*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhạc Thần An khàn giọng hít một hơi khí lạnh: “Chào thầy Tống, chào Đường… Tiffany.”
“Chào cái gì nữa, cậu không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi. Còn đến muộn hơn cả người mẫu, đợi tôi và thầy Tống chuẩn bị xong hết hộ cậu sao?” Đường Hân chống nạnh chặn cửa.
“Xin lỗi, tôi lập tức đi chuẩn bị ngay đây. Thật sự xin lỗi.” Cậu muốn đi vào nhưng Đường Hân hoàn toàn không có ý định nhường đường.
“Làm phiền đi qua chút.” Mộ Hàn đỗ xe xong thì vào trong phòng chụp.
Nhạc Thần An ngạc nhiên, muốn để anh vào trước. Đường Hân vừa mặt nặng mày nhẹ với cậu bỗng nhiên mỉm cười: “MU sao bỗng nhiên em chạy ra ngoài thế? Tạo hình còn chưa làm xong đâu, thợ trang điểm tìm em khắp nơi đấy.”
“Tôi đi đón em ấy.” Vừa nói, Mộ Hàn vừa túm gáy Nhạc Thần An, đẩy cậu vào bên trong.
Cho dù Nhạc Thần An đến muộn cũng đã biết, Mộ Hàn là một trong hai người mẫu ngày hôm nay.
Nhân viên làm việc đồng loạt thay đổi sắc mặt, toàn bộ vẻ oán giận vừa xong biến mất, nhất là Đường Hân, chị ta còn chủ động đo ánh sáng giúp Nhạc Thần An. Nhạc Thần An líu lưỡi không nói thành lời, chỉ là một người mẫu thôi mà, sao phải đến mức này.
Sau khi hóa trang xong, hai người mẫu cùng xuất hiện, tiếng hít thở vang lên rất rõ ràng trong phòng chụp.
“Đẹp trai quá…” Đường Hân ở bên cạnh không kiềm được lời cảm thán.
Nhạc Thần An không có thời gian để ý, cúi đầu chuyên tâm điều chỉnh thông số kĩ thuật, đo ánh sáng.
“Này! Anh đẹp trai!” Tiết Hiểu không quan tâm đến sắc mặt người khác, xông thẳng lên vỗ vai cậu. Nhạc Thần An bị dọa hai tay bảo vệ máy theo bản năng, rất sợ đại minh tinh dùng sức quá mạnh.
“Đã lâu không gặp.” Nhạc Thần An giơ camera lên nhắm vào cậu ta.
Người trẻ tuổi trong ống kính được trang điểm tinh xảo, mũ len trắng kết hợp cùng kính trượt tuyết phân cực phản quang màu xanh da trời, trang phục trượt tuyết màu đỏ cá hồi trông rất có sức sống và dễ thương, có lẽ phong cách này nam hay nữ cũng mặc được.
“Đẹp không, hóa trang ấy?” Tiết Hiểu chủ động sáp mặt lại gần cậu.
“Hỏi tôi à? Cậu nên đi hỏi thợ trang điểm.” Nhạc Thần An bỗng nhiên được hỏi ý kiến nên bối rối.
“Cái nhìn của nghệ thuật gia tốt hơn.” Hôm nay đại minh tinh rõ là khôn khéo trước mặt cậu, nhìn dáng vẻ này chắc là trang bìa của tạp chí trước được tiêu thụ rất chạy.
“Nghệ thuật gia cái gì… Tôi cảm thấy đẹp. Cậu không cần hóa trang cũng đẹp lắm.” Thật ra cá nhân Nhạc Thần An cảm thấy cách trang điểm này hơi nặng nề, nhưng hôm nay chụp trong nhà nên ánh sáng sẽ khác với khi chụp ngoài trời. Cậu chưa đủ kinh nghiệm nên không dám nghi ngờ bừa bãi khả năng của thợ trang điểm.
So với phong cách đáng yêu hoạt bát của Tiết Hiểu, cách trang điểm của Mộ Hàn khiêm tốn hơn rất nhiều. Không biết có phải do thường xuyên vận động không hay do bẩm sinh mà làn da anh rất đẹp, nhẵn nhụi sáng bóng, gần như không cần dặm phấn bôi son, chỉ đơn giản chỉnh sửa kiểu tóc phối hợp với ánh sáng cũng đã rất đẹp. Mái tóc gọn gàng bình thường được thợ trang điểm tạo hình rối tung lên, nhìn có vẻ lộn xộn nhưng thật ra là có ý cả, kết hợp với đôi mắt phượng hẹp dài khiến kích thích tố như phả vào mặt. Nhưng mà trang bị trên người thì…
Hình như Mộ Hàn trung thành với quần yếm trượt tuyết, quần yếm màu trắng phối hợp với áo màu vàng nghệ, đẹp đấy… Nhưng mà vẫn chưa đủ, Nhạc Thần An cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, có lẽ vẫn chưa xứng với khí thế và dã tâm của người này.
