*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhạc Thần An nhìn bản thân mình trên gương trong phòng thử quần áo.
Quần yếm trượt tuyết màu xanh denim, áo vàng màu chuối tiêu. Sao cái kiểu phối hợp màu sắc này nhìn quen mắt thế nhỉ?
“Minions?” Cậu mở cửa cho người bên ngoài nhìn, rõ ràng anh đang cúi đầu cong khóe miệng, có vẻ như không nhịn được cười.
Nhạc Thần An chậc một tiếng định đổi, bỗng nhiên Mộ Hàn mở miệng: “Đáng yêu lắm, hơn nữa cũng không sợ đi lạc nữa, anh có thể nhanh chóng tìm được em.”
Cậu nghi ngờ nhìn sang, con người chuyên nghiệp kia đang dựa tường, nghiêm túc nói: “Em là người mới, không tránh được việc ngã lên ngã xuống, quần áo tách riêng dễ bám tuyết, bên trong quần áo ướt sẽ rất khó chịu. Vấn đề này sẽ không tồn tại nếu em mặc quần yếm cạp cao.”
Đúng là Nhạc Thần An thiếu kiến thức về trượt tuyết.
Bầu trời quang đãng không có gió, thời tiết chuyển biến đẹp hơn nên khu nghỉ dưỡng trượt tuyết cũng đông người trở lại.
“Tại sao lại chọn ván trượt ngang?” Mộ Hàn tìm con dốc thoai thoải rồi dừng lại. Mặc dù nhìn ván trượt ngang trông có vẻ làm màu nhưng độ khó khi nhập môn không thể bằng sự kết hợp cả tay lẫn chân của ván trượt đôi.
“Không phải em chọn. Do học cùng Thái tử(*) mà thôi.” Nhạc Thần An cười bất đắc dĩ, phát hiện sự khó hiểu trong ánh mắt đối phương: “Ý em là em không có quyền lựa chọn, làm nền thôi mà.”
(*) Ý chỉ người có quyền quyết định, đang nhắc đến Tiết Hiểu.
“Anh nghe hiểu được.” Mộ Hàn ngồi xuống giúp cậu kiểm tra lại bộ phận cố định: “Chỉ là anh cảm thấy không cần thiết. Công việc cũng chỉ là công việc, không phải bất cứ lúc nào cũng cần hi sinh vì nó.”
Nhạc Thần An không giải thích, hoàn cảnh hai người họ khác nhau, kiểu ngậm bồ hòn làm ngọt của người Trung Quốc thật sự rất phổ biến.
Cũng may, đối phương có vẻ là người biết nhìn sắc mặt lựa lời nói, anh không hỏi quá kỹ vấn đề này.
“Em trượt thử đi, anh quan sát.” Mộ Hàn trượt xuống dốc trước, dừng lại ở chân dốc.
Trong đầu Nhạc Thần An đang ôn lại nội dung chính mà huấn luyện viên đã giảng ngày hôm qua, đầu gối hơi chùng xuống, bàn chân thả lỏng ra, giẫm lên ván trượt tuyết bắt đầu mượn trọng lực trượt dần xuống. So với độ nghiêng của sườn núi ở mức độ Double Black ngày hôm qua, con dốc nhỏ hôm nay thật sự quá vừa sức. Cậu tập trung sự chú ý xuống chân, cố gắng giữ thăng bằng.
Xung quanh có không ít người cũng mới học trượt tuyết, thính lực của Nhạc Thần An rất tốt, thời điểm đằng sau lưng vang lên tiếng ma sát vào tuyết, cậu lập tức quay đầu, phát hiện ra một cô gái lạ trên mặt đầy vẻ hoảng sợ đang lao về phía cậu. Theo bản năng cậu xoay xương hông, ván trượt tuyết xoay vòng một góc rồi nằm ngang trượt tiếp, đúng lúc tránh được cú va chạm với người khác. Chân cậu đang dùng sức chùng xuống, phanh lại ván trượt tuyết. Hình như cậu đã học được cách quẹo cua rồi?
