“Có lẽ chị ấy ở lại ăn tối với anh cả.” Mộ Hàn không hề né tránh mà trả lời thẳng: “Anh về trước.”
Suýt chút nữa Nhạc Thần An giận tím người vì Trương Dịch Trạch, cậu dè dặt tổ lái chủ đề mãi, cuối cùng vẫn bị thằng ngốc này phá đám bằng một câu.
Nếu như Mộ Hàn muốn nói thì anh đã mở miệng từ lâu rồi. Rõ ràng anh hoàn toàn không muốn nói.
Nhạc Thần An quay đầu nhìn sang Mộ Hàn, vẻ mặt anh vẫn như bình thường, đang tập trung ăn, cảm nhận được cái nhìn của cậu thì quay sang mỉm cười, dáng vẻ không hề mất vui. Cậu dần dần yên tâm, tiếp tục ăn.
Trương Dịch Trạch uống bia không thể lái xe, sau khi thuê lái xe đưa hắn đi, hai người cùng nhau đi bộ lững thững trên con đường, ai cũng mang tâm sự riêng.
“Cuối tháng anh đi Chile, có giải đấu.” Bỗng nhiên Mộ Hàn mở lời: “Em có muốn đi không?”
Nhạc Thần An lắc đầu: “Muốn đi, nhưng mà em không có kỳ nghỉ… Vừa mới nhậm chức, em không tiện xin nghỉ lắm.”
Mộ Hàn gật đầu không nói gì, cũng tốt.
Gần đây Mộ Xuyên cứ nhìn chòng chọc giám sát anh, nếu như anh vẫn tiếp tục duy trì khoảng cách gần với Nhạc Thần An, khó mà bảo đảm hắn ta sẽ không làm chuyện gì thừa thãi. Rõ ràng một người đơn thuần như Nhạc Thần An không có năng lực chống lại người này.
“Anh không sao chứ?” Nhạc Thần An cảm thấy hôm nay anh càng kiệm lời hơn so với bình thường, vẫn không nhịn được mở miệng hỏi.
Dưới đèn đường, sau khi ăn no, Mộ Hàn mang vẻ mặt buông tuồng chất chứa tâm sự, chân mày khẽ cau lại, hình như chính anh vẫn chưa phát hiện ra, chỉ lắc đầu: “Không sao.”
Nhạc Thần An đoán Mộ Xuyên đã nói gì đó khiến anh không muốn mở miệng. Cậu suy tư mấy giây, kéo vai anh ôm người vào trong ngực, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng anh: “Không sao đâu.” Cậu không biết nên an ủi Mộ Hàn thế nào, trong mắt cậu, anh luôn luôn khoác trên mình bộ áo giáp cứng rắn, giống như một chiến sĩ quyết chí tiến lên, không biết lùi bước. Thế nhưng sau khi lắng nghe lời Trương Dịch Trạch kể, cậu lại cảm thấy bên trong bộ áo giáp của anh có một thứ gì đó anh không muốn để cho người khác nhìn thấy bên trong.
Cảm nhận được cánh tay càng ngày càng siết chặt của cậu, Mộ Hàn hỏi: “Sao thế?”
“Cảm thấy bản thân hơi vô dụng.” Nhạc Thần An cười, mò trong túi lấy ra một viên kẹo bưởi nhét vào miệng anh, nhẹ nhàng nắn bóp gương mặt không có tí thịt nào. Không biết có phải sự an ủi vụng về này có hiệu quả không, gương mặt mờ mịt của Mộ Hàn nhanh chóng thả lỏng, anh bật cười rất thoải mái. Từ trước đến nay anh không biết một người trưởng thành có thể đáng yêu đến như vậy.
Nhạc Thần An đổi cách gửi tin nhắn chọc cười Mộ Hàn, có lúc dùng điện thoại tiện tay chụp mấy con vật tí hon, có lúc là mấy trò đùa hài hước học được khi lướt mạng. Có cô gái trẻ ở studio cho cậu kẹo, cậu không thích ăn nên cất hết vào balo, định bụng khi nào rảnh gặp Mộ Hàn sẽ đút cho anh ăn. Nhưng đến nửa tháng sau, hai người cũng không có cơ hội gặp mặt, ngay cả tin nhắn Mộ Hàn đều không trả lời được mấy.
Nhạc Thần An có thử gọi điện thoại, hình như đối phương bộn bề rất nhiều việc, giọng nói có phần lạnh lùng, vội vàng nói không tiện, lảng tránh gì đó rồi cúp điện thoại, nói với cậu khi nào rảnh sẽ gọi lại sau. Nhưng có vẻ anh không rảnh lắm, Nhạc Thần An cũng không tiện quấy rầy nữa.
