Tuyến Xe Cuối Ngày Mang Số 13

Chương 87: Lên núi Trường Bạch



Về đến công ty cũng đã sáu bảy giờ tối, cả hai chúng tôi đều mệt nhoài nên về ký túc xá nghỉ ngơi.

Cu Sáu thấy tôi trở về thì mừng rỡ tính rủ tôi ra ngoài uống rượu đón gió tẩy trần thế nhưng thấy tôi không vui nên đành thôi.

Tôi hỏi thăm cu Sáu về tình hình lái xe gần đây nhưng thật kỳ quái mọi thứ đều diễn ra hết sức bình thường không có bất kỳ chuyện gì khác thường xảy ra cả.

Tôi và cu Sáu đều là tài xế của tuyến xe số 13, vì cái qq gì mà hết lần này đến lần khác quỷ cứ quấn lấy tôi không tha, vậy mà, từ khi cu Sáu lái xe tới nay chưa hề gặp bất kỳ một chuyện kỳ quái nào cả, chuyện duy nhất cậu ấy gặp chính là Thang Nghiêu, nhưng mà dựa theo lời của cô bé và Từ Bán Tiên nói thì ả Thang Nghiêu kia không phải là quỷ.

Tại sao vụ án của mười năm trước hết lần này đến lần khác cứ bắt tôi phải điều tra mà không phải là cu Sáu? Hổng lẽ quỷ cũng sợ cu cậu quá đần sao?

Tôi nằm trên giường rầu rỉ lại lấy người giấy nhỏ màu đỏ ra nhìn mà lòng như nghẹn lại.

Tôi hỏi cu Sáu:

"Lão Lưu với Bạch Phàm có đến tìm anh không?"

Cu Sáu đang ngồi bó gối trên giường, nói:

"Đừng nhắc tới nữa, Bạch Phàm cứ cách một hôm lại gọi cho em một lần, nếu không biết còn tưởng cô ấy là bồ em nữa đó, anh đúng là kỳ cục, lần trước đã không nói gì với cô ấy mà bỏ đi nên cô ấy mới xảy ra chuyện, vậy mà lần này cũng không nhớ để nói với cô ấy, ít nhất cũng phải báo với cô ấy một tiếng chứ!"

Tôi ho khan một tiếng rồi bất đắc dĩ thở dài trả lời:

"Tại anh đi gấp quá không kịp gọi cho cổ, với lại chỗ anh đến vừa không có điện vừa không có sóng điện thoại luôn"

Cu Sáu nghe vậy liền bỉu môi và tiếp tục lải nhải về việc tại sao tôi lại không báo cho Bạch Phàm trước khi đi.

Tôi không muốn tiếp tục nghe cu cậu phàn nàn liền hỏi:

"Lão Lưu có đến tìm anh hả?"

"Ông ấy có tới tìm anh một lần nhưng mà không gặp nên nói khi nào anh về thì đến tìm ông ấy"

"Ừ"

Tôi chỉ ừ một tiếng rồi không nói gì thêm.

Trãi qua một tuần đầy mệt mỏi, giờ đây, mục tiêu của tôi không còn là tìm cách thoát thân nữa mà chính là việc phải trả thù!

Tôi sững sờ nhìn người giấy đỏ nhỏ bé, và lại bắt đầu nhớ về cô bé.

Nếu cô bé không phải là người, vậy thì bé ấy vẫn có thể sống lại, đúng không?

Với ý nghĩ này, mắt tôi chợt sáng lên. Tôi nhớ đã thấy lão Lưu và Lưu Vân Ba đấu pháp với nhau, lúc đó lão ấy chỉ xé đại một người giấy vậy mà người giấy đó liền lập tức có thể đi lại được, hiện tại tôi đã có người giấy đỏ này rồi, chắc chắn lão Lưu cũng sẽ có cách!

Hơn nữa, lần này tôi cũng đã đi quá lâu như vậy, cũng cần phải gặp lão ấy để nói chuyện. Ngày mai nhất định tôi sẽ đi tìm lão ấy để hỏi xem sao.