Hôm nay Mộ Hàn mặc quần áo trượt tuyết màu xanh lam rằn ri, mũ len trắng đội bên trong mũ bảo hiểm đen, kính trượt tuyết màu xám tro mờ đeo ở trên trán chưa kéo xuống. Anh đang ngồi bệt ở dưới đất, ván trượt tuyết để ở bên cạnh.
Nhạc Thần An cẩn thận điều chỉnh lại cân bằng, trượt qua chỗ anh. Một khi ván trượt tuyết đã tăng tốc, 80% lính mới như cậu sẽ không thể kiểm soát thành công. Mắt thấy sắp va chạm nhưng anh không hề né tránh, cũng chẳng có động tác nào cả, ép cậu phải thử xoay xương hông một lần nữa, thành công chuyển hướng ra chỗ khác.
“** má, mình là thiên tài sao?” Cậu không nhịn được xúc động lẩm bẩm.
“Phụt!” Rõ ràng có người nghe thấy, hơn nữa còn không hề che giấu chút nào cười nhạo cậu.
Nhạc Thần An hung dữ lườm người kia một cái. Mộ Hàn đứng lên, phủi tuyết dính trên quần mình, một cước đạp mạnh vào bộ phận cố định trên ván trượt, kéo theo cả ván trượt tuyết lên dốc. Anh quay đầu lại nhìn cậu với vẻ dương dương tự đắc, trên mặt tỏ ý mau đuổi theo.
“Khả năng thăng bằng của em rất tốt, nền tảng cũng không tệ, trượt tuyết đối với em mà nói không khó. Cơ bản em đều nhớ được rồi, trước tiên dạy em cách trượt lá rơi(*) đi, hưởng thụ mức độ cơ bản của trượt bằng ván đã. Phải dồn khá nhiều lực vào mũi ván trượt.” Anh quay lưng về hướng chân dốc, uyển chuyển vạch ra một đường gấp khúc hình chữ Z, thật giống như một chiếc lá cây chao đảo trong gió bay xuống sườn núi.
Nhìn từ đằng sau có thể thấy động tác của gót chân phải giẫm mạnh lên mũi ván trượt… Ngày hôm qua, vì muốn đại minh tinh nghe hiểu nên huấn luyện viên gần như không sử dụng những cụm từ thuật ngữ chuyên nghiệp, đều chỉ nói chung chung khớp này xương kia, chân này tay kia một loạt.
Thật ra sau khi được học trượt tuyết ngày hôm qua, trong lòng Nhạc Thần An đã hiểu đại khái, trượt tuyết là sử dụng các góc độ, lợi dụng trọng lực để tăng áp lực lên ván trượt, tạo ra động lực vận động. Trượt theo kiểu lá rơi nhìn thì nguy hiểm nhưng nguyên lý không khó. Hai chân dùng lực theo hướng ngược nhau, ván trượt sẽ thay đổi giống như khi chúng ta vắt khăn lông, từ đó khống chế được phương hướng.
Cậu đánh bạo học theo động tác của Mộ Hàn thuận lợi trượt xuống được phía dưới…rồi…rồi không thể trượt lên được nữa.
Quay lưng về phía chân dốc để trượt hoàn toàn không có cảm giác an toàn, trong lòng cậu hoảng hốt, trọng tâm dưới chân lập tức rối loạn. Ngay sau đó trước cái nhìn của mọi người, Nhạc Thần An biểu diễn màn ngã sấp mặt tiêu chuẩn đầy mạnh mẽ.
Vùi mặt ở trong tuyết, rõ ràng cậu nghe thấy tiếng cười lác đác xung quanh. Có hơi mất mặt!
Được Mộ Hàn lật người lên khỏi tuyết, cậu thuận thế nằm thành tư thế chữ Đại (大) nhìn lên trời.