Cuối tháng sáu, Mộ Hàn khéo léo từ chối đề nghị tiễn anh ra sân bay của cậu, một mình bay đến Chile ở bên kia địa cầu.
Nhạc Thần An phiền muộn trong lòng, gần đây cứ rảnh rỗi là suy nghĩ lung tung, rõ ràng khi trước còn tốt lắm mà, tại sao bỗng nhiên bị hời hợt? Do bị anh cả Mộ Xuyên châm biếm tỉnh ngộ hay tự anh thấy chán?
Cậu thật sự không muốn giống một cô gái mới dậy thì suốt ngày đặt hết tâm tư và thời gian vào thứ tình cảm không rõ ràng, dẫu sao sự nỗ lực vô dụng này chỉ càng tăng thêm phiền não, gây ảnh hưởng tới cả hai bên. Chờ khi nào Mộ Hàn về, cho dù kết quả ra sao, cậu cũng phải tìm anh nói rõ ràng mới được.
Cuối tuần cậu ngâm mình ở studio tăng ca, không có nhiều đồng nghiệp mới ở phòng làm việc, hàng năm bậc thầy họ Quý bôn ba ở bên ngoài rất ít khi ở lại studio của mình. Ông để lại chìa khóa phòng tài liệu cho Nhạc Thần An, bên trong căn phòng là cả một bộ sưu tập các hình ảnh kinh điển và các bản ghi video khác nhau. Nhạc Thần An vùi mình trong phòng tài liệu tối tăm cả ngày. Kỹ xảo của mỗi bậc thầy là khác nhau, ở giai đoạn hậu kỳ cũng hình thành nên phong cách mạnh mẽ của mỗi cá nhân, cậu xem đến mê mẩn, không biết bao giờ bản thân mới có thể khám phá ra được màu sắc riêng thuộc về mình.
Lúc bị vỗ vai cậu giật mình sợ hết hồn, không biết trời đã tối từ bao giờ.
“Cậu bạn nhỏ, chịu khó quá!” Người kia cười nói.
Anh mới là cậu bạn nhỏ, cả nhà anh là cậu bạn nhỏ ấy. Nhạc Thần An oán thầm nhưng không thể không biết ngại mà nói toẹt ra. Người đàn ông trước mặt có gương mặt rất hòa nhã, đôi mắt trong veo, đuôi mắt biết cười giống như một chú nai hiền lành. Nhạc Thần An mơ hồ cảm thấy quen mắt. Mặc dù mới vào studio chưa lâu nhưng có một đàn anh đẹp trai thế này không có lý nào cậu không nhớ.
“Chào anh, xin hỏi anh là?” Cậu nhìn đồng hồ, tám rưỡi tối ngày nghỉ, còn ai đến đây?
“Anh đến lấy đồ.” Anh đẹp trai chỉ sau lưng cậu.
Nhạc Thần An ngoảnh đầu lại nhìn lên chiếc hộp trong suốt ở trên tầng cao nhất của giá sách, trước đó cậu không hề để ý tới. Người đàn ông đi thẳng qua bưng cái hộp trong tay rồi đưa đến gần trước mặt cậu: “Cầm nó đi.”
Bên trong là một thứ gì đó thẳng đuột đen tuyền, thằn lằn à? Toàn thân con thằn lằn đen nhánh không lẫn với màu sắc nào khác, chỉ có một hoa văn màu bạc trên chiếc đuôi mập mạp, trông vừa ngầu vừa bí ẩn, khác hẳn với ấn tượng của cậu về loài động vật lưỡng cư luôn có màu sắc diêm dúa.
“Nó là gì vậy?” Cậu thấy vật nhỏ này ngọ nguậy.
“Thằn lằn da báo.” Người đàn ông trả lời: “Em là người mới à? Nhìn em lạ mặt ghê.”
“Vâng, em mới đến chưa được một tháng.” Nhạc Thần An nhìn chăm chú vào mặt anh ta, càng nhìn càng thấy quen mắt, tại sao mãi vẫn không nhớ ra đã từng gặp anh ta ở đâu rồi.
“Vừa mới tốt nghiệp sao? Bao nhiêu tuổi?” Hình như anh ta có thói quen được quan sát từ khoảng cách gần, hiền hòa nhìn lại cậu.
“21 tuổi, em mới tốt nghiệp được một năm.” Nhạc Thần An đáp.
“Anh bạn nhỏ rất giỏi đấy. Anh họ Quý, Quý Tinh Hồi.”
