*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy nói là được chi trả toàn bộ chuyến đi nhưng một trợ lý nhỏ như Nhạc Thần An lại không có vinh dự được ngồi chung hạng thương gia với bọn Tống Thâm.
Đối với một người đàn ông trưởng thành cao hơn 1m80 mà nói, khi phải ngồi co người trong không gian hạng phổ thông chật chội hơn mười tiếng đồng hồ là một thách thức to lớn. Lúc xuống máy bay, Nhạc Thần An cảm thấy hai chân tê dại như sắp mất đi cảm giác, nhưng cậu vẫn phải xuống trước để lấy hành lý, giúp Tống Thâm gọi xe.
Khi xe đến, đoàn người của ngôi sao nổi tiếng vốn phải xuống trước còn chưa lộ mặt, lúc này Nhạc Thần An mới nhận ra những cô gái trẻ đang tập trung ở đại sảnh là ai.
Cậu thật sự không hiểu, tại sao những cô gái trên dưới 20 tuổi này có thể trốn học nghỉ làm tập thể để chạy đến sân bay tiếp cận thần tượng của mình vào lúc 10 giờ sáng của một ngày không phải ngày nghỉ? Nhạc Thần An gắng sức chen vào đám người đang kích động, không biết bị giẫm bao nhiêu phát vào chân, cuối cùng cũng tìm được Tiết Hiểu và trợ lý đang bị tầng tầng lớp lớp người chặn kín trước thang cuốn. Tống Thâm đứng phía sau cậu ta cạnh thùng rác, cẩn thận che chở túi dụng cụ trong ngực.
“Thầy Tống, làm sao bây giờ?” Vẻ mặt Nhạc Thần An đầy sự sợ hãi. Những người hâm mộ của Tiết Hiểu đang vây xung quanh, vừa khóc vừa cười, trạng thái điên loạn.
“Chờ bảo vệ tới giải tán họ đi.” Tống Thâm lấy điện thoại di động ra, không nói thêm gì nữa.
Cũng khó cho cậu trợ lý nhỏ, thế lực đơn độc một mình liều mạng bảo vệ xung quanh Tiết Hiểu, ngăn những người hâm mộ mất khống chế sáp đến gần cậu ta. Nhưng bốn phương tám hướng xung quanh vẫn có rất nhiều cái tay với tới, muốn xoa đầu vuốt má đại minh tinh một cái.
Tiết Hiểu không hổ là chuyên nghiệp, rõ ràng tính tình dễ cáu, trong tình cảnh hỗn loạn như vậy, từ đầu đến cuối vẫn có thể treo trên gương mặt đẹp trai một nụ cười tươi tắn ngoan ngoãn. Chỉ có tay đang nắm lấy quai balo là siết chặt đến mức khớp xương hoàn toàn trắng bệch. Nhạc Thần An sợ cậu ta bất thình lình bùng nổ, vội vàng chen đến bên cạnh.
Vai cậu rộng hơn vai Tiết Hiểu nhiều, khung xương cũng lớn hơn một vòng, có thể dễ dàng ngăn cản cái tay cái chân hấp tấp của mấy cô gái kia.
Tiết Hiểu sửng sốt, ngay sau đó lấy từ trong túi ra một cái khẩu trang rồi tự tay đeo lên mặt cậu: “Anh đẹp trai, anh muốn lên hotsearch à?”
Mấy phút sau, cuối cùng bảo vệ an ninh của sân bay cũng đến giúp bọn họ mở đường thoát.
Tất nhiên đại minh tinh có xe riêng đến đón, trước khi đi còn không quên chỉ tay sai khiến cậu hỗ trợ xếp hành lý lên xe, rõ ràng cậu ta có trợ lý có tài xế riêng.
Trước khi lên xe, Tiết Hiểu đưa tay kéo khẩu trang trên mặt mình lên.