“Anh cởi áo xuống đi, cởi trần mặc quần yếm.” Nhạc Thần An nói với anh.
…
Không khí xung quanh như ngưng đọng vài giây, trước khi Mộ Hàn cử động, người phụ trách bên kia bỗng nhiên tiến đến nói xin lỗi: “Ngài không cần để ý tới cậu ta, xin lỗi xin lỗi.” Tiếp đó quay đầu chán ghét nhìn Nhạc Thần An: “Xin lỗi, người mẫu của chúng tôi không…”
“Được rồi.” Mộ Hàn cắt ngang anh ta, đi đến cạnh tường xoay người, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh rút cánh tay khỏi ống tay áo, sau đó níu cổ áo cởi xuống rồi ném cho người phụ trách đang sững sờ tại chỗ. Đường cong bả vai xinh đẹp để lộ trong không khí.
“Ôi chao~” Tiết Hiểu không hề kiêng kị thò tay ra muốn sờ thì bị Mộ Hàn né người tránh đi.
“Như vậy được chưa?” Mộ Hàn hỏi Nhạc Thần An.
Nhạc Thần An gật đầu: “Anh thử khởi động qua đi, hít đất gì đó cũng được, vì bây giờ đường cong bắp thịt còn chưa rõ ràng, lên ảnh sẽ không thấy rõ.”
Mộ Hàn lập tức nghe lời cúi người trên đất, dễ dàng chống đẩy mười mấy cái tiêu chuẩn, xương quai xanh đẹp đẽ và bắp thịt xung quanh xương bả vai mạnh mẽ co lại. Nhạc Thần An nhanh chóng đi qua một bên ổn định lại tâm tư của mình.
Chuyên nghiệp chuyên nghiệp chuyên nghiệp. Cậu niệm chú trong lòng. Cậu không để ý tới ánh mắt khác thường của nhân viên, cũng không để ý quá nhiều đến Mộ Hàn. Mặc dù rất khó nhưng cậu đang cố gắng không để mình bị phân tâm.
Kính trượt tuyết, quần trượt tuyết, ủng trượt tuyết, ván trượt. Dù người mẫu có đẹp đến đâu thì cũng vì phục vụ cho sản phẩm cần quảng cáo.
Cậu đánh bạo sai khiến vài trợ lý, bao gồm cả Đường Hân. Bật đèn màu, điều chỉnh góc độ của softbox(*), dựng bạt đen, tăng sáng giảm sáng, bên trong phòng chụp nhanh chóng tạo ra bầu không khí, thậm chí Tống Thâm cũng không keo kiệt lời hướng dẫn, đứng ở bên cạnh công tâm thảo luận với cậu, đưa ra lời đề xuất. Mỗi lần ngón tay cái nhấn màn trập trong nháy mắt, trái tim cậu rất hưng phấn, giống như sự vui sướng khi được mở hộp quà ra vậy.
(*) Hộp làm mềm ánh sáng, hoạt động bằng cách giữ ánh sáng từ đèn vào buồng kín và giải phóng nó qua ít nhất một hoặc hai bộ khuếch tán bên trong (lớp vải mờ bọc phía ngoài). Khi ánh sáng xuyên qua lớp vải mờ, nó tán xạ, tạo ra ánh sáng rất đồng đều và mềm mại.
Hai người mẫu thể hiện cũng rất tốt, một người hoạt bát xinh đẹp như ánh mặt trời, một người thần bí đẹp trai, bất ngờ có cảm giác couple.
Ỷ vào việc Mộ Hàn có khả năng giữ thăng bằng tốt, Nhạc Thần An không ít lần làm khó anh.
“Anh có thể đạp ván trượt trên thùng dầu nằm ngang không? Thành của thùng rất dày dặn nên sẽ không biến dạng đâu, yên tâm đứng.”
Tiết Hiểu cau chặt lông mày, mặt đầy vẻ không thể tin được: “Anh điên rồi ư?”