Hèn chi! Lúc cậu học Đại học đã từng xem chương trình web mà anh ta làm MC! Hai năm gần đây anh chuyển sang khâu hậu trường nên không xuất hiện nữa, cho nên Nhạc Thần An không nhớ ra ngay được.
“A! Em em em từng thấy anh rồi! Em đã xem chương trình của anh!” Nhạc Thần An nhớ rằng người này cũng đã chụp những bức ảnh rất thú vị cho các tạp chí du lịch, nguồn dữ liệu trang web và các video ngắn quanh năm. Cậu nhớ đến một người cũng mang họ Quý: “Thế thì thầy Quý là…”
“Là ba anh. Sao thế, ngoại hình không giống à?” Anh đẹp trai nhướng mày. Đúng là không giống, vẻ ngoài của Quý Tinh Hồi trắng trẻo và điềm đạm hơn rất nhiều so với cha anh, nhất là đôi mắt nai đúng theo tiêu chuẩn, dường như có thể cảm hóa tất cả mọi người, hồi trước anh ta lên hình cậu đã cảm thấy đây là đôi mắt đẹp.
“Không phải giống lắm, anh đẹp trai hơn. Ha ha.” Mặc dù lời này nghe có vẻ nịnh bợ nhưng là sự thật. Nhạc Thần An nhớ loáng thoáng người này từng lên hotsearch trên Weibo, anh chàng đẹp trai mối tình đầu của các cô gái gì gì đó.
“Ha ha ha em cũng rất tuấn tú. Anh bạn nhỏ~” Quý Tinh Hồi giơ tay vỗ vai cậu.
Ngoài cửa xuất hiện một bóng người, Nhạc Thần An nhìn lướt qua một bên bả vai Quý Tinh Hồi: “Xin hỏi ai đấy ạ?” Người đàn ông kia đội mũ, quá nửa gương mặt chìm trong bóng tối, loáng thoáng thấy được đường quai hàm và cổ rất đẹp.
Gương mặt tươi cười của Quý Tinh Hồi bỗng nhiên cứng đờ, anh ta chậm chạp quay sang chỗ khác: “Không phải bảo em chờ trong xe của anh sao? Anh đi lấy Tử Dạ…”
Người kia không nói gì xoay người bỏ đi, Quý Tinh Hồi vội vẫy tay với Nhạc Thần An coi như lời tạm biệt, xoay người đuổi theo: “Nhóc con em chờ anh với!”
Nhóc con? Mẹ kiếp nhỏ chỗ nào thế, quanh đi quẩn lại Quý Tinh Hồi vẫn không thích cho người ta làm đại ca đúng không? Nhạc Thần An có phần bất an, rất sợ mình đã làm sai chỗ nào gây thêm phiền phức cho người khác. Cậu suy nghĩ, đuổi theo hướng hai người vừa đi, còn chưa ra đến cửa đã nghe thấy giọng điệu dỗ dành ngọt ngào của Quý Tinh Hồi: “Cục cưng~ Em nói chuyện phải trái chút đi… Em ghen cái gì, lần đầu tiên anh gặp cậu ấy mà, chỉ lịch sự chào hỏi thôi… Đừng giận, về nhà làm đồ ăn ngon cho em có được không?”
Chậc, Nhạc Thần An ngấy đến tận răng, xem ra không có chuyện gì to tát cả. Cậu yên lặng lùi về sau, định quay về thu dọn dần, mình cũng nên về nhà ăn cơm thôi.
“Không phải, có rất nhiều người đẹp mà… Hơn nữa cậu ấy mới mấy tuổi, vẫn còn là trẻ con.” Quý Tinh Hồi đáp lại rồi cũng bật cười: “Còn nhỏ hơn em mấy tuổi.”
Gì chứ, sao lại đâm hai chữ trẻ con lên đầu cậu vậy?
Nhạc Thần An đặt mông ngồi xuống ghế, có chút dở khóc dở cười. Vì thế cậu ở trong mắt người khác luôn là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, thiếu kinh nghiệm chưa trải sự đời.
Em còn nhỏ. Mộ Hàn cũng từng nói với cậu như thế.
Nếu cảm thấy cậu vẫn còn trẻ con, tại sao còn trêu chọc cậu?
Nhạc Thần An phiền não thu dọn đồ đạc rồi khóa cửa.
Cậu không muốn ở một mình, vì thế gọi điện thoại cho Trương Dịch Trạch muốn gọi hắn đi ăn chung.
Như có thần giao cách cảm, đúng lúc Trương Dịch Trạch gọi tới.