“Đừng gấp, anh còn chưa giảng cho em mấu chốt cách để em trượt xuống cơ mà.”
Nhạc Thần An nhìn vẻ buồn cười còn chưa biến mất trên mặt anh, mặt như đưa đám: “Sự tự tin của em bị đả kích rồi.”
Mộ Hàn không đỡ cậu lên, chỉ giơ cánh tay dùng lực kéo cậu đứng dậy, sau đó kéo cậu lên sườn núi: “Thân trên giữ thẳng, mắt đừng nhìn xuống đất, phải nhìn thẳng về phía trước.” Mộ Hàn giơ thẳng tay vỗ mạnh lên lưng cậu, hơi nâng cằm cậu lên để cậu nhìn thẳng, Nhạc Thần An kinh ngạc chớp mắt. Dạy thì cứ dạy đi, sao bỗng nhiên bắt đầu…táy máy chân tay thế?
Anh không để ý Nhạc Thần An khàn giọng hít một hơi, càng không chú ý đến sự thất thường của cậu.
Cái gì mà trọng tâm đặt ở giữa hai chân, chân trước thả lỏng, mũi chân nhích lên, phối hợp với độ nghiêng của cơ thể, trọng tâm trở về giữa, đổi hướng ngược lại…
Nhạc Thần An nghe vào tai trái nghe ra tai phải, đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng ngây ngẩn nhìn Mộ Hàn chằm chằm, cố gắng tập trung tinh thần.
Mộ Hàn nói xong phát hiện ra mãi mà cậu không có phản ứng gì, thở dài không biết làm sao. Một tay anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Nhạc Thần An: “Trượt lá rơi chia ra mũi trước và mũi sau. Anh trượt cùng với em, em trượt sau anh trượt trước, tự cảm nhận thử xem.”
Anh đạp nhẹ lên ván trượt, không đợi Nhạc Thần An kịp phản ứng, hai người đã trượt ra ngoài.
“Giữ trọng tâm từ đằng trước lùi ra sau, đầu gối chùng xuống, thân trên không được lắc lư, bả vai phải song song với ván trượt.”
Một tay anh nắm nhẹ cổ tay Nhạc Thần An, từ đầu đến cuối luôn duy trì khoảng cách tầm nửa cánh tay: “Thả lỏng ra nào, nhìn vào mắt anh là được, để cơ thể cảm nhận.”
Đôi mắt yêu tinh làm sao mà nhìn vào nổi… Nhạc Thần An oán thầm.
Dường như Mộ Hàn không hề tốn sức để có thể khống chế tốc độ, bọn họ vạch ra đường chữ Z với tốc độ đều đặn, trên đường anh còn kéo khăn lên che mặt cho cậu, móng tay lạnh như băng cạ nhẹ vào khóe miệng cậu. Nhạc Thần An không được tự nhiên quay đầu đi, trên ngón tay anh còn lưu lại không biết là hương sữa tắm hay hương của nước giặt quần áo.
“Tự thử xem.” Anh bất ngờ thả tay ra.
Nhạc Thần An gấp gáp ổn định tinh thần, chậm rãi điều chỉnh trọng tâm và góc chân, thuận lợi biến thành một chiếc lá cây vụng về tung bay.
Cậu hưng phấn reo lên với Mộ Hàn: “Em học được rồi!!”
Thêm vài lần nữa, Nhạc Thần An đã có thể thuận lợi trượt được cả hai kiểu lá rơi mũi trước và lá rơi mũi sau, càng ngày càng uyển chuyển nhẹ nhàng hơn.
Mộ Hàn kéo kính trượt tuyết xuống trước mắt, từ phía sau nhanh chóng đuổi kịp cậu, trước mặt cậu bỗng nhiên anh quẹo cua, sau đó điều khiển ván trượt lặp đi lặp lại mấy lần. Trên đất liên tục để lại quỹ đạo hình cánh hoa.
