Ai mà ngờ được ngay thời điểm nguy cơ ập sát như đường tơ kẽ tóc thế này, Tiểu Sở lại là cứu binh của tôi cơ chứ!
Tiểu Sở vừa thở hổn hển vừa nhìn con gà trống đã bị đập chết toi trên mặt đất một lúc rồi run lập cập, ném cái xẻng qua một bên, ngó bộ như đang rất là sợ hãi.
Tôi cố gắng nhịn cơn đau đớn trên thân thể xuống, rồi lóp ngóp bò dậy. Tôi hỏi cô ta:
"Chị dâu, may nhờ chị cứu tôi, chứ không là tiêu rồi. Mà sao chị lại đến đây thế?"
Tiểu Sở ngước mắt nhìn tôi, đi lại gần đỡ tôi, rồi trả lời:
"Ban nãy tôi đang trên đường đi về nhà thì tình cờ gặp ông lão mù. Là ông ấy bảo tôi chạy tới đây, bảo con gà trống sẽ xuất hiện ở chỗ này. Ông ấy còn nói cậu đang gặp nguy hiểm, đặc biệt dặn dò tôi mau mau qua cứu cậu. Tôi cũng không ngờ được ông ấy nói chuẩn như thế."
Tôi biết ông lão mù mà Tiểu Sở nói tới chính là Từ bán tiên, nên vội vội vàng vàng hỏi cô ta Từ bán tiên sống ở chỗ nào. Tiểu Sở chỉ tay về hướng một con đường nhỏ rồi bảo:
"Cậu men theo con đường này đi đến hết, tới dưới chân núi có một căn lều rách nát, chỗ đó chính là chỗ ở của ông già mù ấy."
Tiểu Sở nói xong lại quan sát cánh tay của tôi. Cô từ nhỏ lớn lên ở nông thôn nên cũng không ít lần phải tự chữa những vết thương kiểu này. Một tay cô ấn chặt bả vai tôi, một tay nâng cánh tay của tôi lên rồi dùng sức đẩy mạnh lên trên một cái.
Hành động bất thình lình này của Tiểu Sở khiến tôi bật ra tiếng kêu đau đớn. Nhưng ngay sau đó tôi thử nhúc nhích cánh tay, và thật không ngờ, nó đã có thể nhấc lên rồi.
Tôi lại rối rít nói cảm ơn Tiểu Sở thêm lần nữa. Bỗng dưng tôi chợt nhớ ra mấy hôm nay tối nào Tiểu Sở với Chu Tráng cũng đóng cửa trong phòng cãi nhau tưng bừng, tôi liền hỏi thăm:
"Chị dâu này, chị đừng trách tôi nhiều chuyện. Dạo này cứ nửa đêm là chị và Chu Tráng lại gây gổ lớn tiếng, có phải do tôi với lão Lưu đến ở làm phiền đến hai người không?"
Tiểu Sở nghe tôi nói thế, cô lắc đầu liên tục:
"Không có liên quan đến hai người đâu. Ngược lại là đằng khác, Chu Tráng nhà tôi làm bậy, xém tý nữa là liên lụy đến cậu rồi."
Chu Tráng liên lụy tôi?
Tôi tròn mắt ngạc nhiên, hỏi lại:
"Chị dâu nói vậy nghĩa là làm sao? Phải rồi, tôi nhớ cái đêm cụ Vương thực hiện nghi thức chuyển hồn con gà trống, chị đặc biệt dặn dò tôi phải cẩn thận, không được tin tưởng lời của cụ Vương."
Tiểu Sở gật gật đầu, nhỏ giọng đáp lại:
"Kỳ thực chuyện con gà trống chuyển hồn kia, Chu Tráng nhà tôi cũng có một chân trong đó. Trước khi cậu con trai nhà họ Trương xảy ra chuyện, hắn và cụ Vương đã tính toán kế hoạch xong xuôi cả rồi."
Cái gì!!
Điều Tiểu Sở vừa tiết lộ khiến tôi giật bắn mình.
"Ý chị là... là muốn nói, chuyện cụ Vương kia chuyển hồn con gà trống là kế hoạch của ông ta và Chu Tráng sao?"
Tiểu Sở thở dài một hơi, nói:
"Hai người bọn họ qua lại luôn khá thân thiết. Cách đây mấy năm tôi vào núi kiếm củi, không cẩn thận sẩy chân ngã tan nát mặt mày, người trong thôn ai nấy cũng lôi tôi ra làm trò cười, chế nhạo đủ điều. Chu Tráng nhà tôi tức lắm, chịu hết nổi bèn đi tìm cụ Vương bói quẻ kia để cầu một biện pháp.