Lần này, Tống Thâm chỉ dẫn theo một mình Nhạc Thần An làm trợ lý trong vụ quảng cáo và đĩa đơn quảng bá của Tiết Hiểu, một vài công việc hậu kỳ thì giao hết cho Tiểu Đường trực ở studio.
Nhạc Thần An dựa vào sự phân công của Tống Thâm, chọn xong cuộn phim thì giao cho Tiểu Đường làm hậu kỳ. Lúc lật xem tài liệu, cậu phát hiện ra bức ảnh mình chụp cũng được chọn.
Cậu nhìn Tống Thâm: “Thầy Tống, bức này có thể dùng sao?”
Một tuần sau, đĩa đơn được phát hành, gương mặt cáu giận giữa không gian ngập tuyết được chọn làm ảnh bìa.
Bộc lộ quá nổi bật bằng phong cách Hàn Quốc, số lượng sản xuất khổng lồ, một lần nữa những đề tài thảo luận về Tiết Hiểu bùng nổ. Nhờ người đại diện mà toàn bộ dòng mỹ phẩm dưỡng da cũng thuận lợi bán chạy như tôm tươi, lượng tiêu thụ tăng vọt.
Mặc dù một loạt những bức hình trượt tuyết nhận được đông đảo lời khen ngợi nhưng bức ảnh nhận được sự chú ý nhiều nhất vẫn là ảnh bìa đĩa đơn. Chàng trai thuần khiết sạch sẽ, đôi mắt linh hoạt, ánh sáng vừa tầm, cả tấm ảnh kết hợp hài hòa đầy đủ giữa sự tươi sáng và sự tùy hứng mà không cần chỉnh sửa gì thêm.
Nhạc Thần An cầm điện thoại nhìn Tiểu Đường, đối phương lờ đi khiến cậu như đấm mạnh vào bông vải, không biết làm sao.
“Tôi không biết, thầy Tống không nói đây là do cậu chụp.” Tiểu Đường bắt chéo hai chân, lướt điện thoại di động.
“Hôm thầy Tống nói chuyện với em chị ở ngay bên cạnh, sao chị có thể không biết được?” Cậu biết những chuyện thế này trong ngành không ít, huống hồ bây giờ tất cả đã như bụi lắng xuống, ngay cả tên của Tiểu Đường cũng có trong phần hỗ trợ, nhưng cậu ngay cả vị trí trợ lý cũng không có.
Nhưng mà dù sao đây cũng là tác phẩm thương mại đầu tiên của cậu, sao có thể lờ đi, dễ dàng bỏ qua như không có chuyện gì được?
“Chị Đường, đây là tác phẩm đầu tiên của em. Chị cũng là nhiếp ảnh gia, điều này có lẽ chị cũng hiểu rõ.”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi tôi là chị Đường, gọi tôi Tiffany. Nghe cứ như có quan hệ thân thích gì với người khác vậy.” Cuối cùng Tiểu Đường cũng rời mắt khỏi điện thoại, ngẩng mặt lên: “Nhạc Thần An, cậu mấy tuổi rồi mà cứ nhăm nhăm chỉ vì cái lợi trước mắt như thế? Nếu không phải thầy Tống cho cậu cơ hội, ngay cả máy ảnh cậu cũng chưa được sờ vào đâu. Tác phẩm được khẳng định như vậy, không cảm ơn thầy thì thôi, lại còn ở đây tính toán tranh luận tên của ai. Chẳng trách thầy Tống chê cậu không hiểu chuyện.”
“Đúng vậy, em không hiểu chuyện.” Không hiểu chuyện như chị. Nhạc Thần An xoay người đi. Từ khi cậu làm việc đến nay, đây là lần đầu tiên bản thân nhượng bộ trước. Chỉ là cậu đột nhiên nhớ lại câu nói kia của Mộ Hàn, chỉ là công việc thôi, không cần phải hi sinh tất cả.