Mộ Hàn cong cong khóe miệng, mũi chân khều một cái, ván trượt tuyết bay lên đáp thẳng lên thùng dầu. Hai chân anh bật nhảy một cái, ung dung hạ cánh đúng vào ván trượt tuyết.
Ánh mắt Nhạc Thần An không hề rời khỏi nền chụp, cậu nhanh chóng nhấn màn trập. Mộ Hàn vẫn giữ vững trọng tâm, dựa theo yêu cầu điều chỉnh các góc chụp.
“Đổi kính trượt tuyết của Mộ Hàn thành loại trong suốt đi, tốt nhất là loại viền kính sặc sỡ.” Camera kết nối với laptop, cậu và Tống Thâm cùng nhau lướt chuột, vừa kéo vừa xem lại những thước phim vừa chụp.
“Hai người dựa vào nhau, tôi muốn chụp cảnh đặc tả.” Nhạc Thần An hạ thấp giá đỡ máy ba chân: “Cùng ngồi xuống đất, Tiết Hiểu cũng cởi áo ra. Mộ Hàn đối diện ống kính, kéo kính trượt tuyết xuống. Tiết Hiểu quay sang một bên, đầu ngửa ra sau dựa lên vai anh ấy, kính trượt tuyết giữ nguyên trên đầu.” Cậu chỉ về phía cảnh lên hình: “Tỉ lệ ánh sáng bên trái là 1:8.”
Ánh sáng bên trái được điều chỉnh tối đi, cả người Mộ Hàn chìm vào bóng tối.
“Thêm một chùm ánh sáng màu ấm bên phải.”
Vừa dứt lời, một chùm ánh sáng màu cam nghiêng nghiêng rọi xuống, gương mặt Tiết Hiểu đắm mình dưới ánh sáng, đường nét nhu hòa. Phần lớn gương mặt Mộ Hàn đã bị khuất mất, được chia thành các phần sáng và tối từ đường trung tâm, chỉ có chùm ánh sáng màu vàng lướt ngang qua đôi mắt anh.
Bộ phận ánh sáng điều chỉnh độ sáng, sự sáng tối trên hình ảnh tạo ra sự tương phản mãnh liệt. Tiết Hiểu nhắm mắt ngửa đầu tựa lên vai Mộ Hàn, còn đôi mắt của Mộ Hàn được ánh sáng vàng rọi vào gần như cũng biến thành màu vàng, sáng rực như mồi lửa trong đêm, hào quang chói mắt.
“Mộ Hàn không được cười, Tiết Hiểu cười một cái.” Nhạc Thần An cảm thấy đôi mắt kia sắc bén vô cùng, giống như chọc thủng ống kính đâm thẳng vào nội tâm của cậu, mỗi một bí mật lớn nhỏ đều bị nhìn thấu khiến cậu căng thẳng, ngón tay đang nhấn màn trập cũng khẽ run, phải mất thời gian một lúc mới chụp xong.
“Bức này đẹp.” Tống Thâm đứng trước laptop thưởng thức ảnh chụp nguyên bản.
Tầm nhìn chỉ xuống đến xương quai xanh, cả hai đều cởi mũ ra, phụ kiện duy nhất trong bức ảnh là hai chiếc kính trượt tuyết kiểu dáng khác nhau.
Chẳng biết tại sao mà toàn bộ hình ảnh đều toát ra bầu không khí kì diệu, ánh sáng rọi đúng Tiết Hiểu thì tỏa ra sự ấm áp, còn rọi vào Mộ Hàn thì tỏa ra sự bao dung ôn nhu. Còn Mộ Hàn ở trong bóng tối lại hừng hực nhuệ khí sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, vô cùng ngang ngược hoang dã.
“Ánh mắt của người gan dạ, quá rung động.” Tống Thâm cảm khái: “Bức này cực kỳ tốt, cảm giác rất chuẩn chỉnh.”
“Chủ yếu là vì ánh sáng tốt.” Nhạc Thần An không dám giành công, xem như đây là lời cảm ơn dành cho Đường Hân và những nhân viên hỗ trợ ánh sáng.
Nhiếp ảnh chính là nghệ thuật đan xen giữa ánh sáng và bóng tối, sai một ly đi một dặm.
Thời gian kết thúc công việc sớm hơn nhiều so với kế hoạch, Tiết Hiểu nằm nhoài trước laptop xem ảnh chụp. Trước ánh mắt của mọi người, Mộ Hàn đi tới chỗ Nhạc Thần An quan sát cậu thu dọn dụng cụ, xung quanh có không ít người đang rì rầm to nhỏ, Nhạc Thần An cố gắng lờ đi những lời chỉ trỏ nghi ngờ kia.