Nghĩ đến đây lòng tôi lại tràn đầy hy vọng, cô bé và cụ Khâu đều vì tôi mà chết, nếu như có thể cứu họ sống lại, vậy thì còn gì bằng, nếu phải đánh đổi một điều gì đó thì tôi nhất định sẽ làm theo.

Tôi cảm thấy thật hạnh phúc khi nghĩ đến cảnh cô bé sống lại, tôi sẽ dẫn bé ấy đi chơi khắp thành phố, tôi sẽ mua cho bé ấy chiếc iPhone mới nhất để bé ấy thoải mái chơi.

Vì vậy, tôi đã có một giấc mơ thật đẹp trong đêm đầu tiên sau khi trở lại thành phố.

Sau khi trời sáng, tôi thức dậy thật sớm vệ sinh cá nhân thật nhanh rồi lập tức đi tìm lão Lưu!

……………………..

Số 2386 đường Hoài Viễn.

Khi đi ngang qua tầng 3, thấy cửa phòng của Lưu Vân Ba chất đầy rác rưởi bụi bặm, tôi đoán chắc hẳn hắn không có ở nhà.

Nhưng may mắn thay, lão Lưu lại có ở nhà. Thấy tôi đến, lão ấy tỏ ra vui vẻ, hỏi han tôi đủ thứ.

Tôi không còn lòng dạ nào mà ôn lại chuyện cũ với lão Lưu, đầu tiên tôi kể cho lão ấy nghe về chuyện của cô bé và hỏi xem lão ấy có cách gì để hồi sinh người giấy đỏ này không.

Lão Lưu cầm lấy người giấy đỏ, chống gậy đi vòng vòng quanh phòng, hồi lâu, lão chậm rãi nói:

"Thuật cắt giấy được chia làm hai loại, một loại được gọi là "chướng mắt thuật" nghĩa là dùng người giấy để mê hoặc người khác, mọi sự thay đổi trên người giấy đều là ảo ảnh trong mắt người khác, giống như cách mà ta và con rùa rụt đầu dưới lầu dùng để đấu với nhau, loại còn lại được gọi là "huyết khế thuật", nghĩa là dùng máu để yểm vào người giấy khiến người giấy có thể sống giống như con người, dần dần người giấy sẽ sinh ra ý thức, đó chính là cách mà cụ Khâu đã nuôi cô bé cũng như gà vịt trong sân"

Những gì lão Lưu nói rất đơn giản nên tôi hiểu hết liền gật đầu nói:

"Sau đó thì sao? Lão Lưu, ông nói vào trọng tâm đi, rốt cuộc là ông có thể làm cho người giấy đỏ này sống lại không vậy?"

Lão Lưu liếc tôi một cái rồi nói nhỏ:

"Cắt giấy mà có thể khiến cho họ làm vườn, biến chúng thành gia cầm nuôi trong sân và lại còn biến ra được cả một cô cháu gái thì quả thật cụ ấy là một cao thủ về cắt giấy rồi, ta còn thua xa cụ ấy"

Mặc dù lão Lưu không nói thẳng nhưng ý của lão chính là nói lão ấy không thể cứu cô bé.

Tôi thở dài thất vọng, nhận lại người giấy đỏ từ tay lão ấy.

Lão Lưu nhìn bộ mặt bí xị của tôi, lão ấy chỉ cười nhạt nói:

"Mặc dù ta không thể làm được nhưng không phải tất cả mọi người đều không có ai làm được"

Tôi nghe lão Lưu nói xong liền vội vàng hỏi:

"Vậy rốt cuộc là có cách nào không, ông nói nhanh đi!"

"Mi không nhớ Từ Bán Tiên đã từng nhắc đến Mộng Nga sao? Người đó có rất nhiều danh xưng, một trong số đó là bậc thầy cắt giấy, mặc dù để làm được người giấy đỏ này đòi hỏi phải có tay nghề rất cao nhưng ta tin nó không thể nào làm khó được Mộng Nga"

Mộng Nga chính là người mà Từ Bán Tiên giới thiệu cho tôi để giải lời nguyền của tuyến xe số 13. Nghe lão Lưu nói vậy, tôi mừng như bắt được vàng, nếu quả thật là như vậy thì chẳng phải là một mũi tên bắn chết hai con nhạn hay sao, tôi nhất định phải tìm Mộng Nga!