“Thử kĩ năng trượt cánh hoa xoay đi. Sau khi trượt lá rơi mũi sau, mũi chân trước dùng lực, mũi ván trượt vùi vào trong tuyết. Điều khiển phương hướng, lặp lại động tác.” Anh trượt tới gần Nhạc Thần An nói xong xong lại trượt ra, tiếp tục làm mẫu. Ván trượt tuyết dưới chân anh giống như được điều khiển hoàn hảo bằng một chương trình cài đặt sẵn.
Một khi đã tìm được cảm giác, nắm bắt được mấu chốt sẽ tiến bộ rất nhanh. Nhạc Thần An dần dần cảm nhận được sự thú vị khi trượt tuyết.
“Sau đó thì sao?”
“Em thử quan sát độ cong lớn hơn khi xoay ván, tạo ra đường xoay chữ C.” Khác với Nhạc Thần An, giọng của Mộ Hàn luôn luôn bình tĩnh ôn hòa, giống như dòng suối không gợn sóng, bốn mùa đều không đóng băng.
Mũi chân Nhạc Thần An dịch ngược ra đằng sau, trọng tâm cũng xê dịch về phía sau, vẽ ra được một chữ C lớn.
“Sau đó thì sao nữa?”
“Đầu tiên trượt lá rơi, sau đó thay đổi thành chữ C rồi lại về lá rơi, cuối cùng thêm một lần chữ C nữa.” Trong suốt quá trình, Mộ Hàn luôn giữ khoảng cách hai đến ba mét song song với cậu.
“Đây là đường chữ S sao?” Nhạc Thần An nhìn thấy quỹ đạo trên nền tuyết thì phấn khích reo lên.
Mặt trời dần dần lên cao.
“Nhạc Thần An!”
Giọng điệu này vừa nghe là thấy sự ngang ngược. Cậu ngẩng đầu phát hiện ra Tiết Hiểu đang chống hông thở phì phò nhìn cậu, bên cạnh là vị huấn luyện viên trượt tuyết ngày hôm qua. Đối phương đang nhìn cậu với vẻ tán thưởng.
Mộ Hàn dừng lại ở phía xa không đến gần.
“Video tôi quay xong rồi, đợi lát nữa về tôi đưa cho cậu.” Nhạc Thần An vội vàng tới gần, khẽ giọng trấn an đại minh tinh.
“Anh chơi vui vẻ quá nhỉ? Không chụp bìa tạp chí cho tôi sao?” Gương mặt Tiết Hiểu rõ ràng vẫn còn sót lại sự quá chén của đêm qua, con ngươi giăng đầy tơ máu.
“Bên cậu chưa gọi điện cho tôi, tôi tưởng cậu còn đang nghỉ ngơi…” Vừa nói cậu vừa thò tay vào túi theo bản năng, phát hiện ra điện thoại di động của mình không có trong túi.
“Nửa tiếng trước trợ lý của tôi đã nhắn tin cho anh, bảo anh đi mua quà lưu niệm giúp tôi. Anh mua xong nhớ mang đến phòng trợ lý của tôi.” Nói xong, đại minh tinh hất tay tiếp tục vật lộn với ván trượt tuyết.
Nhạc Thần An còn đang thở dài tại chỗ, sau lưng bỗng nhiên ào đến một trận tuyết bụi mù, người xung quanh đồng thời kêu lên.
Cũng không biết tại sao Mộ Hàn có thể trượt xuống với tốc độ này khi đang ở trên một con dốc thoai thoải, ván trượt gần như vuông góc với nền tuyết, cơ thể với những đường cong tuyệt đẹp tạo ra được một đường cua vừa nhanh vừa chuẩn xác. Ván trượt bay lên mang theo một mảng tuyết mỏng bên dưới, hất tung lên đầy mặt và đầu đại minh tinh.