Cụ Vương mới bảo hắn, nếu muốn trị hết mấy vết sẹo cho tôi thì phải dùng máu gà, nhưng không phải gà nào cũng được, phải là con gà trống đã thông qua nghi thức chuyển hồn. Sau đó ông ta còn nói ra cả thời điểm chết của cậu con trai nhà họ Trương đó, rồi bảo Chu Tráng nhà tôi trước khi sự việc xảy ra thì đi làm công cho nhà họ Trương. Cuối cùng, thực sự không ngờ rằng con trai nhà họ Trương chết ngay đúng hôm đấy.
Tôi vẫn luôn không tán đồng chuyện này. Cho nên mấy hôm nay mới cãi tới cãi lui không dứt là vì vậy."
Tôi nghe Tiểu Sở kể lại sự tình, mới đầu cảm thấy bàng hoàng, sau vỡ lẽ hóa ra mọi chuyện là như vậy.
Bảo sao hôm đó Chu Tráng đi mua rượu mà mãi một lúc rất lâu sau mới trở về. Bảo sao lúc người nhà họ Trương làm ầm ĩ muốn chặt cụ Trương, cụ ta vừa lên tiếng bảo sẽ chuyển hồn cho con trai nhà họ thì hầu hết đám người đó đều yên tĩnh lại và đồng ý, hóa ra là do Chu Tráng ở đằng sau châm ngòi thổi gió từ trước!
Tiểu Sở vừa nói vừa nức nở nghẹn ngào, chỉ một lúc thôi đã chuyển sang nước mắt như mưa, khóc không thành tiếng.
"Chu Tráng không nghe tôi nói, cứ nhất quyết khăng khăng cùng với cụ Vương kia thúc đẩy nghi thức chuyển hồn cho con gà trống. Nào có ai ngờ con súc sinh này không chỉ giết gà giết bò, nó còn dám giết cả ông cụ thân sinh của Hàn Đông."
Tôi than nhẹ một tiếng rồi an ủi Tiểu Sở mấy câu:
"Chị dâu à, chị nghe tôi nói. Tôi nghĩ Chu Tráng làm tất cả cũng vì chị thôi. Chắc chắn cậu ta cũng không ngờ tới sự việc lại rùm beng lên thành nông nỗi này đâu. Chị nên khoan dung với cậu ta một chút nhé."
Tiểu Sở không hề ừ hử đáp lời gì cả, chỉ lo cúi đầu tiếp tục khóc rấm rứt.
Tôi lại động viên cô ta thêm mấy câu nữa rồi đưa cô ta quay về lại nhà của vợ chồng họ. Sau đó tôi vội vàng đi đến chân núi ở phía tây thôn, tìm căn lều rách của Từ bán tiên.
Trên đường đi, tâm trạng tôi vô cùng rối rắm. Một bên, cách đây không lâu tôi còn mới ngọt nhạt trào phúng Từ bán tiên xong, giờ lại mặt dày mày dạn vác xác đi cầu người ta. Bên còn lại thì sau khi nghe Tiểu Sở kể, tôi cảm thấy bái phục ông ta sát đất.
Chu Tráng vì Tiểu Sở mà bất chấp tất cả, còn gây ra chuyện lớn dính líu đến mạng người. Rốt cuộc cuối cùng ai phải đứng ra gánh trách nhiệm đây?
Đi mãi một hồi tôi cũng tới chân núi chỗ Tiểu Sở chỉ. Một cái lều nát được dựng bằng mấy cái que chống hai ba miếng vải bạt rách rưới hiện lên trước mắt tôi. Tôi vừa nhìn thấy căn lều xiêu xiêu vẹo vẹo này lòng kính sợ dành cho Từ bán tiên đột ngột tăng vọt lên.
Với bản lĩnh của ông ta, muốn phát tài nào có khó khăn gì, cứ vào thành phố, tiện tay mua tờ vé số, chọn đá cược bài, có hàng trăm cách kiếm tiền chỉ trong chớp mắt. Nhưng Từ bán tiên không làm thế, ông ta ẩn dấu danh tính, chọn một nơi thâm sơn cùng cốc rồi trải qua cuộc sống như một thầy tu khổ hạnh.
Sống có ý nghĩa có lẽ giống như vợ chồng nhà Chu Tráng, vì người thương yêu mà bất chấp phạm phải tội ác cũng muốn chung vai gánh chịu, hay như Từ bán tiên đây, sống ẩn dật nơi rừng núi thôn quê, tránh xa cuộc sống bon chen luôn dính đầy mùi tiền tanh tưởi.
