn kẽ, chỉ vỗ nhẹ lên lưng cậu, bầu không khí mập mờ hạ nhiệt nhanh chóng, bỗng nhiên sự ấm áp bao trùm. Nhạc Thần An không nhịn được cười hì hì: “Anh lại coi em là trẻ con đúng không?”
“Em không phải sao?” Giọng nói của Mộ Hàn trong trẻo rành rọt, lúc thì thầm bên tai rất dễ nghe.
“Nếu em mà như vậy, thế thì một vài hành động thăm dò vừa rồi của anh sắp vi phạm pháp luật rồi đó.” Nhạc Thần An mỉm cười, lấy điện thoại di động mở trang bìa đĩa đơn của Tiết Hiểu: “Đẹp không?”
“Cậu ta lại bắt nạt em à?” Mộ Hàn cầm lấy điện thoại phóng to hình ra.
“Không đâu, không ai bắt nạt em cả. Anh nói đẹp hay không đẹp đi mà.” Giống như làm nũng, lời vừa thoát khỏi miệng khiến Nhạc Thần An bị dọa sợ bởi chính giọng mình.
“Đẹp lắm.” Mộ Hàn nhận ra được đây rõ ràng là ở khu nghỉ dưỡng trượt tuyết: “Em chụp?” Thấy trên mặt Nhạc Thần An thể hiện vẻ tự hào, Mộ Hàn nhìn kĩ ảnh hơn: “Tống Thâm là ai? Tại sao phần nhiếp ảnh gia không có tên em?”
“Là ông chủ của em.”
Có lẽ nói ra thoải mái hơn, Nhạc Thần An không dám tìm người kể khổ bừa bãi, nếu như có tin đồn lan truyền đến tai Tống Thâm, chưa biết chừng lại xảy ra tác dụng phụ với mình. Nhưng với Mộ Hàn thì không sao cả. Trừ những giây phút đứng trên ván trượt tuyết, tính tình anh lúc nào cũng không lạnh không nóng, dáng vẻ thản nhiên vô tâm, có khi nghe xong sẽ quên luôn ấy.
“Không lấy lại được ư?” Anh hé mắt, giống như con báo thấy con mồi của mình.
“Vâng, không cần phải đắc tội với người có vị trí lớn trong giới, một cá thể nhỏ như em vẫn còn muốn lăn lộn trong ngành sau này. Hơn nữa em cũng không phải người duy nhất gặp chuyện thế này, phổ biến lắm.” Nhạc Thần An thở dài, thật ra cậu chỉ có thể hi vọng sau chuyện này, ít nhất Tống Thâm biết áy náy hoặc cho cậu một câu bảo đảm chứ không phải như bây giờ, ra vẻ như thể không có chuyện gì xảy ra.
“Một ngày nào đó em sẽ giỏi hơn anh ta.” Nhạc Thần An rầu rĩ nói.
“Ừ.” Mộ Hàn đứng bất động tại chỗ, để mặc cậu dựa vào.
“Sao mà anh thơm thế…Tiên hoa(*) à?” Nhạc Thần An chun mũi, mùi hương này không phải hương nước hoa, hơi giống mùi bột giặt lẫn cả mùi hoa, hòa lẫn cả mùi hóa chất công nghiệp nhưng chẳng hiểu sao mùi hương vờn xung quanh người này lại hoàn toàn không gay mũi, còn có cảm giác yên tĩnh an tâm.
(*) Tiên nữ hoa, mang ý khen người ta thơm >.<
Mộ Hàn nghiêng mặt ngửi một bên vai mình: “Sữa tắm, anh tự mang.”
“Anh…” Một người đàn ông đi du lịch còn tự mang sữa tắm… Hình tượng nhân vật có vẻ hơi khác thường…
Mộ Hàn tựa như nhìn thấy ánh mắt cười nhạo của cậu, chủ động giải thích: “Da anh dễ bị dị ứng, không dám dùng lung tung.”