“Mẹ nó anh có bệnh à?” Tiết Hiểu mắng chửi, vô tình nhổ ra được vụn tuyết ở trong miệng.
Mộ Hàn không lên tiếng, ngay trước mặt đại minh tinh kéo thẳng Nhạc Thần An lên sườn núi.
“Anh, anh làm gì đấy?” Nhạc Thần An còn đang mãi suy nghĩ chuyện mua quà lưu niệm.
“Đến Blue Square chơi một lát.” Nói xong anh đẩy kính trượt tuyết lên trán, xoay người nhìn Tiết Hiểu một cái khiến cậu ta rùng mình.
Không hiểu sao bị người ta kéo lên cáp treo, Nhạc Thần An vẫn còn đang đờ đẫn, vừa rồi thật sự là…khiêu chiến đại minh tinh đó.
“Đó là người bắt em lên Double Black ngày hôm qua ư?” Bỗng nhiên Mộ Hàn mở miệng.
“Vâng. Đại minh tinh đang hot, không đắc tội nổi.” Theo bản năng cậu lại liếm răng nanh.
“Em là một nhiếp ảnh gia, có cần phải như vậy không?” Anh cau mày nhìn cậu.
“Cũng phức tạp lắm. Em chỉ là một trợ lý nhỏ mới vào ngành không có bối cảnh gì, đành nhẫn nhịn vậy thôi. Ít nhất tiền lương cũng khá ổn.” Cậu miễn cưỡng mỉm cười với Mộ Hàn, nói không tức giận chắc chắn là chém gió, dẫu sao vì tiền lương cao nên mới cúi đầu làm những việc này, nghe chẳng có tính nghệ thuật gì cả.
Đột nhiên anh giơ tay nâng cằm cậu, giữ cái đầu đang rũ xuống của cậu, nhìn một lúc lâu mới nói: “Em thông minh như vậy mà.”
Mặc dù độ dốc sườn núi ở Blue Square có khó nhằn hơn nhưng con đường tuyết rõ ràng đã được xử lý, rất bằng phẳng.
Mộ Hàn tỏ ý cậu cứ nhịp nhàng tự trượt xuống đi, kiểm nghiệm thử thành quả của mình. Nhạc Thần An dè dặt rời bước sang bên cạnh, điều chỉnh hô hấp, giữ thân trên ổn định, sau đó bắt đầu trượt xuống.
Trước tiên trượt lá rơi mũi trước sau đó vẽ ra chữ C, tiếp theo trượt lá rơi mũi sau rồi vẽ thêm một chữ C nữa, mặc dù tốc độ không nhanh nhưng rất linh hoạt. Cậu thích ứng hạ thấp trọng tâm, thêm chút lực nén, tốc độ nhanh hơn nữa, thậm chí đã có tiếng gió thổi vù vù qua bên tai.
Thuận lợi trượt đến chân dốc, tốc độ của cậu không chênh lệch quá nhiều với những người khác trên Blue Square. Cậu có phần hưng phấn, không nhịn được quay đầu tìm người, nhưng Mộ Hàn không đuổi theo cậu.
Nhạc Thần An ngẩng đầu nhìn lên cao hơn, trên sườn núi bỗng vang lên tiếng hô và tiếng huýt sáo, ngay sau đó có bóng người đến gần.
Bóng hình ấy liên tục nghiêng ngả ra trước về sau, khoa trương vẽ ra được đường cong chữ S từ trên sườn núi với tốc độ cực nhanh. Những nơi anh trượt qua tuyết tung bay bụi mù, dường như anh đang bay là là trên mặt tuyết, ván trượt gần như đang vuông góc với nền tuyết, mũi trước và mũi sau thay phiên nhau dựng lên, trọng tâm thay đổi đè xuống cực thấp, thắt lưng vừa linh hoạt vừa có lực. Ván trượt tuyết giống như một bộ phận phát triển tự nhiên thuộc về cơ thể anh vậy. Những người trên sườn núi gần như tự động nhường đường cho anh, không ít người dừng bước, nhanh chóng dùng ống kính chụp lại dáng hình đang lao vùn vụt đẹp đẽ và hoa lệ.