Đây là chiếc hộp chống sốc đựng máy ảnh và phụ kiện. Cậu cẩn thận tách ống kính, quét các đường nối của thân máy bay bằng chổi nhỏ để làm sạch bụi, lau mồ hôi và bụi bẩn bên ngoài bằng vải nỉ, cuối cùng đặt các bộ phận trở lại vào từng ngăn phân loại, sau đó đóng hộp lại.
“Đương nhiên rồi, Hasselblad đó! Quá hấp dẫn! Có bán em đi cũng không mua nổi.” Vừa nói cậu vừa quay đầu nhìn Tống Thâm, cười tít cả mắt, thiếu mỗi điều cúi gập lưng xuống: “Cảm ơn thầy Tống!”
Tống Thâm gật đầu, đốt điếu thuốc, ánh mắt liếc qua liếc lại giữa cậu và Mộ Hàn.
Mộ Hàn cau mày, nắm cánh tay cậu kéo người đi ra ngoài: “Đói rồi, đi ăn gì đi.”
“Ế chờ em tí, em còn phải thu dọn phòng chụp.” Nhạc Thần An thoát khỏi tay anh: “Anh nghe lời chờ em một tí, rất nhanh thôi.”
“Cậu đi đi, để tôi trông chừng bọn họ thu dọn cho.” Đường Hân và người phụ trách đối tác đồng thời chạy tới.
Nhạc Thần An trợn mắt há mồm nhìn Đường Hân nhận lấy hộp dụng cụ, nháy mắt với cậu mấy cái đầy ý tứ. Lại thấy người phụ trách bên kia đưa một bộ quần áo cho Mộ Hàn để anh thay.
“Muốn ăn gì?” Nhạc Thần An đứng trước cửa xe 911 ổn định tâm lý.
“Không biết nữa, mấy năm nay trừ khi thi đấu thì ít khi trở về, không quen lắm.” Mộ Hàn nhìn cậu, bỗng nhiên nhét chìa khóa xe vào trong túi: “Em chờ anh một lát.”
Lúc anh quay trở lại, trong tay đã cầm thêm một cái áo, là cái áo hàng mẫu màu vàng nghệ mà anh vừa mặc lúc nãy.
“Cái này bên trong có lót nhung, ấm lắm.” Mộ Hàn thẳng tay kéo chiếc áo khoác phi công mỏng manh trên người Nhạc Thần An xuống, giúp cậu mặc áo trượt tuyết lên.
“Lấy thẳng xài như thế không sao à?” Nhạc Thần An hơi mất tự nhiên, lùi một bước tự mặc cho mình: “Anh cứ coi em như trẻ con ý…” Cậu không nhịn được lẩm bẩm.
“Không sao, bọn họ tặng cho anh rồi.” Mộ Hàn cũng mặc áo trượt tuyết màu xám đậm. Có lẽ hai thứ này đều cùng một hãng, sau lưng in logo và con số giống nhau. Nghe nói sau khi được bán chính thức trên web thì có thể lựa chọn con số này.
“Đi thôi.” Mộ Hàn đi trước về phía lối ra tàu điện ngầm.
“Không lái xe à?” Nhạc Thần An hớn hở, chỉ mong mình cách chiếc xe kia càng xa càng tốt.
“Không lái, dẫn anh ngồi tàu điện ngầm ngắm cảnh đi.” Anh không quay đầu, Nhạc Thần An bước nhanh đuổi theo.
Ăn lẩu là sự lựa chọn phù hợp nhất vào một ngày nhiều mây.
Cân nhắc người nào đó không ăn cay được, Nhạc Thần An chọn một quán lẩu bò Triều Sán(*) lâu năm.
Loại lẩu đường phố phổ biến ở Trung Quốc, xuất phát từ thành phố Sán Đầu (Quảng Đông), thịt bò được phân loại cẩn thận và mỗi loại được đặt tên cũng riêng biệt.
Còn chưa đến giờ cơm, trong quán không có nhiều người, bọn họ chọn một góc cửa sổ được che gần kín, vừa có thể cảm nhận được không khí náo nhiệt ngoài đại sảnh, vừa có thể bảo đảm sự riêng tư.
Ngoài cửa sổ bắt đầu mưa nhỏ lất phất. Trong nồi là canh xương bò đang sôi sùng sục, những lát phi lê cổ bò mỏng dính với đường vân trắng được nấu chín chỉ trong mười giây, sau đó được chấm vào sa tế, hương vị thơm ngon và đàn hồi.