“Ồ————“
Sáu giờ sáng Nhạc Thần An bị Trương Dịch Trạch nài ép lôi kéo dựng dậy, lúc này ăn uống no nê lại còn chìm đắm trong sự dịu dàng của người đồng hương, buồn ngủ kinh khủng, ngáp mấy lần đến chảy cả nước mắt: “Để em chợp mắt một tí…”
Mặc dù bọn họ mới gặp nhau lần thứ hai, lần trước không tạm biệt tử tế, mặc dù người này rõ ràng là một người nguy hiểm thế nhưng Nhạc Thần An lại không thể tỏ ra cảnh giác trước mặt anh được.
Thật đáng sợ, giống như một cục nam châm bị treo lơ lửng dưới đầu mũi kim vậy.
“Em không về à? Cái cậu Trương…”
“Không quan tâm tới cậu ta.” Nhạc Thần An đập mặt xuống giường lớn rộng rãi.
“Cởi áo ra rồi ngủ…” Mộ Hàn lắc đầu, đi qua giúp cậu cởi áo xuống, dễ như trở bàn tay nhét cậu vào trong chăn: “Ngốc quá.”
Trong giấc mơ Nhạc Thần An cảm thấy có người chạm lên cằm cậu, nhẹ nhàng mà ôn nhu.
“Mấy giờ rồi?”
Nhạc Thần An mò điện thoại đang lóe sáng trên tủ đầu giường, trên thanh thông báo hiển thị hai cuộc gọi nhỡ từ Trương Dịch Trạch, xem giờ là tầm nửa đêm hôm qua. Cậu ngủ liền mười tiếng đồng hồ, cảm giác như thể trời sập xuống cũng không biết. Cậu vội vàng gọi lại.
“Alo, mày còn sống không con trai ơi…?” Nghe giọng Trương Dịch Trạch có lẽ vẫn chưa dậy, giọng điệu uể oải buồn ngủ.
“Ờ, sống tốt vô cùng. Hôm nay mày còn đi trượt nữa không? Mấy giờ về?”
Người bên cạnh rầm rì một tiếng, hạ bàn tay để trên vai cậu xuống, có lẽ đã tỉnh. Cậu phát hiện ra thói quen ngủ của Mộ Hàn, sau khi ngủ anh sẽ cuộn tròn người theo bản năng, vầng trán trơn bóng vừa vặn áp lên một bên bả vai Nhạc Thần An, giờ phút này tạo ra một vết tì hình tròn màu hồng.
“** má? Giọng ai đấy? Nhạc Thần An mày đã đi đâu thế? Mày? Chẳng phải tối qua mày đi ăn với đại thần MU sao? Mày mày, hai người bọn mày?” Bỗng nhiên Trương Dịch Trạch tỉnh táo, rống lên khiến Nhạc Thần An vội vàng đưa điện thoại ra xa.
“Mày đừng có gào, khi nào về tao giải thích với mày. Ầy… Mày đừng kích động, không phải như mày nghĩ đâu.” Sợ xấu hổ trước mặt người anh em nối khố, Nhạc Thần An nhanh chóng cúp điện thoại thức dậy rửa mặt.
Mộ Hàn cùng đến phòng vệ sinh, nghiêng đầu hôn một cái lên mặt cậu, đôi mắt lim dim buồn ngủ: “Cậu ta sẽ gây phiền hà cho em sao? Cần anh giải thích giúp em không?”
“Không cần, không cần để ý đến nó. Bị điên ấy mà, em quen rồi.” Nhạc Thần An cảm thấy hình như Mộ Hàn không thích Trương Dịch Trạch, là do hôm qua cảm thấy bị mạo phạm sao?
“Vậy em cứ…dây dưa tiếp…với cậu ta sao?” Có lẽ Mộ Hàn phải chọn lựa từ mãi mới nói ra được.
“Vâng? Gì cơ ạ?” Nhạc Thần An không hiểu, thế nào gọi là dây dưa tiếp?