Đường Hân làm việc như vậy tuy nói xuất phát từ tâm tư cá nhân, nhưng nếu Tống Thâm không để mặc chị ta làm thì chị ta cũng không thể có lá gan lớn như vậy. Dù sao ngay từ đầu mối quan hệ của hai người đã bất hòa, chỉ có những lợi ích là thực sự tồn tại.
Tấm ảnh này tạo được sự đột phá, nói gì thì nói, Tống Thâm cũng không có khả năng đứng ra thanh minh cho một trợ lý mới vào nghề. Là con tép nhỏ ở cuối chuỗi thức ăn, Nhạc Thần An buộc phải quen với quy tắc ngầm trong nghề này. Trừ khi cậu bằng lòng vứt bỏ công việc ổn định này, vùng vẫy vật lộn vì ấm no, liều lĩnh mạo hiểm bị chèn ép, bắt đầu từ con số 0.
Đúng là có rất nhiều nhiếp ảnh gia lựa chọn như vậy, nhưng cậu không dám.
Cậu không dám tưởng tượng những người phải ngốn hàng loạt những gói mỳ tôm trong những căn hầm, hàng ngày không ngừng mơ mộng hão huyền sẽ có một ngày công thành danh toại.
Cuộc đời ngắn lắm, bình an khỏe mạnh trưởng thành, có một công việc ổn định, có một mái nhà che mưa che nắng, có một người bạn đời ở bên cạnh suốt quãng đời còn lại. Đây có lẽ là mục tiêu, là khát vọng không chỉ của mình cậu mà còn là của tất cả những người theo đuổi hạnh phúc. Tuổi càng lớn, sống càng lâu, cơn thịnh nộ trong lòng và những suy nghĩ ấy dù sao cũng sẽ dần bị thời gian làm lắng xuống.
Nhưng bây giờ cậu chỉ muốn tìm một nơi để phát tiết.
Cậu lấy điện thoại ra gọi cho Trương Dịch Trạch, hẹn nửa tiếng sau gặp nhau dưới nhà cậu.
Hai người đã không gặp nhau một năm rưỡi. Gia đình Trương Dịch Trạch làm ăn, hắn tốt nghiệp trung học xong liền nhập cư sang Canada, thi thoảng trở về thăm ông bà nội ở lại khoảng hai ba tháng. Hai người có cơ hội học cùng một lớp từ hồi đi nhà trẻ cho đến khi học hết cấp ba. Đã nhiều năm trôi qua nhưng bên cạnh Nhạc Thần An vẫn chỉ có duy nhất một người anh em chí cốt.
“Mày học trượt tuyết từ bao giờ thế?” Trương Dịch Trạch mở chiếc Lexus UX đang đỗ dưới nhà cậu, giúp cậu cất đồ dùng trượt tuyết vào cốp sau: “Chẳng phải mày không hứng thú với mấy môn vận động ngoài trời sao?”
Lexus UX 250h 2021 có giá dao động từ 1.82 tỉ đến 2.65 tỉ VND tùy phiên bản
“Do địa điểm công việc.” Cậu đặt mông ngồi vào ghế phó lái, nhớ lại trải nghiệm liên quan đến tính mạng ở khu nghỉ dưỡng trượt tuyết: “Vô cùng kích thích.”
“Trải nghiệm sức hấp dẫn của bản thân khi trượt tuyết à?” Trương Dịch Trạch đạp chân ga, suýt chút nữa Nhạc Thần An đã đập mặt vào kính chắn gió. Cậu rất là mệt mỏi với cảm giác lắc lư mất đà ngửa tới ngửa lui này.
Bản thân trượt tuyết…cũng bình thường thôi, chỉ đáng xách dép cho sức hút của vận động viên trượt tuyết chuyên nghiệp.
“Cũng được, mới nhập môn.” Cậu hé một khe hở cửa sổ xe, xe càng xịn cậu càng dễ buồn nôn say xe.