“Thịt ba chỉ hay còn gọi là thịt hai lớp, nó là thịt mỡ và rất mềm, bề mặt được thái có hai lớp đỏ và trắng. Còn miếng anh đang gắp là thịt bắp bò, đường vân nhìn giống hoa văn đá cẩm thạch trông rất đẹp, nhưng mà hương vị khác nhau một trời một vực, màu trắng đều là gân, rất dai.”
Ngón tay cậu chỉ vào đâu, Mộ Hàn liền thử theo ngón tay cậu, nhúng vào nồi bao lâu, chấm bao nhiêu sốt.
Thăn vai, gầu nạm, thịt mông, cuối cùng lại thêm một bát thịt bò nạm nấu nhừ cùng củ cải trắng, Nhạc Thần An không khỏi cảm thán: “Anh ăn nhiều thật đấy…”
“Em ăn quá ít, trên người toàn là xương.” Mộ Hàn giúp cậu múc một bát bò nạm.
“Xì! Em đây là… Được rồi so sánh với anh đúng là…” Gương mặt Nhạc Thần An đỏ bừng, cho dù mặt cậu có dày hơn nữa cũng không thể không biết ngượng trước vóc dáng xuất sắc của người trước mặt. Quả thật cậu rất gầy, trừ một tí cơ bụng và cặp chân dài ra thì đúng là mờ nhạt, một chút sự quyến rũ của người đàn ông trưởng thành cũng không có, khó trách toàn bị người ta coi là trẻ con. Cậu bĩu môi: “Anh cứ nhìn chằm chằm em làm gì?”
“Hửm? Vậy sao em biết anh cứ nhìn chằm chằm em?” Mộ Hàn mỉm cười, cách làn khói đang bốc hơi nước từ nồi lẩu trông anh dịu dàng hơn nhiều.
“Em…”
Em nhìn anh là vì anh đẹp… Nhạc Thần An cúi đầu nhúng thịt.Lời editor: Chuyên mục phổ cập kiến thức ẩm thực đây! Không biết có bạn nào giống mình chỉ biết ăn chứ ít khi nào để ý mình ăn những gì không:> Nay tra cứu về lẩu bò Triều Sán thì mình mới biết cách phân biệt các bộ phận khác nhau của con bò. Loại lẩu này sử dụng các phần thịt bò cực kỳ đa dạng. Nghía qua thử vài loại nhé, không hiểu sao mình cứ thấy vừa mới lạ vừa quen thuộc =)))
Điếu long bàn (吊龙伴) – thăn vai: phần thịt ở lưng bò, thịt mềm, ngọt và một trong những phần thịt ngon nhất của con bò và chứa hàm lượng Protein.
Bột nhân (脖仁) – phi lê cổ bò: phần thịt ở cổ bò, tỉ lệ mỡ so với nạc khá ít, miếng thịt có sớ thịt to, có nhiều vân trắng chạy dọc theo thớ thịt. Nếu ai là tín đồ của thịt bò nhập khẩu thì ắt hẳn sẽ không thể bỏ qua phần thịt này. Trong một con bò thì phi lê cổ là phần thịt được đánh giá là ngon nhất, có giá trị dinh dưỡng tương đối cao.
Tam hoa chỉ (三花趾) – bắp hoa/ lõi hoa bò: phần thịt ở bắp đùi trước con bò, bắp hoa có vân rất nhiều giống như cánh hoa, không mỡ; ăn giòn và thơm, ít béo.
Ngũ hoa chỉ (五花趾) – bắp rùa: phần nằm giữa lõi bắp đùi ở chân sau, thịt có sớ, miếng thịt nhỏ, mềm, ít mỡ. Rất được chuộng để làm món bít tết hay thịt nướng.
Nộn nhục (嫩肉) – thăn nội: phần thịt mềm, ngon nhất của con bò, mỗi con chỉ có được 1 lượng ít, chỉ khoảng 2,1% của con bò nhưng lại chứa giá trị dinh dưỡng rất cao. Thăn nội có sớ thịt nhỏ, mềm, ít mỡ, chỉ cần chế biến đơn giản cũng đã toát ra hương vị thơm ngon đặc biệt. Phần thịt này được ưa chuộng để làm bít tết.
Phì biền (肥胼) – ba chỉ bò: là phần thịt được lấy ở bụng bò, có thịt nạc và mỡ xen kẽ, ăn mềm, béo hay dùng để nướng, xào, nhúng lẩu.