Tôi nhớ Từ Bán Tiên nói rằng Mộng Nga ở khu kinh tế mới trên núi Tiểu Bạch nên vội vàng thúc giục lão Lưu lên đường. Nhìn điệu bộ gấp gáp của tôi, lão Lưu chỉ khoát tay và nói:

"Mấy hôm trước ta đi tìm mi chính là để báo cho mi biết Mộng Nga không còn sống ở núi Tiểu Bạch nữa mà nghe đâu đã chuyển sang thung lũng Lá Đỏ ở núi Trường Bạch rồi"

"Núi Trường Bạch? Núi đó nằm ở vùng ngoại ô, phải đi cao tốc khá lâu mới tới nơi"

Lão Lưu gật đầu nói:

"Lần này phải đi xa, mi về chuẩn bị hành lý đi, ngày mốt chúng ta khởi hành"

Tôi đồng ý liền trở về công ty xin nghỉ phép, nói là nghỉ phép chứ thật ra là đi hành xác. Lão Ngô vừa nghe tôi bảo xin nghỉ để đi Trường Bạch chứ không phải là đi điều tra mấy vụ tai nạn xe cộ thì thở phào nhẹ nhõm, lập tức vui vẻ đồng ý, lão còn bảo tôi muốn nghỉ bao lâu thì nghỉ mà nghỉ luôn cũng được nữa.

Tôi lười tám chuyện với lão ấy nên cầm tờ giấy phép xong liền đi ra cửa. Lần này trở về chưa kịp ngồi nóng mông lại đã phải đi xa. Tôi vội vàng gọi điện cho Bạch Phàm. Lúc đầu, Bạch Phàm nghe tôi đã trở về thì vui mừng lắm nhưng sau đó liền mắng tôi một trận về việc đi mà không nhắn cô ấy một lời. Cuối cùng, nghe tôi nói ngày mốt sẽ đi núi Trường Bạch thì cô ấy tức giận và tắt ngang điện thoại.

Sự thay đổi thái độ thất thường của cô ấy ngược lại lại khiến tôi cảm thấy ấm áp, cô ấy phản ứng với từng chuyện nhỏ nhặt như thế là bình thường, nếu như cô ấy chẳng hề ngó ngàng gì đến tôi mới khiến tôi phải sợ.

Tôi đi siêu thị Á Âu mua một chai nước hoa Clinique làm quà rồi đến công ty của cô ấy thật sớm, đứng dưới lầu chờ cô ấy tan ca.

Bạch Phàm rất ngạc nhiên và rất vui khi gặp tôi, có vẻ như những lời mắng mỏ tôi trên điện thoại cũng không còn nữa.

Tôi tìm một nhà hàng ăn tối và trò chuyện với cô ấy, cô ấy liên tục gặng hỏi tôi mấy ngày vừa qua đã đi đâu mà không thể liên lạc qua điện thoại được? Tôi chỉ có thể nói với cô ấy rằng vì đi gấp nên để quên điện thoại ở ký túc xá.

Con quỷ đang ám tôi này không phải là lão Đường thì cũng là chú Sáu. Một trong hai bọn họ đã hại chết cụ Khâu và cô bé. Tôi thấy quan hệ giữa chú Sáu và Bạch Phàm rất thân thiết cho nên tôi không đề cập đến chuyến đi ở thôn Hoài Hồ vẫn tốt hơn.

Điều kỳ lạ là khi nghe tôi nói phải đi núi Trường Bạch thì Bạch Phàm không còn tức giận nữa mà chỉ hỏi chừng nào tôi đi, đã mua vé xe chưa!

Sau khi thật thà trả lời cô ấy, cô ấy dường như không hề quan tâm đến chuyện đó mà nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.

Lòng tôi bất chợt hoang mang: Xong phim rồi, sao cô ấy không hỏi gì hết nữa vậy, có khi nào tôi sắp bị đá rồi không?

Sau khi cùng Bạch Phàm ăn xong, chúng tôi đi dạo một lát rồi ai về nhà nấy.