Mặc dù kính trượt tuyết đã chắn trước mắt cậu nhưng Nhạc Thần An vẫn có thể cảm thấy mình giống như con mồi bị thợ săn nhìn chằm chằm, toàn thân giống như chạm phải điện phát run. Bóng người lướt tới bằng tốc độ cực nhanh ấy cuối cùng kết thúc bằng cú xoay 720 độ rồi dừng lại trước mặt cậu.Lời editor: Chương này không dài nhưng thật sự rất khó edit, rất rất nhiều thuật ngữ và kiến thức về trượt tuyết bằng ván. Mình đã cố gắng tra cứu để truyền tải đúng nhất có thể nhưng chắc chắn vẫn còn nhiều sai sót. Trước có edit liên quan đến game mình còn có bạn mà hỏi được, dễ hiểu hơn tra google nhiều mà giờ với môn này thì chịu không có ai cả, khó quá (nhưng mà thú vị cực) =))))) Mở n tab tra cứu cứ như đang chạy deadline ý =))) Mong nhận được sự góp ý của các bạn <3 Lại nói Mộ Hàn là VĐV trượt tuyết nên trong bộ truyện này chắc chắn không thể tránh khỏi những chương dày đặc kiến thức như thế này, mình sẽ cố gắng diễn đạt rõ nghĩa và chú thích chi tiết hơn:3 Tuy nhiên chi tiết từng kĩ thuật toàn nguồn dịch từ tiếng Anh hoặc tiếng Trung nên mình sẽ không đi sâu vào vì khả năng ngoại ngữ có hạn =)) Hiểu sương sương khái niệm cộng chút xíu trí tưởng tượng là đọc được truyện rồi:>
Kỹ năng trượt lá rơi (falling leaf)
Đây là phần quan trọng nhất của trượt tuyết, bao gồm trượt lá rơi mũi trước và trượt lá rơi mũi sau. Nói một cách dễ hiểu theo cách của mình, tóm lại sau khi bạn thành thạo trượt lên xuống con dốc thì sẽ phải học cách lượn sang trái, lượn sang phải, qua qua lại lại giống như chữ Z. Vì hành động này giống như cái lá đang rơi nên người ta gọi là trượt lá rơi.
Bài tập này giúp chúng ta trải nghiệm việc sử dụng đuôi ván và đầu ván trượt, cách nắm bắt thời điểm thay đổi mũi ván, nâng cao khả năng điều khiển phương hướng và kỹ năng chuyển hướng.
Về kỹ năng trượt cánh hoa xoay và chữ C, nói chung là phiên bản nâng cấp của nền tảng trượt kiểu lá rơi. Mọi người cứ thử tưởng tượng ra, giống như hồi nhỏ chúng ta phải luyện các nét xiên, thẳng, cong.. rồi mới kết hợp để viết ra được chữ cái, thì tương tự chúng ta có nền tảng trượt lá, kết hợp lại tạo ra hình cánh hoa như lời Mộ Hàn giải thích. Còn chữ C, thay vì ngoặt thẳng như Z thì chúng ta xoay ván thành đường cong, như vậy là có chữ C. Còn chữ S là kết hợp của trượt lá mũi trước -> chữ C -> trượt lá mũi sau -> chữ C -> chữ S. Đó cần chút xíu trí tưởng tượng.
Xem video minh họa cho kiểu trượt cánh hoa xoay (Garland) tại đây.
Xem video minh hoạt cho kiểu trượt vòng chữ C tại đây.
Kênh này tittle là tiếng Trung nhưng có phụ đề tiếng Anh nha nên xem khá dễ hiểu đó.