Trương Dịch Trạch rất thích các môn vận động ngoài trời, leo núi cắm trại, lướt sóng lặn biển, trượt tuyết nhảy dù, mọi thứ hắn đều có thể chơi được đâu ra đấy. Đương nhiên, tiền đề cũng phải nhờ gia đình có điều kiện.
Nhắc đến đây, không biết có phải gia tộc di truyền không, mấy đời nhà họ Trương kinh doanh lớn, mặc dù hồi Đại học hai người không ở cạnh nhau nhưng cũng khá tốt, không hề cắt đứt liên lạc. Mấy năm trước, Nhạc Thần An làm người mẫu tiền lương có đến mấy chục ngàn toàn gửi ngân hàng. Trương Dịch Trạch biết chuyện chửi cậu là đồ ngu, đi lấy tất cả tiền gửi mua giúp cậu khoảng 30 000 tiền Bitcoin(*), khi ấy đơn giá của Bitcoin chưa đến 30 đô la.
(*) Một loại tiền mã hóa, lưu giữ dưới dạng điện tử, không được in ra như tiền giấy. Hiện tại, giá của một Bitcoin ở Việt Nam đang ở mức 1.017.317.000 VND (2021). Tạm thời tính Bitcoin hồi trước là 30$, vậy bạn An sẽ có khoảng 900 000$ = khoảng 20 tỉ VND:>
Mặc dù không rõ cụ thể giá trị của Bitcoin, chỉ biết đây là một loại tiền ảo nhưng Nhạc Thần An không hề nghi ngờ khứu giác làm giàu của Trương Dịch Trạch.
Thời điểm tốt nghiệp Đại học, Nhạc Thần An muốn tậu cho bản thân một chiếc máy ảnh làm quà tốt nghiệp, thuận miệng hỏi Trương Dịch Trạch một câu, hắn cũng tiện miệng xin tài khoản của cậu. Hai tuần sau, Nhạc Thần An phát hiện tài khoản của mình có hơn 9 vạn, vẫn còn mơ màng chưa tỉnh ngủ đã lập tức gọi điện thoại cho người anh em tốt: “Alo? Mày kiếm tiền giỏi quá đi! Chưa đến ba năm đã tăng gấp ba rồi? Người anh em, mày thật là đỉnh của chóp ha ha ha ha ha ha!”
Trương Dịch Trạch vốn đang gắt ngủ vì bị đánh thức, bị tràng cười của cậu đánh bay luôn, đợi cậu cười cho đã mới bình thản chậm rãi trả lời: “Thần Thần à, mày mở to cặp mắt chó đáng yêu của mày đi, nhìn rõ ràng xem rốt cuộc là bao nhiêu tiền?”
Những năm gần đây, giá trị Bitcoin vô cùng có giá trị, Nhạc Thần An nhìn dãy số còn lại của tài khoản, ngẩn người hồi lâu: “Ba Dịch Trạch…sao tao thấy hơi rén nhỉ?”
Cậu thật sự rất yên tâm mới có thể giao ba chục ngàn cho Trương Dịch Trạch, cũng không nghi ngờ hắn sẽ kiếm được ra lợi nhuận. Nhưng mà ba chục ngàn biến thành chín trăm ngàn vẫn quá là thần kỳ. Cậu lập tức mở trang web giao dịch Bitcoin, hai tháng gần đây, đơn giá của tiền ảo không dưới 900 đô la.
Cậu không hề đề cập đến khoản thu nhập này tới gia đình, vì suy cho cùng, lớp người già cổ hủ thế hệ trước luôn cho rằng kiểu đầu tư này rất nhiều hiểm họa, ổn định làm việc kiếm tiền mới là con đường chân chính.
Mất một tiếng rưỡi mới đến Nam Sơn.
“Ban đầu định đặt ở Duyệt Uyển, nhưng cuối tuần có cuộc thi trượt tuyết quốc tế của Redbull(*), vận động viên trượt tuyết đã bao cả Duyệt Uyển rồi.” Trương Dịch Trạch nhếch miệng: “Hết cách, chỉ có thể xa xỉ một phen.”