Tôi thở dài một hơi, cúi xuống chỉnh trang lại quần áo một phen rồi nhấc chân bước lại gần chiếc lều xiêu vẹo, chui vào trong.
Bên ngoài căn lều trông vừa rách vừa nát, bên trong thì khỏi cần bàn tới.
Ngoài một miếng ván tạm xem là giường ra thì không có bất cứ vật nào khác.
Từ bán tiên lúc này đang ngồii trên miếng ván cười tít cả mắt, bên cạnh ông ta còn có chú gà trống choai mào mọc lông đỏ đang nằm.
Nghe thấy tiếng động khi bước vào lều của tôi, Từ bán tiên vừa cười vừa nói:
"Lại đây". Ông ta chỉ tay vào một chỗ kế bên ông ta ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
Tôi mang một bụng áy náy tự trách nên vừa đặt mông xuống liền gấp gáp nói lời xin lỗi:
"Từ đại sư, hôm nay tôi đã nói nhiều lời quá đáng, xúc phạm đến ngài. Là tôi không hiểu chuyện, không biết sự lợi hại của ngài, mong ngài đừng chấp nhặt đứa thiếu hiểu biết như tôi."
Từ bán tiên nghe xong bật cười, ông xua xua tay bảo:
"Không sao cả. Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, lão còn nhờ cậu tìm gà giúp lão, chẳng phải cậu đã hết lòng giúp đỡ đó sao. Người trẻ tuổi mắt mũi tinh nhanh, càng dễ xài, đúng không!"
Thấy Từ bán tiên không hề trách móc, lại còn được ông khen một phen, tôi cuối cùng cũng cảm giác yên tâm hơn một chút.
Từ bán tiên cũng không nhiều lời dài dòng, ông hỏi thẳng:
"Cậu tới đây tìm lão có việc gì không? Lão tính qua trong lòng, biết cậu lái tuyến xe buýt số 13, vấn đề chính chủ yếu là mối quan hệ nhập nhằng giữa người và quỷ, còn lại nói chung cũng không có gì quá phiền phức."
Tôi giật mình nín lặng.
"Mối quan hệ lằng nhằng giữa người và quỷ?"
"Đúng, quan hệ này khá phức tạp. Nguyên nhân làm cậu không thể dễ dàng quăng cái xe này rồi cao bay xa chạy chính là do cậu bị nhấn chìm trong một đống quan hệ lộn xộn như mớ bòng bong quấn chặt lấy chân tay cậu, trong đó có cả người lẫn quỷ. Cậu đang hãm thân giữa hai giới âm dương, thế nên đương nhiên rất khó thoát thân rồi."
Tôi nhất thời cảm thấy khẩn trương, kỳ thực ngay ngày đầu tiên tôi nhận tài, biết được lão Đường chết rồi, quen với chú Sáu, mang giúp giỏ rau xuống xe giúp bà lão, rồi sau đó đến Thang Nghiêu, đều là xoay quanh tuyến xe số 13. Trước sau đã "tình cờ gặp" ít nhất bốn con quỷ rồi.
Nghĩ đến bọn họ, tôi buột miệng:
"Đại sư, ngài nói không hề sai. Từ lúc tôi bắt đầu lái tuyến xe này đến nay, tôi đã gặp phải bốn con không biết là người hay quỷ nữa."
Từ bán tiên nghe vậy liền lắc lắc tay rồi bảo:
"Bốn con? Ha ha, không có, không có đâu. Cậu chỉ mới tiếp xúc với một con quỷ thôi, còn lại đều là người cả đấy."
Một con!!!
Từ bán tiên lại một lần nữa thành công khiến tôi kinh hãi đến đứng máy. Không hề kém lần đầu tiên tôi nghe được tin tức lão Đường đã chết.
"Ngài... ý ngài là mấy người tôi gặp thì ba trong số đó là người còn lại chỉ có một người là quỷ sao?? Làm sao có thể như vậy được? Thế ai là quỷ?"
Từ bán tiên nâng tay phải vuốt ve chú gà trống choai đang nằm bên cạnh.
"Lão biết cậu đã từng gặp thầy Hà, kể cả cao nhân như thầy Hà còn không dám tiết lộ thiên cơ cho cậu, thì lão già mù lòa ta nào dám nói ra nửa câu chứ!"
Tôi thấy Từ bán tiên chơi trò úp úp mở mở, trong lòng liền lập tức cảm thấy gấp gáp hoảng hốt, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
"Thầy Hà không phải là không giúp tôi, ông ấy cũng có lòng muốn hỗ trợ nhưng cuối cùng lại chết thảm dưới tay kẻ xấu."