“Ê đồ ngốc, đến chọc cười anh Thần Thần của mày đi!” Nhạc Thần An nhận điện thoại không vui nói.
Bên kia điện thoại im lặng rất lâu.
“Trương Dịch Trạch? Mày câm rồi hở?” Nhạc Thần An thấy kỳ lạ, mồm miệng tên trai thẳng này còn ồn ào hơn cả loài vẹt Amazon.
“Chị là Mộ Tuyết…” Trong điện thoại chậm rãi truyền đến chất giọng loli ngọt ngào.
Nhạc Thần An khẩn cấp muốn đi tra lịch vạn sự, hôm nay vẫn không thích hợp để nghỉ xả hơi sao? Chết mất thôi.
“Mộ Hàn có liên lạc với em không?” Mộ Tuyết không cho cậu thời gian tự kiểm điểm bản thân: “Lần cuối cùng hai đứa liên lạc với nhau là khi nào?”
Nhạc Thần An ngẩn người, sao vấn đề này lại đến lượt cậu trả lời thế?
“Không, gần đây bọn em không liên lạc. Mộ Hàn nói anh ấy…bận.”
“Ừ, không sao.”
Bên kia điện thoại đổi người, Trương Dịch Trạch ngày thường om sòm là thế, giờ đột nhiên hạ thấp giọng: “Thần Thần, mày không xem tin tức à?”
“Tin tức nào?” Cùng lắm Nhạc Thần An chỉ lướt Weibo, nhưng mà gần đây cũng không để ý có vụ gì lớn.
Trương Dịch Trạch cúp điện thoại gửi cho cậu một tin tức thể thao, tiêu đề là: Giải đấu trượt tuyết bị tuyết lở nuốt chửng, có thể có thương vong về người.
Lần đầu tiên Nhạc Thần An được trải nghiệm cảm giác máu nóng trong người chạy từ đầu đến ngón tay trở nên lạnh lẽo trong chớp mắt. Âm thanh ù tai dường như phát ra từ sâu trong hốc sọ và đánh mạnh qua đỉnh đầu, khiến đôi mắt cậu ngây dại trong giây lát.
Mấy giây sau, triệu chứng dần chậm lại, Nhạc Thần An miễn cưỡng đọc tiếp tin tức một lần nữa. Bởi vì thời tiết vô cùng khắc nghiệt, tuyết rơi liên tục không dừng dẫn đến địa điểm thi đấu xảy ra tuyết lở, tại hiện trường có ít nhất mười mấy vận động viên đến từ các quốc gia khác nhau đang chuẩn bị cho giải đấu trượt tuyết bằng ván thế giới. Tuyết lở xảy ra quá bất ngờ, trước mắt danh sách người mất tích còn chưa được xác định.
Cũng chưa chắc chắn được thương vong.
Có lẽ chỉ là điện thoại hết pin, có lẽ tín hiệu địa phương không tốt…
Nhạc Thần An ngồi trên giường cả đêm, cứ nửa tiếng lại nhấn điện thoại gọi cho Mộ Hàn một lần, âm thanh thông báo vẫn không thay đổi: Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi hiện đang tắt máy.
Ánh ban mai đỏ đã rọi ngoài rèm cửa, Nhạc Thần An theo dõi tất cả các tài khoản tin tức thể thao được xác nhận chữ V mà mình tìm được, như vậy cứ có tin mới là thông báo sẽ nhảy lên tức thì. Cậu vọt vào phòng tắm.
Cậu sợ mình bỏ lỡ tin tức, mang theo cả điện thoại vào phòng tắm luôn.
Tinh———-Âm báo vang lên, cậu vội vã mở tin tức mới.
Hai vận động viên đã tử vong sau khi xác nhận cấp cứu vô hiệu, tất cả các sự kiện của World Snowboard Tour ở Chile đã bị hủy bỏ.
Bức ảnh của hai vận động viên thiệt mạng được đăng ở cuối bản tin, một trong số họ Nhạc Thần An mới được gặp ở New Zealand cách đây không lâu, đó là cô gái người Maori tên Aloha. Cô gái đang mỉm cười đầy phấn chấn trong hình.Lời editor: Oh no hi vọng khum có chuyện gì xảy ra T.T
Ngoài ra chuyên mục xem tướng số tiếp tục nè:
Mắt nai còn có tên là Lộc Nhãn, loại mắt to cỡ trung bình, đầu và đuôi mắt nằm ngang, mắt có hai mí rõ ràng, cân đối, nhãn cầu cũng tương đối, xoe tròn, sáng, ánh mắt luôn có nét dịu dàng đặc trưng, vừa ngơ ngác như trẻ thơ.