Lái xe lên trang viên khách sạn có hồ núi tươi mát hùng vĩ, bọn họ nhanh chóng thu xếp đơn giản rồi lên đường đến khu nghỉ dưỡng trượt tuyết Nam Sơn.
Chập tối ngày thứ sáu nên không có người, Trương Dịch Trạch trượt ván đôi, tự leo lên con đường bậc cao theo đuổi sự kích thích.
Độ dốc sườn núi của khu nghỉ dưỡng trượt tuyết Nam Sơn so với mức độ trung cấp Blue Square ở Canada thì có thoải hơn, đối với người nhập môn như cậu mà nói thì rất vừa vặn.
Khởi động đơn giản, cậu nhắm mắt lại, tập trung nhớ lại từng động tác mấu chốt.
Tìm góc độ tốt, thả lỏng bàn chân, thuận theo sườn núi trượt xuống. Không khí ở khu nghỉ dưỡng rất lạnh, theo đà trượt xuống, lửa giận tích tụ trong lồng ngực như được gió lạnh thổi bay dần đi.
Mặc dù còn chưa thành thạo nhưng lúc ấy Mộ Hàn dạy học theo kiểu thị phạm từng bước thật sự khiến người khác có ấn tượng sâu hơn. Cậu không cần suy nghĩ trong đầu, cơ thể đã tự động thay đổi trọng tâm. Cái gì mà xương hông, đầu gối rồi bàn chân, dường như thân thể có trí nhớ tự nhiên, giống như có một bàn tay vô hình nâng cằm giúp cậu, mắt nhìn về phía trước, rồi lại vỗ lên khớp xương dùng sức, cậu không cần suy nghĩ đã tự nhiên trượt được kiểu lá rơi, đường chữ S, thuận lợi đến mức không tưởng tượng nổi. Thậm chí ngay cả cách nói chuyện của Mộ Hàn cậu cũng nhớ, lời ít ý nhiều, giọng nói trầm thấp, cậu cực kỳ thích cách anh hay nói “Thử xem sao” mỗi khi bắt đầu.
Lính mới trượt tuyết buổi tối không an toàn, cậu ôm ván trượt tuyết chờ Trương Dịch Trạch ở cửa ra.
Hiển nhiên khu nghỉ dưỡng trượt tuyết khiến cho mỗi người đều trở nên thoải mái trong lòng hơn, lúc đi ra trên mặt ai cũng đầy vẻ sảng khoái, chưa thỏa mãn.
“Ngày mai đi sớm một tí!” Trương Dịch Trạch thần bí cười nói với cậu: “Đến sớm mới chiếm được chỗ đẹp xem thi đấu. Lần này chắc chắn có rất nhiều cao thủ trượt ván đến đó!”
Nhạc Thần An thì không thành vấn đề, dù sao cuối tuần này cậu đã quyết định sẽ giết thời gian ở đây, cậu còn chưa bao giờ được xem trực tiếp cuộc thi trượt tuyết nữa. Trong ấn tượng của cậu, tất cả những tin tức liên quan đến trượt tuyết trên bản tin thể thao đều là trượt tuyết bằng ván đôi. Mọi người trượt từ trên sườn núi xuống, thi nhau trượt vòng qua các lá cờ, trên màn hình không phân biệt được ai với ai, không hấp dẫn để xem lắm, không biết được xem tận mắt có gì khác nhau không.
(*) Giải thi đấu trượt tuyết Redbull Nam Sơn là sự kiện trượt tuyết duy nhất ở Trung Quốc nằm trong giải đấu TTR World Tour, được brand nước tăng lực Redbull tài trợ. Những người chơi nghiệp dư có thể thông qua sự kiện này để tích điểm và lên hạng, sau đó được phép tham gia các giải đấu chuyên nghiệp hơn.Lời editor: Ai quẳng cho tôi một BFF biết làm giàu thế này với =))))))) Toàn dân richkid thế này:>