Từ bán tiên gật đầu nói tiếp:
"Lão già mù không bì được với năng lực của thầy Hà đâu. Lão có thể tính ra chuyện đã xảy ra với hai người nhưng vẫn có một vài thứ lão hơi mơ hồ chưa rõ, cậu có thể nói cho lão, thầy Hà trước khi lâm chung có nói gì với cậu không? "
Thầy Hà bị Bò Cạp đâm một dao từ sau lưng, trước khi trút hơi thở cuối cùng ông ấy chỉ để lại cho tôi hai câu.
Một cái là tin tốt, một cái là tin xấu.
Tôi thấy Từ bán tiên hỏi thế liền đáp luôn:
"Thầy Hà trước khi nhắm mắt có nói với tôi rằng, một trong số những người tôi tin tưởng nhất, có một người vẫn luôn lừa gạt tôi."
Từ bán tiên mặc dù không có tròng mắt nhưng tôi chú ý thấy được khi ông ta nghe câu nói này, biểu tình trên mặt rõ ràng có chút xúc động.
"Hừm, thầy Hà quả nhiên là cao nhân, thế mà có thể nhìn thấu được mối quan hệ nhân quả cả đời của cậu. Thế câu còn lại thì sao?"
Tôi thở dài một hơi, từ từ trả lời:
"Thật xin lỗi đại sư. Thầy Hà đã dặn dò tôi, câu còn lại, tôi không được phép nói cho bất kỳ ai."
Từ bán tiên ngẩn người, sau đó vừa cười vừa nói:
"Không sao, lão không phải là người ngoài, cậu nhanh nhanh nói cho lão biết đi."
Tôi cực kỳ khó xử mà lắc đầu từ chối.
"Đại sư, xin ngài đừng làm khó tôi. Hai câu nói cuối cùng của thầy Hà có thể xem như lời trăn trối, là di nguyện của thầy ấy, tôi chỉ có thể kể lại cho ngài một câu mà thôi. Ngài lợi hại như vậy, ngay cả mặt Trương Mè Đen mọc thêm nốt ruồi lúc mấy giờ cũng có thể tính ra mà, không lẽ ngài không thể tính được thầy Hà đã nói cái gì sao?"
Từ bán tiên ôm con gà trống choai vào lòng, rồi vừa chậm rãi đứng lên vừa nói:
"Thầy Hà cao tay hơn lão không chỉ gấp trăm ngàn lần không thôi đâu. Chuyện mà thầy ấy không muốn cho người khác biết thì lão có tính tới chết cũng tính không ra được."
Từ bán tiên nói xong liền lâm vào trầm mặc một lúc mới tiếp tục nói chuyện:
"Được rồi, nếu cậu đã không muốn nói, lão cũng không ép cậu. Còn về những hiểm họa quấn thân mà tuyến xe số 13 mang lại cho cậu, nói thực lão cũng không đủ khả năng giúp cậu hóa giải chúng, lão chỉ có thể chỉ đường cho cậu thôi."
Nghe thấy Từ bán tiên chịu chỉ lối dẫn lối cho, tôi mừng hết cả lớn, vội dỏng tai lên lắng nghe.
Từ bán tiên thấy thôi khẩn trương, ông ta cười hì hì nói:
"Trên đỉnh ngọn núi Tiểu Bạch ở huyện Khai Phát có một ngôi miếu Hồ Tiên. Bên trong miếu có một người gọi là Mộng Nga. Cậu đi tìm cô ta, cứ nói là lão giới thiệu cậu tới."
Từ bán tiên giới thiệu cao nhân cho tôi, nhất định là một người rất lợi hại. Tôi cảm thấy hi vọng sống sót đã gần ngay trước mắt rồi. Tôi đứng lên trang trọng chắp tay cúi người thật sâu bái Từ bán tiên một bái.
Ra khỏi căn lều, tôi chân không dừng lại, chạy như bay về nhà Chu Tráng, muốn mau mau đem tin tức tốt lành này chia sẻ với lão Lưu.
Trên đường đi tôi nhận được một cú điện thoại từ cu Sáu. Giọng điệu nó cực kỳ gấp gáp khẩn trương, sau khi tôi bắt máy rồi nó cứ lắp ba lắp bắp mãi mới sắp xếp được một câu hoàn chỉnh ra khỏi miệng.
"Lý, Lý Diệu, không hay rồi, Bạch Phàm bị tai nạn xe cộ rồi!!"