Lần trước, lúc Bạch Phàm bị xe tang tông, tôi đã nghĩ đến chuyện chia tay vì không muốn làm cô ấy bị liên lụy, hôm nay nếu như cô ấy chủ động rút lui thì cũng coi như là một bước đi tốt!

Lời nguyền phải giải, cô bé phải cứu, thù này phải trả, Bạch Phàm ở lại bên tôi cũng thật sự là quá nguy hiểm.

Sau khi trở lại ký túc xá, tôi thu dọn hành lý, nói sơ về chuyến đi cho cu Sáu rồi chuẩn bị lên đường.

Mười giờ sáng hôm sau, tôi gặp lão Lưu ở ga xe lửa, đang đứng xếp hàng lấy vé thì từ phía sau, ai đó đột nhiên vỗ vào bả vai tôi một cái, tôi quay đầu nhìn lại thì người đó chính là Bạch Phàm!

Cô ấy ăn mặc giản dị, vai đeo ba lô trông giống như đang đi nghỉ phép vậy.

Tôi ngạc nhiên hỏi:

"Bạch Phàm, sao em lại ở đây? Em không đi làm sao?"

Bạch Phàm giả bộ như vô tình gặp được tôi, cô ấy nói:

"Mèn ơi, trùng hợp ghê heng, kỳ nghỉ phép năm nay em tính đi Trường Bạch chơi, vậy mình cùng đi nha"

Giờ thì tôi đã hiểu tại sao cô ấy không hỏi gì về chuyến đi của tôi cả, thì ra là cô ấy đã sớm dự định sẽ đi cùng tôi rồi!

Tính của Bạch Phàm nếu đã quyết thì tôi có đuổi cỡ nào cũng không được nên đành bất đắc dĩ gật đầu cười.

Sau khi lên tàu siêu tốc, Bạch Phàm liền chạy lại ngồi bên cạnh chỗ tôi với lão Lưu. Tất cả đều bình thường ngoại trừ hai người ngồi bên trái khiến tôi chú ý.

Một người vạm vỡ, khuôn mặt khôi ngô vuông vức đang ngồi cạnh một ông lão mặc quần áo leo núi.

Ông lão này không biết là vô tình hay cố ý mà từ lúc lên tàu đến giờ liên tục nhìn chằm chằm lão Lưu.

Tôi nháy mắt với lão Lưu, lão Lưu nhìn qua hai người bọn họ rồi lắc đầu tỏ ý không sao.

Tính lão Lưu rất lạnh lùng, đến giờ vẫn ngồi im không nói câu nào. Tôi và Bạch Phàm ngồi cạnh bên trò chuyện rôm rả. Đoàn tàu vẫn chạy liên tục, tôi phát hiện ông lão mặc đồ leo núi kia vẫn liên tục nhìn lão Lưu, lão Lưu đâu phải là đàn bà con gái tại sao ông lão kia lại cứ nhìn chằm chằm như vậy chứ?

Tôi cảm thấy rất bực bội, nhân lúc ông lão kia đi vệ sinh tôi liền đứng dậy đi theo.

Ông lão này đẩy cửa đi vào toilet, tôi cũng chen vào ngay.

Ông lão không ngạc nhiên khi thấy tôi cùng vào, tôi nhỏ giọng hỏi:

"Ông ơi, ông có biết ông bạn ngồi bên cạnh cháu không ạ?"

Ông lão dường như hiểu ý tôi liền cười lịch sự và lắc đầu nói:

"Ta không quen, không có quen"

"Nếu đã không quen vậy tại sao ông cứ nhìn chằm chằm lão ấy vậy?"

Ông lão không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại tôi:

"Ta thấy hai người các ngươi rất là thân thiết với nhau, hắn làm nghề gì?"

Tôi thấy ông lão này hỏi thẳng mà không biết sợ liền muốn dọa ổng một xíu liền ghé sát tai nói nhỏ:

"Ông ấy hả, ổng đi bắt quỷ"

Không ngờ, thay vì sợ hãi thì ông lão này lại bật cười, trầm ngâm một lúc rồi nói:

"Hắn đi bắt quỷ sao? Bản thân chính là quỷ vậy hắn bắt cái quỷ gì chứ?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv